Người Yêu 2d

Chương 37: 37: Su





o
Con game lạnh lùng hiện thông báo hệ thống lạnh lùng.
Lịch Duyệt Tinh đờ đẫn mấy phút, rốt cuộc cũng hiểu rõ tình huống hiện tại.
Hắn nhìn chòng chọc vào xưởng chế tạo đóng chặt và thanh thiện cảm ở góc trái trên cùng, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng rát vọt từ ngực bụng lên cao, cuối cùng hóa thành một tiếng cười khẩy cực to, lao ra khỏi cuống họng.
“Đệt!”
Vào giờ phút này, phẫn nộ và kích động chiếm trọn đầu óc Lịch Duyệt Tinh, cùng sử dụng cơ thể hắn.
Chờ đến khi bình tĩnh lại thì hắn đã ra khỏi nhà, đi vào tiệm sửa điện thoại bên ngoài khu chung cư.
Chủ tiệm ba mươi tuổi, tóc hơi dài, trông có phần chán chường uể oải hỏi hắn: “Root máy đúng không? Đã lưu dữ liệu chưa? Có dữ liệu gì cần giữ lại không?”
Lịch Duyệt Tinh: “… Có.

Giữ lại dữ liệu QQ và Wechat của tôi.”
Hai cái này chắc chắn phải giữ lại, tài khoản của bạn bè và biên tập đều ở đó.
Chủ tiệm: “Ờ.”
Lịch Duyệt Tinh: “Giữ lại cả mấy thứ trong ghi chú nữa.”
Trong đó đều là tình tiết đã viết hoặc chưa, số lượng không nhỏ, nhỡ mà mất cũng là một tổn thất cực lớn.
Chủ tiệm: “Ờ.”
Lịch Duyệt Tinh: “Ảnh trong bộ sưu tập cũng phải giữ lại.”
Chủ tiệm: “Ờ”
Lịch Duyệt Tinh: “Với cả…”
Chủ tiệm: “Bình thường là hết rồi.”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Hắn cạn lời, một lát sau cũng chấp nhận, sau khi lưu mấy thứ này, trong điện thoại không cần giữ lại những thứ khác nữa.
Hắn đưa điện thoại qua.

Chủ tiệm nhận lấy, không lấy được, anh ta hơi dùng sức nhưng điện thoại vẫn vững vàng ở trong lòng bàn tay khách.
Hai người cứ giằng co như thế mấy phút.
Chủ tiệm thỏa hiệp: “Anh giai à, anh không đưa tôi máy thì sao tôi root máy được?”
Lịch Duyệt Tinh bừng tỉnh.

