Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế

Chương 54




Tuyết Tiêu cảm thấy Triệu Sinh đúng thật không biết xấu hổ.

Thịnh Viện thờ ơ, không thèm để ý tới gã, mà nhìn Tuyết Tiêu nói: "Xin lỗi em nhiều, là chị liên lụy em."

Tuyết Tiêu lắc đầu, cảnh giác Triệu Sinh.

Triệu Sinh tùy ý cô nhìn chằm chằm, thưởng thức mái tóc của Thịnh Viện, nói: "A Viện, nhiều người như vậy, em chỉ lo sống chết của mỗi em gái em, mặc kệ hai đứa nhóc vẫn luôn che chở cho em à?"

Thịnh Viện làm lơ gã, nói với Tuyết Tiêu: "Em đừng có xen vào chuyện của chị, con đường kế tiếp để chị tự đi, sống hay chết không cần em nhúng tay quản."

Tuyết Tiêu nhíu mày, cô cảm giác Thịnh Viện nói rất nghiêm túc.

Triệu Sinh cúi đầu nhìn chị, bị Thịnh Viện làm lơ khiến gã có chút không vui.

"Cô ta muốn quản cũng không quản được." Triệu Sinh cười lạnh nói.

Thịnh Viện nói: "Gã là thằng mù."

Triệu Sinh: "......"

Tuyết Tiêu: "......"

Tuyết Tiêu ngớ người nhìn lại Triệu Sinh, gã là hình mẫu tiêu chuẩn văn nhã bại hoại, ăn mặc không chút cẩu thả, tươm tất khéo léo, một đôi mắt hẹp dài, ánh mắt sáng ngời, trong mắt luôn chứa vài nét tươi cười lưu manh.

Nhìn thế nào cũng không thấy giống như một người mù.

"Chị...... Chị xác định hả?" Cô thật cẩn thận hỏi.

Thế này đúng là quang minh chính đại, làm trò trước mặt người ngoài.

Triệu Sinh cười khẽ, duỗi tay bóp cằm Thịnh Viện, giọng điệu mang theo chút lành lạnh: "A Viện, nói chuyện chú ý chút đi em."

Thịnh Viện chán ghét quay đầu đi, hất tay gã ra, lạnh lùng nói: "Anh muốn có con, đời này không thể."

"Có em ở đây, làm sao lại không có khả năng được?" Triệu Sinh cười lạnh, "Em nói không có khả năng, anh càng muốn em xem."

Thịnh Viện chán ghét nói: "Nằm mơ đi."

Triệu Sinh dí sát vào chị, "Không phải em vẫn luôn đang mơ đó sao? Trong mơ ngoài mơ đều có anh, em có thể đi đâu nữa?"

Tuyết Tiêu: "......"

Không khí giữa hai người trước mắt vi diệu, chán ghét tranh chấp lẫn nhau, mắt lạnh tương đối, nói một hồi lại thành ra ái muội triền miên.

Tuyết Tiêu cảm thấy bản thân dư thừa sâu sắc.

Thịnh Viện nói: "Anh thả người ra, con người ghê tởm như anh có tôi cùng anh tiêu phí thời gian."

"Nhưng em nói chuyện không tính toán gì hết, nếu anh không chừa lại người chơi với em, nhỡ em lại chạy mất thì làm sao bây giờ?" Triệu Sinh buông tay, vẻ mặt khó xử nhìn chị.

Thịnh Viện nói: "Làm người thì nên có liêm sỉ."

Triệu Sinh cười chị: "Em luôn nói anh không phải người, còn muốn liêm sỉ làm gì."

Thịnh Viện trào phúng: "Cho nên anh mới không làm người được."

Ý cười trên mặt Triệu Sinh thu lại, lẳng lặng nhìn chị hai giây, nói: "Vậy đi, những người khác có thể thả, anh giữ lại cho em đứa em gái, giúp em giải sầu."

