Ông Xã Thần Bí

Chương 432: Vật thí nghiệm




Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu không dám tin nhìn anh.

Trái tim của cô đập rất dữ dội, há to miệng muốn nói cái gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Cô chỉ là cảm thấy quá khó tin.

Trần Minh Tân thấy bộ dạng này của cô, có chút đau lòng đưa tay sờ sờ mặt cô: “Tin tưởng anh không?”

Cô liên tục gật đầu: “Ừm, tin tưởng anh.”

“Ngoại trừ em, anh chưa từng chạm qua người phụ nữ nào khác, cho dù anh có con cũng chỉ có thể là do em sinh.” Trần Minh Tân nói xong liền nhìn cô chằm chằm, dường như đang chờ đợi thái độ của cô.

Khóe mắt Tô Ánh Nguyệt đột nhiên lại chảy nước mắt.

Giọng nói của cô run rẩy: “...con của chúng ta?

Vẻ mặt của Trần Minh Tân rất chắc chắn: “Của chúng ta.”

Đúng lúc này lại có người giúp việc đến gõ cửa.

“Cậu Trần, bác sĩ Mạc đến.”

Trần Minh Tân nghe thấy là Mạc Tây Du tới, sắc mặt có chút căng cứng, sau đó mới bình tĩnh nói: “Ừ, ba phút sau để cậu ta lên đây.”

Tô Ánh Nguyệt nghe thấy tiếng người giúp việc liền bắt đầu lau nước mắt: “Bác sĩ Mạc đến đây làm gì?”

“Đợi một lát nữa em sẽ biết.” Vẻ mặt của Trần Minh Tân có chút kích động hiếm thấy.

Tô Ánh Nguyệt cũng không hiểu rõ lắm nhìn anh, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, có lẽ là Mạc Tây Du mang đến tin tức gì đó kích động cho anh, dù sao Mạc Tây Du cũng lập tức lên đây, cô cũng ngồi nghe một chút liền biết thôi.

Ba phút sau, Tô Ánh Nguyệt đã điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, Mạc Tây Du cũng đã đi lên.

Mạc Tây Du vẫn giống như lúc trước mà Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy anh ta, đồ tây thẳng thớm, sắc mặt trắng nhách, cả người nhìn có chút lạnh lùng.

Trên tay cầm một túi tài liệu giấy, sắc mặt có chút cổ quái.

Sau khi anh ta bước vào phòng liền cung kính mở miệng: “Ông chủ, bà chủ.”

“Bác sĩ Mạc.” Tô Ánh Nguyệt gật đầu với anh ta. Theo phía sau anh ta còn có người giúp việc mang nước lên.

Trần Minh Tân hỏi anh ta: “Đã có kết quả rồi?”

Cũng không biết vấn đề này của Trần Minh Tân có chỗ nào không đúng, biểu cảm của Mạc Tây Du lại xảy ra chút biến hóa, theo thói quen đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi, sau đó mới lên tiếng: “Ừm.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt một chút, sau đó mới chậm rãi mở túi giấy ra, cái này khiến Tô Ánh Nguyệt nhớ đến lần trước Mạc Tây Du cầm túi giấy đến nhà là bởi vì chuyện của Lâm Mộc Tây.

Trong nội tâm của cô lại cảm giác có chút kỳ lạ.

Hai người đàn ông vẫn cứ tiếp tục không mở miệng nói chuyện.

Trần Minh Tân đột nhiên đưa tay lấy túi giấy trong tay của Mạc Tây Du qua: “Để tự tôi xem.”

Động tác mở túi giấy ra có chút vội vàng, hai ba lần liền lưu loát mở ra, lấy ra một tờ giấy ở bên trong.

Bởi vì nguyên nhân có người ngoài ở đây nên Tô Ánh Nguyệt ngồi cách Trần Minh Tân có chút xa, mà Trần Minh Tân lại có ý định nghiêng tờ giấy kia qua, cho nên dù Tô Ánh Nguyệt có nghiêng đầu qua cũng không thấy được gì.

Tô Ánh Nguyệt bất động thanh sắc nhấc chân đá Trần Minh Tân một cái ở dưới bàn, miệng thì lại nói với Mạc Tây Du: “Bác sĩ Mạc, mời uống nước.”

Mạc Tây Du chỉ là lãnh đạm gật nhẹ đầu, nâng chén trà lên lễ phép uống một ngụm, sau đó lại để xuống, dường như là có tâm sự nên có chút suy nghĩ viển vông.

Mà sau khi Trần Minh Tân xem hết nội dung trong tờ giấy liền bỏ tờ giấy lại vào trong túi, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.

Mạc Tây Du giống như đã quyết định được cái gì đó, thần sắc có chút ngưng trọng mở miệng: “Ông chủ.”

Trên mặt Trần Minh Tân vẫn treo nụ cười như cũ: “Có chuyện gì khác thì hôm sau lại nói, tôi sẽ đi tìm cậu.”

Mặc dù Mạc Tây Du rất trì độn đối với việc đối nhân xử thế, nhưng ít nhất thì anh ta vẫn có mắt nhìn, anh ta lại nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, gật đầu liền đứng dậy đi khỏi.

