Phi Thăng Chi Hậu

Chương 635: Rơi rụng (8)




"Vù!"

Cuồng phong gào thét. Trong nháy mắt, chung quanh Chủ Thần thứ mười bốn và Tâm Ma trăm dặm đã hóa thành một biển khói cuồn cuộn. Sát lục thần lực hùng hậu do Tâm Ma dùng Hấp Tinh đại pháp thu nạp chuyển hóa thành, cùng với một phần sát lục nguyên lực trong cơ thể chưa hoàn toàn chuyển hóa vì bị hạn chế bởi cường độ ý thức, toàn bộ tràn về hướng Chủ Thần thứ mười bốn với tốc độ kinh người.

Vô cùng kinh hãi, Tâm Ma vốn không nghĩ tới Chủ Thần thứ mười bốn lại dùng phương thức như thế đến gặp mình, dùng biện pháp sấm sét như vậy để đối phó với mình. Từ trên người Chủ Thần thứ mười bốn, Tâm Ma cảm nhận được một loại tâm tình quen thuộc, đó khát vọng đối với lực lượng cường đại và năng lượng dồi dào, hắn cần phải chữa thương, cần trở nên mạnh mẽ hơn.

Tâm Ma đã nghĩ đến vô số thủ đoạn mà Chủ Thần thứ mười bốn có thể dùng để đối phó với mình, nhưng lại không ngờ thủ đoạn của hắn lại bá đạo và trực tiếp như vậy.

"Một pháp tắc chỉ có thể do một Chủ Thần điều khiển. Pháp tắc xuyên qua vũ trụ, bất kỳ nơi nào pháp tắc bị điều động đều sẽ khiến cho Chủ Thần trong quốc độ chú ý." – Giọng nói của Địch Á Ba La tại vùng đất bỏ hoang đột nhiên vọng lại bên tai Tâm Ma: "Khi hai viên thần cách điều khiển cùng một pháp tắc, sự tranh đoạt sẽ từ pháp tắc và thần lực chuyển sang thần cách, cho đến khi một bên thắng lợi…"

- Loài người… đều phải bị tiêu diệt.

Chủ Thần thứ mười bốn từ trên cao lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tâm Ma, ánh mắt làm người ta khiếp sợ giống như nhìn thấu linh hồn đối phương, thông suốt bản nguyên của hắn.

"Ầm!"

Nói xong những lời này, Chủ Thần thứ mười bốn bỗng phát ra ý thức tà ác đủ khiến vũ trụ biến sắc, theo tiếng kêu vang dội của trời đất truyền vào trong đầu Tâm Ma, một đường như bẻ gãy cành khô chui vào sâu trong ý thức của hắn.

"Rắc!"

Đầu gối Tâm Ma mềm nhũn. Dưới tác dụng áp lực tinh thần vượt trên chúng sinh của Chủ Thần thứ mười bốn, chân phải của hắn chậm rãi cong xuống. Bên trong đầu, ý thức của Chủ Thần thứ mười bốn không ngừng đánh tan ma thức của hắn.

"Không!" – Theo ý thức hùng hậu và đen tối của Chủ Thần thứ mười bốn xâm nhập, Tâm Ma dần dần mất đi khống chế đối với thân thể. Mà trong cơ thể, thần lực được chuyển hóa thành sau khi hấp thu toàn bộ sát lục nguyên lực tích lũy hỗn độn ban đầu tại vùng đất bỏ hoang, lúc này lại bị Chủ Thần thứ mười bốn lợi dụng ưu thế của thần cách từ từ hút lấy. Một sự khuất nhục và giận dữ mãnh liệt tràn ngập trong lòng Tâm Ma.

"Ta là tâm ma, tâm ma có một không hai trong trời đất, giữa vũ trụ này không ai có thể khiến cho ta khuất phục, không ai có thể khiến cho ta sợ hãi, dù đó là Chủ Thần!" - Một tiếng gầm giận dữ từ không gian ý thức Tâm Ma phát ra, cuốn qua toàn bộ không gian.

"Ầm!"

Trong biển ý thức không gian, đao ý của Kiếp Ma Đạo nhanh chóng vận chuyển, chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai… Tâm Ma hoàn toàn bỏ qua phản kháng, dùng tất cả ý thức để thúc đẩy đao ý của Kiếp Ma Đạo. Dưới ma thức hùng hậu tập trung lại, Kiếp Ma Đạo nhanh chóng từ tầng thứ nhất tăng đến tầng thứ bảy. Đồng thời dưới tác dụng của Kiếp Ma Đạo, ý thức của hắn cũng tăng lên với tốc độ gấp nhiều lần.

- Ha!

Tâm Ma quát lớn một tiếng, thân thể đang nửa quỳ đột nhiên thẳng lên. Sau hai vai, hai chiếc cánh ác ma to lớn xuyên qua da thịt vươn ra. Sau hai tiếng vang khẽ, trên đỉnh đầu hắn bỗng có hai chiếc sừng ác ma nhô ra. Bị thôi thúc bởi ý chí bất chấp tất cả, chỉ trong nháy mắt ma thức của hắn đã tăng đến một mức độ kinh khủng, tuy còn chưa thể sánh được với Chủ Thần thứ mười bốn đã tồn tại từ xa xưa, nhưng cũng đã phần nào ngăn cản được áp lực kinh khủng của đối phương.

