Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 642-2




Chương 642-2

Bởi vì cú đá vừa rồi Tô Duy Nam gần như dùng hết mười phần lực.

Lúc này đây hắn ta vừa ôm bụng, cho dù đứng dậy hắn vẫn cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong người mình như bị người ta làm đảo lộn, đau đến mức không đứng thẳng nổi.

“Bây giờ mày quỳ xuống ngay lập tức cho tao, hai tay ôm lấy đầu.”

Người đàn ông da trắng nọ tàn bạo nhìn Tô Duy Nam, vẻ mặt đây phòng bị..

Đôi mắt anh dán chặt lên người Mộ Mẫn Loan.

Dường như tên da trắng cũng nhận ra Mộ Mẫn Loan quan trọng với Tô Duy Nam như thế nào, thế là hẳn ta cười bỉ ổi, xoay người đi về phía Mộ Mẫn Loan.

Bàn tay thô lỗ giữ lấy chiếc căm xinh xắn của cô, ép cô ngẩng mặt lên: “Its your girl?”

Người kia giữ lấy mặt Mộ Mẫn Loan, xoay sang nhìn thử, giống như thế hẳn thấy hứng thú với khuôn mặt xinh xắn thuần khiết này.

“Tao khuyên mày tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không đối mặt với một cô gái xinh đẹp như thế này, tao không biết ba người bọn tao sẽ làm ra chuyện gì đâu, cho nên bây giờ mày có chịu quỳ không đây?”

Người đàn ông da trắng nọ lạnh lùng nhìn Tô Duy Nam, sau đó hắn xoay người lại bắt đầu kéo quần áo của Mộ Mẫn Loan.

“Dừng tay lại.”

Tô Duy Nam quát to, hai đầu gối khó khăn, từ từ rơi xuống đất.

“Ha ha ha…”

Người đàn ông nọ cười như điên, hẳn ta xông lên đánh lên mặt Tô Duy Nam, rít lên đầy vẻ hung hăng: “Nào ra tay đi chứ! Không phải vừa rồi mày ngang ngược lắm mà? Trả đòn đi, không dám à Giống như muốn đời lại câu trả lời cho cú đá lúc nấy mình phải chịu, tên nọ điên cuồng đánh đập Tô Duy Nam.

Mà hai người da đen kia còn kéo Mộ Mẫn Loan đến nhìn dáng vẻ chật vật của Tô Duy Nam, sau đó không nhịn được mà cất tiếng cười to.

Lúc này đây, Mộ Mẫn Loan vẫn trong trạng thái loạng choạng bị họ lôi kéo tới, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.

Lệ Hữu Tuấn máu me khắp người đang nằm trên mặt đất, Tô Kim Thư ôm bụng năm úp sấp bên anh.

Tô Duy Nam đang quỳ một chân dưới đất, cản chặt hàm răng chịu đựng cơn mưa nằm đấm đang rơi trên người mình.

Cảnh tượng ấy đập vào mắt Mộ Mẫn Loan, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy tơ máu đang chảy ra từ khóe miệng của Tô Duy Nam.

Đôi mắt vốn đang dại ra trống rỗng bỗng nhiên lại có phản ứng.

“Nào, phản kháng đi chứ, ra tay đi chứ.”

Người đàn ông nọ túm lấy tóc Tô Duy.

Nam, ép anh phải ngẩng đầu lên.

Họng súng đen ngòm dí vào trán anh.

“Lách cách“một tiếng vang giòn, là tiếng súng lên cò.

Nụ cười của gã ta càng trở nên dữ tợn hơn, gãn dí mạnh khẩu súng lục vào khán Tô.

Duy Nam, đôi mắt lóe lên vẻ hưng phấn như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Chỉ cần kéo cò xuống, chắc chắn Tô Duy Nam sẽ chết, bởi vì phát súng này nhắm thẳng vào huyệt thái dương của anh.

Cơ thể Mộ Mẫn Loan bỗng bắt đầu run rẩy, đôi mắt vốn mất đi tiêu cự dần có phản ứng lại.

Đôi đồng tử của cô đột nhiên co lại, chỉ trong phút chốc, sắc mặt bỗng trắng trợt cả ra.

Tô Duy Nam, không được. Xin anh đừng có chết.

Đôi môi Mộ Mẫn Loan không ngừng run rẩy, cô há miệng muốn nói, nhưng sâu trong yết hầu như có một thứ gì đó chặn cứng lại, làm cho cô không thế nào phát ra âm thanh Tô Duy Nam, xin anh phản kháng đi. Phản kháng đi mà.

Người đàn ông da trắng kia đột nhiên bật cười ha ha: “Mày chết đi, chết đi”

Đôi mắt đào hoa của Tô Duy Nam ngước lên, rồi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại “Không, không được… không được…”

Cổ họng của Mộ Mẫn Loan như có giọng nói yếu ớt vang lên: “Không muốn, dừng tay!”

Đột nhiên cô giống như tỉnh lại, đột nhiên cô hoảng sợ hét lên một tiếng.

Vốn người đàn ông da đen đang giữ cô không để ý là bao, sau đó để cho cô tránh thoát.

Đôi mắt Mộ Mẫn Loan đỏ bừng, cô gào lên lao về phía người đàn ông da trắng, sau đó dùng hết sức mạnh toàn thân húc người kia.

Người đàn ông da trắng kia cũng không kịp phòng bị, bị Mộ Mẫn Loan húc mạnh thì phải lùi về sau mấy mét.

