Nương Tử, Hậu Cung Mãn

Chương 14: Tiếng đàn




Nghe thấy thế, bước chân của ba người đồng loạt dừng lai, đồng thời xoay người.

”Phi cô nương chỉ là một nữ lưu yếu đuối, vậy làm sao có thể biết được chân tướng bên trong?” nụ cười trên mặt Long Cẩn vẫn như cũ, nhưng bên trong lại ẩn chứa hàn ý.

Vậy mọi chuyện lòng vòng từ đầu tới giờ đã quy về một mối.

Nữ nhân này,quá thần bí!

”Thôi.” Phi Sắc than nhẹ một tiếng, thu lại nụ cười quyến rũ, ánh sáng trong đôi mắt phượng kia ảm đạm không ít, “Tiểu nữ vốn cũng không phải là nữ tử phong trần, chạy tới Hồng Trang lâu này cũng chỉ vì nơi này rồng rán hỗn tạp, dễ bề chạy trốn khỏi sự đuổi giết của Tu La điện mà thôi. Nhưng mà lần trước cứu vương gia khiến Tu La điện phát giác ra chỗ này rồi, nơi này không thể ở lâu được.”

Hạ mi xoay người, Phi Sắc tiến tới cái bàn tròn ngay giữa phòng, châm nước vào bốn ly trà, nhìn về phía ba người, “Mời ngồi.”

Sau khi chờ ba người ngồi xuống, sắc mặt của Phi Sắc mới hiện rõ bi thương, “Minh Nguyệt phái chỉ là một môn phái nhỏ trong võ lâm, nhưng hai năm trước lại có một đệ tử đắc tội với Tu La vương, mang về họa diệt môn, cả phái có một trăm năm mươi sáu người chỉ còn lại mình tiểu nữ thoát được. Nợ máu này tiểu nữ không thể không báo, trong hai năm nay tiểu nữ đã nhiều lần lẫn vào Tu La điện, tuy không thể báo thù nhưng lại rất hiểu biết về Tu La điện.”

“...” ba người Long Cẩn nhìn nhau.

Bọn họ không thể hoàn toàn tin vào lời của Phi Sắc, nhưng cũng không phải là không có tin.

Sự hiển biết về Tu La điện của nàng ta Long Ngọc đã từng thấy.

Huống hồ sở thích đi diệt môn phái nhà người ta của Tu La điện đã nổi tiếng khắp gian hồ.

Còn về phần Minh Nguyệt phái gì đó và chuyện mà nàng ta kể thì phải điều tra một chút mới xác định được.

”Mọi thắc mắc của ta đã được cô nương giải quyết.” Long Ngọc nhìn chằm chằm vào Phi Sắc, “Nếu cô nương thật sự biết là người phương nào sai khiến Loan Đao môn ám sát vương phi, bổn vương có thể tạm thời bảo đảm an toàn cho cô nương.”

Mắt phượng của Phi Sắc hướng về phía Long Ngọc, lúm động tiền trên má nở rộ khiến người ta kinh diễm, “Loan Đao môn bị Tu La điện diệt chẳng qua chỉ là một phân đà, lệnh ám sát vương phi được truyền xuống từ tổng đà.”

“...”sắc mặt của ba người ngưng trọng.

”Vậy tổng đà của Loan Đao môn ở đâu?” Long Ngọc lại hỏi.

”Vấn đề này chờ sau khi tiểu nữ an toàn thì mới nói cho vương gia.” Phi Sắc nhỏ giọng nói, “Dù sao tiểu nữ cũng là phận liễu yếu đào tơ, nếu vương gia muốn thì sợ là tiểu nữ vừa ra khỏi hang sói lại rơi vào miệng hổ.”

Ba người này không có ai là kẻ dễ chọc.

Nếu bọn họ muốn biết điều gì, thì sợ là nàng cũng không xong, mấy chuyện giết người diệt khẩu chắc là chuyện thường ngày ở huyện đối với họ.

“....”Ánh mắt của Long Ngọc càng lạnh, mặt như đóng băng lại, không nói gì.

Long Cẩn lại cười to ra tiếng, “Ha ha, Phi cô nương đúng là mưu trí, tại hạ bây giờ tin Phi cô nương từng nhiều lần lẻn vào Tu La điện rồi nha.”

..................

Tình yêu rốt cục cũng chiến thắng thân phận hoàng tộc.

Nhiếp chính vương đã mang Phi Sắc về phủ.

Chuyện này khiến kinh đô xuất hiện một cơn lốc màu hồng.

Long Ngọc tất nhiên trở thành đối tượng ganh tị của không biết bao nhiêu nam nhận trong thành.

Đã có một vương phi khuynh quốc khuynh thành, giờ lại có thêm một vị tiểu thiếp diễm lệ tuyệt luân, diễm phúc này không thể không khiến người ta đỏ mắt.

Trong vương phủ.

Bạch Phượng Ca lười biếng nằm trên nhuyễn tháp bên trong viện, nhắm mắt dưỡng thần.

Ánh sáng mặt trời ấm áp bên ngoài tựa tô điểm thêm nhân sắc tuyệt mĩ của nàng.

Đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng nhao nhao ồn ào, khiến lông mày của Bạch Phượng Ca càng lúc càng nhíu chặt.

Vốn tính bỏ qua nhưng tiếng la hét ầm ĩ kia lại càng lúc càng lớn.

Miễn cưỡng mở mắt ra, Bạch Phượng Ca rời khỏi nhuyễn tháp.

