Ông Xã Thần Bí

Chương 460: Em chính là nguyên tắc của anh




Cô đã sống dưới đôi cánh bảo vệ của Trần Minh Tân quá lâu rồi. Anh lúc nào cũng thay cô chuẩn bị tất cả, không chút sơ xuất.

Cô cũng không thể lúc nào cũng dựa vào anh.

Trước khi đến đây, những lời Trần Minh Tân dặn cô rất rõ ràng để cô tự mình giải quyết những chuyện này.

Mặc dù không giống với phong cách bình thường của Trần Minh Tân, nhưng Tô Ánh Nguyệt cảm thấy anh chắc là vì muốn tốt cho cô.

Có những lời này của Tô Ánh Nguyệt, những chuyện sau đó cũng thuận lợi hơn nhiều.

Những bậc tiền bối đó mặc dù cũng có cố ý làm khó Tô Ánh Nguyệt bằng một vài vấn dề, nhưng may trước đây cô có ở bên "Phong Hải" một năm nên cũng hiểu phần nào về Phong Thị.

Chứ đừng nói, người bên gối là một kỳ tài kinh doanh. Cô ở bên Trần Minh Tân lâu rồi, mưa dầm thấm đất cũng học được không ít.

Hội nghị kéo dài ba tiếng đồng hồ mới kết thúc.

Mặc dù trong hội nghị Tô Ánh Nguyệt vẫn luôn bị làm khó, nhưng may cũng không có quá đáng đến mức ép chặt cô.

Chỉ là một cuộc họp đã khiến Tô Ánh Nguyệt mệt bở hơi tai.

Lại thêm đến tháng, eo lưng bụng dưới của cô cũng đau. Khí sắc cả người cô càng kém hơn.

Nhưng mà mọi chuyện còn chưa kết thúc.

Sau khi tan họp, mọi người không hề rời đi.

Người ngồi ngay gần với Tô Ánh Nguyệt đột nhiên hỏi: "Cô Tô, tổng giám đốc Phong đâu? Sao đột nhiên lại chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần cho cô, mà tổng giám đốc Phong lại không xuất hiện?"

Vấn đề này với Tô Ánh Nguyệt không khó chút nào.

"Ngày trước sức khỏe của ngài ấy đã không tốt, từng mắc bệnh nặng. Vài năm trước cũng từng ra nước ngoài trị bệnh. Lúc ngài ấy ở thành phố Vân Châu, bệnh cũ lại tái phát, tình huống nguy hiểm. Ngài ấy lo lắng nhỡ có chuyện gì thì sẽ không có thời gian xử lý chuyện công ty, nên chuyển quyền sở hữu cổ phần cho tôi."

Nói đến đây, Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn vẻ mặt của những người khác. Thấy bọn họ đều là vẻ sao cả thì cô khẽ nhếch môi cười, rồi nói tiếp: "Cho dù nói thế nào, tôi cũng do ngài ấy tự mình dạy, cũng là cháu ngoại ruột và là người nhà họ Phong. Cậu cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi mới thấy tôi có thể phó thác, cậu mới giao công ty cho tôi. Các vị nếu như có ý kiến gì, lần họp sau lại bàn tiếp. Cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc."

Tô Ánh Nguyệt nói xong, rời đi rất lưu loát.

Cô ra khỏi phòng họp, đi thẳng ra ngoài. Vệ sĩ vẫn luôn bảo vệ ở bên ngoài cũng đi theo cô.

Số lượng vệ sĩ mà Trần Minh Tân cho đi theo cô cũng không ít, nghe thấy bước chân đều đặn của họ đã biết đây chắc chắn đã được huấn luyện rồi.

Tô Ánh Nguyệt cũng còn đang đi giày cao gót, nện bước đi vừa vững vừa chậm. Cô cảm thấy mình bây giờ chắc chắn rất ngầu.

Nhưng eo vẫn rất xót, bụng dưới cũng rất đau...

Vừa quay về đến khách sạn, Tô Ánh Nguyệt đã vào phòng cởi giày cao gót nằm trên giường rên hừ hừ.

Trần Minh Tân giống như có đôi mắt Thiên Lý Nhãn biết cô họp xong quay về khách sạn rồi, anh vừa khéo gọi điện cho cô.

"Họp xong rồi sao? Những ông già kia có làm khó em không?" Giọng nói của Trần Minh Tân có hơi trầm, giọng điệu lại dịu dàng vô cùng.

Tô Ánh Nguyệt vừa nghe thấy giọng anh đã cảm thấy bụng càng đau eo cũng càng đau rồi, quả nhiên cô đã bị Trần Minh Tân chiều hư rồi.

Cô thực ra muốn làm nũng với Trần Minh Tân, nhưng vừa mở miệng giọng nói vẫn như thường: "Ừ, những ông già kia muốn làm khó em, nhưng cũng không quá đáng qua. Coi như khá thuận lợi."

Nói xong, cô đợi mấy phút cũng không đợi được câu trả lời của Trần Minh Tân. Cô đang chuẩn bị nói tiếp thì nghe thấy anh hỏi cô: "Em tức giận rồi?"

