Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1734: Cơ hội cho các ngươi báo thù




"Nếu đã biết như thế, vì sao lúc trước còn làm! Cút con mẹ nó đi! Đều đi chết đi!" Pháp Tôn hung hăng mắng chửi trong lòng, lại cảm thấy tim mình đau đớn như muốn vỡ ra.

Sau đó hắn liền đứng phắt dậy, sắc mặt lạnh lùng.

chấp pháp giả xung quanh đều đã đi theo Pháp Tôn vạn năm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc Pháp Tôn trong nháy mắt lại có thể biến thành tàn nhẫn như vậy! Toàn thân tràn ngập khí tức hủy diệt, cực kỳ điên cuồng, nhìn thấy mà giật mình.

Chỉ là bên trong vẻ điên cuồng này, lại tràn đầy một cảm giác khiến nhân tâm tan nát.

"Tiêu Thần Vũ đã chết. Tiêu gia này xem như kết thúc rồi. Cửu đại thế gia lại diệt một nhà, còn mấy nhà? Còn có Dạ gia, Lăng gia, Diệp gia, Trần gia, Thạch gia... Thạch gia cũng chỉ còn lại một mình Thạch Bào Hao thôi, có coi là còn không? Quên đi, mặc kệ có hay không, dù sao cũng đều phải diệt!"

Trong thanh âm Pháp Tôn mang theo một loại tàn khốc lạnh lẽo, chậm rãi nói: "Nhà tiếp theo là nhà nào?"

Hắn vươn người đứng dậy, khoanh tay mà đứng, ngẩng đầu, hai đạo mục quang âm u tựa như ma lôi yêu điện, bắn thẳng ra.

Bắn thẳng tới trên thành Trung Đô.

Hai bên cách nhau ít nhất trăm dặm, lại có mưa to tầm tã ngăn trở, nhưng đạo mục quang này của hắn lại giống như bỏ qua trở ngại không gian, cứ như vậy phóng tới, tựa như hai mũi lợi tiễn sắc bén nhất, bắn thẳng vào trong lòng đám người Dạ Trầm Trầm.

Dạ Trầm Trầm cùng những người tu vi cao thâm, giật mình vì hai đạo mục quang bất ngờ chiếu tới này. Tất cả đều cảm thấy trái tim mình trầm xuống! Trong lúc nhất thời, không ngờ cảm thấy tâm linh dao động, không khỏi đều kinh hãi hoảng sợ!

Tu vi Pháp Tôn hiện giờ, hiển nhiên đã đạt tới cấp độ mà ngay cả đám người Dạ Trầm Trầm cũng không thể lý giải, thật có uy thế kinh thiên địa khiếp quỷ sầu! Tu vi như vậy, tin tưởng cho dù là Ninh Thiên Nhai năm đó được xưng là đệ nhất thiên hạ, cũng tuyệt đối không làm được...

Chỉ nghe thanh âm Pháp Tôn từ xa truyền tới, thanh âm vẫn bình tĩnh nho nhã như lúc trước, thậm chí còn mang theo mấy phần ung dung tiêu sái: "Dạ Trầm Trầm, đừng nói bổn tọa không cho các ngươi cơ hội. Chỉ cần các ngươi lần lượt từng nhà xuất chiến, bổn tọa sẽ không lấy nhiều hiếp ít. Cửu Trọng Thiên chín vạn năm qua chưa từng có công bằng quyết chiến đáng nói. Nhưng hôm nay, bổn tọa sẽ cho các ngươi cơ hội quyết chiến công bằng."

"Bổn tọa quang minh lỗi lạc. Cho dù là ma đầu đáng chết, cũng phải đường đường chính chính! Cho các ngươi tâm phục khẩu phục."

"Các ngươi ra bao nhiêu người, chúng ta bên này xuất bấy nhiêu người. Từng nhà lần lượt xuất chiến, chúng ta từng đội lần lượt nghênh đón! Sinh tử thắng bại, đều do thiên mệnh."