”Vương phi đang nghỉ ngơi, các ngươi không thể vào.” Tiểu Chanh hùng hổ ngăn cản ngoài cửa, trừng mắt nhìn đám người trước mắt.

“Chanh cô nương, đây là mệnh lệnh của vương gia, không lẽ ngươi muốn làm khó chúng ta sao?” quản gia tỏ vẻ khó xử.

“Mặc kệ, các người chính là…”

“Chuyện gì mà ồn ào vậy?” Tiểu Chanh thở phì phì còn chưa dứt lời, Bạch Phượng Ca đã đứng phía sau nàng.

“Nô tài [lão nô] tham kiến vương phi.” Quản gia và một đám gia đinh nhất tề quỳ xuống hành lễ.

“Đứng lên rồi nói.”giọng nói của Bạch Phượng Ca lạnh lùng, nhìn về phía quản gia, “Sao vậy?”

“Cái này…” sắc mặt của quản gia càng thêm khó xử, do dự một lúc lâu mới nói, “Vương gia phân phó lão nô đi sửa lại căn phòng phía Tây Sương cho Phi cô nương ở.”

“…” Bạch Phượng Ca cúi đầu trầm tư trong chốc lát, sau đó nâng mắt nhìn về phía quản gia, “Vương gia đâu?”

Bẩm vương phi, vương gia đang ở hoa viên.” Quản gia nói xong, dường như còn muốn noi thêm gì đó, nhưng Bạch Phượng Ca đã chuyển tầm mắt về phía Tiểu Chanh:

“Chanh, chúng ta đi dạo hoa viên.”

Sắp tới những ngày yên tĩnh không còn nữa rồi.

Muốn phá nát những này bình yên của nàng thì cũng nên giải thích một câu.

Thấy bóng lưng dần khuất xa của Bạch Phượng Ca, quản gia lắc đầu than nhẹ một tiếng, sau đó mới phân phó người làm đi làm việc.

Vị vương phi không tranh không đoạt này sợ là không đấu lại vị Phi cô nương thoạt nhìn không dễ đối phó kia. (nhầm to rồi bac ơi)

Trong oa viên, những chuyện Phi Sắc chưa nói cũng đều nói xong cả rồi.

Long Cẩn và Lãnh Duy cũng không ở lại, chuyện muốn biết cũng đã biết rồi, tất nhiên phải tự biết về nhà.

Vừa ra tới cửa hoa viên liền thấy chủ tớ Bạch Phượng Ca đang nhàn nhã đi tới.

Long Cẩn nhìn Bạch Phượng Ca, trong mắt hắn có ý cười không rõ chợt lóe rồi biến mất.

Lãnh Duy vẫn giữ bộ mặt băng sơn.

“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.” Bạch Phượng Ca tao nhã hành lễ.

“Vương phi miễn lễ.” Long Cẩn ôn hòa nói, “Vương phi đang muốn dạo vườn sao?”

“Đúng vậy.” Bạch Phượng Ca hồi đáp.

“Ha ha, dạo vườn rất tốt.” Long Cẩn cười thâm ý, “Viên trung hoa, khai chính thịnh, đẹp không sao tả xiết.” nói xong cũng không dừng lại thêm nữa, cùng Lãnh Duy bước đi.

“…” Bạch Phượng Ca nhíu mày.

Người này có thâm ý, có vấn đề rồi đây.

Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, mang theo Tiểu Chanh bươc vào hoa viên.

Vừa mới bước vào hoa viên được mấy bước, tiếng đàn phiêu miễu lượn lờ vang lên.

Bước chân của Bạch Phượng Ca đột nhiên dừng lại, cơ thể bất chợt cứng nhắc.

Tiếng đàn này….

Thật đáng chết!

“Tiểu thư, người sao vậy?” Tiểu Chanh nghi hoặc hỏi.

“…”Bạch Phượng Ca không trả lời, chỉ đi về phía phát ra tiếng đàn kia.

“Tiểu thư, người làm sao vậy a?” Tiểu Chanh theo sát phía sau, sắc mặt càng thêm nghi hoặc.

“…” Bạch Phượng Ca vẫn không trả lời, bước chân càng nhanh hơn, tuy sắc mặt không đổi, nhưng trong đôi mắt lại tràn ngập lửa giận.

Đúng vậy, nàng tức giận!

“Tiểu thư, chờ ta với!” Tiểu Chanh biến sắc, nhanh chóng đuổi theo.

Nàng hầu hạ tiểu thư lâu như thế, nhưng chưa bao giờ thấy tiểu thư đi nhanh như hiện tại.

Rốt cục thì iểu thư làm sao vậy?!

Tiểu Chanh vừa đi theo sau Bạch Phượng Ca, vừa nghi hoặc khó hiểu.

“A! Sao tiểu thư lại dừng đột ngột thế a?” Tiểu Chanh ngừng cước bộ, vỗ ngực hỏi.

Sao tiểu thư lại dừng gấp vậy a?!

Thiếu chút nữa là đâm vao tiểu thư luôn rồi, may mà nàng dừng lại kịp lúc!

Trong lòng Tiểu Chanh tự cảm thấy may mắn.

“…”Bạch Phượng Ca làm như mắt điếc tai ngơ với tiếng huyên thuyên của Tiểu Chanh.

Mắt hạnh nhìn chằm chằm vào bóng dáng xinh đẹp trong lương đình kia, tức giận trong đôi mắt kia sớm hóa thành kinh ngạc, khóe miệng còn có chút run rẩy không dễ phát hiện.

Giống như thể nàng đang xem một thứ đảo điên mọi nhận thức của nàng từ trước tới giờ.