Ông Xã Thần Bí

Chương 241: Uy hiếp vô hình




Lẽ nào nói, người đàn ông ở cùng với Cố Hàm Yên có quan hệ với Trần Minh Tân?

Trong báo nói, là người thừa kế của gia tộc lớn ở nước ngoài.

...

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt có nghìn vạn tâm tư.

Mắt nhìn vào điện thoại, lưu lại mấy bức ảnh đó, rồi lại xem những bình luận bên dưới.

Có một bình thường trong đó đã thu hút sự chú ý của cô.

“Tôi biết người đàn ông ở bên Yên nữ thần là ai! Là người giữ quyền lực hiện nay của gia tộc Mogwynn ở nước X! Chú tôi trước đây đã từng gặp anh ta trong một bữa tiệc.”

Bình luận này đã được ghim lên đầu, có trên vạn lượt like, hơn nghìn lượt trả lời.

Tô Ánh Nguyệt mở ra, dòng phản hồi đầu tiên của bình luận chính là anti của Cố Hàm Yên: “What! Cô cố giỏi như thế, vậy mà tìm một người đáng tuổi ba nuôi của mình sao.”

Cố Hàm Yên mặc dù cùng Tô Ánh Nguyệt là tình địch, nhưng Tô Ánh Nguyệt cảm thấy Cố Hàm Yên không phải loại người tìm “ba nuôi”, cô ta nhiều năm thuận thuồm xuôi gió, chắc chắn không thoát được quan hệ với Trần Minh Tân.

Hơn nữa, cho dù Cố Hàm Yên thật sự muốn tìm “ba nuôi” gì đó, cũng không thể bị phóng viên chụp được.

Các bình luận phản hồi phía dưới đều mắng chửi bình luận phản hồi đầu tiên.

“Trong lòng bản thân nghĩ cái gì, trong mắt nhìn thấy cái gì, anti đi theo rình à?”

“Đừng nói linh tinh, ngộ nhỡ người ta là ba ruột của Yên nữ thần thì sao?”

“Cảm thấy có khả năng, nếu không Yên nữ thần của tôi sao có thể bình yên mà nổi tiếng như thế, mấu chốt chính là vừa xinh đẹp vừa ưu tú!

“...”

Bình luận phía sau nhiều có nội dung tương tự như thế, Tô Ánh Nguyệt cũng lười xem tiếp.

Xinh đẹp lại ưu tú?

Tô Ánh Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhìn thời gian thì phát hiện đã đến 5 giờ rồi, tức giận xông vào bếp nấu cơm.

Cô dựa theo công thức trên mạng làm ra một bát cơm trộn tương ớt, cô ăn thấy rất hợp khẩu vị, thế mà một chút cũng không muốn nôn.

Cô ăn được một nửa, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe ô tô, Thịt Bò đang nằm ở cạnh bàn ăn nhìn cô ăn thì lập tức chạy ra ngoài.

Tô Ánh Nguyệt vừa đưa thìa cơm vào miệng, nghe thấy âm thanh này liền muốn nôn ra.

Lúc sáng ra ngoài, Trần Minh Tân đã nói, sau này trên bàn ăn không nhà không thể xuất hiện đồ ăn cay!

Cô hoảng hốt thu dọn bát đũa lại, sau đó đem bát cơm trộn còn dư đổ hết vào thùng rác, sau đó dọn dẹp nốt mấy đĩa rau củ, thịt thà đi.

Tô Ánh Nguyệt làm xong những thứ này, cấp tốc đem bát đũa đi rửa, xóa bỏ mọi dấu vết, rồi chạy lên lầu, cầm quần áo ngủ chạy vào nhà tắm.

Cô lúc này mới nhớ ra, cô tại sao phải sợ Trần Minh Tân như thế? Cô không phải nên đi truy hỏi ngày hôm nay anh đã làm gì sao?

Tô Ánh Nguyệt ấn ấn huyệt thái dương của mình, cô cảm thấy, cô trước mặt Trần Minh Tân đã hoàn toàn biến thành một con gà yếu.

...

Trần Minh Tân sau đi đánh xe vào gara, mới đi vào biệt thự.

Thịt Bò mừng rỡ quấn quanh anh... nhìn cái túi trong tay anh.

Trần Minh Tân dừng bước chân, chỉ cuối đầu lạnh lùng nhìn nó, Thịt Bò liền thu liễm lại rất nhiều, nhưng vẫn hiểu hiện sự vui mừng kỳ lạ.

Trần Minh Tân giơ chân dài ra, đá nhẹ nó, ngữ khí lành lạnh nói: “Đi ăn đồ ăn của mình đi, mày không thể ăn những thứ này.”

Thịt Bò giống như nghe hiểu, chớp mắt nhìn anh, sau đó quẫy đuôi đi về ổ chó của mình.

Trần Minh Tân đi xuyên qua đại sảnh, trực tiếp đi tới phòng ăn, để cái hộp lên trên bàn ăn, quay ra thì thấy Thịt Bò đang cào bát thức ăn của nó rồi chạy lại.

Nó đem bát đựng đồ ăn của nó đến chỗ Trần Minh Tân, kêu “ư ử” dưới chân anh...

