Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1746: Một trận chiến quyết định Cửu Trọng Thiên!




Mắt nhìn đống lửa cách đó không xa, bởi vì dầu hỏa, mà vẫn cháy rực như cũ, mọi người không biết cảm giác ở trong lòng là như thế nào.

Ngàn vạn hào kiệt, chỉ một mồi lửa đốt sạch rồi.

Hình ảnh này, thật sự làm cho người ta không thể không ngửa mặt lên trời thở dài, thổn thức không thôi.

...

Trên bầu trời, ở bên trong Ma Vụ.

Pháp Tôn đứng chắp tay, trên người tản ra chiến ý mãnh liệt cùng sát khí vô tận: "Chiến đi!"

Ánh mắt Sở Dương đặc biệt phức tạp liếc nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: "Pháp Tôn, thật sự phải như thế sao?"

Pháp Tôn cười ha hả, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng sắc bén: "Ngươi đừng cho là, ta diệt thế chỉ là vì kiếm lấy cái gọi là đại công đức... Là đang làm việc thiện đi? Ha ha ha... Sở Dương, ta cho ngươi biết, hôm nay không phải ngươi chết, thì là ta mất mạng! Không phải ngươi thành chúa tể thiên hạ, thì là ta tàn sát nhân gian!"

Sở Dương hít một hơi thật sâu, quát: "Tốt! Một khi đã như vậy, vậy mọi người liền liều mạng tử chiến một trận đi!"

Mũi nhọn Cửu Kiếp kiếm chợt lóe, một đạo kiếm ý lành lạnh mãnh liệt đến cực điểm xuất hiện, một đạo kiếm quang màu trắng phun ra hơn mười trượng, lóe ra ánh sáng ngọc.

Cố Độc Hành chậm rãi rút ra Hắc Long kiếm, giơ kiếm ở trước ngực.

Đổng Vô Thương giơ Mặc Đao lên, lưỡi dao hướng ra phía ngoài, lóe ra vẻ lành lạnh.

Mạc Thiên Cơ giơ tay lên, Tử Ngọc tiêu bỗng nhiên thoáng hiện ra.

Hồng Tụ của Mạc Khinh Vũ tung bay.

Ngạo Tà Vân hét dài một tiếng, thân hình liền biến lớn lên, hóa thành một con Kim Long dài bốn mươi năm mươi trượng, giương nanh múa vuốt, lơ lửng giữa không trung.

Nhuế Bất Thông hắc một tiếng, trên không trung nở rộ ánh sáng mạnh mẽ, một con Thất Thải Phượng Hoàng đứng trên không trung.

Tay của Kỷ Mặc chậm rãi nắm lấy chuôi kiếm, La Khắc Địch cùng hắn một trái một phải, trường kiếm ở trong tay đã rung động mãnh liệt.

Tạ Đan Quỳnh lui ra phía sau từng bước, ngón tay trắng nõn chợt lóe, bên trên liền xuất hiện một đóa hoa.

Quỳnh Hoa!

Xoay tròn ở trên đầu ngón tay của hắn, hiện ra hình ảnh thần bí làm cho người ta hoa mắt.

Sở Dương ra hiệu một tiếng, mười người bên ta "Vút" một tiếng tản ra.

Làm thành một vòng tròn lớn, đối diện với nhau, hình thành xu thế vây kín.

Thập diện mai phục, một người chủ công!

Mà người tấn công chính, đương nhiên là Sở Dương.

Không sắp xếp, nhưng phương hướng mỗi người chiếm lấy, lại đúng là vị trí thích hợp nhất của mình. Một người tấn công chính, Sở Dương; ba người chủ công, Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, Nhuế Bất Thông; ba người trợ công: Kỷ Mặc. La Khắc Địch, Ngạo Tà Vân. Một người bọc hậu: Mạc Khinh Vũ; Người làm đầu mối: Mạc Thiên Cơ. Chạy bên ngoài, chính là Quỳnh Hoa Tạ Đan Quỳnh!

Giữa mỗi người với nhưng người khác, đều có một loại liên hệ vô hình. Một người trong đó di động, thì toàn bộ mười người cũng di động, một người chịu lực. Tập thể giảm bớt.

