Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1743: Ân cừu hiểu rõ




Ngoài ra, hiện giờ Pháp Tôn đang thương lượng với mình, cũng không có ra lệnh cho mình phải thực hiện

Thần hồn của mình đang bị hắn nắm giữ ở trong tay, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp ra lệnh cho mình ra tay, mà khi đó chính mình sẽ không thể không tuân lệnh, hiện tại, mình vẫn có thể chủ động ra tay, vẫn có thể linh động được...

Thở dài một tiếng, Bình Tiêu Vân không thể không quyết định, bảo vệ Trữ Thiên Nhai trước rồi nói sau. Liền tung người lên, giống như một đám mây đen ở giữa không trung, phóng thẳng về hướng Trữ Thiên Nhai: "Lão Trữ! Ta có lời cần nói với ngươi."

Trữ Thiên Nhai phẫn nộ quát lớn: "Bình Tiêu Vân, vì sao ngay cả ngươi cũng làm như vậy? Ta đúng là đã nhìn nhầm ngươi!"

Khuôn mặt Bình Tiêu Vân tỏ ra rối rắm, nói: "Lão Trữ, ngươi không hiểu, ngươi..."

Đột nhiên sắc mặt hắn trở nên dữ tợn, quát lớn một tiếng: "Trữ Thiên Nhai, nạp mạng đi!" Liền phóng thẳng tới.

Ở bên trong con ngươi của hắn, có từng sợi hắc khí không ngừng ngưng tụ, đây là do Pháp Tôn ra lệnh, không cho hắn có cơ hội nói chuyện với Trữ Thiên Nhai.

Trữ Thiên Nhai thấy Bình Tiêu Vân đang nói chuyện, đột nhiên lại hạ sát thủ, không khỏi giận dữ, xông lên chặn lại. nguồn TruyenFull.vn

Tuy rằng hiện nay Trữ Thiên Nhai đã không phải là đối thủ của Pháp Tôn, nhưng thực lực của hắn vẫn xếp trong top 3, tuy rằng Bình Tiêu Vân là lão quái vật hơn hai vạn tuổi, nhưng nếu so sánh về thực lực, thì vẫn thua kém Trữ Thiên Nhai một bậc, nhưng Trữ Thiên Nhai muốn dùng vài chiêu hạ hắn, thì cũng không thể được!

Đột nhiên có một âm thanh non nớt kêu lên: "Đánh hắn! Đánh chết con rùa già này! Ngoài miệng nói dễ nghe, tay lại vụng trộm dùng dao găm, đây cũng không phải là thứ tốt, đánh chết hắn, không cần cho ta mặt mũi!"

Từ sau lưng Trữ Thiên Nhai đột nhiên thò ra một cái đầu nhỏ, một đôi mắt đen lúng liếng nhìn chăm chú vào Bình Tiêu Vân. Sau một lúc lâu lại ra vẻ người lớn nói: "Lão Trữ, hình như người nầy có chút không đúng, chưa chắc không phải là người tốt..."

Giờ phút này Trữ Thiên Nhai đã đánh túi bụi với Bình Tiêu Vân, nói: "Sao lại không thích hợp? Không thích hợp chỗ nào hả?"

Đột nhiên có một tiếng nổ mạnh kịch liệt từ phía sau truyền đến, trong chớp nhoáng liền làm cho lỗ tai mọi người ù lên, không thể nghe thấy gì.

Đó là do vị cửu phẩm chí tôn còn sót lại của Gia Cát gia chống đỡ không nổi, liền lựa chọn tự bạo.

Sau khi hắn tự bạo, trên chiến trường xuất hiện một mảng đất trống rất lớn!

Đám người Dạ Trầm Trầm đồng thời bộc phát ra một tiếng rống giận đau thương căm giận vô cùng.

Giờ phút này, lôi quang trên bầu trời cũng đã tan hết.

Bên trong thành Trung Đô, một thanh âm trầm ổn mang theo uy nghiêm lập tức vang lên: "Pháp Tôn! Để cho người của ngươi dừng tay đi!"

