Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1722: Trách nhiệm của Phong Nguyệt




Sở Dương khuyên nhủ nói: "Lại nói, cửu đại gia tộc đã bị tàn sát sạch sẽ, Pháp Tôn có muốn dừng cũng không được nữa rồi. Ngựa phóng tới sát vực mới dừng cương, thuyền đến sông với chịu vá..."

Vũ Tuyệt Thành bùi ngùi nói: "Ta thế nào không biết việc này nguy hiểm? Nhưng cứ tiếp tục như vậy, thật sự quá mức thảm liệt rồi... Toàn bộ đại lục đều lâm vào chém giết. An nguy cá nhân ta tính là gì. Mệnh ta vốn là nhặt được trở về, cửu kiếp có trách nhiệm hộ thế..."

"Cho dù chỉ là một tia hi vọng, cũng dáng để thử một lần."

Sở Dương nói: "Ta hiểu ý tiền bối, bất quá nếu Vũ tiền bối vẫn quyết đi, vậy thì hãy dùng viên đan dược này rồi hãy đi."

"Đan dược? Đan dược gì? Lúc này rồi c̣òn dùng đan dược gì?" Vũ Tuyệt Thành hỏi.

"Cửu Trọng đan." Sở Dương trịnh trọng nói: "Ta biết Cửu Trọng đan đối với tiền bối mà nói tuyệt không xa lạ, bất quá vãn bối lần này tặng cho tiền bối, lại có chút với Cửu Trọng đan mà tiền bối từng dùng. Trước kia, Cửu Trọng đan thiên về khôi phục... Hiện giờ, một viên Cửu Trọng đan lại có thể gia tăng cho tiền bối một trăm năm tu vi cảnh giới hiện giờ..."

"Có thần dược bậc này?" Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành sáng ngời, nói: "Nhưng ta đây chỉ là một nắm xương già, ăn thần dược làm gì, không bằng cho Nhạc Nhi, thực lực nàng còn yếu, phải đề thăng một chút.."

Sở Dương cười khổ: "Nhạc Nhi dùng một viên, đó là cực hạn... Chỉ sợ còn phải cần Vũ tiền bối bảo hộ tâm mạch nàng một phen... Nhạc Nhi tuy thiên phú hơn người, nhưng dù sao cũng mới chỉ là chí tôn lục phẩm đỉnh phong... còn chưa tới thất phẩm... dược lực của viên Cửu Trọng đan này đối với nàng vẫn hơi quá lớn. Cần phải có tiền bối hỗ trợ."

"Lại nói loại đan dược này dùng nhiều cũng không có bao nhiêu tác dụng. Về sau, nếu Nhạc Nhi có nhu cầu, ta lại luyện chế cho nàng là được rồi... Ta đối với muội muội mình... có keo kiệt bao giờ..."

Sở Dương trầm ngâm một chút, nói: "Còn có một điều, nếu như ta phỏng đoán không sai, sau lần đại chiến này, chỉ sợ chúng ta phải rời khỏi Cửu Trọng Thiên rồi... Đến lúc đó, Vũ tiền bối phải tiến lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, một đường lang bạt gia tăng thực lực. Chuẩn bị gặp mặt các huynh đệ của mình. Nhưng lấy tu vi của tiền bối hiện giờ, chỉ sợ..."

Sở Dương còn chưa nói xong, Vũ Tuyệt Thành đã hoàn toàn động tâm: "Không cần nói nữa. Ta dùng là được. Đại chiến sắp tới, quả thực đề thăng được bao nhiêu thì đề thăng bấy nhiêu."

Giải quyết được chuyện bên Vũ Tuyệt Thành, Sở Dương cũng không dừng lại lâu, lập tức đi tìm hai người Phong Nguyệt.

Đương nhiên, để tránh phu phụ Phong Nguyệt hiện tại còn có thể đang bận "luận bàn"... khụ khụ, cho nên Sở Dương đứng cách thật xa, bắt đầu ho khan.