Hắn nói: “Xin lỗi…”
Hắn buông ngón tay ra, nhìn chiếc điện thoại mỏng manh được người ta đặt lên trước máy tính sau quầy, trong lòng bỗng thấy lo lắng.
Hắn không biết tại sao mình lại có cảm giác ấy.
Có lẽ bởi vì trong điện thoại chứa quá nhiều thứ, tùy tiện giao ra không có cảm giác an toàn chăng…
Tiệm nhỏ chưa tới hai mươi mét vuông, kê một cái quầy hình chữ nhật và bàn lớn, đến cả xoay người cũng khó.
Lịch Duyệt Tinh đứng dựa vào quầy, tầm mắt di chuyển theo động tác của chủ tiệm.
Hắn không yên lòng: “Root máy có xóa được phần mềm độc hại không?”
Chủ tiệm: “Tất nhiên rồi, chứ không người ta root máy làm chi?”
Lịch Duyệt Tinh: “Thế phần mềm độc hại bị xóa sẽ ra sao?”
Chủ tiệm: “…”
Phần mềm độc hại sẽ ra sao?
Đương nhiên phần mềm độc hại vẫn là phần mềm độc hại rồi.
Anh ta cảm thấy vị khách hôm nay kỳ kỳ, dứt khoát không nói lời nào, im lặng là vàng.
Lịch Duyệt Tinh không nói chuyện nữa, chủ tiệm không trả lời hắn cũng chẳng sao, hắn có thể độc thoại: “Nếu phần mềm độc hại từng được sử dụng, sinh ra dữ liệu, xóa phần mềm, vậy những dữ liệu ấy…”
Thật ra phần mềm, dữ liệu gì đó đều là dối trá.
Cái Lịch Duyệt Tinh muốn hỏi chính là…
Xóa game rồi, nhóc tí hon phải làm sao đây.
Liệu nhóc có đói bụng không, có lạnh không, có vì mình đột nhiên biến mất mà cô đơn suy sụp không?
Chậc.
Dữ liệu làm sao mà suy sụp được.
Nhưng trong nhà có trữ đủ thức ăn không? Tuy vẫn còn ít bí đỏ nhưng nhóc ấy vốn ghét bí đỏ, có khi nào vì phải kết hợp bí đó với cơm trắng mà khóc tu tu lần nữa không?
Chậc.
Khóc tu tu thì sao, hôm nay nhóc ta vô duyên vô cớ trừ mất 1998 độ thiện cảm của mình kia kìa! Độ thiện cảm của mình không phải nhọc nhằn khổ sở kiếm từng chút một à?
Nhưng game sắp mở hoạt động 11/11 rồi, đã thế sổ tay du lịch dày ơi là dày cũng vừa mới mở một trang, đúng, còn điểm cống hiến nữa, mình vẫn chưa xài hết tiền nạp mà!
Hai suy nghĩ trái ngược giằng xé trong đầu Lịch Duyệt Tinh, khiến vẻ mặt hắn thay đổi thất thường, như thể tâm thần phân liệt.
Sau đó.
Hắn nhìn thấy chủ tiệm cắm dây sạc vào điện thoại, lướt chuột, mở phần mềm.
Lịch Duyệt Tinh đờ đẫn, bật thốt:
“Chờ đã!”

Sự việc tiếp đó giống y hệt lúc đầu.
Một cảm xúc khác lại kiểm soát đầu óc Lịch Duyệt Tinh, điều khiển cơ thể hắn.
Chờ tới lúc bình tĩnh lại, hắn đã cầm điện thoại về tới nhà.
Trừ khoảng thời gian một tiếng bị thứ kỳ quái thôn tính, tất cả dường như chẳng thay đổi gì.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Cho nên mình dằn vặt cái khỉ gì vậy.
Hắn thở dài một tiếng, gục đầu xuống bàn.
Gục đầu hai giây, sau khi thỏa hiệp Lịch Duyệt Tinh vẫn sâu sắc cảm thấy không cam lòng.
Nhóc tí hon thì chẳng nỡ mắng rồi, con game này không chửi không được.
Lúc trước Lịch Duyệt Tinh không tìm được cách liên lạc của hãng phát triển thì thôi, nhưng lần này hắn quyết định tìm cho ra ngô ra khoai, thà kiểm tra từng lịch sử chi tiêu của mình cũng phải tìm ra điện thoại của công ty này, gọi tới chửi cho trận.
Lịch Duyệt Tinh trực tiếp mở Wechat của mình.
Hắn dùng kết hợp Alipay và Wechat, hóa đơn 648 kia thanh toán qua Wechat.
Con số này rất dễ kiếm, Lịch Duyệt Tinh không mất bao lâu đã tìm được lịch sử chi tiêu.
Hắn nhấp mạnh vào, nhìn tên công ty ——
… Hả?
Hắn bất ngờ phát hiện, người nhận khoản tiền 648 này không phải tài khoản công ty, mà là một tài khoản cá nhân tên là Su.
Su.
Túc?
Túc Minh Khiêm?
Vẻ mặt Lịch Duyệt Tinh kỳ lạ: “… Không thể đặt tên cho nhóc con trong game, tên của nhóc con là mặc định, tài khoản thanh toán của game là tài khoản cá nhân, tên còn là họ của nhóc con.”
Hắn có một suy đoán.
Đừng bảo Túc Minh Khiêm là tên của người phát triển game đấy nhé?
Ờ thì, sử dụng tên mình trong game, có tự luyến quá không vậy?
Hắn lại nhấp vào phương thức liên lạc bên dưới, phát hiện phương thức liên lạc của tài khoản cá nhân không có số điện thoại, thay vào đó là tin nhắn hệ thống, trên tin nhắn hệ thống còn hiện avatar của tài khoản cá nhân.
Lịch Duyệt Tinh thấy phần nền màu tím đậm, từng sợi màu trắng nhạt rủ xuống, là hình hoa tử đằng.
Avatar mà cũng văn nghệ thế này lại càng hợp với khí chất tự luyến… Hử?
Liếc cái thì không cảm thấy gì, nhưng sau khi nhìn lâu, Lịch Duyệt Tinh bỗng nhận ra một điểm không đúng.
Hắn nhìn cặn kẽ hình ảnh nho nhỏ hồi lâu, cuối cùng cũng phát hiện chỗ bất thường trong ảnh.

