Nhân Thường

Chương 126: Vụ án lật lại




Hàn Tông được hai gã đưa tới Pháp Đường dưới chân Chánh Pháp Phong, khi hắn đi tới thì đã thấy cả đám nhao nhao ngồi đó rồi.

Sau một canh giờ xét hỏi hắn liền được thả ra, chỉ bị bắt phạt đóng linh thạch mà thôi.

Về điểm này hắn đã lường trước hết thảy, chính là dựa vào hai tấm ngọc bài này. Tuy là kẻ đầu tiên khởi xướng việc buôn bán ở nội và ngoại môn nhưng hắn làm dưới danh nghĩa là thành viên của hai đội nhóm. Vì thế có thể coi hắn không phải kẻ đầu sỏ, chỉ là thành viên theo lệnh hành sự mà thôi.

Về điểm ấy Lan Như Tiên có thể làm chứng, cho dù là Luân Đằng Vân có phản bác thì có miếng ngọc bài Song Tượng này, hắn cũng vẫn cãi cùn được. Hắn hiểu sở dĩ Lan Như Tiên giúp hắn một tay bởi hắn còn có giá trị, chứ không phải là vừa hợp tác với nàng ta một lần.

Cũng phải nói thêm rằng, Lan Như Tiên và Luân Đằng Vân không phải đệ tử bình thường như hắn, họ có tài lực phía sau. Hơn nữa trước khi họ làm thì môn quy của môn phái chưa có điều này, đây chỉ xem như là cảnh cáo nhắc nhở mà thôi.

Còn tự nhiên lại có quy định mới kia cũng chẳng khó giải thích, môn quy hay luật pháp không phải đã có hết từ trước. Chúng luôn được thêm mới qua thời gian, qua nhiều quá trình, ví như địa cầu của hắn cũng vậy.

Có nhiều điều luật được bổ xung hàng năm, nhất là những nước đã phát triển, vì thế khi Lan Như Tiên báo cáo lên Nội Các Phong, quy định mới ra này cũng không quá vô lý.

Cũng chính vì như vậy Song Tượng hội mới bị một vố đau đớn, hắn cũng phải cảm ơn một điều, không phải là hai kẻ này có bối cảnh thì mẹo của hắn đúng là khó dùng.

Kế hoạch của hắn ban đầu chỉ là bán đan dược ở nội ngoại môn, hắn biết việc này một mình không ăn hết, nhất định là có kẻ xem vào nên nhanh chóng muốn theo đó bám càng hội Lan Yêu Như.

Nhưng việc gặp gỡ Luân Đằng Vân khiến hắn phải thay đổi, hắn phải sớm chọn lựa một trong hai bên.

Gã Đạo Tặc từng nhắc hắn vài lần, tuy môn phái chưa có quy định nhưng cũng có những loại như "luật bất thành văn". Đằng nào cũng mất thị phần, hắn tìm tới Lan Như Tiên lộ ra trước kế hoạch, giống như một sự hợp tác. Hắn đã chọn Lan Như Tiên về phía mình nhằm giảm ảnh hưởng và trách nhiệm, điều này tác dụng thế nào đã rõ.

Tiếp đến hắn phải tạo lòng tin ở phía nàng ta, thêm vào hắn muốn kiếm thêm một khoản. Bằng cách găm hàng ép giá, muốn vậy thì hắn phải làm cho số lượng của nó giảm xuống cực sâu. Để làm được điều này, hắn đã bày cho Lan Như Tiên cách lách luật bán hàng ra ngoài môn phái. Từ đó tài liệu khan hiếm, người bán thì ít kẻ mua lại nhiều.

Hàn Tông biết khi trước đã đắc tội với hai bên, nhất định họ cũng sẽ cho người điều tra, khi đó việc hắn không biết luyện chế sẽ bại lộ. Hắn tương kế đệ lộ một chút thật giả trước mặt gã Đạo Tặc, thêm vào đó lúc này hội của Lan Như Tiên cũng manh nha để lộ thông tin, sau đó xuất chuyến hàng đầu tiên cho Luân Đằng Vân đỏ mắt. Quả nhiên Luân Đằng Vân trúng kế, y rục rịch ngừng bán ra rồi cật lực mua vào để tranh chấp miếng ăn với Lan Như Tiên.

Tới đây thì một mặt hắn bắt đầu bán ra, Lan Như Tiên ở bên phối hợp giả vờ tranh đoạt tài liệu với Luân Đằng Vân. Nhờ điều này hắn đã bán được với giá rất cao, tới đây mọi việc gần như đã xong. Lan Như Tiên lúc này chỉ việc hạ giá về mức bình thường, sau đó đi báo với Nội Các Phong để họ vào cuộc.