Trận hình như vậy, cho dù là bằng ánh mắt bây giờ của Pháp Tôn, thì cũng không hề có sơ hở.

Trận thế vừa hình thành, một cỗ áp lực liền ùn ùn kéo đến, chèn ép về phía Pháp Tôn! Mây mù điên cuồng phấp phới, hắc khí tàn sát bừa bãi xung quanh.

"Trận chiến hôm nay, chấm dứt chuyện trước kia của Cửu Trọng Thiên!" Pháp Tôn cười to ầm ĩ, âm thanh chấn động trời cao: "Cửu Kiếp kiếm chủ. Cửu Kiếp kiếm!"

Đột nhiên toàn thân chấn động. Quần áo bay lật phật, sau đó rầm rầm bay lên. Tóc dài, dựng thẳng lên, phất phới hỗn độn trên không trung.

Pháp Tôn ngẩng đầu, ánh mắt đen xì như mực kia phá vỡ không gian, tập trung vào mười người, một cỗ khí thế tuyệt cường, giống như muốn hủy thiên diệt địa hiện ra!

Khí thế cực kỳ mạnh mẽ, mặc dù tu vi đám người Sở Dương tiến nhanh, lại vẫn không khỏi tay áo phất phơ, lui về phía sau.

Mỗi người đều giống như đang gặp phải gió bão cấp mười hai, trong lúc nhất thời, trong miệng mũi bịt kín.

Ở trong mắt đám người Sở Dương, Pháp Tôn lúc này, càng giống một pho tượng Ma Thần từ nơi Cửu U đột nhiên xuất hiện ra, mang theo hắc ám vô cùng, mang theo sát khí vô hạn, mang theo lực lượng kinh khủng không thể địch nổi, mạnh mẽ buông xuống!

Đây là một trận chiến đấu vượt quá cực hạn, vượt quá cấp bậc, thậm chí là vượt quá tất cả những điều quỷ dị đã biết.

Bất kể là Pháp Tôn, hay là Sở Dương cùng những người xung quanh, tất cả mọi người đã thoát khỏi trình tự cực hạn của Cửu Trọng Thiên, nhưng bọn hắn đối với trình tự hiện giờ, cùng với trình tự lúc sau thì đều hoàn toàn không biết gì cả; hai bên đều như thế, ai cũng không biết hiện tại chính mình đã đạt tới trình tự nào. Cũng không biết đối phương đã đạt tới loại trình tự nào; nhưng trực giác của võ giả đã cảm ứng rõ ràng, đối phương rất mạnh.

Thậm chí Sở Dương có thể cảm giác được, tuy rằng nhóm người mình trải qua tăng lên lớn như vậy, nhưng, hiện giờ đối mặt với người hấp thu toàn bộ ngoại vực thiên ma như Pháp Tôn, lại vẫn kém hơn một chút.

Điểm này cũng không ngoài dự đoán, lúc trước Kiếm Linh đã đoán trước, Thiên Ma chính là cường giả siêu cấp đạt tới trình tự "Thiên cấp"! Pháp Tôn đem toàn bộ bọ hắn cắn nuốt, tuy rằng chưa chắc có thể đạt được thực lực đỉnh phong của ngoại vực thiên ma, những cũng sẽ không kém quá xa, hiệu lực của Thiên Địa Huyền Hoàng quả có kinh người hơn nữa, thì sau khi đám người Sở Dương sử dụng, thì cũng đã tiêu tán hơn một nửa hiệu lực, huống chi là phân ra cho mười bốn người sử dụng, mặc dù làm cho thực lực của mười bốn người tăng mạnh, đột phá cực hạn của Cửu Trọng Thiên, nhưng thực lực của mọi người vẫn dừng bước tại "Địa" cấp mà thôi, cho nên Sở Dương cảm thấy được, chính mình so với Pháp Tôn, vẫn chênh lệch một đoạn, thậm chí còn chênh lệch không hề nhỏ.

Nhưng Sở Dương cũng không hề sợ hãi điều này chút nào.

