Mưa Hoàng Tước

Chương 33: Chương 33





Về đến nhà là đã khuya, Lục Tây Lăng cởi qu@n áo vào phòng tắm rửa.
Dòng nước ấm đổ xuống, gột đi mọi căng thẳng và mệt mỏi.

Anh quấn khăn tắm, đi tới trước bồn rửa mặt sấy tóc, nhìn vào gương mới biết trên mặt mình vẫn treo nguyên nụ cười tươi rói.
Vừa rồi cô bé kia ríu rít nói chuyện với anh suốt chặng đường, xe xuống tới hầm đỗ, anh cũng không vội vã lên tầng, ngồi trong xe tán gẫu thêm mười phút nữa rồi mới dỗ cho cô quay về phòng ngủ.
Mười năm qua, có lẽ chưa bao giờ anh cười nhiều đến vậy.
Sấy khô tóc, thay áo ngủ, anh vào thư phòng lấy laptop mang về phòng ngủ, ngồi xuống dựa vào đầu giường, rồi lấy chiếc USB để trên mặt tủ.
Kết nối thành công, tên USB đã được cô sửa bỏ.
Đổi thành “Gift4u”.
Trong USB có một đoạn clip dài tám phút, trước khi mở, anh lấy tai nghe bluetooth đeo vào.
Ngón tay trượt trên touchpad, di mũi tên màu đen lên đoạn clip, sau đó click đúp.
Nhạc nền là một bản cello chậm rãi du dương, hình ảnh từ từ hiện ra, khung cảnh thư viện sáng ngời, cùng với bóng lưng của một cô nữ sinh trong chiếc sơ mi trắng.
Tiếng nhạc chầm chậm trôi, màn hình dần thu gần lại, lướt qua đầu vai cô nữ sinh.
Cô cầm chiếc bút máy đen viết chữ, màn hình tiếp tục di chuyển, cuối cùng dừng lại trên trang giấy.
Từng nét bút vẽ lên nội dung thế này:
Em muốn bên anh cùng hoài phí thời gian
Chẳng hạn như cúi đầu ngắm cá nhỏ
Chẳng hạn như đặt chén trà lên bàn rồi rời đi
Hoài phí cả bóng hình đẹp đẽ của chúng
Em còn muốn hoài phí cả ánh chiều tà.

Thanh trượt thời gian trôi đến một phút, tiếng đàn cello biến mất, tiếng ghi-ta nhẹ nhàng vang lên, trên màn hình, cô gái đặt bút xuống, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ống kính phóng dần ra tán cây ở ngoài, lên những đám mây lững lờ bay.
Chừng nửa phút, một giọng ca nữ trong trẻo cất lên, ca từ chính là nội dung được viết trên trang giấy trước đó.
Cùng với lời ca, Lục Tây Lăng nhìn vào đoạn video tám phút, thấy con cá đỏ bơi dưới đáy hồ, thấy ánh tà dương rọi trong chén trà nóng, một trang, hai trang, ba trang giấy trắng bị gió thổi tung, thấy đóa anh đào nở muộn rơi khỏi tán cây, phiến lá khô nhẹ bẫng đáp trên mặt nước, bóng dáng thướt tha lướt qua hành lang, bộ váy trắng ngâm trong bồn giặt dưới vòi xả, thấy cả chiếc máy bán hàng tự động còn sáng đèn bên đường, cảnh mặt trời lặn trên sân thể dục, rồi mẻ bánh mì nóng hổi mới ra lò, và còn chú mèo lười trốn dưới mái hiên đánh một giấc ngủ say…
Hình ảnh chưa hết, nhưng lời hát đã không còn.

Trong khúc nhạc sau cùng, trên nền màn hình đen dần hiện lên dòng phụ đề:
Bgm: Trình Bích / Mạc Tây Tử Thi
Chụp ảnh: Hạ Úc Thanh
Biên tập: Hạ Úc Thanh
Hỗ trợ: Trình Thu Địch, Phương Ly
Trang này được lật qua, trên màn hình lại xuất hiện một hàng chữ:
Đặc biệt tỏ lòng cảm ơn: Lục Tây Lăng
Màn hình tối đi, tiếng nhạc ngừng hẳn.
Ngay lúc Lục Tây Lăng tưởng đã hết, màn hình vốn đen xì bỗng lóe lên, chiếu lại cảnh tượng đầu tiên.
Màn hình một lần nữa lướt qua bả vai cô nữ sinh, dừng trên mặt giấy.