Đối với cao tầng mà nói, chỉ cần cảm thấy lợi ích môn phái có ảnh hưởng, tất nhiên là môn quy mới sẽ được đặt ra. Phải biết rằng một vài chuyến thì không sao nhưng liên tục trong thời gian dài, lại có xen lẫn đan dược trân quý. Thậm chí không nhanh chóng dập tắt, mánh khóe này sẽ lan rộng ra toàn môn, hậu quả thế nào là có thể nghĩ ra.

Tới lúc này không chỉ kế hoạch dự định bán ở bên ngoài mà ngay cả hoạt động đang bán ở nội, ngoại môn của Luân Đằng Vân cũng bị xóa xổ.

Hàng loạt những kế hoạch như vậy Luân Đằng Vân không bại thì đúng là vô lý, trừ phi y là một tay lão luyện trong nghề. Vốn thu mua vào giá cao, hàng chuẩn bị lại không bán được, bây giờ giá đã bình ổn muốn tẩu tán đi là vô cùng khó. Đủ biết Luân Đằng Vân đã ăn quả đắng tới mức nào.

Sở dĩ hắn không thể yên lặng mà làm bởi là kẻ đi đầu của vụ này, nói theo một cách khác, chỉ cần hắn không làm, Luân Đằng Vân cũng sẽ không trúng kế. Việc hắn không tham gia vào thị phần bán ra ngoài của Lan Như Tiên cũng là mấu chốt. Điều này có thể nói, lừa Luân Đằng Vân chính là điều kiện bắt buộc. Bởi lẽ chỉ có một bên tham gia, bên còn lại hoàn toàn có quyền kiện hắn vì tội tích trữ đầu cơ.

Cho nên hắn lúc này mà còn rây máu ăn phần, vậy thì cũng thành kẻ chủ mưu luôn rồi, mà nếu như vậy sẽ không phù hợp với một tên thành viên nghe lệnh hành sự nữa. Phải biết rằng hai kẻ kia có thế lực chống lưng, hắn chỉ có danh mà thôi. Trong tình huống này nếu làm không khéo, hắn sẽ trở thành con gà trong trò chơi "giết một kẻ để làm gương" của đám cao tầng.

Sau tất cả, đây là vụ đầu tiên không giống với tác phong của hắn nhất, hắn là kẻ ít nói, không phải việc của mình nhất định không để ý. Gặp kẻ mạnh, hắn sẵn sàng luồn cúi, chỉ cần có lợi, hắn sẵn sàng âm thầm làm tiểu nhân. Giải thích cho lần này, có lẽ hắn thật sự đã quyết tâm ra đi, vì thế mới mạnh bạo một lần liều. Thêm vào đó, đúng là có một chút tâm tư khó chịu với người xưa.

"Lần này ta ăn thiệt thòi, nhưng hai vị đừng lấy đó làm mừng, không biết chừng là lần sau tới lượt hai vị đấy."

Luân Đằng Vân sau khi bình tâm suy xét, y cho rằng chỉ một mình Lan Như Tiên thì không thể làm ra được loại chuyện này. Một mình Hàn Tông lại càng không thể, vì thế y mới cho rằng là hai kẻ đang hợp tác.

"Luân Đằng Vân, thua dưới tay ta khiến ngươi không chấp nhận nổi hay sao mà phải thêm từ "hai vị" vào?."

Lan Như Tiên mượn ngay cơ hội đả kích nhưng Luân Đằng Vân vẫn mỉm cười:

"Chúng ta quen biết nhiều năm, tài trí thế nào còn không rõ ràng sao?."

Y lại nhìn Hàn Tông nói tiếp:

"Đệ là Nguyên Văn nhỉ? Thú vị lắm, ta sẽ nhớ cái tên này."

Hàn Tông chắp tay rồi xòe ngọc bài Song Tượng ra đưa lên trước y nói:

"Vân sư huynh, ngay từ đầu huynh không nên đưa nó cho ta, trả lại huynh này."

"Không! Vật ta đã đưa đi, sẽ không lấy lại."

Y mỉm cười rồi cùng đội nhóm rời đi, suốt từ lúc đầu tới giờ gã gầy còm luôn muốn nhảy bổ vào ăn thua đủ với hắn. Không có kẻ áo tím ngăn lại, rất có thể đã đánh nhau rồi.

"Lan sư tỷ, vị sư huynh áo tím kia tên gọi là gì vậy?."

Trong đám người này hắn chú ý hai kẻ, một là Luân Đằng Vân, gã luôn có vẻ tư thái chính nhân quân tử. Nhưng từ hành động đưa thẻ bài khi đó cho hắn, Hàn Tông đã biết đây chỉ là kẻ giả tạo. Hắn chú ý đến kẻ áo tím này nhiều hơn, sắc mặt y không hề thay đổi, rất bình đạm lại mang tới cảm giác thâm trầm và khó lường.

