Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 6




Qua một ngày chủ nhật, lại đến ngày thứ hai.

Phó Thuấn mới ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một bóng người, dường như đang đợi ai đó. Anh thản nhiên mà đi qua.

“Hôm nay cô đưa hoa đến sao?”

Tống Địch cười nói: “Đúng vậy, chào buổi buổi sáng, anh Phó.” Cô dùng hai tay đưa hoa lên, thấy Phó Thuấn tùy ý nhận lấy rồi cầm ngược hoa mang theo, cô cau mày nói: “Bó hoa này cầm như vậy dễ bị hỏng, chăm sóc không được lâu.”

Cô vẫn không biết thực ra từ trước đến nay Phó Thuấn chưa từng chăm sóc mấy thứ này.

Nghe cô nhắc như vậy anh ồ: “Cô đợi chút.”

Anh sải bước lên trước giao bó hoa cho lễ tân đang yên lặng nhìn xem: “Cô xử lí đi.”

“…” Kỹ sư Phó của chúng ta có thể nói chuyện tình cảm chút được không?

Nhưng trong nháy mắt gười đàn ông lại đi ra. Lễ tân nghĩ, ôi trời ơi, không thể nào, kỹ sư Phó và bà chủ cửa hàng hoa? Tin tức chấn động, cô nhịn không được chụp hình lưu lại gửi cho toàn bộ công ty.

Tống Địch không chắc chắn mà chỉ chỉ hoa: “Mỗi lần anh đều đưa cho cô lễ tân xinh đẹp kia sao?”

“Đúng.” Phó Thuấn nói khoác mà không biết ngượng nói.

“Vậy thì người tặng hoa cho anh chắc hẳn sẽ buồn biết bao.”

Trên người Tống Địch đang đeo tạp dề hoa màu đen của tiệm hoa, một tay bỏ vào chiếc tiếc túi phía trước: “Anh Phó, anh nói sao?”

Phó Thuấn lắc đầu: “Tôi không biết người ấy là ai, có lẽ căn bản không tồn tại, cũng không thể nói là đau lòng hay buồn khổ.”

“…”

Tống Địch nhún vai nhìn ánh mắt biến đổi của anh: “Vậy được rồi, tôi đi trước đây.”

Phó Thuấn thấy cô sắp đi đột nhiên mở miệng: “Có phải cô đã quên việc gì rồi không?”

“Hả?” Tống Địch mới nghĩ ra nói: “Đúng nhỉ, tôi đến là muốn hẹn anh uống cà phê, thật ngại quá tôi đôi khi là như vậy. Xin lỗi.”

Phó Thuấn thấy cô cẩn thận dè dặt, nói: “Không cần xin lỗi, không phải là vấn đề gì lớn.”

“Được.”

Tống Địch dịu dàng mà cười: “Vậy lúc nào anh Phó tiện,  trong hai ngày nay có thể chứ? Nếu anh bận có thể đổi sang tuần sau?”

Phó Thuấn nghĩ nghĩ rồi nói: “Mấy ngày nay tôi đều rảnh, ngày mai có thể đúng giờ tan làm, năm giờ rưỡi.”

“Vâng vâng.” Tống Địch gật đầu.

“Vậy thì ngày mai.”

“Uống cà phê ở đâu?” Phó Thuấn vẫn là quan tâm chuyện này: “Đi…”

“Góc đường Hán Đông, thành phố Dạ Lữ Nhân được không?”

Tống Địch ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn anh: “Cách chỗ này không xa, có lẽ anh đã đi qua, cũng rất thuận tiện.”

Thang máy lại lần nữa mở ra, một nhóm người từ trong thang máy đi ra. Họ nhìn thấy kỹ sư Phó từ trước đến nay không gần nữ sắc, ngày ngày ôm máy tính lại đang nói chuyện cùng một người phụ nữ, từ bên bức tường rỉ tai nói thầm, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai người.

Phó Thuấn không để ý đến những người khác, chỉ là nghe thấy cô nói nơi mà anh cũng thường đi, còn rất hài lòng sảng khoái đáp ứng: “Được.”