Lần này, chiếc bút máy đen biến thành bút ghi chú màu sắc rực rỡ, chậm rãi viết lên trang giấy bốn chữ: Sinh nhật vui vẻ.

Đoạn clip kết thúc.
Bất giác, Lục Tây Lăng đã hiểu ra.
Anh kéo thanh trượt thời gian về lại từ đầu, xem thêm một lần nữa.
***
Bảy giờ, Hạ Úc Thanh thức giấc, mở điện thoại ra thì phát hiện một tin nhắn Wechat, Lục Tây Lăng gửi lúc một giờ: Ngủ đây.

Ngủ ngon nhé.
Cô hồi âm: Em dậy rồi, chào buổi sáng.
Đoán chắc Lục Tây Lăng không dậy sớm như vậy, cô tính sẽ đi rửa mặt trước.
Điện thoại để trên bàn, lại bị cô cầm theo.

Mở Wechat, bấm vào ảnh đại diện của Lục Tây Lăng, kéo lên góc trên cùng bên phải.

Ngây ngô cười một tiếng rồi mới khóa màn hình lại.
Bảy rưỡi, ba cô gái cùng rời ký túc xá, đến căng-tin mua bữa sáng tiện lợi, vừa đi vừa ăn, rồi cùng bước về phía phòng học.
Tiết kiểm tra tiếng Anh, tối qua Hạ Úc Thanh ngủ không ngon, lúc làm đề nghe cứ liên tục ngáp ngắn ngáp dài, có hai câu không dám chắc đáp án.
Cũng may một học kỳ chỉ có hai lần kiểm tra, chiếm vỏn vẹn 30% tổng thành tích, bằng không cô nhất định sẽ mắng mình vì để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến việc học.
Trong lúc lên lớp, Hạ Úc Thanh luôn chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Đợi qua tiết một, cô lấy điện thoại ra xem, lúc tám giờ, Lục Tây Lăng đã hồi âm tin nhắn của cô, một tin là “Chào buổi sáng!”, một tin khác là “Gửi thời khóa biểu của em cho anh.”.
Hình nền điện thoại của cô chính là thời khóa biểu, vốn định chụp ảnh màn hình gửi qua, nhưng sợ khó xem nên cô bèn tìm trong bộ sưu tập ảnh, gửi cho Lục Tây Lăng.
Lại hỏi: Lấy thời khóa biểu của em làm gì?
Có lẽ Lục Tây Lăng bắt đầu làm việc, không trả lời ngay được.
Sau tiết thứ hai, trên đường đến phòng học chuyên ngành, Hạ Úc Thanh mới đọc được tin nhắn anh gửi từ nửa tiếng trước: Em nói xem, để làm gì?
Hạ Úc Thanh: Em không biết.
Sau tiết ba, cô lại kiểm tra điện thoại.
Lục Tây Lăng: Để tiện sắp xếp thời gian với em.
Lục Tây Lăng: Thời gian biểu của em cũng dày quá đấy.
Hạ Úc Thanh vừa cười vừa trả lời: Có tiết sẽ trốn được.
Không ngờ, lần này Lục Tây Lăng lại trả lời ngay lập tức bằng một tin nhắn thoại.
Lục Tây Lăng: “Tiết tối nay em có trốn được không?”
Cô vừa nghe xong, tin nhắn thứ hai đã nhảy ra: “Ăn tối cùng nhau đi.”
Tin thứ ba: “Nhân thể gặp em luôn.”
Hạ Úc Thanh không chống đỡ được.
Cảm giác như vừa tu một ly nho ép nhiều đường, ngọt khé cổ, mà lại chẳng có tác dụng giải khát.
Sau một hồi đấu tranh, cuối cùng cô cũng trả lời: Tiết buổi tối phải điểm danh, chắc hôm nay không được rồi.
Lục Tây Lăng vẫn gửi tin nhắn thoại: “Thì cũng phải ăn cơm chứ? Tiết buổi tối bảy giờ mới bắt đầu mà.

Năm giờ chiều gặp nhau ở cổng trường.”

Trước kia, Hạ Úc Thanh luôn được khen là rất kỷ luật, bản thân cô lại không thấy vậy, cô vẫn cảm thấy tính kỷ luật đó, chỉ cần có lòng là đều có thể làm được.