Gã tùy tay vẫy vẫy, ngoài điện nháy mắt đổi thành ban đêm, đèn lồng treo trước hành lang dài được thắp sáng, đong đưa nhè nhẹ trong bóng đêm.

Triệu Sinh a lên tiếng, nhìn ra phía ngoài điện, đột nhiên cười nói: "Ha, tôi có tâm thả cho bọn họ một con đường sống, nhưng có người càng muốn tới đây tìm chết."

Tâm Tuyết Tiêu nảy sinh dự cảm điềm xấu, cô đứng dậy đi ra ngoài điện, tới cửa, nhưng lại không ra được cho dù có làm cách nào, như là có một bức tường trong suốt ngăn cản cô.

"Trí nhớ không tốt gì hết." Triệu Sinh cười nhạo.

Tuyết Tiêu quay đầu lại cả giận quát: "Mày làm gì đó!"

"Đây là không gian tôi tạo ra, tôi muốn làm sao thì làm như thế." Triệu Sinh nghiền ngẫm nói, "Đi đi, đi ra ngoài gặp người tình nhỏ của cưng đi. Có thể thẳng một đường tìm được tới đây cũng coi như là ghê gớm, nhưng mà tôi không cho hai người thấy nhau, thì ngay cả khi cậu ta chết ở cửa, hai người cũng không thể thấy nhau."

Không hổ là vai ác, thật sự ác độc.

Tuyết Tiêu hận không thể bóp chết Triệu Sinh, cô thấy Lạc Thanh Phong bước chậm đi trong sương mù, luẩn quẩn trên bãi đất trống ngoài điện.

"Mày đã làm gì với anh ấy?" Tuyết Tiêu hỏi.

"Trước đó tôi nói rồi, cậu ta đang đắm mình vào thế giới cậu ta sợ hãi nhất." Triệu Sinh đi tới bên cạnh cô, híp mắt nhìn Lạc Thanh Phong bên ngoài, nở nụ cười giả tạo nói, "Tới đây, cùng nhau xem đi."

-

Lạc Thanh Phong thẳng một đường đi đến nơi này, cái gì cũng trải qua.

Từ cái ngày mạt thế bị Tuyết Tiêu vứt bỏ, nhiều năm sau gặp lại, lần nữa bị cô vứt luôn cả thuyền lẫn người cùng nhau, hai cảnh tượng đó cứ lặp đi lặp lại, khiến nội tâm hắn hoảng sợ, dao động cảm giác an toàn của hắn.

Lạc Thanh Phong hiện giờ sợ nhất là bị Tuyết Tiêu vứt bỏ.

Tuyết Tiêu thổ lộ với hắn, hắn thật sự cực kỳ vui vẻ, cũng cực kỳ hạnh phúc, nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, lại có vết xe đổ, hắn không thể tin trăm phần trăm lần này có phải lại nói dối hay không.

Rốt cuộc trước đó Tuyết Tiêu vẫn luôn muốn rời khỏi hắn.

Nói đến cùng, là hắn chưa gây dựng được cảm giác an toàn tuyệt đối đối với Tuyết Tiêu, sợ.

Triệu Sinh tạo ảo cảnh cực kỳ chân thật, bỏ người lạc vào trong cảnh.

Xem xong chuyện Lạc Thanh Phong trải qua, Triệu Sinh lắc đầu thổn thức nói: "Thật là không nghĩ tới tình cảm của hai vị tréo ngoe đến thế."

Tuyết Tiêu xem mà đau lòng muốn chết, cô hướng ra ngoài gọi tên Lạc Thanh Phong, với ý đồ đánh thức hắn.

"Vô dụng." Triệu Sinh cười nhạo nói, "Nhìn xem chuyện tốt mà cô làm đi, chôn cất hạt giống phản bội trong lòng hắn, chuyện đã từng bị cô vứt bỏ tái hiện chỉ trong nháy mắt, ngay cả tôi còn cảm thấy đáng thương."