Dạ Trầm Trầm nở nụ cười diễu cợt: "Pháp Tôn đại nhân làm việc thật quá công bằng rồi. Dùng một đám cao thủ chí tôn thánh cấp, đi đối phó với một đám võ giả quân cấp hoàng cấp. Không ngờ còn để quân số ngang nhau cho nó công bằng. Quả nhiên là công bằng..."

Pháp Tôn hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Dạ Trầm Trầm, chẳng lẽ ngươi không biết, nếu quả thật cùng xuất động toàn bộ chiến lực hỗn chiến, các ngươi càng xong đời nhanh hơn. Ngay cả một chút kết quả cũng không có. Nhưng nếu dùng loại phương thức quyết chiến này, ít nhất các ngươi còn có cơ hội kéo dài hơi tàn, không phải sao?"

Dạ Trầm Trầm hừ lạnh một tiếng, không mở miệng đáp lại.

Tất cả mọi người đều biết, cũng rõ ràng, Pháp Tôn nói chính là sự thật.

Trong mưa, thanh âm Pháp Tôn vẫn bình tĩnh ôm òa, giống như đang đứng ngay đối diện ba trượng, nói chuyện. Tao nhã nói: "Các ngươi nói bổn tọa là lấy mạnh hiếp yếu, thắng mà không có võ sao? Há không biết thị phi không phải ở đạo lý, công đạo là ở thực lực! Ta không chỉ cho các ngươi công bằng, mà ta còn cho các ngươi cơ hội báo thù. Vừa rồi đối phó Tiêu gia chính là chấp pháp giả Đông Nam, còn có chí tôn quản lý Đông Nam ở tổng bộ. Nếu như Tiêu Thần Vũ có năng lực, giết hết bọn họ, ta tuyệt đối sẽ không oán giận nửa câu. Nếu như có năng lực báo thù, mới tính là bản lãnh của hắn."

"Đáng tiếc, hắn không có năng lực làm chuyện đó. Các ngươi, chết rồi cũng không có để oán giận! Ưu thắng liệt bại, từ cổ đã thế, phục có đáng gì?"

Pháp Tôn lạnh lùng nói: "Dạ Trầm Trầm, cuộc chiến tiếp theo, đến phiên gia tộc nào bên các ngươi xuất chiến? Vô luận ai muốm tìm chấp pháp giả báo thù, ta đều cho hắn cơ hội!"

Thanh âm vang vọng giữa không trung, nhưng Pháp Tôn đã không nói gì nữa.

Chiến trường song phương, rơi vào một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi.

Vị chí tôn bát phẩm vẫn quan sát chiến trường kia thân hình run lên, xoay người hô lớn: "Tiêu gia xong rồi! Nhà tiếp theo là ai?"

"Thần Vũ đi rồi, Tiêu gia xong rồi...." Môi Dạ Trầm Trầm không nhịn được run run, nhìn cơn mưa tầm tã, lại nhìn khoảng đất ghê người, lẩm bẩm nói: "Thần Vũ đi rồi... Kế tiếp, sẽ là ai?"

Phía sau, sắc mặt các vị thủy tổ đều phi thường khó coi, lộ ra một vẻ sầu thảm, còn có cừu hận nồng đậm. Vì Tiêu Thần Vũ, vì gia tộc mình!

Trong mắt mỗi người, đều có ánh nước hiện lên.

Ngươi không phải cây cỏ, ai có thể vô tình?

Tiêu Thần Vũ...... Cũng là lão huynh đệ vạn năm của bọn hắn!

Tuy cũng từng có ác cảm, cũng từng có hiểu lầm, cũng từng phát sinh chuyện không thoải mái, nhưng tất cả đều qua rồi, vào giờ khắc này đều tan thành mây khói.

"Thần Vũ chết cũng không thẹn với uy danh cửu kiếp chi tử!" Diệp Thu Diệp lẳng lặng nói một câu.

"Đúng vậy!" Những người khác đều gật đầu.

"Cuộc chiến tiếp theo, là ai báo thù?" Dạ Trầm Trầm ánh mắt như điện: "Pháp Tôn nói không sai, một trận chiến này, mặc dù là cái bẫy tử vong, nhưng cũng là cơ hội báo thù, có lẽ cũng là cơ hội báo thù cuối cùng!"

