Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 50






Chiếc xe của bọn họ từ từ lăn bánh rồi cũng đi nhanh dần chở về căn nhà khang trang của Thẩm Mặc.

Nhiên Nhiên và Thẩm Mặc cùng đi lên phòng cậu học bài say xưa tới quyên hết cả giờ giấc.

Ngoài trời đêm lạnh lẽo bắt đầu bao phủ lấy, cô ngồi bên cửa sổ nhìn những vì sao thoát ẩn thoát hiện trên bầu trời.

Nhiên Nhiên vốn đã định đi về phòng ngay sau khi học xong nhưng vì thời gian đã trễ cộng với việc thân con gái đi một mình ngoài đường lúc tối muộn như vậy....cậu không cho cô đi về, biết sao được đành phải miễn cưỡng ở lại đây.

Thẩm Mặc phụ giúp cô soạn sách, toàn là những bộ sách nâng cao dày cộm. Nhiên Nhiên làm hết bài tập này tới bài tập kia tới bù đầu.


Nhiên Nhiên, một cô gái có thân hình mảnh mai mặc chiếc váy màu lam ngồi bên cạnh cửa sổ ngắm nhìn một bầu trời đêm rực rỡ.

Tâm trạng của cô cũng không biết được là buồn hay vui nữa, nó như bông lung theo làn đêm tĩnh lặng. Gió được lúc bay tới khiến tà váy cô như cuốn theo làn gió.

Thẩm Mặc nhìn vẻ đẹp đăm chiêu của người con gái đang ngồi phía kia chỉ muốn chạy ngay lại bao bọc lấy mà bảo vệ.

" Đêm hôm nay đẹp thật đấy"

Nhiên Nhiên nhìn những ngôi sao mờ ảo, được lúc nó lại phát sáng chói lọi giữa bầu trời, vầng trăng khuya như đang e thẹn và núp sau những đám mây chỉ thấy một nửa thân hình.

Thẩm Mặc lại gần trạm lên bờ vai nhỏ của cô " Tôi chỉ thấy cậu là đẹp nhất giữa màn đêm"

Nhiên Nhiên ngại ngùng dựa vào ngực Thẩm Mặc. Có lẽ khi nhìn hai người từ phía cửa sổ vào chỉ thấy được một ngàng công chúa nhỏ xinh đẹp đang ở cùng hoàng tử của mình rất hạnh phúc.

Sáng hôm sau đi học vẫn không có gì khác thường, cẫn là ngôi trường mà hàng ngày cô đến, vẫn là những cô bạn thân đi cùng mình.

Nhưng khi đến cửa lớp tự dưng lại thấy lạ, những bạn nữa thì đứng thành hàng ở hành lang. Nhưng với tính cách của cô thì cũng không thèm quan tâm tới mấy cái vấn đề này mấy.

Nhiên Nhiên bỏ qua các sự việc một mạch tiến đến chỗ ngồi của mình cất cặp, mọi người vẫn nhìn theo hướng cô khiến cho hành động càng thêm rụt dè không biết đã có chuyện gì sảy ra.

Nhiên Nhiên chợt nghĩ đến, hay là tại mình chưa làm trực nhật mà mọi người nhìn mình ghê vậy. Nhưng cũng không đúng Thẩm Mặc đã giúp cô nói với thầy giáo hiểu trưởng rồi mà, hay hiểu trưởng cũng không đồng ý.


Nhiên Nhiên đứng suy nghĩ bơ vơ một lúc rồi lại chạy ra xem có chuyện gì, tiếng hò gieo của mọi người khiến cô càng tò mò hơn.

Cô vừa bước ra cửa lớp liền chạm chán với một anh khóa trên, thân hình cao to lực lưỡng, khuôn mặt điển trai với đôi lông mày đen dậm, sống mũi cao. Khi nhìn vào trong khuôn mặt ấy như một sự dịu dàng, anh trông khá bảnh trai và hiền.

Một bó hoa được làm bằng socola được đưa đến trước mặt cô, thấy mọi người hò gieo nồng nhiệt thì cô cũng đã dần dần ngộ ra là chuyện gì.

Nhiên Nhiên lùi lại vào cửa lớp nhưng cô đi đến đâu thì anh ta cũng đi tới đó.

" Nhiên Nhiên, tôi thích em, làm bạn gái tôi có được không?"

" Không được tôi có bạn trai rồi, với lại tôi cũng không thích anh và cũng chưa bao giờ nói chuyện hay tiếp xúc với anh nên là anh đi ra đi"

" Em nói lừa tôi đúng không?" anh lại cành tiến lại gần cô.

" Tôi nói thật" giọng nói của cô kiên quyết.

Tiếng hò gieo lại càng to hơn khiến nó thu hút sự chú ý của mọi người ở trong trương, chỗ cô đứng mọi người bu lại chen chúc nhau rất đông.

Nhiên Nhiên luống cuống không biết phải làm sao chi phải, nhận cũng không được mà từ chối cũng không xong.


Bó hoa làm bằng socola rất to, nó được trang trí rất bắt mặt. Những hình chú gấu ngộ nghĩnh đáng yêu.

Nhiên Nhiên như đang trong tình thế hoang mang, không biết sao một người hết nỗi bình thường và cũng chẳng có gì đặc biệt như cô lại được tỏ tình như thế này.

Mọi người cứ hô hào như một cái loa vẫn động tuyên truyền.

" Nhân đi. Nhận đi. Nhận đi. Nhận đi "

Mỗi một câu họ lại vỗ tay như đánh một nhịp điệu vậy, cô không ngờ cái hoàn cảnh này lại có thể sảy ra với mình.

Nhìn người con trai phía trước mặt mà cô chưa bao giờ tiếp xúc hay nói chuyện qua gì. Anh ta nhà giàu, đẹp trai, tài năng, học giỏi là biết bao nhiêu mơ ước của cắc nữ sinh trong trường nếu so sánh lại thì cũng không kém Thẩm Mặc là mấy.

Nhiên Nhiên đứng đơ người, tình thế bị mọi người bao vây như một bức tường vững chắc, chỉ nghĩ đến thôi là biết không thể nào thoát khỏi được rồi.