Khách quan mà nói, so về tâm cơ tính toán, hắn cũng không hơn đám này bao nhiêu. Nhưng về mặt gian thương, Hàn Tông có kinh nghiệm hai đời, hắn nhìn thấy nhiều thủ đoạn ở kiếp trước. Còn một lý do khác, chính là đám người này tâm tư trước sau của họ vẫn đặt ở trên con đường tu hành. Đổi lại là một đám cáo già, hắn chưa chắc đã chiếm được ưu thế nhiều như vậy.

"Y là Vô Từ Tà, cháu ngoại của phong chủ Kiếm Phong. Y là cánh tay đắc lực của Luân Đằng Vân đấy."

Lan Như Tiên nhìn hắn thú vị nói tiếp:

"Tuy danh nghĩa bên ngoài là ta nhận thay ngươi, nhưng bọn họ ai cũng hiểu là do hai chúng ta khởi xướng. Tính ra thì ngươi đã tát bọn họ hai cái rồi đấy, ngày sau liệu mà cẩn thận, ta không muốn vừa cứu ngươi ra đã lại đi đắp mộ cho ngươi."

Nàng ta ý nói vừa nãy công khai trả ngọc bài cho y, chính là gián tiếp tát y một cái nữa rồi.

"Ta làm như vậy chính là đã cắt mất đường quay lại, chẳng phải là để thể hiện thành ý với sư tỷ hay sao?."

Hàn Tông nói tiếp:

"Sư tỷ chắc sẽ không bỏ rơi một thành viên yếu ớt như ta chứ?."

Lan Như Tiên cho tới giờ cũng đã bớt gần hết nghi ngờ, nàng hiểu hắn lúc này chỉ có thể dựa dẫm vào hội nhóm của nàng. Nhưng nàng cũng hiểu, hắn bày ra năng lực như vậy là để chứng minh cho nàng thấy, hắn là một kẻ dám liều. Hoặc là hắn sẽ trợ giúp nàng đắc lực, hoặc hắn sẽ cắn nàng.

Lan Như Tiên cười nói:

"Ngươi làm rất tốt, ta sẽ để ngươi quản lý khu vực chợ đen của chúng ta."

Hàn Tông gật đầu đáp ứng, hắn hiểu được để nàng ta nâng đỡ, hắn cần phải thể hiện nhiều hơn. Trong bất kì một hội nhóm nào, muốn được kẻ khác chú trọng trợ giúp, ngươi phải có trọng lượng.

Ví như hình thức công ty ở địa cầu của hắn, nhân viên không thể so được với trưởng phòng. Đây không phải chỉ là vấn đề địa vị và chức vụ, còn là vấn đề an toàn bảo mật. Chỉ cần công ty đó có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, thủ đoạn cũng theo đó mà có rất nhiều, một trong số đó là phải bảo mật thông tin, chức vụ càng cao tin tức biết càng nhiều.

Chính vì vậy, một nhân viên so về tất cả mọi mặt đều không quan trọng bằng một vị trưởng phòng hoặc giám đốc.

Điều Hàn Tông muốn nói ở đây, hắn muốn được hội Lan Yêu Như trú trọng, vậy thì bản thân phải trở thành một tên trưởng phòng hay là giám đốc như ví dụ ở trên.

Nàng ta sẽ không giúp không công một thành viên bình thường, nhưng quản lý chuỗi cửa hàng này, thời gian của hắn sẽ mất tương đối. Đúng là thứ gì cũng có giá của nó, được cái này mất cái kia.

Hai người con đang nói qua nói lại, chợt có năm kẻ mặc y phục chấp pháp đi tới, một gã đi đầu nhìn Lan Như Tiên cười nói:

"Lan sư muội, lâu ngày không gặp!."

Thấy nàng ta gật đầu, gã cũng gật lại sau đó nhìn qua một kẻ nghiêm giọng:

"Ngươi chính là Nguyên Văn?."

Cả đám ngạc nhiên, Hàn Tông cũng vậy, hắn bình tĩnh bước ra chắp tay:

"Thưa vâng, sư đệ chính là Nguyên Văn."

Gã vừa nói vừa ra hiệu cho hai kẻ bên cạnh đi lên áp giải hắn, chỉ nghe gã nói:

"Vụ án Lâm Tuyệt Cảnh có chuyển biến, nghi ngờ ngươi có liên quan, cảm phiền đi theo chúng ta."

Lời này nói ra, ánh mắt của hắn lóe lên tia dị sắc, bộ dáng lại làm ra vẻ thảng thốt nói:

"Sư huynh, tại sao lại như vậy, chẳng phải…"

Lời chưa hết câu, gã đã ngắt lời:

"Tại sao thì đi một chuyến sẽ biết, giải đi."

Nhìn cả đám rời đi, Lan Như Tiên bộ dáng ngơ ngác, thần sắc cứng ngắc nói:

"Chắc không phải… Luân Đằng Vân hành động nhanh vậy chứ?."

….