“Vậy tôi đi đây, tạm biệt anh Phó.” Tống Địch giơ tay vẫy vẫy.

Thật đúng là rất giống móng vuốt, Phó Thuấn nghĩ.

Hôm nay tâm trạng của anh không tệ, sải bước về văn phòng, suy nghĩ một chút nhập số điện thoại lưu một cái tên.

Nhưng giữa trưa đã xảy ra một chuyện không vui vẻ lắm.

Kiến trúc sư Ngô Bình rời khỏi viện nghiên cứu, trở lại công ty nói chuyện với nhân sự lần cuối.

Chuyện này vỗn dĩ không liên quan với Phó Thuấn nhưng trước khi đi Ngô Bình lại gõ cửa Phó Thuấn.

Hai năm trước, trước khi Phó Thuấn chưa vào AD&PD thì Ngô Bình từng là ký sư trẻ tuổi quyền thế rất mạnh.

Nhưng cái gọi là trẻ tuổi chỉ là so với những người khác trong ngành mà thôi.

Sau đó, Phó Thuấn vào viện nghiên cứu, vì năng lực nghiên cứu và lập kế hoạch cho tổng thể dự án, ở phương diệṇ kỹ thuật dần dần thay thế Ngô Bình.

Ngô Bình cũng không muốn ở viện nghiên cứu làm kỹ thuật, chuyển hướng sang phương diện quản lí.

Hai người trong hai năm công việc thuộc loại đồng nghiệp quan hệ bình thường. Đương nhiên chuyện này là cảm nhận của Phó Thuấn.

Hiển nhiên Ngô Bình không nghĩ như vậy.

“Kỹ sư Phó, cảm thấy thế nào rồi?” Ngô Bình đẩy cửa vào, cũng không quan tâm Phó Thuấn đang làm gì, trực tiếp nghêng ngang đi đến trước bàn làm việc, kéo ghế ra ngồi xuống.

Phó Thuấn dời mắt từ trên màn hình máy tính rơi xuống trên mặt Ngô Bình: “Anh có ý gì?”

“Cậu xem. tôi cũng đi rồi, nhường cho cậu vị trí tốt, bước tiếp theo là nhắm đến vị trí giám đốc kỹ thuật đúng không? Ôi, tuổi trẻ có triển vọng nha.”

Ngô Bình nhìn anh, cười nói: “Nếu ba mươi tuổi cậu đã lên làm giám đốc, còn không phải thành truyền thuyết trong ngành sao?”

Phó Thuấn cau mày, thản nhiên nói: “Nghe nói anh đến FD?”

“Đúng.” Ngô Bình vẻ mặt thản nhiên: “Đãi ngộ so với trong viện nghiên cứu cao hơn không ít. Như thế nào? Có hứng thú không?”

Phó Thuấn lắc đầu: “Tôi không chạy theo đãi ngộ.”

Ngô Bình cười: “Thôi đi, ai không theo đuổi đãi ngộ chứ? Đừng giả bộ nữa.” Phó Thuấn yên lặng.

Anh nếu như theo đuổi vật chất thì hẳn là đã quay về thừa kế gia sản mới phải. Nhưng anh không cần nói với người ngoài những lời này.

“Anh còn có việc gì nữa không?” Thái độ Phó Thuấn lạnh nhạt trở lại, lúc đầu đã không có có thiện cảm gì với Ngô Bình, hai năm nay ở phương diện quản lí kỹ thuật không xảy ra sai sót. Anh cũng lười phải tỏ ra tốt đẹp.

Ngô Bình nở nụ cười, sửa sang lại tây trang: “Ôi, hi vọng người trẻ tuổi như cậu đây vẫn luôn tiếp tục hăng hái như vậy. Ha ha, tạm biệt.”

Phó Thuấn chỉ cảm thấy người này thật khó hiểu. Không thèm quan tâm anh ta, thấy anh ta đi ra ngoài mới tiếp tục kiểm tra báo cáo thí nghiệm trong tay.

Buổi chiều, Phó Thuấn đi đến quán cà phê đã như đã hẹn với Tống Địch.