Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 235: (¯`•._) Ô Ngộ (29.1)






Nửa đêm tôi đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác tắc nghẽn kia vẫn ở nguyên trong lòng. Có một số việc không thể nào nghĩ sâu được, một khi nghĩ rồi sẽ là vực thẳm không đáy.

Tôi sẽ không để cho nó nuốt chửng lấy tôi.

Tôi nhìn thấy một người đứng trước cửa sổ. Không bật đèn, Thẩm Thời Nhạn cũng không mặc đồng phục cảnh sát, lời ít ý nhiều: "Đi thôi, hai cô ấy đang đợi trên xe."


Tôi vịn giường ngồi dậy, anh ta đỡ lấy tôi. Đêm khuya hành lang bệnh viện không có người, hai bọn tôi đều đội mũ, tránh ánh mắt của y tá và bác sĩ đi xuống nhà.

Cái này là mọi người đã thương lượng tốt. Tôi vốn nên ở bệnh viện để cho bác sĩ và cảnh sát chăm lo, cả người băng bó thế này vốn không có cách gì trong việc tìm kiếm Ô Diệu. Thẩm Thời Nhạn và Tráng Ngư vốn dĩ còn hơi do dự, lo lắng cho cơ thể tôi. Đàm Giảo lại nói: "Làm theo lời anh ấy nói đi."

Cô ấy nói với tôi: "Em hiểu chuyện này có ý nghĩa quan trọng với anh như thế nào, em cũng biết đây là mạo hiểm đối với cơ thể anh, nhưng ba ngày sau chúng ta sẽ kết thúc ở dòng thời gian này. Chỉ cần trước đó anh còn một hơi, sẽ không chết được."

Sẽ quay lại nửa tháng trước, ở trong cái hang dưới mặt đất đấy. Linh hồn hay là tôi, cơ thể đều run lên.

Lúc ấy Tráng Ngư giơ ngón tay cái với cô ấy: "Có khí phách, không hổ là nữ..." Liếc tôi một cái, nhếch miệng: "Người phụ nữ của anh."

Chúng tôi đểu mỉm cười. Tôi và Thẩm Thời Nhạn liếc nhau, có hai cô gái ở đây, có lẽ đã là sự thoải mái nhất trong bóng đêm dài rồi.


Tôi và Thẩm Thời Nhạn đi ra cửa sau bệnh viện, thấy có một chiếc xe đã đỗ ở đó, đón tiếp tôi là ánh mắt của Đàm Giảo trên ghế lái. Thẩm Thời Nhạn đỡ tôi ngồi vào ghế sau, Đàm Giảo hỏi: "Có ổn không?"

Đi đoạn đường này quả thực khiến tôi đau đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh. Tôi đáp: "Vẫn còn tương đối nhẹ nhõm." Tráng Ngư ngồi cạnh ghế lái huýt sáo.

Đàm Giảo tìm "đại bản doanh" cho chúng tôi, là một căn phòng xép trên tầng cao nhất của khách sạn thuận tiện với giao thông. Tổng cộng có hai phòng ngủ, phòng khách cũng đủ lớn, trên bàn chất đầy tài liệu vụ án. Tôi dựa vào sô pha, ngồi một chỗ bắt đầu thương lượng với mọi người.

"Vừa rồi bọn em đến Cục cảnh sát gặp được lão Đinh, ông rất bận rộn, không ngừng nói với bọn em." Đàm Giảo nói, "Em cảm thấy trong một đêm nay tóc ông đã bạc đi không ít."

Tôi biết rõ tính cách của lão Đinh, thậm chí là bị ảnh hưởng bởi trí nhớ tương lai, mới càng thêm lo lắng.

"Người kia rất cẩn thận." Thẩm Thời Nhạn nói, "Cho dù ở hiện trường nào đều đeo găng tay, mũ, trước mắt còn không tìm được vân tay và ADN liên quan đến gã. Nhưng bên chỗ Trần Tinh Kiến có dấu vết ra vào của gã, dấu giày, ly đã dùng qua, tư liệu ảnh chụp người bị hại... Cảnh sát đang cẩn thận loại bỏ từng chi tiết, gã là người không phải là thần. Tôi tin nhất định sẽ có phát hiện. Chỉ có điều, Trần Tinh Kiến khá khó chơi, tố chất tâm lý cũng rất mạnh, không chịu nhận tội có liên quan, vô cùng trung thành với gã. Hơn nữa địa điểm Ô Diệu mất tích đã xác định được cơ bản."


Tâm trạng tôi căng thẳng: "Ở nơi nào?"

Thẩm Thời Nhạn đáp: "Con đường nhỏ cách nhà anh 1,2 km, lúc ấy là buổi tối, người đi đường vô cùng ít. Trên con đường kia cũng không có camera, có một chủ cửa hàng nhỏ từ xa nhìn thấy có một người đàn ông đội mũ kéo một cô gái lên xe. Anh ta tưởng rằng là cặp đôi cãi nhau, cũng không dám lên tiếng. Nhưng trời tối quá, dáng vẻ và xe người kia, anh ta đều không thấy rõ."

Tay tôi nắm chặt, Đàm Giảo nói: "A Ngộ, anh đừng vội, cũng đừng nổi giận, đây là đột phá thực sự quan trọng, người kia càng xuất hiện nhiều ở hiện trường phạm tội thì càng để lại nhiều dấu vết, sẽ càng dễ dàng bị tóm."