Trần Minh Tân nháy mắt ngộ ra, lông mày cũng giãn ra một chút, thần sắc dịu đi vài phần: “Ngoan, đây là không phải bữa tối của mày, ngày mai làm đồ mày có thể ăn được.”

Thịt Bò vểnh tai, tha cái bát của nó về chỗ cũ.

...

Thấy tầng một không có ai, Trần Minh Tân trực tiếp đi lên tầng.

Bước vào phòng ngủ thì nhìn thấy phòng tắm đang đóng, bên trong có ánh đèn.

Anh đi đến trước cửa phòng tắm, gõ cửa, gọi tên của Tô Ánh Nguyệt.

“Tô Ánh Nguyệt?”

“...” Không có tiếng trả lời.

“Đã ăn tối chưa?”

“...” Vẫn không có ai trả lời.

Tức giận rồi?

Trần Minh Tân nhướn mày, giọng nói trầm thấp vài phần: “Còn không nói chuyện thì tôi xông vào đấy, em biết có khóa cửa cũng không cản được tôi.”

Nói xong, anh không nhịn được mà cau mày, phòng tắm trong phòng ngủ tại sao phải khóa cửa? Thiết kế này một chút cũng không có nhân tính hóa.

Tô Ánh Nguyệt ở trong đó cả nửa ngày lại bị một câu đó của Trần Minh Tân đánh bại.

Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể để em yên tĩnh ngâm mình được không?”

Phiền chết đi được! Không về cũng phiền, về rồi cũng phiền!

Trần Minh Tân hình như không có nghe ra ngữ khí không nhẫn nại của cô, vẫn cứ hỏi: “Đã ăn tối chưa?”

“Ăn rồi!” Tô Ánh Nguyệt bực mình liền gào lên.

Trần Minh Tân một chút cũng không nghe ra sự phẫn nộ trong đó, lại hỏi cô: “Kết quả kiểm tra đâu? Em để ở đâu rồi?”

Tô Ánh Nguyệt không lớn giọng nữa, lấy đâu ra kết quả kiểm tra, cô căn bản không có đi kiểm tra.

Cô mãi không trả lời, Trần Minh Tân cũng không có tiếp tục hỏi, hình như đã rời đi rồi.

Tô Ánh Nguyệt ngây ra một lâu, tắm rửa xong thì ra ngoài.

Khi cô bước ra từ phòng tắm, nhìn quang phòng thì phát hiện Trần Minh Tân không có ở đây.

Anh đi đâu rồi?

Tô Ánh Nguyệt đang hoài nghi thì một giọng nói vang lên từ bên cạnh: “Bữa tối đã ăn cái gì?”

Tô Ánh Nguyệt sau khi ngây ngốc trong thời gian ngắn, lập tức trả lời: “Cơm.”

“Tương ớt trong tủ lạnh đâu? Đi đâu rồi?”

Ánh mắt thâm trầm của anh dạo quanh người của cô.

Tô Ánh Nguyệt đứng ở cửa nhà tắm, tầm mắt bị cản trở cho nên mới không có nhìn thấy Trần Minh Tân đang đứng trước cửa sổ chạm đất.

Nghe anh hỏi đến tương ớt, do Trần Minh Tân ở trong lòng cô có sức uy hiếp nhất định, cô mặc dù nói với bản thân chuyện này không có gì đâu, nhưng mà vẫn có chút lo lắng.

Cô vuốt mái tóc của mình, giả ngốc: “Trong tủ lạnh có tương ớt sao? em không biết.”

“Giả ngốc?” Trần Minh Tân bước đến bước mặt cô, nâng cằm của cô lên, ngón tay ma sát nhẹ nhàng ở trên đó, quả thật là một uy hiếp vô hình!

Tô Ánh Nguyệt đẩy tay anh ra: “Nói chuyện cần gì phải nâng cằm!”

Trần Minh Tân mắt hơi nheo lại, giọng nói trầm lạnh: “Có cần tôi đem thùng rác đến cho em xem không?”

“...”Tô Ánh Nguyệt nghẹn lời.

Ngay lúc đó, cô hất cằm lên: “Ăn cái thì nôn cái đấy, em muốn ăn cay, em có thể làm sao được? Em cũng rất bất lực!”

Trần Minh Tân nghe thấy lời này thì thấy vừa tức vừa buồn cười.

Nhưng nghe cô nói “ăn cái gì nôn cái đó” thì lông mày nhíu lại: “Đưa kết quả kiểm tra cho tôi xem, bác sĩ nói như thế nào?”

“Không có kiểm tra.”

“Tại sao không có kiểm tra?”

Tô Ánh Nguyệt khoanh hai tay lại, nghiêm túc nói: “Không muốn kiểm tra, lãng phí thời gian, nếu phải chen ngang, nguyện vọng của em chính là thế giới hòa bình, cho nên không kiểm tra.”

“Tô Ánh Nguyệt!” Trong giọng nói của Trần Minh Tân ẩn chứa sự tức giận.

Thần sắc trên mặt của Tô Ánh Nguyệt khôi phục lại như bình thường, giọng điệu lạnh đi vài phần: “Anh hôm nay đã đi đâu? Đi cùng ai?”