"Khụ khụ... khụ khụ... khụ khụ!"

"Khụ khụ... khụ khụ... khụ khụ!"

Một bước một lần ho khan. Lúc đi tới trước cửa, Nguyệt Linh Tuyết đã mặt mày đỏ bừng mở cửa ra, liên tục không ngừng oán giận nói: "Đến thì đã đến rồi, ngươi còn ho khan cái gì? Chẳng lẽ ngươi mắc bệnh? Ngay cả ho khan cũng quái gở, ý dâm vị đãng..."

Bên trong, Phong Vũ Nhu cũng mặt mày đỏ bừng.

Hiển nhiên phu thê hai người cũng biết Sở Dương cố kỵ cái gì.

Đối diện với tình huống xấu hổ như vậy, Sở Dương cũng chỉ có thể vuốt mũi cười khổ mà thôi. Được rồi, ta vốn có hảo tâm, hiện giờ trong miệng các ngươi không ngờ lại biến thành có bệnh, không ngờ còn bị xỉa xói, miệng đầy ý dâm vị đãng, ngay cả ho khan cũng dâm đãng sao...

Thật không biết ngài nghe chỗ nào ra ý vị dâm đãng... Cái lỗ tai này thật đúng là không giống người thường nha.

Định phản pháo hai câu, nhưng Phong Vũ Nhu đang ở bên cạnh, Sở Dương làm sao có thể mạo muội, đành phải chiếu cố thể diện cho nàng, ngậm bồ hòn làm ngọt...

Miễn cưỡng hàn huyên hai câu rồi đi thẳng vào vấn đề.

Nhưng ngoài dự đoán của Sở Dương, phu thê Phong Nguyệt lại cự tuyệt.

Nhìn hai viên Cửu Trọng đan đủ để khiến võ giả thiên hạ đảo điên trong tay Sở Dương, Nguyệt Linh Tuyết cùng Phong Vũ Nhu ánh mắt phức tạp: "Hai người chúng ta không thể dùng cái này rồi..."

"Vì sao?" Sở Dương kinh ngạc không thôi. Truyện được copy tại Truyện FULL

Thứ này bao nhiêu người thiết tha mơ ước cũng không chiếm được, ta đưa tới tận tay các ngươi, các ngươi lại cự tuyệt ta?

Đây là chuyện gì?

"Sở kiếm chủ không biết, trên thực tế, tu vi hai người chúng ta đã sớm đạt tới bình cảnh cực hạn của Vũ Tuyệt Thành rồi. Nếu như chúng ta muốn, rất nắm chắc có thể đột phá. Nếu giờ phút này thật sự dùng Cửu Trọng đan này, đột nhiên có tân lực, rất có thể sẽ tự động phá tan bình cảnh, đạt tới cảnh giới giống như Ninh Thiên Nhai. Đến lúc đó, cho dù không muốn cũng phải phá toái hư không, rời khỏi thế giới này."

Nguyệt Linh Tuyết nhẹ nhàng cười nói: "Nhưng chúng ta không muốn rời đi, không muốn rời khỏi Cửu Trọng Thiên đại lục này. Đó cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến chúng ta chưa từng trùng kích một bước cuối cùng."

Nói tới đây, hai phu liền liếc mắt nhìn nhau một cái, trong con ngươi, có quyến luyến kể không hết nói không xong, còn có cảm tình không dứt bỏ được.

Hai tay người, lặng lẽ nắm lấy nhau.

"Từ phương diện cá nhân mà nói... Phu thê chúng ta được Sở kiếm chủ tương trợ, khẳng khái tặng Sinh Mệnh chi tuyền, tâm nguyện trở thành sự thật, trước mắt đang chuẩn bị sinh một hài tử, truyền thừa hương hỏa hai nhà Phong Nguyệt, nếu như có khả năng, có lẽ còn...." Sắc mặt Nguyệt Linh Tuyết có chút hồng, nhưng vẫn thoải mái.

