Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày

Chương 42: Nhiếp chính vương nổi trận lôi đình




Edit: Xiao Yi.

Nương theo nét cọ cuối cùng, toàn cảnh Thanh Châu đã hoàn toàn hiện rõ trên mặt giấy.

Kiều Dư gác bút, sau đó dùng tay áo để lau đi mồ hôi đã lấm tấm trên trán, nàng cảm thấy cả người mình mệt như muốn tê cứng.

Xuân Lan thức thời dâng một ly trà thơm tới, “Cô nương ngồi vẽ lâu như vậy hẳn là khát nước rồi. Ban nãy thấy cô nương rất tập trung nên nô tỳ không dám quấy rầy, bây giờ cô nương uống một chút trà đi.”

Kiều Dư khát muốn chết, vội nhận lấy chung trà rồi uống cạn một hơi, sau đó nàng trả chung trà lại cho Xuân Lan.

Kiều Dư nhìn bản vẽ trên bàn một chút, mực trên đó vẫn chưa khô hẳn. Nàng đấm đấm sống lưng mỏi nhừ phía sau rồi giao việc cho Xuân Lan, “Ta đi ngủ một lát, mọi người cẩn thận trông chừng bản vẽ, mực trên này vẫn còn ẩm, cần để khô tự nhiên, đừng để nó gặp gió, nếu không sẽ bị lem.”

Từng nét trong bản đồ này đều vô cùng công phu và chính xác, nếu vô tình để nó nhiều hơn vài nét bút thì ý nghĩa địa hình sẽ hoàn toàn bị thay đổi.

Xuân Lan cười đáp: “Những gì cô nương căn dặn, nô tỳ đều nhớ kỹ.”

Kiều Dư gật đầu, lúc này mới đi về phía giường. Sau khi nằm nghiêng xuống chăn đệm, nàng liền thấy sau lưng vừa đau vừa buốt. Nàng nhắm mắt lại để bản thân được thư giãn một lát.



Thư phòng của Nguỵ Đình đóng cửa rất chặt, nếu đứng phía ngoài sẽ chỉ cảm thấy bên trong thật yên lặng, không hề có chút động tĩnh nào.

Hà Yên ôm một chồng giấy Tuyên Thành dày cộm, đi tới đi lui bên ngoài, sắc mặt nóng vội. Bên cạnh y là Hàn Chiêu đang khoanh tay trước ngực, ánh mắt thẳng tắp nhìn cửa phòng chằm chằm. Tuy rằng gương mặt lạnh nhạt của Hàn Chiêu không lộ ra cái gì bất thường nhưng người khác vẫn có thể cảm nhận được trong lòng hắn không hề bình tĩnh như vậy.

Chỉ có Trương Tế là thản nhiên như không, ông nhắm hai mắt dưỡng thần, trong miệng còn hát một đoạn kịch nhân gian.

Hà Yến không nhịn được, nóng nảy nói: “Trương tiên sinh, ngài đừng có hát nữa được không? Ngài hát tới mức lòng ta rối bời hết rồi!”

Trương Tế dừng lại, mở mắt ra nhìn Hà Yến, cất giọng trấn an, “Người trẻ tuổi không nên gấp gáp như thế, đừng nóng, đừng nóng.”

“Ta có thể không vội à?” Hà Yến càng nôn hơn nữa, “Chiến sự Thanh Châu trước mắt cực kỳ giằng co, đại binh đã bị vây ở Bình Thành tới mười ngày, thoạt nhìn còn có thể lâu hơn nữa. Tạm không nói tới tổn thất lương thảo [1] nhưng về binh lực ắt sẽ có thiệt hại. Cái gọi là ‘Gấp như cứu hoả’ chính là để hình dung tình hình bây giờ đấy, ai cũng cần Vương gia hạ đối sách [2] nhưng tại sao lúc này ngài ấy lại giam mình trong thư phòng kia chứ?”

“Trương tiên sinh, rốt cục là Vương gia đang bận cái gì?” Hà Yến vừa mới hỏi xong, sau cửa thư phòng đã truyền ra giọng nói lạnh nhạt của Nguỵ Đình, “Đều vào cả đi.”

