Người Yêu 2d

Chương 45: 45: Điểm Khác Biệt Chủ Yếu Giữa Con Người Với Ai Là Gì





o
Lịch Duyệt Tinh sợ rồi: “Em từng nói với anh thế á?”
Dạ Du: “Đừng có mà mất trí nhớ thật đấy nhé!” Anh ta dừng lại, chuyển ý, “Cho dù mất trí nhớ thì cậu cũng nói đi, hợp đồng này cậu có ký không.”
Anh ta không nhiều lời, nói cho Lịch Duyệt Tinh báo giá của công ty truyền hình và điện ảnh để tham khảo ý kiến.
“Bắc Kinh Minh Húc Ent, trả mười triệu để mua bản quyền phim truyền hình và phim truyền hình internet “Đại Tranh” của cậu.

Bọn anh thấy công ty này có thực lực hùng hậu, giá đó cũng đủ chứng tỏ họ coi trọng cậu, cậu suy nghĩ hai ngày rồi cho anh câu trả lời.

Rồi đó, anh đi ngủ đây.”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Hắn nhìn đồng hồ, hai người trò chuyện nhiều thế mà hiện mới chỉ sáu giờ năm mươi sáng.
Hắn cạn lời: “Em mới bảo sao sáng ra mà anh đã tìm em, tưởng tình thương mến thương thế nào, ra là vẫn chưa ngủ.”
Dạ Du ngáp một cái: “Anh phải đi ngủ đây, chào buổi sáng.”
Câu nói vừa hiện trên khung chat thì avatar đã tối đi, Dạ Du đã logout.
Lịch Duyệt Tinh nằm về lại chỗ.
Hắn nằm đờ ra trên giường một lúc, chẳng buồn ngủ tí nào, thế là lấy di động ra, giữ nguyên tư thế nằm trên giường vào game.
Sắc trời trong game và hiện thực gần như đồng bộ.
Trời đã hửng sáng, nhưng một tầng mây mù tụ lại trên không trung, giấu mặt trời sau những đám mây, khiến bầu trời không còn trong xanh nữa mà giống màu xanh ngọc mờ ảo hơn.
Tiết trời đã vào mùa đông giá rét, gốc cây to còn sót lại trong sân cũng bắt đầu trút bỏ lớp áo ố vàng, để lộ cơ thể khỏe khoắn.

Lá vàng rơi rải đầy mặt đất cũng phủ lên xích đu.
Skin mua sắm đặc biệt của 11/11 đã biến mất, game khôi phục phối màu sáng thường ngày, giờ đây nhớ lại vẻ náo nhiệt của ngày hôm qua vẫn còn chút hoài niệm.
Lịch Duyệt Tinh liếc nhìn trong sân sau đó dời tầm mắt về phía phòng.
Lúc này đây, nhóc tí hon hãy còn nằm ngủ trên giường.
Cậu nghiêng người, quay mặt ra ngoài, một cái tay thò ra, co khuỷu tay đè lên chăn, một tay khác thì giấu bên trong, chỉ lộ ra năm ngón tay vịn hờ ở mép, tư thế ngủ thả lỏng và thoải mái.
Đột nhiên, người nhắm mắt lại bất chợt mở mắt.
Cậu trở mình ngồi dậy, trước hết là ngạc nhiên ngó sắc trời một lúc, tiếp đó thình lình quay đầu, cầm đồng hồ báo thức lên nhìn.
Sao thế?
Sao có cảm giác bé con đang nhớ chuyện gì ấy nhỉ.
Lịch Duyệt Tinh hơi khó hiểu, hắn cũng nhìn đồng hồ một thể.
Sáu giờ năm mươi chín sáng, vẫn còn rất sớm.
Chỉ là trong lúc thất thần, nhóc con trong phòng đã xuống giường.

Cậu đi một mạch tới cửa, đứng ở trong cửa ngó đầu ra ngoài nhìn.
Một phút cuối cùng lặng lẽ trôi qua.
Đột nhiên, hai tiếng “xè xè” vang lên.
Máy tưới nước lắp trong sân đột nhiên phun hơi nước đầy trời.


