Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 58: Ngậm Đắng Nuốt Cay[1]




[1] Nguyên văn là hoà huyết vãng đổ tử lí thôn (和血往肚子里吞), tức nuốt máu vào bụng, ý chỉ sự bất lực và nhịn nhục.

Sau khi trở về, nàng sẽ giấu phụ thân chuyện này, còn về Từ Khởi thì nàng sẽ nói chuyện rõ ràng với mẫu thân, nếu Từ Khởi còn dám bước vào cửa nhà Bạch gia, nàng nhất định sẽ đánh chết ông ta.

Chỉ cần ông ta dám đến, nàng nhất định không khách khí.

Ba người cùng đi, một người say giấc, hai người tỉnh táo.

Dọc đường đi rất yên ắng, sự yên tĩnh này lại có chút ấm áp bao phủ, khiến lòng người hoà thuận vui vẻ, rất đỗi hài lòng.

"Thạch Đầu ca, những lời Từ Khởi nói lúc nãy, huynh có nghe thấy không?"

Ra khỏi cửa thôn, Bạch Đường lên tiếng hỏi.

"Một con ma cờ bạc, lời nói ra thì có gì tốt lành."

"Cũng đúng, khó mà tin được."

Ban đầu Bạch Đường muốn hỏi, tại sao Từ Khởi lại nói là mẫu thân không buông bỏ được nam nhân của bà, cũng không thể bỏ mặc hai đứa bé, tại sao lại là hai đứa bé?

Nhưng Thạch Đầu ca đã nói vậy, nàng cũng bớt lo lắng hơn.

Nghe ma cờ bạc kể chuyện, gà mái cũng có thể bay lên trời.

Hai người mặc dù đường đi thuận lợi, song ít nhất cũng mất hơn hai canh giờ rưỡi mới về đến cửa thôn, lúc này trời đã sụp tối.

"Có đói bụng không?" Thạch Vĩnh Ngôn trầm giọng hỏi.

"Thạch Đầu ca vừa hỏi tới, bụng ta lại cồn cào đây này."

"Nhà muội bây giờ sợ là không ai rảnh rang cơm nước."

"Không sao, về nhà ta sẽ làm bừa vài món để lấp bụng."

"Ta đưa hai người về, mua chút món ăn, phía trước thôn có bán, muội cố nhịn một chút."

"Thế cũng được."

Vừa đến cửa thôn đã gặp Hồ thị, Bạch Đường xém chút đã trợn mắt lên, bà thím này suốt ngày không ở nhà, cứ thích đi đông đi tây, nghe ngóng đủ chuyện của hàng xóm láng giếng, thật sự khiến người ta mệt mỏi.

Không ngờ Hồ thị vừa thấy hai người họ, chẳng những không hề tiến lên chào hỏi mà lại quay đầu bỏ chạy, lại còn chạy rất nhanh.

"Hay thật, bà ấy sợ huynh sao?"

"Có vài người nếu không nếm chút thiệt thòi thì sẽ không nhớ dai." Thạch Vĩnh Ngôn bình thản đáp.

"Ta nói này, Thạch Đầu ca, huynh giáo huấn bà ấy kiểu gì thế?"

"Ta sẽ không ra tay đánh nữ nhân."

"Ta biết, ta biết, cho nên ta mới hiếu kì, bà ấy làm sao mà nhớ dai như thế?" Đương nhiên, nhớ dai ở đây chỉ có mỗi chuyện là không nên đắc tội Thạch gia với Bạch gia.

"Đối phó với loại nữ nhân hay hài tử vô tri như thế rất đơn giản." Thạch Vĩnh Ngôn cười nói. "Tốt nhất là muội đừng hỏi nữa."

Bạch Đường biết nàng có hỏi tiếp thì hắn cũng không nói, lại tiếp tục im lặng.

Từ khi Thạch Đầu ca quay về, nàng thấy cuộc sống của mình trở nên dễ dàng hơn, tỉ như hôm nay nếu không có hắn đồng hành, nàng đến chỗ Minh ca tuyệt đối sẽ không thuận lợi như vậy.

Đầu tiên, nàng không hay biết rằng Minh ca đã không còn trên trấn Bình Lương, cho dù có hỏi thăm bao nhiêu người thì cũng chưa chắc có thể hỏi ra thôn Liên Hoa.

Tiếp theo, Vương Tứ thấy bên người nàng có nam nhân trưởng thành, cũng không dám đe doạ nàng.

Nàng có thể đứng trước Minh ca bình tĩnh nói chuyện, không chút sợ hãi nào, phần lớn là vì có Thạch Đầu ca ở bên cạnh, gan cũng lớn hơn.

"Ta vào xem với muội, A Mai mời đại phu trở về, xem đại phu có dặn dò gì không."

Hai người rất nhanh đã tới cửa nhà Bạch gia, Thạch Vĩnh Ngôn trực tiếp đưa hai tỷ đệ vào nhà.

Chuyện đầu tiên Bạch Đường làm là ôm Thạch Oa còn đang ngủ say đến trước mặt phụ mẫu.

Bạch Nham gặp được Thạch Oa lần nữa, kích động không thôi, luôn miệng hỏi nó có bị đánh bị mắng, có chịu ấm ức chỗ nào không.

Bạch Đường vội vàng phủ nhận, nói bọn họ chỉ muốn đòi tiền, không động vào một sợi tóc của Thạch Oa, còn dỗ dành nó ăn uống sung sướng, trước khi ra về còn ăn hết một bát chè hạt sen.

