Một Cho Tất Cả

Chương 17: Đừng đi, đừng đi cho đến khi tôi ngủ say






Đã hai tuần rồi Min JAe không nhìn thấy mặt Joo Won….có lẽ việc chuẩn bịcho album sắp tới khiến cậu bận rộn nên không có thời gian đếntrường…đài báo vẫn quảng bá mạnh mẽ hình ảnh của cậu…Cầm tờ báo trên tay mà Min Jae ngán ngẩm….một tờ báo mỏng quẹt mà phần quảng bá cho Joo Won chiếm đến 4 trang…….
- Nổi tiếng thích thật….-Min Jae ngửa đầu ra phía sau hét lớn…
- Lâu rồi không gặp…
Giọng nói quen thuôc phá vớ không gian yên tĩnh của Min Jae….người đó không phải ai khác ngoài Joo Won…
- Cậu đi học rồi à?
- Ừ.
- Dạo này chắc cậu bận lắm. Mặt mày xanh xao thế kia, chắc lại ngủ không đủ giấc công thêm không ăn được chứ gì?
- Ừ.Cuối tháng album mới sẽ phát hành.
- Cuối tháng có một cuộc thi sát hạch đấy, cậu bận như thế…liệu có theo kịp không?
- Cũng không biết, nửa tháng rồi không đi học, cũng chẳng có thời gian động đến sách vở….
- Tôi làm gia sư cho cậu nhé…
- ………
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, chỉ là muốn trả ơn cậu vì đã gia sư cho tôi thôi.
- Cậu muốn gia sư cho tôi kiểu gì? Tôi cũng chiều.
- Gia sư cho tôi không dễ đâu.
- Tôi sẽ làm được.
- Cậu hứa.
- Quân tử nhất ngôn, nói rồi không rút lại.
Joo Won cười mỉm rồi rút trong túi áo ra chiếc điện thoại, cậu rà soát lại lịch làm việc của mình và thông báo lại cho Min Jae…
- Bắt đầu từ tuần này tôi sẽ phải xuất hiện trước công chúng để quảng bácho album mới. 6h30- 8h make up và chọn trang phục, 8h30-16h30 sẽ làmviệc tại phòng thu, 17h- 20h30 sẽ học vũ đạo, 21h-23h trả lời phỏng vấnvới các nhà báo và đài truyền hình…..Haiz…xem ra chúng ta chỉ còn 2tiếng mỗi ngày để học.Cậu nên chuẩn bị quần áo, sách vở dọn sang nhàtôi, từ giờ cho đến cuối tháng có lẽ cậu sẽ phải xa mẹ cậu đó.
Nói một hồi rồi Joo Won đứng dậy đi thẳng mặc cho Min Jae ngồi đó khônghiểu chuyện gì đang xảy ra và cũng dần dần hối hận vì những gì mình đãhứa….
Căn phòng hòa nhạc rộng rãi, chỉ có 2 người đang im lặng lắng nghe, vẫndáng vẻ đó, dáng vẻ đăm chiêu và đắm chìm vào điệu nhạc ngây ngất êmdịu….Như một thói quen của một người chơi nhạc thiên tài, các ngón tayđưa theo tiếng nhạc gõ nhẹ trên đầu gối….cloc…cloc…cloc..... Cảm nhậngiai điệu nhẹ như gõ trên những phím đen và trắng, nốt trầm và bổng, âmsắc êm dịu, nhẹ nhàng như một thiên thần đang dần chìm vào chốn địa đàng tràn ngập những âm thanh tinh khiết.
- Chăm chú nghe nhạc đi cô nhóc, vì cái nhìn của cậu mà tôi đã đoán sai 5 nốt nhạc rồi đó.
Min Jae giật mình thu ánh mắt về đằng trước.
- Học của cậu là thế này ah?
- Lúc nãy xem vở ghi chép của cậu cũng hiểu chút ít, lát nữa trước khi đi ngủ làm vài bài tạp là ổn thôi.
- Nếu như vậy thì thà cậu cứ mượn vở ghi chép của tôi về mà học, hà cớ gì phải bắt tôi tới nhà cậu ở?
- Cậu đừng quên tôi là ân nhân của cậu, đã cứu cậu môn ngôn ngữ Maya đấy, và đây cũng là lời hứa của cậu, tôi chỉ dựa trên nguyên tắc mà làmthôi.
- Thôi, không cãi nhau với cậu nữa….cứ nghe nhạc của cậu đi, tôi đi ngủtrước, lát nữa mà có chỗ nào không hiểu đưng có mà đánh thức tôi dậy đó.