Nhưng cả ngày hôm nay, cô bắt đầu có chút khâm phục chính mình, vậy mà lại có thể nhẫn nhịn không nghĩ đến Lục Tây Lăng, cũng không trộm nhắn tin với anh.
Buổi chiều chỉ có một tiết, sau khi tan học, Hạ Úc Thanh quay về ký túc xá cất đồ, đợi một lát, tới gần bốn giờ bốn mươi phút mới lấy những thứ cần dùng cho buổi học tối, rồi xuất phát đi ra cổng trường.
Đợi chừng năm phút, trong tầm mắt xuất hiện chiếc Sedan đen quen thuộc.
Chiếc xe dừng ở bên đường, cửa sổ sau hạ xuống, cô nhìn sang, xác nhận đúng là Lục Tây Lăng, cô lập tức chạy tới, kéo cửa xe ra.
Bầu không khí ấm áp trong xe đượm một mùi hương thoang thoảng.
Cô tháo ba lô ra, đặt sang một bên, quay đầu liếc Lục Tây Lăng, còn chưa nhìn rõ vẻ mặt của anh thì đã bị cảm giác ngượng ngùng bao vây, đành phải thu tầm mắt về.
Vốn dĩ Lục Tây Lăng ngồi dựa vào cửa kính bên trái, lúc này anh nhích sang phải, cúi đầu, nhìn cô bằng vẻ mặt như cười như không, đè thấp giọng hỏi, “Sợ anh à?”
“…Đâu có.”
“Thế sao không cho anh nhìn em?”
Hạ Úc Thanh cố kiềm chế cảm xúc, đang định ngước mắt lên, thì cổ tay bất chợt bị tóm lấy, kéo mạnh sang, khiến cô không kịp giơ tay đỡ mà nhào thẳng vào lòng anh.
Cô cuống quýt muốn đẩy ra, lại bất giác đưa mắt nhìn lên chỗ tài xế.
Như đoán được hành vi của cô, Lục Tây Lăng đưa tay đè gáy cô lại, hơi thở phả vào tai cô, “Suỵt.”
Má cô áp vào lồ|\|g ngực anh, nhiệt độ cơ thể, mùi hương, và chất liệu chiếc áo sơ mi, tất cả đều khiến cô mê muội.

Cô không kiềm chế được mà muốn chạm lên ngực mình, bởi nỗi hoài nghi trái tim đã bãi công mất rồi.
Lúc ở cạnh Lục Tây Lăng, quả tim này của cô nếu không đập nhanh liên tục thì sẽ là đột ngột hẫng lại, dường như chưa bao giờ được bình thường.
Mà Lục Tây Lăng thì lại chợt nhớ đến buổi tối hôm sinh nhật Lục Sênh.
Khi đó, cũng là trên xe, anh mượn men say, buông thả bản năng mà kéo cô lại, lúc ấy nếu không kiềm chế, có lẽ cô cũng sẽ ngoan ngoãn nép trong lòng anh như bây giờ.
Anh hít thật sâu hương thơm bên tóc cô, mãi một lúc lâu mà vẫn chưa chịu buông cô ra, gần như cố chấp muốn sửa lại hồi ức về buổi tối hôm đó.
“Tối qua nói chuyện xong là về ngủ ngay à?”, Lục Tây Lăng hỏi.
“Vẫn mất ngủ một lúc nữa.”
“Chẳng trách nhìn em có quầng thâm này.”
“…Tại anh hết.”
Lục Tây Lăng cười, “Ừm.

Tại anh hết.”
Tầm mắt Hạ Úc Thanh bị cái ôm của anh che hết, cô không nhìn rõ là đang đi đâu, chỉ biết là hình như xe đang quay đầu.
“Đi đâu đây?”, cô hỏi.
“Đương nhiên là bắt cóc em rồi.”
Trong ấn tượng của Hạ Úc Thanh, Lục Tây Lăng hồi mới quen là một người vô cùng lạnh lùng, vô cùng xa cách, mà bắt đầu từ khi nào anh lại biết đùa với cô, cô không nhớ được nữa, thậm chí hiện giờ còn hơn thế, lại bắt đầu trêu cô rồi.
Cô đối phó được với một Lục Tây Lăng xa cách, nhưng lại khó mà đỡ nổi phiên bản biết đùa giỡn của hiện tại.
Đành phải nói: “Tối em có tiết học.”
“Anh quản sao nổi.”
Giọng điệu của Lục Tây Lăng rất nghiêm túc, cô không khỏi có chút nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn anh xem có đoán ra được gì không.