Lập tức "xoát" một tiếng, trên không trung đột nhiên xuất hiện một trận gió mạnh. Mây đen trải rộng đầy trời lúc trước, ở trong nháy mắt liền bị thổi tan sạch sẽ!

Trên bầu trời ở phương xa, xuất hiện mười mấy điểm đen nhỏ.

Ngay sau đó, những điểm đen nhỏ đó lại bay thẳng tới trên không trung chiến trận. Cũng là mười bốn người cùng nhau tới.

Số người tới đây cũng không nhiều, tổng cộng chỉ có mười bốn người, nhưng khí thế trên người mười bốn người này, lại xua tan mây đen đầy trời ở chỗ này! Không biết chúng đã bay đến nơi nào rồi.

Chỉ cần là hình ảnh này, cũng đã làm cho tất cả mọi người khiếp sợ không hiểu!

Thanh thế như vậy, làm sao có thể là người thường, so sánh với khí thế khi Trữ Thiên Nhai đến đây, thì cũng chỉ tương đương với một người trong đó mà thôi. Nhưng lúc đó chỉ có một mình Trữ Thiên Nhai tới đây. Còn lần này lại có tới mười bốn người có tu vi không thua gì Trữ Thiên Nhai cùng nhau tới?!

Thậm chí còn có thể vượt qua?

Tại giây phút mười bốn người này xuất hiện.

Trong mắt Dạ Trầm Trầm hiện lên nét cười, hiện lên một tia an tâm, đột nhiên quát: "Con cháu của Quân gia!"

Ở bên trong hỗn chiến, Quân Tích Trúc nghe có người gọi, liền quay đầu nhìn lại theo bản năng. Chỉ thấy Dạ Trầm Trầm cùng Gia Cát Thương Khung, còn có Thạch Bào Hao đồng thời bay dựng lên, lơ lửng ở giữa không trung, tập trung nhìn về phía mình.

Thân hình Úy công tử giống như điện, chạy quanh người Quân Tích Trúc. Tất cả Chấp Pháp Giả định tiến đến gần, đều bị hắn không lưu tình giết chết sạch sẽ. Tạo ra cho Quân Tích Trúc một hoàn cảnh nói chuyện tương đối an toàn.

"Lão phu là thuỷ tổ Dạ gia Dạ Trầm Trầm, chín ngàn năm trước, lão phu tự tay tạo ra thảm án Quân gia, việc làm lần đó đúng là điên rồ, là việc vong ân phụ nghĩa, trong lòng lão phu, tới nay vẫn còn cắn rứt! Hôm nay, nhìn thấy con cháu Quân gia còn tồn tại ở nhân gian, quả nhiên là ông trời có mắt, lão phu có chết cũng không nuối tiếc."

"Giờ này ngày này, ở chỗ này, đem nợ máu, trả lại cho Quân gia!" Dạ Trầm Trầm hét lớn một tiếng: "Lão phu dùng toàn bộ Dạ gia để trả lại nợ máu này, có thể trả lại mối hận huyết cừu của Quân gia không?!"

Gia Cát Thương Khung bi thương cười to: "Còn có Gia Cát Thương Khung ta, việc năm đó ta cũng là một trong những chủ mưu. Hôm nay xin dùng khối thân thể tàn phá này để trả nợ máu, để xin lỗi quân thúc thúc ở trên trời có linh thiêng!"

"Ta, Thạch Bào Hao, hôm nay, lúc này trả nợ máu!" Thạch Bào Hao kêu lên lớn tiếng.

Lập tức, ba huynh đệ nhìn nhau cười, cùng nhìn thấy sự ung dung cùng kiên quyết trong mắt đối phương.

Ở cửa thành Trung Đô, một người bay ra ngoài giống như sao băng, trong miệng rống to thê lương: "Đại ca! Không cần!"

Người tới chính là Lăng Mộ Dương, ở sau đám người khi Sở Dương đột phá, tu vi cũng đã vượt qua Lăng Mộ Dương rất xa, tuy rằng đám người Sở Dương đã tới đây rồi, nhưng Lăng Mộ Dương vẫn tới trễ một chút.

Chậm trễ một chút, mọi chuyện đã khác!