Nhất là khi các huynh đệ đồng thời cầm lấy binh khí trong tay, thì trong lòng mười người, đều dâng lên sự tự tin giống nhau: trận chiến này, nhất định sẽ thắng!

Đây là một loại cảm giác vô cùng vi diệu.

Cho dù ma uy của ngươi ngập trời thì sao? Cho dù ma lực của ngươi cái thế lại thế nào?

Bởi vì ta có các huynh đệ của ta, bọn họ đều ở bên cạnh. Tất cả những gì của ta, đều ở tại bên người!

Sở Dương quay mắt nhìn về phía áp lực khủng bố đang ùn ùn kéo đến của Pháp Tôn, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, quát: "Một chút hàn quang, ánh sáng vạn trượng!"

Câu này, vừa để giải thoát áp lực, lại là mệnh lệnh tổng tiến công!

Mười người cùng nhau hành động!

Ánh sáng của Cửu Kiếp kiếm bỗng mạnh lên, đột nhiên tạo thành vạn đạo ánh sáng chiếu khắp bầu trời. Bầu trời trong đêm tối, đột nhiên xuất hiện ánh sáng lạnh đầy trời; tuy rằng còn không thể xua tan hết bóng đêm, nhưng chỉ dựa vào bóng đêm, dù tối đen hơn nữa, thì cũng không có cách nào ngăn cản ánh sáng chiếu rọi.

Sở Dương mang kiếm phóng thẳng lên, bắt đầu tấn công!

Ánh mắt Cố Độc Hành như kiếm, thân hình cao ngất đứng thẳng, ngay sau đó liền thế hóa thành kiếm quang. Nguồn tại http://Truyện FULL

"Cô Độc Kiếm, Vong Tình Tâm!"

Hai cường giả xử dụng kiếm ra tay toàn lực.

Pháp Tôn hiểu rõ nhất Cửu Kiếp kiếm pháp, đối với hắn mà nói, uy hiếp của loại kiếm pháp này là lớn nhất, nhưng cũng là nhỏ nhất, nhìn thấy Sở Dương chém ra một kiếm, gào to một tiếng: "Đến thật tốt!" Bóng đen chợt lóe, liền muốn công kích.

Lúc trước, hắn muốn đối mặt Cửu Kiếp kiếm pháp, thì còn phải cẩn thận lựa chọn thời cơ thích hợp, bố trí sách lược tương ứng, nhưng mà hiện tại, thực lực Pháp Tôn đã cao hơn rất nhiều, không cần phải lo lắng nữa! Pháp Tôn tự tin, chính mình phản kích như vậy, cho dù không thể đánh tan thế công của Sở Dương, thì ít nhất cũng có thể chiếm được thượng phong, chủ đạo chiến cuộc!

Nhưng mà chuyện xấu hiện ra, bởi vì Cố Độc Hành ở phía sau, cũng đã đi tới.

"Hử?" Pháp Tôn nhíu nhíu mày.

Nó thể nói là mình đã hiểu rõ tất cả biến hóa của Cửu Kiếp kiếm pháp, nhưng trong chớp mắt khi Cố Độc Hành xuất kiếm, chính mình vẫn mất đi sự nắm giữ đối với Cửu Kiếp kiếm pháp, làm toàn bộ chiến cuộc trở nên khó bề phân biệt.

Uy lực của Cửu Kiếp kiếm pháp, ở dưới sự phối hợp của huynh đệ Cửu Kiếp, thế nhưng xuất hiện tăng trưởng gấp bội, một kiếm của Cố Độc Hành ở sau lưng, rõ ràng không phải là Cửu Kiếp kiếm pháp, lại gây cho Pháp Tôn một loại cảm giác là "tàn sát hết thiên hạ thì có làm sao".

Loại cảm giác này rất thật sự, giống như là có hai Cửu Kiếp kiếm chủ một trước một sau tấn công mình cùng một lúc, đều vô cùng sắc bén và mạnh mẽ.

Mà loại cảm giác quái dị này, do dù là ở trong quá khứ, khi các huynh đệ mình vẫn còn ở cùng một chỗ, cũng chưa từng xuất hiện.