Phong Vũ Nhu bên cạnh cũng đỏ mặt, dị thường nhu thuận nghe Nguyệt Linh Tuyết nói.

"Hài tử, chúng ta phải nuôi nấng, nhìn nó dần dần lớn lên. Thân là phụ mẫu, nếu lúc này lại tiến vào một nơi giang hồ hỗn loạn như Cửu Trọng Thiên Khuyết, tu vi bản thân hiện tại cũng khó bảo toàn... không khỏi có chút quá vô trách nhiệm rồi..." Nguyệt Linh Tuyết cười nói: "vì hài tử, chúng ta nhất định phải cho nó một hoàn cảnh trưởng thành an ổn... Để nó có thể thuận lợi trưởng thành, thành gia lập nghiệp, lấy vợ sinh con."

"Cho nên chúng ta quyết định không thể đi Cửu Trọng Thiên Khuyết. Ít nhất trong thời gian ngắn, sẽ không cân nhắc tới bước cuối cùng."

"Về phần thứ hai, đại chiến sắp tới, thành sự tại nhân, thắng bại lại tại thiên. Trải qua cuộc chiến này, nếu như chúng ta bại, vậy mọi người cùng nhau chết hết, chẳng cần nghĩ tới có đi Cửu Trọng Thiên Khuyết hay không. Nhưng nếu chúng thắng... vậy, sau trận hạo kiếp càn quét khắp thiên hạ, trong tầm mắt chỉ còn cảnh tan hoang."

Nguyệt Linh Tuyết thâm tình nói: "Chúng vì đại lục này, từng thủ hộ hơn vạn năm tuế nguyệt.... Nếu như đại lục này biến thành tan hoang, chúng ta thật sự không bỏ được. Sau trận chiến này, các ngươi có chuyện quan trọng hơn phải làm, hiển nhiên không thể lưu lại thu thập cục diện rối rắm... Một khi đã vậy, phu thê chúng ta liền nghĩ bất dung từ, gánh chịu trách nhiệm này."

"Hơn nữa, chúng ta cũng cho rằng, đây vốn là trách nhiệm của chúng ta."

Nguyệt Linh Tuyết kiên quyết nói.

"Chúng ta muốn cả đại lục này khôi phục lại bầu trời trong xanh lúc trước! Khiến cho đại lục này quay về im lặng tường hòa, thậm chí so với dĩ vãng còn bình an thịnh vượng hơn."

Sở Dương mang theo tâm tình nể phục từ đáy lòng, rời khỏi phòng hai người Phong Nguyệt.

Chỉ để lại một hứa hẹn, một hứa hẹn rất trịnh trọng.

Đó là yêu cầu của Nguyệt Linh Tuyết.

"Phu thê chúng ta đời này không thể nào tiến lên nữa. Bất quá... nếu tương lai hài tử có tiền đồ, có thể đột phá cực hạn, đi tới Cửu Trọng Thiên Khuyết, xin Sở kiếm chủ nhớ lại tình cảm cố nhân, quan tâm một chút."

Đối với yêu cầu này, Sở Dương trả lời: "Nếu thật có một ngày như vậy, tuyệt đối nghĩa bất dung từ! Tuyệt đối sẽ không để nhi tử cố nhân chịu nửa điểm ủy khuất!"

....

Sở Dương cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tặng cho Lăng Mộ Dương một viên Cửu Trọng đan siêu cấp.

Lăng Mộ Dương này, Sở Dương nhìn vẫn rất thuận mắt, chỉ vì hắn hành tẩu giang hồ vạn năm mà vẫn không thẹn với lương tâm, cũng đáng nhận được một viên Cửu Trọng đan rồi.