Lăng Mộ Dương vừa mới chạy tới cửa thành, liền nghe thấy Dạ Trầm Trầm rống to, không khỏi sợ đến vỡ mật, đem hết toàn lực, liều mạng phóng tới.

Trên mặt Dạ Trầm Trầm lộ ra một nụ cười chân thành ấm áp, nói: "Mộ Dương, nếu như sau này ngươi có cơ hội nhìn thấy bậc cha chú của chúng ta, thì hãy nói chúng ta đã chết non từ lâu... Chuyện mất mặt này, bằng mọi cách đừng để truyền ra ngoài, làm xấu mặt tổ tông."

Gia Cát Thương Khung cùng Thạch Bào Hao đồng thời gật đầu mỉm cười: "Huynh đệ, nhờ vào ngươi."

Lập tức, ở trong tiếng kêu to xé ruột xé gan của Lăng Mộ Dương, ba người phân ra ba phương hướng ở trên bầu trời, vọt thẳng tới chỗ dầy đặc nhất của Chấp Pháp Giả.

"Đã làm sai, thì phải trả giá thật lớn! Nợ người khác, thì cuối cùng cũng phải trả thôi!"

Tiếng cười to của Dạ Trầm Trầm tràn ngập khắp toàn bộ trời đất, thật lâu không dứt.

Ngay sau đó, ba tiếng nổ vang mạnh mẽ tới cực điểm, liền vang lên cùng một lúc.

Bùm!

Rầm rầm!

Từng đám bụi mù liên tục bay lên, che khuất bầu trời trong vòng ngàn dặm!

Tổng cộng có ba vị cửu phẩm chí tôn cùng nhau tự bạo, ở bên trong chiến trường dày đặc như thế này, làm sao kịp phân ra địch ta, vụ tự bạo này, tạo thành hơn mười vạn người hai bên chết theo. Đương nhiên, số lượng Chấp Pháp Giả chết đi sẽ nhiều hơn, ước chừng là bảy so với 3.

Trong trời đất, đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh!

Ở bên ngoài chiến trường, Lăng Mộ Dương đang chạy như điên đột nhiên ngây người, liền té ngã trên đất ngay lập tức, một tên chí tôn cửu phẩm, một cao thủ tuyệt đỉnh đương thời, lại có thể trượt chân té ngã khi đang chạy!

Hơn nữa ngã xuống chật vật không chịu nổi!

Sau đó, Lăng Mộ Dương ngồi ngơ ngác một hồi, đột nhiên hai tay che mặt, khóc lớn tiếng.

Đám người Sở Dương vừa mới tới chiến trường, liền xảy ra chuyện như vậy, vụ nổ mạnh đương nhiên không có ảnh hưởng đối với mấy người bọn họ, nhưng bọn hắn lại cũng chưa từng nghĩ đến việc đám người Dạ Trầm Trầm lại có thể phát động tự bạo khi cường viện đã đến, khi đã có thể giữ được tánh mạng!

"Bọn họ không muốn nhận ân huệ của chúng ta, lại càng không muốn sống sót dưới sự che chở của chúng ta." Mạc Thiên Cơ là người thông minh cỡ nào, trong nháy mắt đã đoán ra được nguyên nhân của việc này.

Đám người Sở Dương chỉ có thể thở dài.

Trong đám người, dù thù lớn đã báo nhưng Quân Tích Trúc cũng không hề thấy thoải mái, ánh mắt lại có chút hoang mang, chỉ bằng bản năng chém giết lung tung, đột nhiên cảm thấy mọi thứ trước mặt lại hư ảo như vậy.

Một khi đã như vậy, lúc trước cần gì chứ?

Tất cả những gì mình đã bỏ ra, để làm chuyện này, chỉ mong chính mình có thể báo thù, có thể lấy lại danh dự cho gia tộc; nhưng, ngay thời điểm chính mình vừa mới nhìn thấy hy vọng, thì toàn bộ kẻ thù lại biến mất sạch sẽ.

Kết quả này làm cho nàng sinh ra một cảm giác mất mác cực đoan.

Nếu trong lòng các ngươi cảm thấy áy náy, thì trước kia cần gì phải làm việc đó?