Sự biến hóa ngoài ý muốn này, làm cho Pháp Tôn sinh ra một loại cảm giác không thể nắm giữ toàn bộ cục diện chiến đấu!

"Quái lạ!" Ma Vụ từ trong thân thể Pháp Tôn liền trào ra, tay trái đẩy ngang, tay phải đánh ngược lại.

Toàn bộ không trung đột nhiên sinh ra một tiếng nổ mạnh, núi non sông ngòi đồng loạt lay động lên.

Hai cánh tay Pháp Tôn, chống lại Cửu Kiếp kiếm của Sở Dương cùng với Hắc Long kiếm của Cố Độc Hành. Nhưng mà, tay trái của hắn là đẩy ngang, ở dưới tình huống bất ngờ như vậy, mà hắn vẫn tìm được sườn của Cửu Kiếp kiếm, thuận thế đẩy ra ngoài, Cửu Kiếp kiếm sắc bén, cho dù là Pháp Tôn lúc này, cũng không dám dễ dàng nếm thử.

Sở Dương đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, kiếm thế vốn nên liền mạch lưu loát mãnh liệt bỗng sinh ra cảm giác nhầm hướng và cảm giác trượt tay, cả người cùng hoàn toàn không tự chủ được lao về phía bên kia.

Mà bên kia, tay phải Pháp Tôn đụng thẳng vào mũi Hắc Long kiếm của Cố Độc Hành. Trừ bỏ Cửu Kiếp kiếm, bây giờ Pháp Tôn đã không sợ bất cứ thần binh lợi khí gì, mặc dù là thần kiếm do người xử dụng kiếm mạnh mẽ nhất sử dụng cũng không được.

Quyền kiếm va chạm lẫn nhau!

Thân thể hai người đồng thời run lên kịch liệt.

Hai người đều mặt quần áo màu đên, giờ phút này đồng thời tạt về phía sau.

Tóc dài của Pháp Tôn dựng đứng lên, trong mắt bỗng nhiên xuất hiện tia chớp màu đen, chợt lóe lên rồi biến mất. Đó là một sự kinh ngạc vô cùng.

Mà Cố Độc Hành còn nặng hơn rất nhiều, giống như bị sét đánh, tay phải cầm kiếm gần như mất đi cảm giác, thân hình không tự chủ được hơi ngưỡng về phía sau, lập tức cứng rắn ngừng lại, vẫn không tự chủ được lui về phía sau ba bước, trên mặt xuất hiện vẻ đỏ sậm.

Liều mạng một lần thì hơn thua đã rõ, thực lực của Cố Độc Hành đã tinh tiến rất nhiều, nhưng so với Pháp Tôn bây giờ, thì vẫn còn thua kém!

"Xem ta một đao!" Mặc Đao của Đổng Vô Thương đã từ trên chém xuống, ánh đao lạnh lẽo, bá đạo vô cùng. Pháp Tôn hừ lạnh một tiếng, vẫn không hề tránh lui, dùng một đấm đánh vào lưỡi đao."Ông" một tiếng, thân hình hùng vĩ của Đổng Vô Thương cũng run rẩy một chút, Mặc Đao bắn ngược lại, suýt nữa đem sống dao nện lên trán Đổng Vô Thương.

Đổng Vô Thương không phục hét lớn một tiếng, lại phát lực lần nữa, toàn lực chém xuống dưới. Chém ra liên tục ba đao!

Pháp Tôn cười to: "Sảng khoái!" Vẫn không tránh không né, liên tục ba đấm, tất cả đều đánh lên lưỡi đao, Mặc Đao nặng nề sắc bén bổ vào mặt ngoài nắm đấm của hắn, thế nhưng chỉ xuất hiện một vạch màu trắng nhỏ, rồi lập tức biến mất.

Đổng Vô Thương hét lớn một tiếng, bị phản chấn mạnh mẽ đánh bay lên bầu trời.

Cùng lúc đó, một đóa Quỳnh Hoa sáng lạn hoàn toàn không có dấu hiệu nở rộ ở trước mặt Pháp Tôn, ở bên trong ánh sáng bùng lên, hàng nghìn hàng vạn lưỡi dao sắc bén, bắn về phía Pháp Tôn.