Đúng lúc này, trời quang mây tạnh, bóng dáng của mặt trời xuất hiện trên cao, hơi nước và ánh nắng gặp nhau, tạo thành nửa hình cầu vồng giữa không trung.
Lịch Duyệt Tinh phát hiện, một con số đột nhiên nhảy ra trên đầu nhóc tí hon đang đứng ở cửa nhìn ra ngoài.
+50
+50
+50
Ba cái 50 sung sướng lại nhẹ nhàng nhảy ra, chào đón mặt trời, tuyên bố tâm trạng của chủ nhân.
Lịch Duyệt Tinh: “!”
Dấu chấm than hãy còn chưa biến mất trong đầu Lịch Duyệt Tinh, Túc Minh Khiêm canh ở cửa nhìn máy tưới nước làm việc đã lại xoay người vào phòng khách.

Từ cửa thông ra sân tới phòng khách cũng chỉ cách hai, ba bước chân.
Tới cửa phòng khách, Túc Minh Khiêm đứng ở bên ngoài ngó vào trong như ban nãy nhìn sân.
Trong nháy mắt.
+50+50.
Lịch Duyệt Tinh: “!!”
Bảo sao hôm qua độ thiện cảm không thay đổi.
Hóa ra là tích góp lại, gom tới hôm nay để tung tuyệt kỹ?
Lịch Duyệt Tinh sâu sắc hài lòng với tuyệt kỹ này, hắn lên tiếng chào: “Bé con ơi.”
Giọng nói thuộc về một người khác đột ngột xuất hiện.
Túc Minh Khiêm hơi run song không bị dọa, cậu đã quen rồi: “Tây Mộc à?”
Lịch Duyệt Tinh: “Ừ.”
Túc Minh Khiêm: “Sao hôm nay bạn dậy sớm thế?”
Lịch Duyệt Tinh: “Bị người ta đánh thức, không ngủ được nên tới sớm luôn.” Hắn còn nói, “Rồi, nhóc ăn sáng đi, tôi vào xưởng chế tạo ngó một lát.”
Túc Minh Khiêm: “Ừm.”
Lịch Duyệt Tinh vào xưởng chế tạo.
Hôm qua mua cơ man là đồ, lại còn nợ bên ngoài, hôm nay cho dù thế nào cũng phải dùng nguyên vật liệu chế tạo vật phẩm bắt đầu trả nợ thôi…
Nói mới nhớ, vừa có một hợp đồng mười triệu bày ra trước mắt mình xong.
Mình chế tạo làm cái gì nhỉ.
Nạp thẳng tiền trả nợ có phải hơn không.

Không được.
Đã bảo không nạp là không nạp.
Truyệt đối không vả mặt!
Dù gì cũng là quy trình chế tạo trong game, không đòi hỏi tập trung chăm chú.
Lịch Duyệt Tinh vừa đánh răng vừa chế tạo, rồi vừa ăn sáng vừa chế tạo, tiếp đó lựa chọn vừa nghe sách vừa chế tạo… Sau đấy nữa, nhóc tí hon đi vào.
Túc Minh Khiêm đi tới trước xưởng đang hoạt động trong hư không, nói một tiếng: “Tây Mộc ơi, tôi với bạn cùng làm nhé.”
Lịch Duyệt Tinh uể oải lên tiếng: “Ừ.”
Túc Minh Khiêm không nhiều lời, cầm đồ bắt đầu làm việc.
Hai người im lặng làm việc, thi thoảng trong xưởng sản xuất lại vang lên một hai âm thanh.


Khi Lịch Duyệt Tinh khó khăn lắm mới nghe được một nửa cuốn sách thứ ba sáng nay, thì Túc Minh Khiêm đột nhiên ngừng làm việc.
Túc Minh Khiêm: “Mười giờ rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát nhé.”
Lịch Duyệt Tinh lấy lại tinh thần: “Đã mười giờ rồi cơ à? Được, nghỉ ngơi một lát thôi.”
Lịch Duyệt Tinh bán thành quả trong buổi sáng của hai người cho hệ thống, hệ thống trả lại cho họ 120 điểm cống hiến.
Lịch Duyệt Tinh nhìn tiền tiết kiệm của mình.
Thanh cống hiến vốn có 35 cống hiến hợp lại với 120 cống hiến hiện tại, biến thành 155.
Trên thẻ tín dụng yêu đương thì vẫn còn nợ 3060.
3060 chia trung binh trong mười lăm ngày, mỗi ngày phải tích góp gần 200 tệ.
Hiện tại hai người hắn và bé con chung sức làm việc nửa buổi sáng, chỉ mới nhận được 120 điểm cống hiến…
Lịch Duyệt Tinh bỗng đưa tay tắt chức năng giọng nói, gõ màn hình: “Hệ thống, số tiền trả góp tối thiểu là bao nhiêu?”
Hệ thống tỉnh táo lanh lợi hôm qua bất động, cứ như đã chết rồi vậy.
Lịch Duyệt Tinh lịch sự giơ ngón giữa với con game rác rưởi.
Lúc này, giọng của nhóc con lại truyền ra từ trong game.
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi, bạn đâu rồi?”
Lịch Duyệt Tinh mở lại chức năng giọng nói: “Tôi đây.”
Hắn phát hiện hai người đã từ xưởng chế tạo về lại phòng khách.