Hai mắt Tô Duy Nam cũng mở lớn, đáy mắt như lóe lên ánh sáng lạnh, nổi lên bốn phía.

Anh nhẹ nhàng xoay mình, lao về phía Mộ Mẫn Loan.

Đột nhiên Mộ Mẫn Loan nhào vào lòng anh, ôm lấy anh thật chặt rồi khóc thét thất thanh: “Tô Duy Nam, anh là đồ ngốc à, sao anh không đánh trả? Tại sao, tại sao chứ, tên khốn này, tên khốn khiếp này”

Tâm trạng bị đè nén nhiều năm như vỡ òa trong phút chốc.

Mộ Mẫn Loan không kịp nhớ tới chuyện Tô Duy Nam vừa mới bị đánh, thậm chí là bị thương nặng, cô vung nắm đấm lên đánh mạnh vào ngực anh.

Tô Duy Nam cúi đầu nhìn người trong lòng mình, ánh mắt anh có sự dịu dàng và chiều chuộng.

Anh không nói gì cả, mặc cho Mộ Mẫn Loan phát tiết tâm trạng trong lòng mình, đợi đến khi cô mệt, Mộ Mãn Loan mới nghẹn ngào dừng tay.

Giọng nói của Tô Duy Nam trở nên nhẹ nhàng hơn: “Có muốn tiếp tục nữa không?”

Mộ Mẫn Loan thoáng sửng sốt, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy vết máu chảy ra từ khóe miệng Tô Duy Nam.

Xong đời rồi, cô bị điên rồi, sao giữa lúc nguy hiểm như vậy cô còn làm trò với Tô Duy Nam nữa chứ?

Vừa nấy bên cạnh họ còn có mấy người mang tội giết người nữa đấy.

Mộ Mẫn Loan vội vàng xoay người lại, theo bản năng cô giơ hai tay ra bảo vệ Tô Duy Nam phía sau lưng mình “Duy Nam, anh đi nhanh đi.”

Mặc dù trước mặt là mấy người đàn ông 1o lớn, trong lòng Mộ Mẫn Loan cũng thấy hơi dè dặt.

Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện vì mình mà vừa nấy Tô Duy Nam phải quỳ gối trước mặt người khác, để cho họ đánh mà vẫn không đánh trả, măng cũng không nói lại, không biết cô lấy dũng khí đó ở đâu, những sợ hãi, khiếp đảm đều bị ném đến chín tầng mây rồi.

Giờ đây, cô chỉ muốn bảo vệ người đàn ông sau lưng mình.

Dương như nhận ra người phía sau không hề động đậy một chút nào, Mộ Mẫn Loan cũng thấy cuống lên.

Gô lặng lẽ lùi về sau mấy bước, giọng nói cũng hung dữ hơn: “Tô Duy Nam, anh mau đi đi, sao còn đứng ở đây? Chẳng lẽ anh muốn chết à?”

Cũng chính lúc này, đột nhiên Mộ Mẫn.

Loan cảm nhận được sự ấm áp sau lưng.

Sau đó có một đôi tay mạnh mẽ vòng lại ôm lấy cô.

Mộ Mẫn Loan sững sờ, cả người bỗng trở nên căng thẳng.

Cô muốn quay đầu lại, nhưng hai tay Tô Duy Nam lại càng siết chặt hơn, làm cho cô không có cách nào nhúc nhích được, thậm chí ngay cả quay đầu lại cũng không được.

Cô phòng bị đưa mắt nhìn hai người da đen trước mặt, căng thẳng đến mức không hề nhận ra hai người nọ đang nhìn họ với vẻ đầy kỳ lạ, dường như cũng không hề có ý định công kích gì.

“Tô… Tô Duy Nam, anh làm sao vậy? Sao giữa lúc này…”

Chỉ cần nghĩ tới chuyện vưa nấy anh bị đánh, Mộ Mẫn Loan lại thấy đau lòng khó mà hít thở nổi.

Người đàn ông phía sau đang ôm lấy cô đó, chính là thần trong lòng cô, là mạng sống của cô.

Vì anh, cô có thể không cần cả mạng mình, sao có thể cam lòng để anh chịu nhục vì cô cho được.

“Đã nhiều năm như vậy, sao anh vẫn ngốc như thế chứ, đồ ngốc này”

Tô Duy Nam cúi xuống vùi đầu vào cổ cô, quanh chóp mũi là mùi thơm của cô khiến lòng anh tĩnh lặng.

Tô Duy Nam thở thật chậm giống như thế muốn hít hết hương thơm của cô vào lòng mình.

Anh cứ ôm Mộ Mẫn Loan như vậy không muốn ngẩng đầu lên, cũng không muốn để cô quay đầu lại Bởi vì anh cũng có thể nhận ra được, hốc mắt của mình đã ướt rồi.

Năm năm, ròng rã năm năm…

Năm năm trước, Mộ Mẫn Loan xuất hiện trước mặt anh ở bên cạnh Tư Vũ Chiến, khi nhìn thấy cô làm chứng ở trước mặt mọi người, lúc giết người bắc cóc, anh cũng không có cảm xúc như vậy.

Khi đó mặt anh rất lạnh lùng, vô cùng lạnh nhạt với cô, giống như thể nhìn một người phụ nữ xa lạ mà mình không quen biết.

Tô Duy Nam là một người giao dịch tài ba, lúc đối mặt với thị trường chứng khoán, nhất định anh phải giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối và phân tích lý trí.