Chẳng lẽ ta liều mạng cố gắng nhiều năm như vậy, chỉ là vì hôm nay tới xem các ngươi tự bạo hay sao?

Thấy thần trí của nàng có chút hoảng hốt, Úy công tử chỉ có thể ra tay mạnh hơn, ngăn cản kẻ thù ở bên ngoài, không cho nàng bị thương tổn.

Lúc này Quân Tích Trúc đối phó kẻ địch chỉ bằng bản năng, bất cứ một tên chí tôn cao giai nào đều có thể dễ dàng lấy đi tánh mạng của nàng, Úy công tử làm sao dám ứng phó không cẩn thận.

Phương xa, Pháp Tôn tiêu sái đứng lên, sau đó bước đi, đi đến trên hư không, đứng đối mặt với đám người Sở Dương.

"Sở Dương, Cửu Kiếp kiếm chủ lúc này, chúc mừng thần công của ngươi tiến nhanh!" Pháp Tôn có chút than thở nói.

"Còn không bảo bọn họ dừng tay đi?" Sở Dương phẫn nộ nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn làm cho toàn bộ võ giả Cửu Trọng Thiên đều chết sạch hay sao? Rốt cuộc ngươi có biết ngươi đang làm gì hay không?"

Pháp Tôn khẽ lắc đầu, mỉm cười ấm áp: "Tại sao ta lại không biết ta đang làm gì, ta đương nhiên biết rõ ta đang làm gì! Sở kiếm chủ, thật ra ngươi cũng không hề biết, sự tồn tại của đám võ giả cao tầng của Cửu Trọng Thiên, là không cần thiết. Chết sạch sẽ không còn ai, mới là tốt nhất."

Hắn vừa nói ra những lời này, làm cho tất cả mọi người ở đây đều giận tím mặt, không khí lâm vào tình trạng hết sức căng thẳng.

Nhưng Vũ Tuyệt Thành lại tiến lên từng bước, ngăn lại mọi người đã chuẩn bị ra tay, ánh mắt nhìn Pháp Tôn có chút phức tạp, trầm giọng hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"

Vẫn là Vũ Tuyệt Thành dày dặn kinh nghiệm, ở dưới tình huống như thế này, lại có thể ổn định cảm xúc của mọi người, không lập tức khai chiến, lại còn đặt câu hỏi cho Pháp Tôn, hỏi nguyên nhân tại sao lại như vậy.

Pháp Tôn mỉm cười, thở dài, lắc đầu, sau đó nói: "Các vị, Cửu Trọng Thiên, từ một lần biến đổi lớn cách đây hơn mười vạn năm trước, cho tới hiện tại, đã trở nên rất không công bằng rồi."

"Nhất là Chấp Pháp Giả, có thể nói là đã mục nát lắm rồi. Chính quyền của một nước, nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì mấy trăm năm, cũng đã thối nát không chịu nổi. Huống chi Chấp Pháp Giả đã nắm giữ quyền to hơn mười vạn năm?"

Hắn vừa nói ra những lời này, trên mặt hai người là Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ cùng lộ ra vẻ cân nhắc.

"Từ xưa đến nay, mọi vật ganh đua, cường giả vi tôn; định luật này tự nhiên là chính xác, nhưng theo dân số càng ngày càng nhiều, dần dần đã không còn thích hợp nữa. Người càng mạnh, làm hại càng nhiều, càng lớn!"

"Còn Chấp Pháp Giả, được Pháp Tôn ta nắm giữ hơn một vạn năm, ta đã nhìn tận mắt Chấp Pháp Giả ngang ngược kiêu ngạo như thế nào, ức hiếp kẻ yếu như thế nào. Hiện tại Chấp Pháp Giả đã thối nát đến tận xương tủy, loại không khí này đã truyền thừa mười vạn năm, muốn thay đổi, nói dễ hơn làm? Làm sao có thể làm được? Ta cũng đã từng thử, cũng đã từng cố gắng, nhưng trước sau cũng vô ích, hoàn toàn không có hiệu quả! Nếu nhất định không thể sửa, như vậy... Hoàn toàn hủy diệt là tốt nhất!"