"Mày câm miệng đi! Thả anh ấy ra!" Tuyết Tiêu cả giận mắng.

"Nóng nảy cái gì, muốn ra ngoài được, tự cậu ta phải nỗ lực thôi." Triệu Sinh cười lưu manh, mang theo ác ý ngập tràn, "Trước khi đó, tôi nguyện ý cho cậu ta nếm chút ngon ngọt."

"Mày......" Tuyết Tiêu đang muốn ngăn cản, lại phát hiện cảnh tượng thay đổi trong nháy mắt.

Lạc Thanh Phong đột phá sương mù, tìm được Tuyết Tiêu trước đại điện, thành công cứu được Thịnh Viện. Bọn họ rời khỏi ngôi đình trên núi, trở về căn cứ trải qua những ngày tháng bình yên.

Hơi thở quạnh quẽ của mùa xuân qua đi, vào mùa hạ, gió khô mát thổi tới mùi hoa quýt thơm ngọt, Lạc Thanh Phong mở mắt ra vào một ngày như vậy, thấy Tuyết Tiêu đang ngủ trong khuỷu tay hắn, rúc người kề sát trong lòng ngực.

Lạc Thanh Phong đã học được cách nấu nướng, buổi sáng sẽ dậy sớm làm bữa sáng cho cô.

Hai người ở một căn nhà nhỏ trên núi trồng đầy cây quýt, trước nhà là một giàn nho bện thành một mái hiên, còn khai quật được một khoảng đất bên cạnh trồng rau.

Lạc Thanh Phong và Tuyết Tiêu cùng nhau nhổ cỏ, cuốc đất, tưới nước, dốc lòng chăm sóc. Lâu lâu ra ngoài, đi vào trong thành phố thám hiểm tìm vật tư, đánh đấm zombie, sinh hoạt một nửa kích thích, một nửa nhàn nhã.

Triệu Sinh búng tay một cái, nói với Tuyết Tiêu: "Xem đi, cậu ta khát vọng cùng cô trải qua những ngày tháng tốt đẹp như này, vậy mà cô không làm được, cô bội bạc cậu ta."

Nếu không phải đã xác định với phía hệ thống rằng thế giới này chỉ có cô và Mai Nhất Xuyên là hai người mang nhiệm vụ, Tuyết Tiêu thiếu chút nữa cho rằng Triệu Sinh cũng biết kịch bản.

Cô hung hăng nhìn qua: "Mày dừng tay đi!"

Nhưng Triệu Sinh không.

Gã ác liệt đùa bỡn thế giới của Lạc Thanh Phong.

Lạc Thanh Phong muốn sống những ngày lành với Tuyết Tiêu, muốn cô ở bên cạnh mình, vĩnh viễn không vứt bỏ. Nhưng Triệu Sinh cho hắn một viên kẹo trước, sau đó hung hăng cho hắn một cái tát, nói cho hắn rằng mau tỉnh lại đi, cậu còn chưa nhìn thấu con đàn bà này hả?

Cô ta lừa gạt cậu!

Luôn lừa gạt cậu!

Lạc Thanh Phong ngủ dậy một giấc, phát hiện người bên cạnh không thấy đâu. Hắn tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Tuyết Tiêu, một ngày lại một ngày, hắn ý thức được mình lại bị vứt bỏ.

Không cam lòng đi ra ngoài, đi khắp thế giới tìm kiếm tung tích của cô.

Sau cùng phát hiện cô rời bỏ mình thật rồi, gặp gỡ một người đàn ông khác, vui cười ôm lấy nhau, thậm chí còn có con —— Tuyết Tiêu nhìn đến cảnh này quả thực không nỡ nhìn thẳng, phẫn nộ ra tay với Triệu Sinh, ý đồ đánh bại gã bắt gã ngừng tra tấn tinh thần Lạc Thanh Phong.