Những sợi bó vào nhau, mềm mại rủ xuống không phải hoa lá mà là 0 và 1.
Đây là một bức tranh phong cảnh tử đằng được tạo từ 0 và 1.
Khoa học và mỹ học kết hợp với nhau đúng là lãng mạn miễn bàn, cảm giác tự luyến dữ dội bị loại bỏ đi nhiều, làm nổi bật thân phận của người phát triển game.
Nhưng mà…
“Hình như cũng không phải”
Lịch Duyệt Tinh nhíu mày.
Lúc chơi game, tuy thỉnh thoảng hắn muốn chửi game rác sớm muộn cũng xong phim, nhưng thật ra trong lòng đã chấp nhận đây là một nhà phát triển game có thực lực rồi.
Đấy là một logic rất dễ hiểu.
Nhân viên mà không có khả năng thì sao làm được game hay thế này chứ?
Nhưng bây giờ, hướng chảy tài chính nói cho hắn biết, đây không phải thành quả phát triển của một công ty, mà là thành quả của một cá nhân.
Mặc dù dường như cũng có khả năng ấy.
Nhưng cứ cảm thấy là lạ…
Lịch Duyệt Tinh chấn động bởi sự việc bất ngờ này, trong lúc suy tư, lời trách mắng hắn chuẩn bị ban đầu đã vô thức bay biến hơn nửa.
Cuối cùng, Lịch Duyệt Tinh ngừng một lúc rồi suy nghĩ tới lui một phen, vẫn cảm thấy tìm thì cũng tìm được rồi, không thể bỏ đấy được.
Hắn bắt đầu gõ chữ:
“Game Yêu Đương Đi do một mình bạn hay cả đội ngũ của các bạn phát triển? Phần lớn đều ổn, hệ thống hồi tưởng có điểm sáng, mức độ mở của thế giới game khiến người ta bất ngờ, trọng điểm là hệ thống AI của người yêu cực kỳ đáng khen ——“
Viết tới đây, Lịch Duyệt Tinh bỗng phát hiện tin nhắn này đi ngược ý định ban đầu của mình, hắn nhanh chóng sửa lại:
“Không, trọng điểm không phải cái này.

Trọng điểm là bạn có thể điều chỉnh hệ thống độ thiện cảm không? Tôi bảo chứ, kể từ đầu game độ thiện cảm đã kỳ kỳ rồi, nhoáng cái giảm nhoáng cái tăng, không hề có con số cố định nào.