Hà Yến gấp không chờ được, vội đẩy cửa ra, dẫn đầu đi vào, mấy người Hàn Chiêu và Trương Tế thấy vậy cũng đuổi theo sau.

Vừa bước vào, mọi người đã thấy Nguỵ Đình ngồi sau bàn án, ngón tay đang xoa trán của mình, dáng vẻ vô cùng đau đớn. Mà trước mặt hắn là một chồng giấy Tuyên Thành, trên đó chi chít dòng chữ.

Nguỵ Đình nhìn mọi người trong phòng một cái, cuối cùng đảo mắt qua Trần Bình, gọi ông lại đây. Sau đó, hắn đưa chồng giấy Tuyên Thành cho ông rồi nói:

“Ngươi đi tìm một gánh hát rồi thu xếp cho họ diễn tập vở kịch này đi. Mấy ngày nữa là tới sinh nhật của A Dư rồi, không được xảy ra sơ sót.”

Trần Bình khom người nhận lệnh, sau đó bưng chồng giấy mà hắn dùng để viết kịch đi ra ngoài. Lúc ông đi ngang qua, Hà Yến không nhịn được ngó ngang, ba chữ ‘Lỡ một đời’ đập vào trong mắt y.

Hà Yến: “…”

Lỡ một đời, ba chữ này sao nghe có vẻ dạt dào tình cảm và ẩn chứa nhiều ái tình nhân gian thế nhỉ? Hà Yến thật không dám tin rằng người đã viết ra ba chữ này chính là Nguỵ Đình.

Hà Yến không nhịn được hỏi: “Vậy dạo này Vương gia bận tới thế đều vì viết vở hí kịch này sao?”

Nguỵ Đình xoa xoa cái trán đang đau buốt của mình, trầm giọng nói: “Đây là việc riêng của bổn vương, chưa tới lượt ngươi nhúng tay vào.”

“Việc riêng của Vương gia đương nhiên thuộc hạ không nên nhúng tay, nhưng mấy ngày nay Vương gia lại vì Tiểu Ngư cô nương mà viết vở hí kịch này, không còn dành thời gian cho chuyện triều chính hệ trọng nữa, cho nên thuộc hạ không thể không nói!” Hà Yến hít sâu một hơi, sau đó nói tiếp: “Có câu ‘Hồng nhan hoạ thuỷ’ [3], Vương gia đừng vì nữ sắc mà chậm trễ bá nghiệp của chính mình. Lấy Trụ Vương làm gương mà xem, đam mê tửu sắc, xao nhãng triều chính, để rồi vụt mất cơ nghiệp của mình.”

“Hỗn xược!!!” Giọng của Nguỵ Đình trầm như bể, hắn nhìn Hà Yến chằm chằm, ánh mắt sắc lạnh như đao.

Hà Yến quỳ xuống đất, nói: “Thuộc hạ biết Vương gia không thích nghe những lời này, nhưng chuyện của Thanh Châu trước mắt đã quá nguy cấp, Vương gia lại đổ thời gian đi viết hí kịch, thật sự là lẫn lộn công tư, không phân nặng nhẹ. Vì Tiểu Ngư cô nương, ngài quả thật đã phá lệ rất nhiều chuyện rồi!”

Đúng là dung mạo của Tiểu Ngư cô nương thánh thiện đơn thuần, Vương gia có cưng chiều nàng cũng không có gì lạ, nhưng sự cưng chiều của ngài đã nhiều tới mức này đã là quá mức, “Vương gia, để Tiểu Ngư cô nương ở lại bên cạnh ngài sẽ không có ích lợi gì!”

“Hà Yến, ngươi thật to gan!” Nguỵ Đình cầm nghiên mực trong tay ném vào Hà Yến.

Lời này của Hà Yến thật sự đã chạm tới vảy ngược của hắn!

Bây giờ nói Kiều Dư ở bên cạnh hắn không có ích gì, vậy bước tiếp theo có phải là khuyên hắn tiễn nàng đi hay không?