Triệu Sinh tựa như đã sớm có phòng bị, đối với công kích của Tuyết Tiêu không hoảng hốt chút nào, thậm chí nhẹ nhàng cắt đứt dị năng cô có, đóng băng hai chân cô khiến cô không thể nhúc nhích.

"Cậu ta muốn đi ra, chỉ cần giết cô là được." Triệu Sinh ác liệt cười, "Chỉ là ký ức đó sẽ khắc vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng cậu ta, thời khắc nào cũng nhắc nhở cậu ta, ngay cả khi sau này thoát ra rồi, vẫn sẽ bị ảnh hưởng."

Lúc Tuyết Tiêu tức giận mắng thô tục, hệ thống đột nhiên online nói:

【 Cơ hội tốt. 】

【 Gã chế tạo thế giới hư ảo vô cùng chân thật, đủ để ứng phó phía trên thẩm tra. 】

Câu mắng thô tục vừa tới miệng Tuyết Tiêu đột nhiên khựng lại, cô ngơ ngẩn nhìn về phía Lạc Thanh Phong ngoài điện.

Lạc Thanh Phong đang giằng co với người mình thật vất vả tìm được, chất vấn cô vì sao lại một lần nữa vứt bỏ mình.

Hai người ồn ào rất khó coi, Tuyết Tiêu che chở đứa con cô có với người kia, văng lời ác độc với Lạc Thanh Phong, hai bên tranh đấu.

Nhưng Lạc Thanh Phong không đánh trả dù chỉ một lần, trực tiếp bị Tuyết Tiêu trong ảo cảnh đánh chết.

Triệu Sinh cười ha ha, có vẻ như rất vừa lòng với kết cục này, nói: "Lần nữa! Tôi có thể không giới hạn số lần cho cậu ta cơ hội."

Lạc Thanh Phong một lần nữa về lại ngôi đình trên núi.

Hắn cứu được Tuyết Tiêu, lúc đưa người xuống núi, phát hiện Tuyết Tiêu muốn trộm rời đi. Sau khi bị phát hiện, Tuyết Tiêu đầu tiên hoảng loạn che giấu, cuối cùng tức muốn hộc máu, động tay với hắn.

Lặp đi lặp lại.

Ảo cảnh mà Lạc Thanh Phong trải qua nãy giờ toàn bị Tuyết Tiêu vứt bỏ, cuối quá trình là bị giết chết.

Nhìn ra được lần nào hắn cũng rất khổ sở, thậm chí suy sụp, bởi vì cảm giác chân thật ở trong thế giới đáng chết này, khiến hắn khó có thể tránh thoát, khó có thể thuyết phục chính mình vừa rồi thật ra chỉ là ảo cảnh.

Triệu Sinh càng thêm ác liệt thao túng cốt truyện, khiến tâm trí Tuyết Tiêu phản bội Lạc Thanh Phong, trở mặt thành thù với hắn.

Lạc Thanh Phong bị vứt bỏ bị giết chết có bao nhiêu suy sụp, Triệu Sinh đứng ngoài xem kịch cười vui vẻ bấy nhiêu.

Thậm chí cười chảy cả nước mắt.

"A Viện, em nhìn xem, nhìn xem tên ngốc này!" Triệu Sinh giơ tay lau mắt, "Quá buồn cười!"

Thịnh Viện thờ ơ, từ khi bắt đầu, chị vẫn luôn cúi đầu mân mê xích sắt trên cổ tay, làm lơ Triệu Sinh như cũ.

Chị càng như vậy, Triệu Sinh càng muốn tra tấn Lạc Thanh Phong.

"Con người cũng chỉ được vậy." Triệu Sinh nói, "Giả mù sa mưa một đoạn thời gian, cuối cùng cũng lộ ra gương mặt thật."

Ác mộng của Lạc Thanh Phong vẫn còn đang diễn ra.

Tuyết Tiêu kết nối với hệ thống: "Anh ấy không giết tui!"