"Không sai, kẻ địch chúng ta phải giao chiến, chính là kẻ đã hủy diệt gia tộc chúng ta. Thù này đương nhiên phải báo! Cho dù phải chết, ta cũng phải khiến đám đao phủ này phải trả giá thật nhiều!" Gia Cát Thương Khung lạnh lùng hư một tiếng.

"Chẳng lẽ lão phu lại sợ chiến sao? Để ta đi!" Diệp Thu Diệp tranh lời: "Thù diệt tộc, không đội trời chung!"

Nhưng mọi người nói xong, lại phát hiện có một người không lên tiếng.

Nhìn lại, thủy tổ Trần gia Trần Nghênh Phong đã sải bước đi xuống tường thành.

Mọi người đều ngẩn ra.

Mấy ngày nay, biểu hiện của Trần Nghênh Phong rất bất bình thường, tựa hồ có chút tâm lý tiêu cực nao núng sợ chiến. Làm sao lúc này lại không nói một lời đã đi xuống trước rồi?

Chẳng lẽ bị cái chết của Tiêu Thần Vũ kích thích?

hay là bị hai chữ báo thù của Pháp Tôn kích thích?

Không ngờ trong vô thanh vô tức đã đi rồi...

"Gia hỏa này, đi thật nhanh!" Gia Cát Thương Khung bất mãn nói: "Ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có."

Dạ Tiêu Diêu cũng bất mãn, nhưng trong thanh âm lại tràn đầy tôn trọng: "Trần Nghênh Phong hôm nay mới thật sự giống hán tử... Một vạn năm qua, đây là lần đầu thấy hắn quyết tuyệt như vậy."

Dạ Trầm Trầm thở dài: "Áp lực của hắn mấy ngày nay cũng quá lớn rồi... Bất quá, đi như vậy, khả năng trở về...." Nói xong liền thở dài một hơi.

Gia Cát Thương Khung cùng Diệp Thu Diệp cũng thở dài, nhìn bóng lưng Trần Nghênh Phong dần dần đi xa, tràn đầy không nỡ.

Chuyến này đi, huynh đệ chỉ sợ không còn cơ hội gặp mặt nói chuyện nữa. Từ nay về sau u minh xa cách.

Trong lúc mọi người đang thở dài, phía dưới đã nghe thấy tiếng Trần Nghênh Phong động viên truyền tới.

Sau một hồi lâu, chỉ thấy cửa thành mở ra, Trần Nghênh Phong mang theo mười mấy người còn sót lại của Trần gia đi tuốt ở đằng trước, phía sau, chính là tất cả nhân mã thu nạp được trong mấy ngày nay.

Mắt thấy bên người Trần Nghênh Phong chỉ còn lại lẻ tẻ mười mấy người, lại nhớ tới Trần gia huy hoàng cường thịnh trước kia, Dạ Trầm Trầm bỗng nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, hai mắt đỏ lên, hạ lệnh: "Trần gia hiện giờ thế đơn lực cô, nếu chỉ bằng vào nhân thủ Trần gia, chỉ sợ ngay cả đội ngũ cũng không khống chế được. Mấy người các ngươi mau đi trợ giúp!" Ra lệnh một tiếng, mấy trăm cao thủ của Dạ gia lập tức phóng đi, gắt gao bám theo.

Gia Cát Thương Khung cùng Diệp Thu Diệp đều thở dài, kêu lên: "Đại ca!"

Dạ Trầm Trầm đau đớn kịch liệt nói: "Huynh đệ một hồi, cho dù hôm nay thật phải đi... Ta cũng có trách nhiệm giúp huynh đệ của ta đi vinh quang một chút... Nhà hắn không có ai rồi, vậy cho người Dạ gia ta chôn cùng đi!"

Ánh mắt Diệp Thu Diệp và Gia Cát Thương Khung đều đỏ lên.

Đệ Ngũ Khinh Nhu khóe môi giật giật, có tâm mở miệng ngăn cản, nhưng cuối cùng không phát ra thanh âm.

