[Ngôn Tình] Sở Sở

Chương 3: Các người đều nợ tôi




Edit: V.O

Khi tất cả kết thúc, đôi mắt Mục Sở Sở nhìn chằm chằm trần nhà, từng giọt lệ trong khóe mắt nhỏ ẩm ga giường, nở thành một đóa hoa quỷ dị.

Cô nói: "Trần Kính Đông, rốt cuộc anh có yêu tôi không?"

Trần Kính Đông không trả lời, chỉ đứng dậy mặc quần áo.

Cô cố chấp hỏi: "Nói cho tôi biết, Trần Kính Đông, rốt cuộc anh có yêu tôi không? Năm năm, chúng ta kết hôn năm năm, chỉ cần có một chút cũng được..."

Chóp mày Trần Kính Đông hơi hơi nhăn lại, một lúc lâu, y nói: "Tôi cho rằng, cô biết..."

Dưới thân là cơn đau xé rách.

Gương mặt Mục Sở Sở tái nhợt, năm ngón tay nắm chặt, cô nở nụ cười không thành tiếng, cười tuyệt vọng, cô hỏi Trần Kính Đông: "Anh hận tôi như vậy? Vậy anh nói cho tôi biết, vì sao anh còn muốn kết hôn với tôi? Vì sao lại nói những lời đó với tôi? Anh nói cho tôi biết, anh nói cho tôi biết, đã không yêu tôi, sao lại cho tôi hi vọng..."

Máu tươi trên vai Trần Kính Đông chảy ròng ròng, đó là chỗ Mục Sở Sở đã cắn.

Người phụ nữ này, thật ác.

Trần Kính Đông phiền chán lau vết máu, khinh thường nói: "Tôi chưa bao giờ nói với cô như vậy, người phụ nữ tôi muốn cưới, ngay từ ban đầu đã là Liễu Liễu, mà không phải là cô. Mục Sở Sở, là cô cố ý phải gả cho tôi, là cô dùng mọi thủ đoạn gả cho tôi, mà không phải là tôi muốn cưới cô..."

Giọng điệu Trần Kính Đông vẫn lạnh lùng như vậy, không chừa lối thoát.

Nhưng mà một giây sau, lúc ánh mắt Trần Kính Đông nhìn thấy khối lạc hồng trên ga giường, ánh mắt y vẫn bất giác ngừng lại trong một cái chớp mắt, có thương hại chợt lóe lên rồi biến mất.

Giờ phút đó, dieendaanleequuydoon – V.O, lòng y cũng hơi đau theo.

Y cũng không biết vì sao y và Mục Sở Sở sẽ đi đến bước này, đi đến nông nỗi làm tổn thương lẫn nhau.

Nếu cô không làm hại Tần Liễu Liễu, y cũng sẽ không nhục nhã cô như vậy.

Là cô, làm bị thương người không nên làm bị thương nhất.

Tự làm tự chịu.

Mục Sở Sở nghe lời nói của Trần Kính Đông, bỗng nhiên điên cuồng cười to: "Anh nói anh chưa từng nói muốn kết hôn với tôi? Trần Kính Đông, trong sơn động kia, trong sơn động kia, anh còn nhớ? Anh nói là anh thầm yêu tôi, anh nói anh muốn kết hôn với tôi, rõ ràng anh từng nói, rõ ràng anh từng nói..."

Mục Sở Sở ấn chặt ngực.

Lòng dường như sắp nổ bung, đau đến mức cô muốn khóc lớn một trận, đau đến mức cô không sống nổi...

Kiên trì nhiều năm như vậy, dù sao cũng là sai, cô không nên tiếp tục kiên trì, nhưng cô vẫn chịu đựng những dày vò này, ở bên cạnh Trần Kính Đông năm năm, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, không hề chùn bước.

Trong năm năm cô phải nhìn y và Tần Liễu Liễu ân ân ái ái, còn phải chịu đựng lời nói châm chọc của người ngoài, những chuyện này, cô cũng không để ý, cô cho rằng, cô có thể đợi được Trần Kính Đông, dù sao y cũng đã từng hứa hẹn với cô.

Mà bây giờ, cô mới biết được rốt cuộc bản thân cô sai bao nhiêu.

Ngay cả lời y từng nói y cũng không chịu thừa nhận, sao có thể trông cậy y sẽ yêu cô?

Trần Kính Đông, ngay từ đầu y đã không có trái tim, nhất định là y được làm từ tảng đá, đậy không nóng, càng hâm nóng cũng không xong…

Cuộc hôn nhân này, dù sao cũng không có ý nghĩa.

“Được…tôi đồng ý ly hôn, Trần Kính Đông, từ nay về sau, anh và Tần Liễu Liễu, các người đều nợ tôi, tôi nói cho các người biết, các người đều nợ tôi…”

Bàn tay dính máu của Mục Sở Sở lau khô nước mắt, đứng dậy, cầm lấy quần áo đi ra cửa phòng, thậm chí cô cũng không muốn nhìn Trần Kính Đông một lần nào nữa.

Cửa phòng đóng bộp một tiếng, ngăn cách hai thế giới.

Trần Kính Đông đứng tại chỗ, đôi mắt tràn ngập không hiểu.

Sơn động đó, sao cô biết được?

Những lời này, rõ ràng y chỉ từng nói với Tần Liễu Liễu, sao Mục Sở Sở cô có thể biết?