【 Giết bà của ảo cảnh cũng vô dụng, bà phải tiến vào ảo cảnh của anh ta, bảo đảm người đối diện với anh ta là chính bản thân bà. 】

Tuyết Tiêu cũng sắp điên mất: "Anh ấy đã như vậy rồi mà bà còn muốn tui vào?!"

Hệ thống bình tĩnh mười phần.

【 Bây giờ không đi, bà cứ chờ 1800 năm đi, sau cùng không gặp được anh ta nữa. 】

Thời gian Lạc Thanh Phong ở trong ảo cảnh lệch với bên ngoài của bọn họ.

Tuyết Tiêu ở ngoài cảnh chỉ mới thở một cái trong nháy mắt, Lạc Thanh Phong đã vượt qua một hồi ảo cảnh, cứ lặp lại như thế, hắn đã bị Tuyết Tiêu giết hơn trăm lần.

Triệu Sinh xem đến nghiện, vẫn luôn liên mồm với Tuyết Tiêu, "Cậu ta vẫn không xuống tay được, mặc dù cậu ta đã phát hiện người này thật ra chỉ là ảo cảnh, nhưng vẫn không giết cô ta, đang suy tính gì hay sao? Cô đã đối xử với cậu ta như vậy, đổi lại là tôi, đã sớm băm vằm kẻ phản bội tôi tơi tả tan tác vứt cho chó ăn."

Gã vừa mới dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng "lách cách" giòn vang, Triệu Sinh quay đầu lại nhìn, nghênh diện dây leo luồn trong tiếng gió hú hỗn loạn nhanh vội công kích trực tiếp vào hai mắt gã.

Triệu Sinh nhanh nhẹn tránh đi, vô số dây leo như những con rắn lớn trườn tới từ bốn phương tám hướng đánh úp lại gã.

Thịnh Viện phá tan xiềng xích, huy động dây leo trên cổ tay công kích, bức Triệu Sinh lui về phía sau.

Triệu Sinh sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "A Viện, chiêu thức của em là do anh dạy."

Thịnh Viện lấy một tay xoa cổ tay kia, cười nhạo nói: "Là do anh mù."

Đáy mắt Triệu Sinh cuồn cuộn cảm xúc, hiện lên vài phần phẫn nộ âm trầm, lực chú ý chuyển tới Thịnh Viện.

Tuyết Tiêu thấy Thịnh Viện cuốn lấy Triệu Sinh, nhưng mình vẫn không thể rời được đại điện, cưỡng bách mình bình tĩnh nghĩ cách: "Tui muốn tiến vào ảo cảnh của gã thì làm thế nào, Triệu Sinh khẳng định không cho......"

【 Bà có phiếu dị năng tinh thần không? Chỉ có dị năng đó mới có thể xen vào, tui có thể tạo ra một cái bug cho dị năng này. 】

"Bà ra tay làm vậy rồi không sợ bị bên trên tra được sao?"

【 Cái bug này tui sẽ tìm người hỗ trợ xóa bỏ, sẽ không bị ghi nhận lại trong hồ sơ. 】

Tuyết Tiêu cắn răng, "Được!"

Cô cảm thấy may mắn vì trước đó mình đã không dùng tới phiếu dị năng hệ tinh thần duy nhất, lúc này mới có mà sử dụng, dưới sự trợ giúp của hệ thống, Tuyết Tiêu thuận lợi tiến vào ảo cảnh của Lạc Thanh Phong.

Một lần nữa bắt đầu một màn cứu cô ở ngôi đình trên núi.

Khi Lạc Thanh Phong thấy cô thì sửng sốt.

Tuyết Tiêu hoà mình vào ảo cảnh, từ bậc thang chạy xuống, nói với hắn: "Chị được cứu rồi, Hồng Phát đã đưa chị đi trước, chúng ta đi xuống dưới chân núi hội hợp thôi."