Trước đây +10 -10 không nhiều nhặn gì thì tôi nhịn, kết quả bây giờ game của các bạn ngày càng chất, một phát -999 luôn, đã thế còn gấp đôi, nghi ngờ người chơi không khiếu nại mấy người đúng không ——“
Số chữ đã đạt giới hạn, không thể soạn thêm.
Lịch Duyệt Tinh nhìn dòng chữ dài bên trên, cảm thấy ý kiến cũng kha khá rồi, thế là dứt khoát viết số điện thoại của mình dưới phương thức liên lạc, trực tiếp gửi đi.
Gửi rồi, Lịch Duyệt Tinh còn chờ một lúc.
Đáng tiếc đối phương không trả lời.
Tiếp đó cả ngày, đối phương trước sau không đáp lại một câu, tin nhắn đã gửi đi kia như chìm xuống đáy biển, ngay cả bọt nước phản hồi cũng chẳng thấy.
Hiện đã là mười hai giờ đêm.
Lịch Duyệt Tinh cày cuốc cả ngày, giải quyết mười hai nghìn chữ, viết hơi hăng, mặc dù dừng bút nhưng hắn vẫn phấn khởi không ngủ yên, chỉ cần nằm xuống giường là lại đọc sách lịch sử câu được câu chăng.
Chỉ có điều quyển sách này viết như mớ bòng bong, không thể khiến Lịch Duyệt Tinh buồn ngủ, cũng chẳng làm hắn đắm chìm vào hành văn được.

Hắn cố nhịn nửa tiếng, trợn trừng đỏ cả mắt, choáng váng với chữ viết.
Bỗng nhiên “tinh” một tiếng, một biểu ngữ quảng cáo bắn ra trên màn hình di động.

Lịch Duyệt Tinh hờ hững lướt qua, tầm mắt chợt dừng lại.
Yêu Đương Đi: Chương trình khuyến mãi mạnh 11/11 sắp bắt đầu, người chơi đã chuẩn bị sẵn sàng chào đón bữa tiệc mua sắm mỗi năm một lần chưa? Ba hội trường lớn, trăm loại vật phẩm, skin độc quyền, quà tặng bí ẩn đều có trong lễ hội hôm nay~
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Hắn rướn người cầm điện thoại, vuốt màn hình, mở game.
Lúc vào game, Lịch Duyệt Tinh cảm giác toàn thân thoải mái hơn.
Hắn tự nhủ:
Mình vào game là bởi sự kiện giới hạn thời gian ngày mai, tiền trong game vẫn chưa xài hết, không thể lãng phí.
Màn hình lóe lên, hình ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt.
Lịch Duyệt Tinh lia nhanh, không trông thấy bóng dáng nhóc tí hon.
Hắn mở lời dẫn hệ thống nhấp nháy bên màn hình thì thấy chữ viết spam liên tiếp.

Không biết trong một ngày ngắn ngủi, nhóc con rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện…
Chừng vài giây, chữ viết nhấp nhô cuối cùng cũng ngừng.
Lịch Duyệt Tinh lại nhìn lời dẫn, phát hiện trên màn hình là khoảng thời gian như sau.
Hôm qua, 11:00 PM.
【Túc Minh Khiêm tắm rửa】
Túc Minh Khiêm: “…”
【Túc Minh Khiêm đang ngẩn người】
Hôm nay, 00:00 AM.
【Túc Minh Khiêm lên giường】
Túc Minh Khiêm: “…”
【Túc Minh Khiêm đang ngẩn người】
Hôm nay, 00:30 AM.
【Túc Minh Khiêm nhắm mắt】
【Túc Minh Khiêm chưa ngủ】
Túc Minh Khiêm: “…”
【Túc Minh Khiêm trở mình xoay mặt vào tường】
【Túc Minh Khiêm dụi mắt】
【Túc Minh Khiêm lại dụi mắt】
【Túc Minh Khiêm dụi đỏ mắt】
【Túc Minh Khiêm vùi đầu vào khuỷu tay】
【Túc Minh Khiêm kéo cao chăn, che kín mình】.