Cơn thịnh nộ của Nguỵ Đình gần như không thể át được, mất tận thời gian ba năm, hắn mới tìm được Kiều Dư, chỉ hận không thể cột nàng chặt chẽ bên cạnh mình. Bất luận kẻ nào cũng không thể cướp lấy Kiều Dư từ trong tay hắn, cái ý định này tới nghĩ cũng đừng nghĩ!

Nghiên mực kia đập vào trán của Hà Yến, sau đó rơi xuống đất. Mực thừa bên trong dần chảy xuống mặt của Hà Yến, dính lên cả y phục, đen thành một vùng lớn.

Trong thư phòng, mấy người Trương Tế và Hàn Chiêu thật sự hoảng sợ. Họ đã đi theo Nguỵ Đình ngần ấy năm nhưng từ trước tới giờ vẫn chưa thấy hắn giận tới nhường này.

Hai người lập tức quỳ xuống đất, cầu xin cho Hà Yến, “Vương gia bớt giận, Hà Yến chỉ là vô thức nói ra, không phải cố tình đâu ạ. Xin Vương gia bỏ qua cho hắn lần này.”

Hà Yến sờ vết máu bên huyệt Thái Dương của mình, ngược lại vô cùng nghiêm túc, nói: “Thuộc hạ không phải vô thức nói ra. Lần trước Vương gia vô cớ muốn giết Trình Hi, thuộc hạ cũng muốn nói rồi. Về chứng đau đầu của ngài nữa, rõ ràng là không khoẻ nhưng ngài lại hao tâm tổn trí vào một vở hí kịch, thuộc hạ thật sự không thể hiểu được!”

Nguỵ Đình lạnh lùng quát: “Hà Yến, ngươi đừng tưởng rằng bổn vương không dám giết ngươi!”

Bầu không khí lập tức rơi vào hầm băng.

Nguỵ Cửu run lên lập cập, đúng lúc này, Nguỵ Ngũ kéo kéo tay áo của hắn, thấp giọng nói nhỏ bên tai, “Ngươi mau đi mời Tiểu Ngư cô nương tới đây.”

Lúc này chỉ có Tiểu Ngư cô nương mới có thể áp chế được cơn thịnh nộ của Vương gia mà thôi!

Nhân lúc mọi người không để ý tới mình, Nguỵ Cửu lập tức chuồn ra ngoài, chạy thẳng một mạch tới viện Quy Nhất.

Kiều Dư còn đang ngủ, bỗng nhiên nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa dồn dập. Nàng vừa mở mắt ra, Xuân Lan từ bên ngoài đã tiến vào chuyển lời, “Tiểu Ngư cô nương, Nguỵ Cửu nói Vương gia lại bị đau đầu, dáng vẻ vô cùng nghiêm trọng, mời cô nương nhanh chạy qua đó một chuyến.”

Kiều Dư lập tức tỉnh táo lại, vội mang giày vào. Nàng nhìn qua bàn án một chút, mực trên đó vừa hay đã hoàn toàn khô ráo. Nàng cuốn nó lại rồi dùng một sợi dây nhỏ để buộc, sau đó cầm theo ra cửa.

Vừa tới thư phòng, Kiều Dư liền phát hiện ra bầu không khí bất thường, một đám người đang quỳ trên mặt đất, trong đó Hà Yến là người chật vật nhất. Trán của y sưng đỏ, còn có máu chảy ra, dường như đã bị thứ gì đó đập trúng.

Trước giờ nàng vẫn cảm thấy Hà Yến vô cùng lễ độ và ôn hoà, giống như mấy vị tiên sinh dạy học, cho nên nàng có ấn tượng rất tốt về y. Nhưng bây giờ lại thấy dáng vẻ này của Hà Yến, trong lòng nàng không nhịn được mà giật nảy mình, “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Không khí đóng băng trong phòng nương theo giọng nói dịu dàng và ân cần của Kiều Dư mà dần tan ra, sợi dây cung đang kéo căng trong lòng mọi người cũng vô thức được thả lỏng.

_____

[1] Lương thảo: lương thực dùng cho quân đội.

[2] Đối sách: cách xử lý, cách đối phó.

[3] Hồng nhan hoạ thuỷ: người đẹp sẽ gây hoạ/mang tới tai hoạ.