Cô tự nhiên mười phần dắt tay Lạc Thanh Phong, đi về phía đường đèo quốc lộ.

Trong ảo cảnh, ngôi đình trên núi lúc này đang đêm tối, cung điện các nơi đang sáng đèn, chiếu sáng con đường phía trước.

Lạc Thanh Phong đi cùng cô, bên tai lại nghe thấy vô số tiếng nói khe khẽ.

"Do sợ chết mới làm như vậy, bởi vì em ích kỷ."

"Anh muốn em bồi thường anh thế nào cũng được hết."

"Chị, người ta nói thời gian dài, nuôi chó cũng có cảm tình."

"Thích một chút thì có thể được, nhưng nhiều hơn một chút thì không được."

"Một hai phải bắt tớ lừa anh ấy một lần nữa ư?"

"Quá xấu rồi, cậu quá xấu rồi! Cậu muốn lừa gạt tình cảm của cậu ấy nữa, chờ cậu ấy thích cậu rồi lại đẩy người ta vào trong bầy zombie phản bội cậu ấy, hai lần cơ đấy!"

"Tớ và anh ấy không có khả năng, không cần thiết vì anh ấy mà phải từ bỏ tự do của mình."

"......"

Hệ thống lọc ra những mẩu tin có liên đến nhiệm vụ, thay đổi từ ngữ tất yếu, cho Lạc Thanh Phong nghe toàn là mẩu tin Tuyết Tiêu quyết định lợi dụng hắn xong thì vứt bỏ một lần nữa.

Hơn trăm lần luân hồi trong ảo cảnh, Lạc Thanh Phong lần đầu tiên nghe thấy những lời đó.

Cho dù là trong ảo cảnh cực kỳ chân thật, hắn vẫn không chịu giết Tuyết Tiêu, hệ thống đành phải ra tay tàn nhẫn ép tới một lần.

Lông mi Lạc Thanh Phong run rẩy, mỗi một bước dưới chân bước đi vô cùng nặng nề. Hai người đi tới đằng trước miếu thờ, đến trước cây ước nguyện, hắn rốt cuộc không chịu nổi, dừng bước chân.

Bởi vì hắn nghe thấy một đoạn lời nói như này: "Cậu ta muốn đi ra, chỉ cần giết cô là được."

"...... Chi bằng bà nhờ ảo cảnh, khiến anh ta cho rằng mình đã giết bà, là có thể hoàn toàn rời khỏi anh ta."

Lạc Thanh Phong rũ mắt, hắn lật tay bắt lấy tay Tuyết Tiêu, dùng lực mạnh, như là người gần chết nắm chặt một cọng rơm rạ cứu mạng cuối cùng.

"Làm sao vậy?" Tuyết Tiêu quay đầu lại, làm bộ khó hiểu nhìn hắn, "Lập tức đến ven đường rồi, chúng ta xuống núi rồi thì mau chóng rời đi, miễn cho Triệu Sinh lại đuổi theo, về sau chúng ta về lại căn cứ sống tốt thật tốt......"

Lời nói còn chưa nói xong, Lạc Thanh Phong liền thấp giọng nói: "Đúng thật là em."

"Sao cơ?" Tuyết Tiêu sửng sốt.

"Ảo cảnh cực kỳ chân thật, chân thật tới mức khiến anh tham luyến những điều tốt đẹp đó, nhưng anh có thể phân biệt được như thường, đó là giả." Lạc Thanh Phong giương mắt nhìn cô, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng, có vẻ như muốn cười nhìn cô, nhưng thật sự khó có thể làm được, tràn ngập chua xót và thống khổ, "Cho nên cho dù em có phản bội anh vô số lần, giết anh, anh cũng không đánh trả."

"Anh chỉ là đang đợi."

"Chờ anh chiến thắng sợ hãi dưới đáy lòng mình, chờ đến một ngày nào đó em sẽ không vứt bỏ anh nữa."