Mà ngay khi cô ngước mắt lên, anh liền cúi đầu xuống.
Đôi mắt Lục Tây Lăng hơi ngả sang màu nâu, hình như đây là lần đầu tiên cô quan sát gần như vậy, đó hoàn toàn không phải là đôi mắt lạnh giá và u trầm như tính cách của anh.
Nhưng nhìn không nổi hai giây, hai má đã nóng bừng lên, cô vội vàng cúi đầu, tựa trán vào ngực anh.
Cô nghe thấy tiếng Lục Tây Lăng cười.
Xe chạy đến Thanh Mi Uyển.
Điều khiến người ta ngạc nhiên là, sau khi bước vào cửa không phải là cảnh tượng quạnh quẽ như mọi khi, mà trên bàn đã đặt sẵn bốn đĩa thức ăn, còn có cả bóng dáng bận rộn của dì giúp việc trong phòng bếp.
Lục Tây Lăng giải thích, anh không biết gì về mấy quán ăn quanh trường, sợ giẫm phải “hố bom”, giờ ăn lại đông người, vừa phải xếp hàng lấy số, lại vừa ồn ào, muốn yên tĩnh nói chuyện với nhau cũng khó.
Hạ Úc Thanh cười bảo: “Thật ra em định mời anh ăn cơm căng-tin đấy.

Căng-tin trường em có món rau xào cực kỳ ngon.”
“Thôi.

Xin cảm ơn.”, Lục Tây Lăng bày ra vẻ mặt “xin tha cho kẻ bất tài này”.
Ở một vài phương diện, tính đại thiếu gia của anh cực kỳ nặng, nhất là liên quan đến chuyện ăn uống.
Hai người ngồi vào bàn.
Hạ Úc Thanh phát hiện, Lục Tây Lăng không ăn mấy, chỉ ăn mấy miếng đồ ăn thanh đạm rồi gác đũa.
“Vẫn chưa đói à?”, cô hỏi.
“Tối nay anh còn phải đi xã giao.”
“Nếu đã bận thế rồi thì đâu cần phải đi xa như này.”
“Ừm.”, Lục Tây Lăng chống đầu vào mu bàn tay, đáp thế rồi chỉ mải nhìn cô.
Hạ Úc Thanh bị nhìn đến xấu hổ.
Trong ba cô gái của ký túc xá, cô là người có sức ăn tốt nhất.

Cô muốn ăn cho béo lên một chút, nhưng chẳng biết có phải do não tiêu hao năng lượng nhiều quá hay không, mà cô ăn bao nhiêu cũng không tăng cân là mấy.
“…Anh đừng nhìn em nữa.”
“Không nhìn em thì nhìn ai?”
“…”
Ăn xong, dì giúp việc thu dọn bàn ăn, Lục Tây Lăng tranh thủ vào toilet.
Lúc đi ra, anh bắt gặp Hạ Úc Thanh đang đứng trước khung cửa sổ sát đất, ngửa đầu, có vẻ như định hà ra một làn sương trắng trên tấm kính.
Lục Tây Lăng đi tới, “Đợi trời lạnh thêm rồi em hẵng thử.”
Hạ Úc Thanh nói: “Thật ra em không thích mùa đông mấy.”
“Tại sao?”
“Tay chân em sẽ bị nứt nẻ, mùa đông ngứa lắm.

Nhưng khí hậu Nam Thành hình như ấm hơn, năm ngoái lúc bị tái phát, em thấy không nghiêm trọng bằng hồi ở quê.”
Lục Tây Lăng cầm tay cô lên, cẩn thận nhìn mu bàn tay cô.
Hiện giờ nhìn lại chẳng thấy dấu vết gì.
Da tay cô không hề nhẵn mịn, bởi đôi tay này trước kia thường xuyên phải làm việc đồng áng.

Ngoài chuyện đó ra, cạnh sườn ngón giữa bên phải còn có vết chai do quanh năm cầm bút.
Anh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nắm ngón tay cô vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng ve vuốt.
Lục Tây Lăng phải về thành phố tham gia một bữa tiệc, còn Hạ Úc Thanh phải về trường đi học, hai người chỉ nán lại thêm một lúc rồi rời đi.
Xe đưa Hạ Úc Thanh về trường trước.
Sắc trời tối đen, ánh đèn hai bên đường đã phủ lên cả chút giáng chiều còn sót lại.