Vừa rồi, ngay trong một khắc Tiêu Thần Vũ bỏ mình, Đệ Ngũ Khinh Nhu rõ ràng nhìn thấy trong mắt Trần Nghênh Phong lóe lên một tia sảng khoái từ đáy lòng, còn có một tia phức tạp... thâm trầm tới cực điểm.

Tuy phức tạp, lại không phải ánh mắt muốn báo thù quyết tuyệt.

Nhưng hiện tại, Đệ Ngũ Khinh Nhu lại chẳng thể nói gì. Càng không dám nói, cho dù có nói ra, kết quả duy nhất cũng chỉ là bị đám người Dạ Trầm Trầm xé xác ra mà thôi.

Vừa rồi cái chết của Tiêu Thần Vũ đã kích thích lên tình nghĩa huynh đệ vạn năm, thế nào lại cho phép người khác bôi nhọ một người huynh đệ của mình?

Chân tướng cho tới bây giờ vẫn luôn tàn khốc, nhưng chân tướng vĩnh viễn là chân tướng, cho dù tàn khốc như thế nào đi nữa, nhưng khi ngươi phải đối diện với nó, ngươi cũng chỉ có thể thừa nhận!

Trần Nghênh Phong ngược gió cất bước mà đi, khí thế cực kỳ hào hùng.

Trên tường thành, sắc mặt Dạ Trầm Trầm trầm trọng, xúc động thở dài: "Chúng ta trước kia đều hiểu lầm Nghênh Phong." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Trên mặt Diệp Thu Diệp lộ vẻ xấu hổ.

Phương xa.

Pháp Tôn ngưng thần nhìn đám người Trần Nghênh Phong nối đuôi nhau ra khỏi cửa thành, ánh mắt chợt lóe, vung tay lên: "Dọn sạch chiến trường!"

Thanh âm còn chưa dứt, bốn vị chí tôn lục phẩm đồng loạt xuất thủ.

"Vù một tiếng, chỉ thấy vô số thi thể khắp chiến trường đột nhiên bị nhấc bổng, tiếp đó rào rào rơi xuống giống như mưa đá, xếp thành một vòng tròn khổng lồ. Nơi cao nhất, không ngờ lên tới trăm trượng.

Vòng tròn có chu vi mấy chục dặm này đều bị vô số thi thể phủ kín, không còn một kẽ hở, chỉ là ở chính giữa lại trống không.

Tiếp đó, chỉ thấy từ trong hậu quân chấp pháp giả lại có vô số người, mỗi người đều khiêng một cái thùng sắt thật lớn, chạy tới như bay, nhảy lên bức tường lũy thi thể kia, tiếp đó dốc chiếc thùng sắt của mình xuống.

Ngay sau đó, ào ào, một thứ mùi đặc biệt tràn ngập tứ phía.

Dầu hỏa!

Bên trong những chiếc thùng sắt đó không ngờ đều là dầu hỏa!

Mấy vạn thùng dầu hỏa cùng dốc hết vào trung tâm vòng tròn kia. Tiếp đó lại có mấy người lấy ra mấy cây đuốc thấm đẫm dầu, châm cháy giữa trời mưa tầm tã. Sau mấy hơi thở, mấy cây đuốc đó đều vẽ lên một đường cong sáng lạn, rơi vào trong hố dầu hỏa.

Phừng!

Nháy mắt, đại hỏa dâng lên tận trời.

Cứ như vậy phóng hỏa giữa cơn mưa.

Đây quả nhiên là sáng kiến trước nay chưa từng có, mà thứ thiêu đốt, lại chính là thân thể con người, một lát trước đó vẫn còn chạy nhảy, tràn đầy sinh mệnh.

Trong một nháy mắt này, thật chẳng phân biết cao thấp sang quý thế nào, hết thảy đều bị thiêu đốt. Chỉ là thi thể mà thôi. Trước kia bất kể ngươi anh hùng cái thế, hay là lưu manh khất cái, hiện giờ cũng chỉ là một bộ thi thể mà thôi.

Vào lúc này, chân chính ngang hàng, công bằng.