Lạc Thanh Phong nắm chặt tay cô lần nữa siết mạnh hơn, kéo cô gần lại trước người, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng em lại vào được, còn làm bộ giống như người trong ảo cảnh."

Tuyết Tiêu phát hiện, hốc mắt hắn có hơi đỏ.

Đối mặt với một Lạc Thanh Phong như vậy, lời tàn nhẫn cô đã sắp sẵn đều nói không nên lời.

Tuyết Tiêu trực tiếp lựa chọn từ bỏ.

Ngay khi Tuyết Tiêu muốn thẳng thắn, thì nghe thấy một tiếng cười lạnh, con mắt Triệu Sinh mở ra trên trời đêm, tràn ngập ác ý nhìn chăm chú vào cô: "Cô đúng là tự chui đầu vào lưới."

Tuyết Tiêu bỗng nhiên phát hiện cô không khống chế được cơ thể của mình nữa.

"...... Nếu anh đã phát hiện, vì sao còn chưa ra tay?" Cô nói ra những lời dối lòng, "Giết tôi rồi anh lập tức có thể rời khỏi ảo cảnh này, không bỏ được hay gì?"

"Không nghĩ tới anh ở trong ảo cảnh vẫn dây dưa không dứt như thường, khó có thể giải quyết." Trên mặt cô lộ ra vẻ chán ghét, từng câu từng chữ đều như mũi tên nhọn đâm phập vào trái tim Lạc Thanh Phong, "Tới đi, giết tôi, kết thúc trận ảo cảnh này!"

Trong tay Lạc Thanh Phong đã xuất hiện lưỡi dao thon dài, hắn khàn giọng hỏi: "Kết thúc ảo cảnh, em sẽ chờ anh ở hiện thực đúng không?"

Đây là thế giới Triệu Sinh tạo nên.

Gã có thể ở chỗ này muốn làm gì thì làm.

Vì thế Lạc Thanh Phong thấy người trước mắt khinh miệt cười nói: "Anh đoán xem?"

Lạc Thanh Phong giết cô.

Triệu Sinh bật ra trận cười hưng phấn.

Tuyết Tiêu đau lòng muốn chết, cho dù nhiệm vụ xổ ra nhắc nhở đã hoàn thành, cô cũng không còn tinh thần cao hứng, bởi vì dưới sự thao túng của Triệu Sinh, trước khi chết còn nói với Lạc Thanh Phong: "Tôi sẽ không chờ anh."

Lạc Thanh Phong sững người nhìn cô ngã xuống.

Sương mù tản đi, hắn về lại hiện thực.

Lạc Thanh Phong nhìn con dao dài trong tay, sau một lúc lâu, mới cười ra tiếng: "Em lại gạt anh."

Ngôi đình trên núi bị mây đen che kín, che lấp ánh sáng ban ngày, lửa bốc lên trên núi, tựa như con rồng phá xiềng xông ra, mang theo sự hung ác diệt thế giới và rít gào.

Rồng lửa phá tan sương mù, mọi người chìm trong ảo cảnh đều tỉnh lại hết.

Tiểu Hồng mở to mắt, sợ hãi trốn rồng lửa.

Triệu Sinh ôm Thịnh Viện đã ngất xỉu, kinh ngạc nhìn về phía không trung, cảm nhận được ngọn lửa cực nóng, cho dù cách một khoảng xa, vẫn cảm thấy bị bỏng rát.

Sắc mặt Lạc Thanh Phong trắng bệch, nhưng đôi mắt lại sáng ngời. Hắn nhìn Triệu Sinh hỏi: "Cô ấy đang ở đâu?"

"Thì đó, mày đã nghe thấy trong ảo cảnh rồi còn gì." Triệu Sinh ác liệt cười, "Cô ta đã sớm muốn quăng mày, vừa vặn nhân cơ hội trong ảo cảnh thực hiện. Hừ, một lần nữa bị con đàn bà đó vứt bỏ, mày......"