- Biết rồi, ngủ ngon. -Joo Won đưa tay lên xoa đầu cô bé và không quên nở một nụ cười dịu dàng….
Lòng cô bé lại xao xuyến, ánh mắt bối rối cùng đôi gò má ửng hồng không thể che giấu vào đâu được.
Căn nhà yên ắng, chỉ nghe thấy âm thanh khe khẽ phát ra từ bản nhạctrong phòng Joo Won. Sau khi Joo Won bước vào phòng ngủ, toàn bộ ngườihầu trong căn nhà kể cả quản gia đều phải ra về hết, không ai được phép ở lại nơi đây, và công việc sẽ được bắt đầu vào lúc 7h30 sáng khi cậu chủ của họ đã tới trường, đó là quy tắc duy nhất do Joo Won đặt ra. Khôngai biết vì sao cậu ấy làm như vậy, mọi người chỉ biết cúi đầu làm theocậu chủ kỳ lạ của mình mà thôi.
3 giờ sáng, vẫn không ngủ được, Min Jae lăn qua lăn lại trên chiếcgiường êm ái rộng rãi, tiếng nhạc vẫn phát ra từ phòng Joo Won, có lẽcậu ta phải nghe nhạc suốt đêm mới có thể ngủ được…..Đột nhiên có tiếngđộng mạnh dưới bếp khiến Min Jae giật mình, men theo tiếng động xuốngbếp, cảnh trượng trong mắt Min Jae lúc này thật ngoài sức tưởng tượngcủa cô, Joo Won nằm đó, bên cạnh là một vũng máu, hơi thở dồn dập yếuớt…
- Won ah!!!!
Min Jae chạy lại đỡ Joo Won dậy, máu từ khóe miệng chảy ra đỏ au….
- Min Jae ah!!!Lọ thuốc trên bàn, lấy cho tôi….mau lên…
Min Jae hoảng hốt với lấy lọ thuốc trên bàn, bàn tay Joo Won run run đỡ lấy cốc nước từ tay Min Jae..
- Để tôi đưa cậu đi bệnh viện.
Joo Won nắm chặt lấy tay Min Jae như muốn níu giữ cô…
- Không cần, đỡ tôi về phòng của cậu, đừng gọi ai cả..
- Nhưng…cậu…
- Không sao nữa rồi…nghe lời tôi, dìu tôi về phòng cậu là được….
Đặt Joo Won nằm xuống giường đắp chăn cho cậu cẩn thận….gương mặt tiều tụy nhợt nhạt cảu Joo Won khiến Min Jae lo sợ…
- Có thật là không sao không?
- Không sao.
- Nhưng cậu đã nôn ra máu.
- Lâu rồi không được ăn, nên xuất hiện hiện tượng suất huyết nhẹ, uống thuốc vào là không sao nữa…
- Không có cách nào để khắc phục bênh này sao?
- Căn bản cảu bênh là dạ dày sẽ tiết ra chất để chống lại thứ ta ăn vào, tôi không thể ăn thứ gì quá nhiều lần…
- Tôi sẽ tìm ra món cậu chưa ăn bao giờ, cứ nghỉ ngơi đi.
- Đừng đi đâu cả…-Joo Won giữ chặt lấy tay Min Jae…
- Đừng đi đâu cho đến khi tôi ngủ say, xin cậu đấy…
Min Jae ngồi lại cạnh giường để Joo Won ngủ dễ hơn, bàn tay Joo Won vẫnnắm chặt lấy vạt áo Min Jae, như một đứa trẻ sợ một mình, luôn muốn mẹ ở bên…
- Cậu hát đi.
- Hả…
- Hát đi…
- Sao tự nhiên lại hát.?
- Không có nhạc tôi không ngủ được…
- Tôi không biết hát…
- Tôi không cười đâu, cứ hát đi….
- Không đời nào….
- AAAA-Joo Won quăn người lại, nét mặt nhăn nhó đến khó coi..
- Đây đây tôi hát….
Min Jae hắng giọng lấy hơi…….
……………………………
Giờ đây em rất khó chịu…
Trái tim rất đau,…nó đau khi nhìn thấy anh.
Nước mắt em tuôn rơi, tuôn rơi khi nhớ anh.
Muốn bảo vệ anh,…nhưng lại lặng lẽ nhìn anh ra đi vào phút cuối.
Nhớ anh đến phát điên…trái tim chỉ biết đau….
Nhưng anh đã không còn trên cõi đời này…
Không còn bên em,..khiến trái tim em loạn nhịp khi anh nói lời yêu…
Em yêu anh,…yêu anh rất nhiều…..
Tiếng hát nhẹ nhàng em ái đưa Joo Won chìm dần vào giấc ngủ….