Đối với việc đến đi vội vàng của Mạc Tây Du, mặc dù Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cô lại không tò mò.

Chuyện mà cô tò mò chính là rốt cuộc Mạc Tây Du đã đưa cho Trần Minh Tân cái gì.

Dường như đã đoán được trong lòng Tô Ánh Nguyệt đang suy nghĩ cái gì, đợi đến lúc Mạc Tây Du vừa mới đi khỏi, Trần Minh Tân lập tức nghiêng người qua, nghiêng thân thể đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt, trầm giọng nói: “Trước tiên em hôn anh một cái đi.”

Tô Ánh Nguyệt bĩu môi: “Anh cho em xem trước đi rồi nói tiếp.”

Không phải chỉ là một nụ hôn thôi ư, bình thường cũng hôn không ít, lần nào Trần Minh Tân cũng chủ động nói ra lời đòi hôn, lại có vẻ trịnh trọng hiếm có, ngược lại khiến Tô Ánh Nguyệt có chút xấu hổ.

“Thôi vậy, dù sao nhìn em cũng nhịn không được mà muốn hôn anh.” Trần Minh Tân mỉm cười thần bí, liền đưa tờ giấy kia ra trước mặt Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt giống như là sợ Trần Minh Tân sẽ đổi ý, cô nhanh chóng lấy tờ giấy kia qua.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy báo cáo giám định DNA, cho nên lần này cô vừa xem liền có thể hiểu.

Cô há to miệng, cảm thấy yết hầu của mình khô khốc, thử nhiều lần mới có thể phát ra âm thanh: “Đây là... báo cáo so sánh DNA của em với Mộc Tây?”

Trần Minh Tân đưa tay kéo cô vào trong ngực của mình, giọng nói thật nhỏ nhưng lại không thể che hết vui vẻ trong đó: “Có phải là vui vẻ đến nỗi muốn hôn anh rồi không?”

Tô Ánh Nguyệt cười cười đánh cho anh hai cái, sau đó liền tiến tới hôn anh.

Hôn hôn, cô liền bật khóc.

Lúc bắt đầu là âm thanh nghẹn ngào cực kỳ nhỏ, càng về sau cô khóc càng dữ dội hơn.

Trần Minh Tân vẫn có thể nghe rõ ràng cô nói một câu trong mơ hồ: “Thật sự em cho rằng thằng bé đã chết rồi.”

Anh cũng không nói chuyện, chỉ là ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cô, an ủi cô.

Anh cũng cho rằng đứa bé kia thật sự đã chết rồi.

Nhìn thấy bộ dạng Tô Ánh Nguyệt vui đến phát khóc, để những lời nói phía sau của anh cũng không thể nói ra được.

Lâm Mộc Tây lấy một cách kỳ lạ này để sống sót, chắc chắn không phải bởi vì Phong Hải nhất thời có lòng tốt mà muốn cứu thằng bé.

Chỉ có một khả năng, đó chính là... thật ra Lâm Mộc Tây chỉ là một vật thí nghiệm.

Rốt cuộc nhóm nghiên cứu chữa bệnh K7 đang nghiên cứu thứ gì ai cũng không biết được, kỹ thuật chữa bệnh và thành tựu y dược của bọn họ đã đạt đến độ cao nào.

Nhưng có thể khẳng định chắc chắn bọn họ đang thực hiện nghiên cứu mà không muốn người ta biết.

Mà thuốc lúc trước Lý Yến Nam cho anh uống cùng với sống sót của Lâm Mộc Tây, rốt cuộc K7 đang dốc lòng nghiên cứu hạng mục nào, hay là một góc của núi băng thì tạm thời anh cũng không biết được.

Chỉ là anh không ngờ rằng hơn hai năm trước anh đã bị tổ chức mafia Grissy để mắt tới, đồng thời còn mang con của anh để làm thí nghiệm.

Mặc kệ cuối cùng anh có sống sót hay không thì chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là loại trừ nguy hiểm tiềm ẩn này.

Sau này, cho dù anh không có ở đây thì Tô Ánh Nguyệt cũng có thể sống một cuộc sống bình an khỏe mạnh.

Mà tiền anh để lại cho cô có lẽ xài mấy đời cũng không hết, còn có con của bọn họ sau khi lớn lên sẽ chăm sóc cô, vừa nghĩ như vậy liền cảm thấy an tâm không ít.

Tâm trạng của Trần Minh Tân cũng không bình tĩnh hơn Tô Ánh Nguyệt bao nhiêu, nhưng tính cách của anh luôn luôn nội liễm, cho nên trên mặt cũng không có biểu cảm gì quá nhiều, chỉ là thấp giọng an ủi Tô Ánh Nguyệt: “Đừng khóc, chúng ta đến xem thằng bé một chút có được không?”

Tô Ánh Nguyệt gật đầu liên tục.

Trước đó cô đã thuyết phục mình tiếp nhận Lâm Mộc Tây, chỉ vì thằng bé vốn ngoan ngoãn đáng yêu, lại có quan hệ máu mủ với Trần Minh Tân.

Mà bây giờ, Lâm Mộc Tây đã trở thành con của cô.