Ông Xã Thần Bí

Chương 380: Còn chần chừ nữa sẽ không kịp




Tô Ánh Nguyệt trở lại phòng, nhớ ra điện thoại di động của mình con đặt ở dưới tầng, mở cửa ra chuẩn bị xuống tầng để lấy di động.

Hai người Trần Minh Tân và Trần Úc Xuyên ngồi nói chuyện trong sảnh, cô vừa ra, vừa lúc nghe thấy những lời của Trần Minh Tân.



Trần Úc Xuyên nghe ra sự quyết tuyệt trong giọng điệu của Trần Minh Tân, khẽ hé môi: “Minh Tân, cháu…”

Vừa mở miệng, câu nói kế tiếp lại không nói ra lời được.

Ông ta không biết rõ những chuyện ở bên trong.

Quả thật, ngay từ đầu, ông ta biết Trần Minh Tân kết hôn, vợ anh còn là một người giống như Tô Ánh Nguyệt, điều đó đối với ông ta là một sự sai trái.

Nhưng ông ta cũng biết chuyện mà Trần Minh Tân đã quyết định không phải là chuyện mà ông ta có thể kiểm soát.

Nhưng sau khi biết Tô Ánh Nguyệt là con gái của người mà Trần Lê thầm yêu, ông ta bắt đầu chán ghét Tô Ánh Nguyệt.

Cả đời này của ông ta, thất bại lớn nhất là Trần Lê, đó là con gái duy nhất của ông ta, nhưng lại không nghe lời ông ta, sau đó ông ta cũng lười quan tâm đến nó…

Trần Minh Tân vân vê điếu thuốc trong tay, cuối cùng cũng không châm thuốc, hỏi ông ta: “Còn có chuyện gì nữa không?”

Trong giọng nói mang ý tiễn khách rất rõ ràng.

Trần Úc Xuyên thở dài một tiếng, hơi thở có chút uể oải: “Không có chuyện gì quan trọng.”

Trần Minh Tân vô thức cau mày, anh nghe thấy được tia do dự trong giọng nói của Trần Úc Xuyên.

“Không còn lời nào để nói thì ông về trước đi, hôm nào đó cháu sẽ về thăm ông.” Trần Minh Tân nói xong, đã đứng lên.

Sắc mặt của Trần Úc Xuyên hơi đổi.

Trước kia quan hệ của ông ta với Trần Minh Tân cũng không quá thân thiết, nhưng không đến mức xa cách như vậy.

Ông ta biết, đứa cháu ngoại này đã cách ông ta càng ngày càng xa.

Nghĩ đến đây, ông ta đi thẳng vào chủ đề, nói ra mục đích tới tìm Trần Minh Tân: “Cố Hàm yên… đã chạy trốn, gần tới cuộc bầu cử tổng thống mới, gần đây người của Grissy thường xuyên có hành động, ông nghi ngờ cô ta có qua lại với Grissy, trước kia cô ta đã thừa nhận từng mua thuốc từ trong tay người của Grissy.”

Sắc mặt của Trần Minh Tân lạnh lẽo, đôi mắt nheo lại, đáy mắt tràn ngập hoài nghi: “Ông để cho Cố Hàm yên trốn thoát?”

Trên mặt Trần Úc Xuyên cũng chút không nhịn được: “Ông thật sự không ngờ cô ta xảo quyệt như vậy.”

Trần Minh Tân chỉ cười lạnh.

Trần Úc Xuyên lại nói: “Nhưng ông đã phái người đi điều tra trước, trước mắt có lẽ cô ta còn chưa ra khỏi nước J.”

Tiếng hai người nói chuyện cũng không cố ý đè thấp, Tô Ánh Nguyệt đứng ở trên tầng hai cũng nghe thấy rõ ràng.

Cố Hàm yên trốn thoát?

Tô Ánh Nguyệt mím môi, nhẹ nhàng quay lại phòng.

Không bao lâu sau Trần Minh Tân đã đi lên.

Tô Ánh Nguyệt hỏi anh: “Ông cụ Trần đi rồi?”

“Ừm.”

Trần Minh Tân đi qua, từ phía sau ôm lấy cô, nói: “Em cũng tới nước J được mấy ngày rồi, muốn trở về không?”

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, lặng lẽ cười, nói: “Bởi vì chuyện của Cố Hàm yên sao? Bởi vì Cố Hàm yên trốn thoát, hơn nữa cô ta còn đang trong phạm vi của nước J, anh sợ cô ta tới tìm em.”

“Em nghe thấy hết rồi sao?” Cơ thể của Trần Minh Tân cứng lại.

“Tại sao em phải trốn tránh cô ta? Cô ta tới tìm em thì sao? Mọi chuyện cũng phải có một kết thúc.”

Tô Ánh Nguyệt tránh khỏi Trần Minh Tân, đi tới trước cửa sổ, ánh mắt có chút mơ hồ.

“Anh sẽ xử lý.”

“Ý của anh là, anh ở lại tìm Cố Hàm yên và xử lý chuyện này, để cho em về nước một mình?” Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn anh, đáy mắt đã hiện lên sự tức giận.

“Ý của anh là…”

Tô Ánh Nguyệt ngắt lời anh: “Em biết rồi, em về nước, buổi tối sẽ đi, quay lại thành phố Vân Châu vừa lúc là ban ngày, anh bảo Nam Sơn phái người tới sân bay đón em là được.”

Trần Minh Tân nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Tô Ánh Nguyệt!”

