Ông Xã Thần Bí

Chương 545: Tự áp chế




Tô Ánh Nguyệt vốn đã thay đổi sắc mặt, càng tái nhợt đáng sợ.

Cả người cô run bần bật, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Nhưng mà, khoảng thời gian này Trần Minh Tân không có gì khác thường...”

Khác thường, thực ra cũng có.

Khoảng thời gian trước, cô cảm thấy tính tình Trần Minh Tân rất kỳ quái.

Nhưng mà gần đây, Trần Minh Tân lại biểu hiện rất bình thường.

Tô Ánh Nguyệt nghĩ nghĩ, vẫn chậm rãi nói chuyện này cho Mạc Tây Du biết.

Mạc Tây Du im lặng một lúc, nói: “Năng lực ý chí của ông chủ không giống người thường, trong tình huống bình thường rất khó bị ảnh hưởng, cho nên xem tình huống trước mắt, tình huống của anh ấy hẳn không tệ như trong tưởng tượng, con người là động vật bậc cao, kết cấu không giống chuột bạch, theo cô nói vậy, ông chủ rất có khả năng là tự mình áp chế.”

Tô Ánh Nguyệt nghe anh ta nói vậy, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng xem như được nhấc đi, ngay cả hô hấp cũng thoải mái hơn một chút.

Chỉ là, tảng đá đó lại vẫn treo trên trái tim.

Mạc Tây Du là một người rất cẩn trọng, anh ta vì chuyện này mà không ngại đường xa vội vàng tới, nghĩ hẳn cũng thật sự vì chuyện này rất nghiêm trọng.

Thuốc giải virus K1LU73 có tác dụng phụ, đây là chắc chắn, chỉ là bây giờ không biết tác dụng phụ có ảnh hưởng lớn tới Trần Minh Tân hay không.

Dựa vào tình hình lúc bình thường cô và Trần Minh Tân ở chung, tình huống của Trần Minh Tân không có gì khác biệt.

Vì đương sự Trần Minh Tân không có mặt, hai người cũng không tiếp tục nói đề tài này nữa.

Mạc Tây Du rất nhanh đã rời đi, đi đến phòng thí nghiệm của anh ta.

Trần Minh Tân thật sự rất sẵn lòng tiêu tiền trên người Mạc Tây Du.

Bất kể là ở nước J hay là ở nước Z, đều tiêu tốn số tiền lớn cả ba trăm tỷ để xây phòng nghiên cứu thí nghiệm cho anh ta.

Trần Minh Tân tạm thời sẽ ở nước J, Mạc Tây Du đến rồi đương nhiên cũng không định quay về, cho nên anh ta phải đi một chuyến tới phòng thí nghiệm trước.

...

Buổi tối, Trần Minh Tân một mình quay về.

Tô Ánh Nguyệt nhìn sau lưng anh, phát hiện quả thực chỉ có một mình anh, bèn hỏi: “Nam Sơn và Nam Kha đâu?”

“Họ đi xã giao rồi.” Một tay Trần Minh Tân ôm áo khoác tây trang của mình, một tay nắm tay Tô Ánh Nguyệt đi vào trong, giọng điệu đúng lý hợp tình.

Tô Ánh Nguyệt phì cười: “Anh sai họ thật sự không khách sáo.”

“Anh sai họ, trong lòng họ vui mừng.” Trần Minh Tân buông tay,khoác lên vai cô.

Nhìn giọng điệu đó kìa.

Tô Ánh Nguyệt trừng mắt anh, mới nói chính sự với anh.

“Bác sĩ Mạc quay về rồi.”

“Anh biết.”

“Sao anh biết, bác sĩ Mạc gọi điện thoại cho anh?” Nếu không thì Mạc Tây Du đã tới công ty rồi.

Nhưng mà, anh ta hẳn không có thời gian đi?

Theo tính cách của Mạc Tây Du, đã vào phòng thí nghiệm còn có thể trích thời gian gọi điện thoại cho Trần Minh Tân sao?

“Anh vừa vào cửa nhà, anh đã biết anh ta đến tìm em rồi.” Trần Minh Tân cũng không che giấu việc người làm trong nhà sẽ kịp thời bẩm báo tình huống của Tô Ánh Nguyệt với anh.

“Thì ra là vậy...” Tô Ánh Nguyệt không phản cảm với sự quan tâm của Trần Minh Tân dành cho cô.

Mà điều cô không biết là, không chỉ cô thấy gì làm gì Trần Minh Tân đều biết, mà ngay cả cơm trưa cô ăn gì, Trần Minh Tân cũng hoàn toàn biết.

Tô Ánh Nguyệt nghĩ tới trước đây Mạc Tây Du từng nhắc tới, có thể Trần Minh Tân đang tự mình áp chế, vậy có phải cô có thể cho rằng Trần Minh Tân thực ra cũng biết gì đó không?

Nhưng chuyện chuyên nghiệp thế này, vẫn là để Mạc Tây Du nói với anh đi.

Hai người ăn cơm xong, liền đi dạo trong sân, đợi tới lúc Nam Kha đỡ Nam Sơn vào cửa, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân đang ngồi trong phòng khách xem tivi.

Giờ giấc làm việc nghỉ ngơi của hai người giống như người già vậy.