Lời nói còn chưa nói xong, đã bị hai con rồng lửa rít gào quấn lấy. Triệu Sinh nhíu mày tránh đi, gã muốn một lần nữa khống chế Lạc Thanh Phong trước, ném người vào trong ảo cảnh, nhưng bị con rồng lửa thứ ba phá tan sương mù, không thể tiến hành lấy lực tinh thần công kích.

Triệu Sinh trốn tránh tuy rằng nhanh nhẹn, nhưng năng lực cận chiến không mạnh, cho dù bản thân sử dụng dị năng hệ hỏa gọi rồng lửa, ngay một giây chuẩn bị bay lên cao liền bị rồng lửa của Lạc Thanh Phong nuốt trọn.

Rồng lửa muốn đưa gã vào cõi chết, bởi vậy công kích không màng Thịnh Viện.

Khi Triệu Sinh trốn tránh, thoáng nhìn thấy một cái đầu rồng lửa khác đang gào rống phi đến, nếu không tránh, sẽ khiến Thịnh Viện bị thương, sắc mặt gã hơi trầm xuống, trong phút chốc thay đổi phương hướng, bảo vệ Thịnh Viện, bản thân bị rồng lửa cắn vào bả vai ngã xuống mặt đất lăn một vòng.

"A......" Triệu Sinh chật vật đứng dậy, nói, "Tao bảo đảm, cả đời này mày không thể tìm thấy cô ta."

Nhưng rồng lửa công kích không ngừng, thậm chí càng ngày càng nhiều.

Lúc Triệu Sinh giao chiến với Thịnh Viện, đã bị chị lợi dụng sơ hở khiến cho bị thương, lúc này ở dưới thế tấn công quỷ dị của rồng lửa, gã càng thêm bại trận, cuối cùng chỉ có thể chạy trốn.

Lạc Thanh Phong đuổi theo không tha.

Ngôi đình trên núi bốc lửa lớn không thể dập tắt, kéo dài cho tới đêm, vẫn bốc cháy như cũ. Cột lửa cao chạm trời, tựa như muốn bày ra lửa giận không thể nói khoét cho bằng được một cái lỗ thủng trên không trung.

Đám người Mai Nhất Xuyên lui đến chỗ an toàn dưới chân núi, ai cũng ngây người nhìn lửa lớn trước mắt, không có ai dám tới gần.

Rồng lửa bao quanh ngọn núi, ai nấy đều thấy được, hiện tại đi qua đó chỉ có một từ "chết".

"Tiểu Phong đâu?" Tiếu lão đại nhíu mày hỏi bọn họ.

"Không thấy...... Nhưng tôi cảm thấy cậu ấy chắc hẳn không sao đâu, người có thể nhóm được lửa lớn như thế thì chỉ có một mình cậu ấy có thể." Sắc mặt Mai Nhất Xuyên quái dị.

Giang Nghị do dự, nói: "Mồi lửa này sẽ thiêu trụi ngôi đình trên núi mất, sợ là trực tiếp ở tù chung thân."

Mai Nhất Xuyên tức giận hỏi lại: "Anh nhìn xem mấy con rồng lửa bay bay đó đi, ai có thể nhốt được cậu ấy?"

——————————

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu đáng thương tiến hóa!

Tui thề là HE!

——————————

Tui muốn hát: Em yêu ngược anh từ trong tâm hồn, ko hề yêu anh như lời đồn 🤭

Tui là tui biết mấy ngừi khoái ngược (ko máu chó) thấy ớn, dù rằng tâm trí bảo đọc tr sủng ngọt cho mát lòng mát dạ 😂

Ê mà, nếu Triệu Sinh ko phải zombie ó, thì tui ship bà chị vs ổng đc hơm nhỉ? Chứ tui thấy ổng cute phô mai que quó 🙄

Ai mà đề cử đc bộ convert nào có nam chính giống Triệu Sinh là tui thầu thầu thầu 🤠