“Em đi sớm hơn thì anh có thể giải quyết những việc này sớm hơn, em ở thành phố Vân Châu chờ anh về.” Nếu anh cảm thấy cô ở bên cạnh chính là gánh nặng, nếu anh không chắc chắn có thể bảo vệ cô an toàn thì cô sẽ trở về.

Từng câu của Tô Ánh Nguyệt nghe qua đều có vẻ thông tình đạt lý, nhưng lại làm cho Trần Minh Tân nghe được mà trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng, Tô Ánh Nguyệt đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, không muốn nói tiếp với anh.

Chủ đề kết thúc một cách đột ngột.



Buổi tối, Trần Minh Tân tự mình đưa Tô Ánh Nguyệt tới sân bay, thuận tiện cho cô mang theo hai vệ sỹ.

Tô Ánh Nguyệt nhận lấy đồ từ trong tay của Trần Minh Tân rồi đi thẳng vào trong.

Đi một quãng xa, cô vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn Trần Minh Tân, phát hiện anh còn đứng yên tại chỗ, sau khi thấy cô quay đầu lại, ánh mắt bỗng sáng bừng lên.

Tô Ánh Nguyệt ngẩn ra, nhịn không được mà cong môi mỉm cười với anh.

Đồ ngốc.

Cô quả thật có chút tức giận.

Nhưng Trần Minh Tân thật sự muốn tốt cho cô.

Bởi vì chuyện hai năm trước, người càng cẩn thận hơn không chỉ có cô, mà còn có Trần Minh Tân.

Có lẽ anh làm bất cứ chuyện gì đều có thể tự tin tràn đầy, lại không dám để cho cô có khả năng gặp phải nguy hiểm.

Ở bên anh càng lâu, có vài chuyện không cần nói ra, cô cũng có thể hiểu.

Tô Ánh Nguyệt ra hiệu liên hệ qua điện thoại với anh, Trần Minh Tân mỉm cười, nhìn theo cô đi vào.



Máy bay hạ cánh xuống thành phố Vân Châu vào buổi sáng ngày hôm sau.

Lúc cô mang theo hai vệ sỹ đi xuống máy bay, người mà Nam Sơn phái đi còn chưa tới.

Trước đó nói để Nam Sơn phái người tới đón cô cũng chỉ là thuận miệng nói ra, muốn giận dỗi với Trần Minh Tân, trên thực tế, cô cảm thấy cái đó không cần thiết.

Cô ra sân bay, vừa đi, vừa gọi điện thoại cho Nam Sơn.

Sau khi đi được một khoảng, nằm chéo phía đối diện vừa lúc có một khách sạn.

Cô lơ đãng nhìn qua thì thấy một người phụ nữ được mấy người đàn ông đỡ vào khách sạn.

Bóng dáng của người phụ nữ kia có chút quen!

Tô Ánh Nguyệt thấy thế, cau mày, đang chuẩn bị cúp điện thoại, điện thoại đã được kết nối.

“mợ chủ, chúng tôi vừa tới, bà đang ở đâu?”

Tô Ánh Nguyệt quan sát mấy người mang theo người phụ nữ kia vào khách sạn, sắc mặt lạnh lùng, nói vào điện thoại: “Tôi đang ở lối ra, chỗ này có một khách sạn.”

Sau đó, cô báo tên khách sạn cho Nam Sơn.

Chưa đầy một phút, Nam Sơn đã mang theo người tới.

Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy một đám vệ sỹ đi theo phía sau Nam Sơn, cô biết sẽ như vậy mà!

Cô nhìn thoáng qua phía trong khách sạn, sau đó nói với Nam Sơn: “Tôi muốn tới khách sạn đối diện tìm người.”

“mợ chủ muốn tìm ai?”

“Chúng ta đi trước đã, còn chần chừ nữa sẽ không kịp.” Mấy người đàn ông kia vừa nhìn đã biết không phải hạng người đứng đắn, còn người phụ nữ kia thoạt nhìn giống như không còn chút sức lực mới bị đỡ như vậy.

Tô Ánh Nguyệt nói xong rồi vội vàng đi qua.

Vào khách sạn, cô hỏi lễ tân: “Lúc nãy có ba người đàn ông đỡ một người phụ nữ mặc váy Chanel màu xanh hồng đi vào, bọn họ đang ở phòng nào?”

“Xin lỗi cô, đây thuộc về quyền riêng tư của khách hàng, nếu cô là bạn của bọn họ thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho bọn họ.” Lễ tân của khách sạn rất khéo đưa đẩy, đương nhiên sẽ không dễ dàng nói cho cô.

Tô Ánh Nguyệt nóng nảy: “Lúc nãy khi cô làm thủ tục, chắc hẳn cũng chú ý thấy người phụ kia không tỉnh táo, ba người đàn ông mang theo một người phụ nữ đi vào khách sạn làm gì? Đều là phụ nữ, cô cảm thấy người phụ nữ kia bây giờ an toàn sao?”

“Cái này…” Lễ tân vẫn còn có chút do dự.

Tô Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm cô ta: “Cô dẫn chúng tôi đi, không có chuyện gì thì tốt, nhưng nếu có chuyện thì cũng coi như cô cứu được một mạng người.”

“Tôi đi xin chỉ thị…”

Không đợi lễ tân nói, Nam Sơn đã đưa tay ra ngăn cản lễ tân: “Xin chỉ thị gì nữa, đi ngay bây giờ.”