Tô Ánh Nguyệt đang xem tiết mục giải trí, nói tiếng Anh, mặc dù Tô Ánh Nguyệt có thể nghe hiểu, nhưng cô vẫn chơi xấu kêu Trần Minh Tân phiên dịch.

Mặt Trần Minh Tân không biểu cảm dùng giọng điệu lãnh đạm phiên dịch nhũng lời thoại gây cười đó, có cảm giác quái dị không nói nên lời, nhưng lại chọc trúng huyệt cười của Tô Ánh Nguyệt.

Cô cười nghiêng ngả trên người Trần Minh Tân.

Sắc mặt Trần Minh Tân nhàn nhạt lười cả đỡ cô.

Tô Ánh Nguyệt cười tới mức nước mắt cũng sắp chảy ra, cô kéo cánh tay Trần Minh Tân, một tay khác chọc vào khóe môi anh: “Đừng như vậy, cười chút đi mà, rõ ràng rất buồn cười.”

Nếu không phải từng thấy nụ cười của Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt thật sự cho rằng anh liệt mặt.

“Không có gì buồn cười.” Trần Minh Tân cầm tay đang làm loạn bên khóe môi anh của cô ra, cuối cùng ra tay đỡ cô một chút.

Chính vào lúc này, mấy người làm từ ngoài đi tới.

Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu nhìn, liền nghe thấy giọng nói hổn ha hổn hển của Nam Kha: “Mệt chết rồi mệt chết rồi...Mau đỡ tên bợm rượu chết tiệt này vào.”

Sau đó, Nam Sơn cao lớn liền được hai người làm đỡ vào.

Tô Ánh Nguyệt chẳng mấy khi nhìn thấy dáng vẻ uống say của Nam Sơn.

Anh ta giơ ngón tay chỉ tới chỉ lui trong không khí như kẻ ngốc: “Muốn tán tỉnh Nam Kha, uống chết ông...”

Nam Sơn hất khuôn mặt đường nét thâm thúy nói tiếng nước Z sành như vậy, vẫn khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Tô Ánh Nguyệt nghĩ vậy, bèn đứng dậy nghênh đón.

Nam Kha vuốt vuốt tóc, thấy Tô Ánh Nguyệt bèn kéo cô oán giận lít nhít không ngừng: “Không phải tôi ghét bỏ anh ấy, chút tửu lượng đó còn giúp tôi cản rượu, tửu lượng còn không tốt bằng tôi...”

Tô Ánh Nguyệt bất giác cảm thấy cô bị có xem tú ân ái.

Mặc dù là anh em, nhưng đối với Tô Ánh Nguyệt là con gái một mà nói, có một anh trai bảo vệ cũng là chuyện rất đáng hâm mộ.

Tình thân và tình yêu cuối cùng là hai thứ tình cảm bất đồng.

Mặc dù cô luôn nói xem Lục Thời Sơ là anh trai, nhưng không có máu mủ chính là không có máu mủ, tình cảm dù tốt, cũng sẽ có khác biệt.

Tô Ánh Nguyệt nhìn Nam Kha vẫn còn đang không ngừng oán hận Nam Sơn, khẽ mở miệng: “Bác sĩ Mạc quay về rồi.”

“Tôi biết, ông chủ thông báo anh ta quay về mà.” Nam Kha trả lời một câu như vậy, lại tiếp tục oán giận.

Tô Ánh Nguyệt chậm rãi bổ sung một câu: “Anh ta sáng nay đã tới nước J, đã đến nhà, sau đó lại quay về phòng thí nghiệm rồi.”

Lời vừa nói ra, Nam Kha vốn còn đứng cạnh cô đã xông vào nhà bếp như một cơn gió, vừa chạy vừa hét to: “Lan Lan yêu dấu, giúp tôi chuẩn bị phần đồ ăn đêm chay, càng thanh đạm càng tốt, cần ngay bây giờ.”

Bạn đang đọc truyện tại: Tamlinh247.com

Lan Lan là đầu bếp chính trong biệt thự, đồng thời cũng là người phụ nữ trung niên bốn mươi tuổi.

Vì tay nghề rất tốt, luôn bị Nam Kha trêu chọc, lúc có việc cầu xin bà, liền gọi bà “yêu dấu”.

Lần đầu tiên Tô Ánh Nguyệt nghe thấy cô ấy gọi như vậy, cũng kinh ngạc đến mức trực tiếp phun cơm ra.

Trần Minh Tân không nhanh không chậm giúp cô lau sạch sẽ, rõ ràng là đáng trách mà không trách được.

Nam Kha tích cực như vậy, xem ra thật sự yêu Mạc Tây Du.

...

Nam Kha đêm hôm mang thức ăn khuya cho Mạc Tây Du, cả đêm đều không quay về.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt phức tạp nghĩ, quả nhiên Nam Kha là nữ trung hào kiệt, dễ dàng như vậy đã thu phục được Mạc Tây Du rồi.

Sáng ngày hôm sau, lúc cô thức dậy nhìn thấy Mạc Tây Du và Nam Kha đang ngồi bên bàn ăn, càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng.

Vì sắc mặt Mạc Tây Du mệt mỏi, rõ ràng là không ngủ ngon, mà Nam Kha lại mặt mũi hồng hào.