Túc Minh Khiêm đang bắt tay chuyển sách vở và đệm nhỏ các thứ đặt ở phòng ngủ vào phòng khách.
Trước hết, Túc Minh Khiêm phân loại sách, một ngăn dài đặt một loại.

Sau khi ba loại sách chiếm vị trí nho nhỏ trên giá sách lớn, cậu lại nhặt đệm nhỏ của mình lên.

Cậu cầm đệm, đập đập, phủi phủi dưới ánh mặt trời rồi cho vào giỏ giặt quần áo trong phòng tắm, đến khi lấy ra đã mới tinh như ban đầu.
Túc Minh Khiêm đặt hai chiếc đệm trên ghế sô pha, một trái một phải.

Sau khi xếp tại hai vị trí thoải mái nhất, cậu lại vào phòng ngủ, rót hai cốc nước, đặt trên mặt bàn trước hai chiếc đệm.
Làm xong hết thảy, cậu mới ngồi xuống.
Lịch Duyệt Tinh mù mờ.
Hắn phát hiện càng ngày mình càng không đoán được suy nghĩ của con, tất cả những gì nhóc làm nhìn thế nào cũng thấy như đang tiếp đãi khách.

Nhưng rõ ràng trong game đâu có sinh vật khác…
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi.”
Lịch Duyệt Tinh vô thức: “Ơi?”
Túc Minh Khiêm: “Hôm nay trạng thái của bạn không ổn lắm, bạn gặp phải vấn đề nan giải gì à?”
Lịch Duyệt Tinh: “… ?!”
Tư thế tiếp khách kê gối nói chuyện lâu này là chuẩn bị cho mình?
Lịch Duyệt Tinh được thương mà sợ.

Nhưng quan trọng hơn đó là ——
Hắn sợ hãi hỏi: “Sao nhóc biết hôm nay tôi gặp vấn đề nan giải?”
Túc Minh Khiêm hoang mang chớp mắt: “Hôm nay bạn tới rất sớm.

Tôi hỏi tại sao bạn tới sớm thế thì bạn bảo bị người ta đánh thức.

Sau lại chẳng nói năng gì.

Rõ ràng là cảm thấy không vui và rối rắm về chuyện ấy.”
Lịch Duyệt Tinh: “Tôi…”
Túc Minh Khiêm: “Đã có chuyện gì vậy?”
Lịch Duyệt Tinh: “Cái này…”
Túc Minh Khiêm: “Là chuyện rất bí mật à?”
Lịch Duyệt Tinh: “Cũng không phải.”
Bị nhóc con hỏi hai câu liên tiếp, Lịch Duyệt Tinh tỉnh táo suy nghĩ một lúc, cảm thấy than vãn với nhóc con trong game cũng chẳng có vấn đề gì.

Thế là hắn kể tóm tắt cho Túc Minh Khiêm tình huống trước đó.
Túc Minh Khiêm im lặng một lúc, đưa ra câu trả lời.
Câu trả lời của cậu nằm ngoài dự đoán của Lịch Duyệt Tinh.
Túc Minh Khiêm: “Hợp tác là một xu thế, đây là thời đại hợp tác.

Tiểu thuyết của bạn là tiểu thuyết của bạn, truyền hình điện ảnh của người ta là truyền hình điện ảnh của người ta.

Đó vừa là sản phẩm phái sinh từ tiểu thuyết của bạn, cũng là một tác phẩm hoàn toàn mới.

Phía bên kia đã trả hết phí bản quyền, bạn không thể bắt người ta làm cái gì, cũng không thể ép tác phẩm phái sinh của người ta giống y chang tiểu thuyết của bạn.

Suy cho cùng, đối tượng mục tiêu mà các bạn nhắm đến không hoàn toàn giống nhau.

Bạn cũng đâu thể đưa câu trả lời khẳng định với nhà đầu tư rằng——”
““Cứ dựa theo tiểu thuyết của tôi, chắc chắn sẽ nổi” được.