Hơn nữa, hiện tại đã không còn cái gọi là cửu đại gia tộc, cũng không phải là địch nhân của kiếm chủ nữa rồi. Mọi người cùng có chung địch nhân, Sở Dương cũng không keo kiệt làm gì.

Nhận được viên đan dược này, Lăng Mộ Dương cực kỳ kích động, suýt nữa lệ lão tung hoành.

Có viên đan dược kia, Lăng Mộ Dương hoàn toàn có thể đột phá bình cảnh, vượt qua một bước cuối cùng, siêu việt giới hạn Cửu Trọng Thiên, tiến vào Cửu Trọng Thiên Khuyết mà võ giả thiết tha mơ ước, càng có thể tìm kiếm tung tích phụ thân... Mà điểm này, cũng chính là chuyện canh cánh trong lòng cả đời Lăng Mộ Dương.

Vừa mới từ trong phòng Lăng Mộ Dương đi ra, đã bị Đàm Đàm chặn lại.

Hai sư huynh đệ thiếu chút nữa đánh nhau đương trường, trở mặt tuyệt giao. Đàm Đàm mặt dày giở công phu sư tử ngoạm: "Ta muốn mười viên! Huynh đệ chúng ta, ngươi thế nào cũng phải cho chứ?"

Sở Dương thiếu chút nữa ngất xỉu.

"Không có! Cút ngay cho ta! Mười viên, ngươi nghĩ đây là củ cải trắng à?"

"Ít nhất tám viên! Không thể ít hơn! Ít hơn là ta nổi giận đó."

"Nhiều nhất một viên! Ngươi cứ nổi giận đi."

"Ta cho ngươi biết, tính tình ta không tốt, ít hơn bảy viên, ta liền trở mặt với ngươi!"

"Nhiều nhất một viên! Trở mặt đi!"

"Ta không có tính nhẫn nại đâu, nếu ít hơn sáu viên, ngươi cứ giết ta đi!"

"Một viên. Nếu ngươi muốn chết ta liền rút kiếm!"

...

"Tổ sư! Ba viên được chưa? Hai ta lớn lên với nhau từ thời cởi chuồng. Lúc nhỏ còn cùng nhau đứng bên bờ sông, thi xem ai đái xa hơn... Giao tình thâm hậu như vậy, thân ca..."

"chỉ có một viên! Cút! Đừng sấn vào làm quen lão tử!"

"Ngươi độc! Ngươi thật ác độc! Dương Dương Ngang, không ngờ ngươi xưng lão tử với ta.... ngươi được lắm... Ta cho ngươi biết, hai viên! Hai viên được chưa? ta đã lùi lại chục bước rồi, ngươi cũng nên cho ta mặt mũi. Nếu ngay cả hai viên cũng không có, ta một ngày hỏi ngươi vạn lần ta có đẹp trai không. Thiếu một lần ta không phải người!"

"Ngươi vốn không phải người!"

"Bớt nói nhảm đi! Có đưa hay không? Thống khoái nói đi!"

"Á à? Uy hiếp ta?"

"Sư huynh anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong của ta, kiếp này ta bội phục nhất là ngươi, ta nào dám uy hiếp lão nhân gia... ô ô, ta khóc thật rồi... nếu không ta đấm bóp xoa vai cho ngài..."

"Thì hai viên! Thành giao!"

"Con mẹ nó, lãng phí của ta nhiều nước miếng như vậy mà được có hai viên! Ngươi chờ đấy, chờ đến khi ngươi thành thân, đêm động phòng ta đánh bay nóc nhà của ngươi! Thù này không báo không làm người!"

Đàm Đàm vừa nhận Cửu Trọng đan liền lập tức trở mặt, cầm hai viên Cửu Trọng đan hùng hổ bỏ đi, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn.

Sở Dương nhăn mặt nhíu mày tính toán.

Mười bảy viên Cửu Trọng đan, còn chưa chia xong đã chỉ còn lại một viên.