"Sao?" Tô Ánh Nguyệt trong thoáng chốc không kịp phản ứng lại. Bọn họ đang nói chuyện bình thường, anh sao lại đột nhiên hỏi cô có phải tức giận rồi không?

Trần Minh Tân nhàn nhạt giải thích: "Anh biết em không muốn đi Cảnh Thành. Nếu như em không muốn ứng phó, thì giao cho anh."

Hóa ra anh biết, biết cô không muốn đến Cảnh Thành giải quyết chuyện của Phong Thị.

"Cũng không biết sáng nay là ai dặn dò em nhiều như vậy, để em giải quyết xong chuyện Phong Thị. Bây giờ lại nói em không muốn ứng phó thì để anh. Ngài Trần, nguyên tắc của anh đâu?"

Mặc dù Tô Ánh Nguyệt nói như vậy, nhưng trong lòng lại ngọt vô cùng.

Trần Minh Tân nhàn nhạt trả lời một câu: "Em chính là nguyên tắc của anh."

Tô Ánh Nguyệt cảm giác mạch máu của mình thoáng cái trống rỗng rồi, trái tim dường như bỗng ngừng đập vậy.

Cô một lúc lâu không có nói gì, anh lại hỏi: "Không phải tức giận, vậy thì sao vậy?"

Không thể không nói, sự nhạy cảm của anh đáng sợ thật. Cô tin chắc giọng điệu của mình bình thường cực kỳ, thế mà vẫn bị anh nghe ra sự khác lạ.

"Chỉ là hơi mệt thôi, còn lại không sao cả. Còn anh? Cơ thể của anh không sao chứ?" So sánh với virut K1LU73 trong cơ thể anh, chút mệt chút khổ này của cô đã là gì.

"Thuốc của Grissy rất hiệu quả, anh tạm thời không có cảm giác gì."

Câu trả lời của Trần Minh Tân không có gì không hợp. Cô mặc dù lo lắng nhưng lại không thể làm gì. Cô chỉ có thể dặn anh chú ý sức khỏe, chỉ hận bây giờ bay về bên anh.

Tắt điện thoại được chưa lâu, Tô Ánh Nguyệt nghe thấy có người gõ cửa.

Cô chỉ đành ngồi dậy từ trên giường, rồi đứng lên mở cửa.

Người gõ cửa là phục vụ của khách sạn.

"Cô Tô, những thứ này là anh nhà để chúng tôi mang lên." Phục vụ vừa nói vừa đưa một bình nước đường đỏ và một bình nước nóng từ trong xe cho cô.

Tô Ánh Nguyệt nhận lấy đồ trong tay phục vụ, ngẩn người hỏi: "Anh nhà tôi?"

"Vâng, anh nhà rất chu đáo đó." Phục vụ cười nói, trên khuôn mặt đều là vẻ hâm mộ.

Cô ta có ấn tượng rất sâu với khách phòng 7023 này. Hai lần trước hình như đều là một đôi vợ chồng đến đây ở, còn có cảm giác rất hạnh phúc. Coi như không phải lúc nào cũng cố ý thể hiện ra ngoài, chỉ là tay nắm tay cũng khiến người khác thấy hạnh phúc.

Đặc biệt là anh chồng rất thương chị vợ.

Trước đây, cuộc gọi mà trước đây Trần Minh Tân gọi cho lễ tân đã truyền đi giữa các nữ nhân viên trong khách sạn rồi. Thật hâm mộ, cách xa như vậy mà vẫn quan tâm săn sóc như thế. Anh còn nhớ kỳ sinh lý của vợ, người đàn ông như vậy rất hiếm gặp.

Tô Ánh Nguyệt không biết trong lòng phục vụ đang nghĩ gì. Cô suy nghĩ kỹ thì cũng rõ mọi chuyện như thế nào.

Trần Minh Tân trước đấy nghe ra giọng điệu của cô khác thường, lại không có nói gì cả. Cô cũng không nói với anh cơ thể cô không thoải mái. Dù sao cách xa như vậy, coi như cô nói rồi thì anh lại có thể thế nào?

Nhưng hóa ra cô nghĩ nhầm rồi.

Người đàn ông khác thì cô không rõ, nhưng Trần Minh Tân người đàn ông đó, không có chuyện anh nghĩ không ra làm không được.

"Cảm ơn cô."

"Không cần khách sáo. Nếu như cần gì, có thể liên hệ với chúng tôi."

Tô Ánh Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng ê ẩm chua xót. Cô cảm ơn xong thì quay người về phòng.

Đặt đồ trong tay xuống, cô cầm điện thoại lên thì đã nhìn thấy có tin nhắn mới.

Là tin nhắn của anh gửi đến: Uống xong nước đường đỏ thì nghỉ ngơi cẩn thận. Không cần phải gọi điện thoại cho anh đâu.

Ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt bắt đầu mơ hồ, cô lau nước mắt rồi mới nhắn tin trả lời cho Trần Minh Tân: Vâng, em biết rồi. Cảm ơn ông xã.

Tin nhắn vừa mới gửi, gần như lập tức nhận được tin nhắn mới: Nghỉ ngơi đi.