Trên đường về, Lục Tây Lăng bỗng nói: “Anh xem đoạn video rồi.”
Hạ Úc Thanh lập tức ngẩng đầu, bối rối nhìn anh, “Em edit được không?”
Lục Tây Lăng đáp: “Được thì được, nhưng mà em phải giữ lời đấy.”
“Giữ lời gì cơ…”, nói xong, Hạ Úc Thanh liền hiểu ra ngay… Em muốn cùng anh hoài phí thời gian.
Lục Tây Lăng không cho cô né tránh, anh hỏi tiếp: “Nghĩ thế nào vậy? Tặng anh cái đấy không phải là muốn ngả bài với anh à?”
“Là thử!”, cô nhỏ giọng sửa lời, ngước mắt lên, rồi nói thêm, “Thật ra em còn nghĩ là anh xem xong đoạn video rồi tối qua mới đến tìm em.”
“Tự tin thế cơ à?”
“Em thấy em biên tập cũng được mà.”, cô thành thật nói.
Lục Tây Lăng cười bảo, “Đúng là không tồi.”
Nên nói thế nào đây, nếu anh tranh thủ lúc rảnh rỗi xem đoạn video này, bất kể có phải đã xóa bỏ hiểu lầm hay không, thì anh vẫn ra tay.
Anh biết rõ ràng cảm giác đạo đức của mình đã đến ngưỡng nguy hiểm rồi, nhưng vì tối hôm đó cô giận, nên mới kéo về một cách qua quýt như vậy.
Lục Tây Lăng liếc cô, còn nghiêm túc nói: “Vẫn phải cảm ơn em.”
“Dạ?”
“Không để anh làm người xấu.”
Hạ Úc Thanh nghe không hiểu.
Mà Lục Tây Lăng cũng không định giải thích, dù tâm trạng anh lúc này đang vô cùng tốt.
Bất giác, xe đã tới cổng trường.
Đôi đèn xi nhan nhấp nháy, dường như thời gian đang thúc giục.
Lục Tây Lăng nói: “Sau này bận rộn nhiều việc, không chắc sẽ dành được nhiều thời gian để đến đây.

Anh sẽ cố gắng.”
Hạ Úc Thanh thở dài, “Tại em không sinh ra sớm vài năm, nếu vẫn được học ở khu trường cũ thì đã chẳng phiền toái thế này.”
Lục Tây Lăng nhìn cô, “Lưu luyến anh thế cơ à?”
Hạ Úc Thanh lập tức im bặt.
Anh thích nhất là nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, vậy nên mới cố tình nói ra câu này.
Ngay khi anh định giải vây cho cô vì biết cô xấu hổ chẳng rõ phải làm gì, thì cô lại đột nhiên nghiêng người, mang theo một làn hương ấm, nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Anh ngây người, đưa tay đặt lên lưng cô, nặng nề gọi: “…Thanh Thanh.”
Dường như Lục Tây Lăng cũng không định nói gì, chỉ muốn gọi tên cô như vậy mà thôi.
Rất nhiều người gọi cô như vậy, nhưng anh gọi thì lại khác, trái tim rộn ràng một thứ cảm giác kỳ lạ không sao hình dung nổi, lại càng không biết nên khống chế thế nào.
Anh có biết không? Có thể dạy cho cô được không?
Lục Tây Lăng thấp giọng nói: “Anh sẽ gọi cho em.”
“Khi nào?”
“Bất cứ lúc nào có thể.”
Chỗ này không được đỗ xe lâu, rốt cuộc, Lục Tây Lăng cũng buông tay ra, “Vào đi học đi.”
Hạ Úc Thanh lùi lại, lấy ba lô, đưa tay đẩy cửa.
Trước khi xuống xe, cô vẫn nhìn anh, tính cách quá đơn thuần, ngay cả mấy chữ “lưu luyến không rời” cũng viết chói lọi trên mặt.
Lục Tây Lăng nhướng mày, “Em mà không đi nữa là có khi không đi được đâu.”
Cô nhổm người xuống xe, đóng cửa lại.
Xe nổ máy, Lục Tây Lăng nhìn theo bóng cô.
Điện thoại có tin nhắn đến.
Là nickname đã được anh sửa thành “Thanh Thanh”, ghim ngay trên đầu danh sách.
Thanh Thanh: Anh đừng có bắt nạt em!
Lục Tây Lăng nhếch khóe miệng, khoái trá nhắn lại: Đấy mà gọi là bắt nạt? Thế thì sau này em bị anh bắt nạt chắc rồi..