Bạch Nham cẩn thận sờ đầu Thạch Oa, thấy khuôn mặt nho nhỏ thèm ngủ đến đỏ bừng, mới tạm thời yên lòng, giục Bạch Đường ôm nó sang bên kia.

Từ thị đã tỉnh lại, A Duyệt đang sắc thuốc, A Mai biết Từ thị vốn không thích mình, sau khi tiễn đại phu đi thì rất biết điều, không quay vào nhà nữa.

Nghe thấy động tĩnh, Từ thị liều mạng ngồi dậy khỏi giường, ôm chầm lấy Thạch Oa, không hề kiêng dè mà khóc lớn lên, cảm giác mất đi điều mình yêu quý rồi lại có được này phải khóc một trận mới thoả thê được.

Thạch Oa bị tiếng khóc của mẫu thân đánh thức, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà cũng một mực cất tiếng khóc theo.

Hai mẹ con ôm nhau khóc rống, không ai bước lên ngăn cản, A Duyệt bưng chén thuốc nóng vào phòng, cũng dùng tay áo lau khoé mắt.

Bạch Đường không nhịn được, ôm nàng vào lòng mình, A Duyệt vòng hai tay qua eo nàng, cũng khóc to lên.

Thạch Vĩnh Ngôn trơ mắt nhìn Bạch gia than khóc một hồi, thở dài trong lòng, hắn bước ra sân để tránh mặt, đứng một lát thì đẩy cửa đi ra ngoài.

"Con ngoan ơi, những người xấu kia có đánh con không, có khi dễ con không?"

"Họ không đánh con, con còn cắn vào tay tên to con kia, cắn cho hắn khóc gào, hắn cũng không dám đánh con."

Bàn tay Từ thị sờ so.ạng khuôn mặt và toàn thân Thạch Oa, không thấy vết thương nào cả thì mới yên tâm, lại ôm chặt Thạch Oa vào lòng, chết cũng không muốn buông tay.

"Mẫu thân, A Duyệt mới sắc thuốc xong, người uống khi còn nóng đi."

Bạch Đường thấy mẫu thân cầm lên chén thuốc, mới thấp giọng hỏi thăm, đại phu tới đây đã nói gì, cho thuốc gì?

A Duyệt đáp, đại phu nói thuốc chuột có độc tính lớn, phát tác cũng nhanh, may mà có gốc linh chi kia mới chống đỡ được độc tính, nàng cũng kể cho đại phu nghe chuyện mẫu thân đã được ngâm nước thuốc.

Đại phu nhìn thảo dược của nước ngâm thì vô cùng kinh ngạc, nói rằng trong nhà có người y thuật tài ba, nếu không sẽ không thể nhanh trí xử lý như vậy.

Cho nên cũng không dám ứng phó qua loa, viết một phương thuốc tốt cho ba ngày tới, còn đưa một bình giải độc hoàn là bí chế độc nhất vô nhị, nói rằng linh chí tuy tốt nhưng không thể bài trừ hết độc tố, giải độc hoàn này mỗi ngày dùng ba viên, ăn hết bảy ngày thì sẽ khỏi hẳn.

Bạch Đường lại hỏi bệnh tình phụ thân như thế nào?

A Duyệt lại đáp, phụ thân chỉ là lửa giận công tâm, đại phu chỉ kê hai miếng cao dán để tĩnh tâm an thần, vừa mới dán một miếng thì phụ thân liền nói tim không đau nữa, cảm thấy tốt hơn rất nhiều, ắt là đã không còn trở ngại.

Bạch Đường nghe xong những chuyện này thì hoàn toàn yên tâm.

"Tiền thuốc là tỷ tỷ hàng xóm trả, tỷ ấy nói mẫu thân không thích tỷ ấy, tỷ ấy cũng không muốn vào nhà khiến mẫu thân ngột ngạt, nên cứ một mức đứng ở ngoài cửa."

Bạch Đường quay đầu lại, thấy Thạch Vĩnh Ngôn trở vào nhà, thấy nàng nhìn sang thì liền vẫy tay ra hiệu, trong tay còn cầm đồ ăn.

Nàng hiểu ý hắn, lúc này hắn cũng không so đo chuyện khác, để nàng sắp xếp gia đình trước.

"A Duyệt, phụ thân còn muốn nói chuyện với Thạch Oa, muội mang đệ ấy đi."

A Duyệt hiểu chuyện, vội vàng nắm tay Thạch Oa, còn thay nàng đóng cửa phòng lại.

"Mẫu thân, con có gặp Từ Khởi, nhưng con không tình nguyện nhận ông ta là cữu cữu."

Từ thị run lên một cái, giống như là bản thân cất giấu một món đồ vật rất kín kẽ, giờ phút này lại bị bại lộ, tất cả đều phơi bày dưới ánh sáng.

Bà thấp giọng hỏi: "Vậy là con biết hết rồi sao?"

"Phải, mẫu thân, con không trách người, con chỉ không rõ vì sao người không chịu nói cho phụ thân?"

"Ta cũng muốn nói, có điều ban đầu, hắn ta chỉ đòi một hai văn tiền, ta nghĩ cũng không cần phải nói."

Quả nhiên là thế, càng về sau thì Từ Khởi càng cảm thấy lấy tiền từ tay tỷ tỷ thật là dễ dàng, xuất ra công phu sư tử ngoạm, ông ta càng vay nhiều tiền càng có cớ uy hiếp Từ thị.

Từ thị càng lúc lại càng lo lắng trượng phu biết được bà đã dùng tiền bạc trong nhà để trợ cấp cho một cái bình không đáy, thế là chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.