Đúng không?”
Lịch Duyệt Tinh bất ngờ: “Vậy ý của nhóc là, sau khi tôi trao quyền thì không nên can thiệp quá nhiều?”
Túc Minh Khiêm: “Không, ý tôi muốn nói là, bạn không cần can thiệp quá nhiều vào quá trình sản xuất cụ thể của họ, nhưng bạn nên chọn một đối tác tốt.

Một đối tác tốt mới là khởi đầu của một sự hợp tác tốt, mới có thể khiến cho mọi thứ đi đúng hướng.

Mà tôi nghĩ… bạn có thể đánh giá được điều đó.”
Lịch Duyệt Tinh không nói gì, hắn đổi sang bộ gõ, vô thức gửi cho đối phương dấu ba chấm.
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Hắn hơi sốc, thậm chí cảm thấy rối loạn.
Hắn phát hiện Túc Minh Khiêm không hề nói sai.
Chính bởi vì đối phương nói có lý quá, hắn mới bất giác nảy sinh sự hoang mang:
Hiện nay AI đã được tăng cường đến mức này rồi ư?

Nó có thể đáp lại tình cảm của mình.
Có thể phát hiện những gì mình giấu giếm.
Có thể giải đáp lo nghĩ của mình.
Vậy rốt cuộc nó khác con người chỗ nào?
Chỉ là sự khác biệt về hình thái sinh lý thôi sao?
Phổ cập khoa học của người khác đã chẳng thể thỏa mãn Lịch Duyệt Tinh nữa.

Lịch Duyệt Tinh quyết định mua hai quyển sách chuyên ngành xuất bản mới đây, để hiểu về trình độ phát triển của AI một cách có hệ thống.
Nhưng trước đó.
Lịch Duyệt Tinh đổi về giọng nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn bé cưng nhé, moah!”
Túc Minh Khiêm đờ ra: “…”
Lịch Duyệt Tinh vội vàng logout nên không thấy, sau âm cuối mà hắn phát ra, biểu cảm rối rắm bay ra từ đầu nhóc tí hon ngồi trên ghế, tiếp đấy.
Chầm chậm -1.
Lại chầm chậm +1.
Túc Minh Khiêm tự giải thích:
Từ giọng điệu của Tây Mộc, chắc hẳn đây chỉ là một trợ từ ngữ điệu thường dùng đối với bạn ấy mà thôi.
Tuy đúng là hơi vượt giới hạn…
Nhưng mình không nên phản ứng thái quá…
***
Lịch Duyệt Tinh logout.
Hắn nhắn cho Dạ Du: “Này Dạ Du, trước đó anh bảo luôn có người hỏi bản quyền của em là thật hả? Ngoài bên kia ra thì còn bên nào hỏi bản quyền của cuốn sách này nữa không?”
Năm phút sau.
Avatar xám xịt chậm rãi sáng lên.
Dạ Du yếu ớt nói: “Vẫn còn sớm lắm anh bạn ơi, cho người ta nghỉ tí đi có được không?”
Lịch Duyệt Tinh: “Giờ không còn sớm sủa gì nữa đâu.

Trả lời câu hỏi của em nhanh.”
Dạ Du: “Để anh nhớ lại đã… Còn một bên, cũng mua bản quyền phim truyền hình, ra giá tám triệu cơ mà không dễ trao đổi, cảm giác hơi tính toán chi li nên anh không cho cậu biết.”
Lịch Duyệt Tinh: “Khi nào thì bàn bạc?”
Dạ Du phản ứng: “Cậu đồng ý hả?”
Lịch Duyệt Tinh: “Có tiền không kiếm là đồ con rùa.”
Dạ Du khen: “Nghĩ rõ thì tốt.

Đây là tác phẩm phái sinh, làm tốt chúng mình vỗ tay, mọi người vất vả rồi.

Làm dở thì cậu coi như không thấy, có phải xong không? Nếu cậu muốn bàn bạc thì đừng lề mề, để anh mua vé máy bay cho cậu, nay hoặc mai cậu trực tiếp tới Bắc Kinh thảo luận đi.”
Lịch Duyệt Tinh: “Hôm nay đi, em thu xếp cái túi là đi được luôn.

Đúng rồi, lần này em muốn hỏi mấy vấn đề về truyền hình và điện ảnh.”
Dạ Du: “Vấn đề gì?”
Lịch Duyệt Tinh: “Quyển sách của em khiến anh cảm động chỗ nào? Anh có ý tưởng gì về việc chuyển thể nó?”
 
------oOo------