- Kiếp Ma Đạo thức thứ tám, Thần Tử Ma Diệt!

Một tiếng hét thê lương từ trong miệng Tâm Ma phát ra, xuyên thẳng vào sâu trong bầu trời.

"Ầm!"

Sau một tiếng vang lớn, bóng tối bao phủ trời đất đột nhiên phai nhạt đi rất nhiều. Chủ Thần thứ mười bốn ngẩn người nhìn Tâm Ma ở đối diện không xa, lúc này Tâm Ma bỗng giơ tay phải lên, sau đó biến mất vào trong bóng tối một cách kỳ dị. Tại nơi hắn biến mất, một bóng đao to lớn mỏng như cánh ve bắn ra, dùng tốc độ vượt qua tưởng tượng của con người mở rộng đến toàn bộ trời đất, sau đó lặng lẽ chia cắt bóng tối bao phủ trời đất ra làm hai.

"Ầm!"

Mặt đất bị bóng tối bao phủ giống như boong tàu bị sóng lớn đánh trúng, hoàn toàn tan vỡ. Những vết nứt lớn nhỏ khó đếm hết lũ lượt hiện lên, trải đầy khắp mặt đất. Từ bầu trời nhìn xuống, có thể thấy một vết nứt to lớn thẳng tắp chia khu vực Ma Giới này ra làm hai, mà Chủ Thần thứ mười bốn thì đứng ngay giữa vết nứt xuyên qua mặt đất này.

Khi Tâm Ma thi triển thức thứ tám của Kiếp Ma Đạo là Thần Tử Ma Diệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tại phía đông Ma Giới, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ xếp thành một hàng đứng trên mặt đất, phía sau bọn họ là cao thủ Thần cấp hậu kỳ như sao trên trời. Ba người lặng lẽ nhìn về chân trời, nơi đó vừa có một bóng đao khiến trời đất biến sắc lướt ngang qua.

- Đó là…

Bạch Hổ Chí Tôn dường như không dám tin:

- Chủ Thần thứ mười bốn…

- Tại sao hắn lại xuất hiện ở đó?

Chu Tước xuất thần nhìn về hướng bóng đao vừa xuất hiện, lẩm bẩm nói.

Mặc dù không hiểu là ai phát ra đao kình bá đạo vô song như vậy, có thể đối kháng với Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng trong đầu ba người lại đồng thời hiện lên một ý nghĩ: "Bây giờ là thời cơ tốt nhất để giết chết hắn."

Bóng người nhoáng lên, ba vị Chí Tôn đã biến mất không thấy. Giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn vọng lại trong hư không:

- Trì Thương, nơi này giao cho ngươi…

- Vâng thưa Chí Tôn!

Phía trước đại quân Thần cấp hậu kỳ, Trì Thương mặc áo xanh cung kính nhìn về hướng ba vị Chí Tôn biến mất, thi lễ một cái, sau đó mới ngẩng đầu lên.

"Tách tách!"

Máu từ bên dưới Sát Lục chiến giáp của Chủ Thần thứ mười bốn ồ ạt tràn ra, chảy vào mặt đất dưới chân hắn. Trời đất hoàn toàn yên tĩnh. Thân thể Tâm Ma đã lớn lên đến mấy chục trượng, hoàn toàn hóa thành một ác ma, lúc này đang quỳ một chân trước người Chủ Thần thứ mười bốn, một cánh tay xuyên qua Sát Lục chiến giáp cứng rắn cắm vào trong lồng ngực bên trái của đối phương.

Giống như chỉ trong khoảnh khắc, lại giống như đã qua vô số thế kỷ vũ trụ, sự yên tĩnh khó diễn tả cuối cùng bị phá tan. Chủ Thần thứ mười bốn nhìn chằm chằm vào Tâm Ma dưới người, chỉ lắc đầu nói một câu:

- Ta là thần.

Sau đó năm ngón tay của hắn mở ra, quả cầu hắc ám từng kéo Đông Phương Thanh Long vào trong hư không lại xuất hiện trên đầu ngón tay, bao trùm lấy Tâm Ma.

"Ầm!"

Hư không chung quanh Tâm Ma trong nháy mắt vỡ tan, nhưng Chủ Thần thứ mười bốn lại giống như bị thứ gì kích động, đột nhiên quay đầu lại, cặp mắt nhanh chóng quét qua hư không. Một chiêu vừa rồi hắn cũng không có cảm giác đánh trúng vào thực thể.

Rất nhanh, cặp mắt của Chủ Thần thứ mười bốn dừng lại ở hướng nghiêng phía trên đỉnh đầu. Cách mặt đất mấy trăm trượng, Tâm Ma dùng một tư thế quái dị khựng lại giữa không trung, thoạt nhìn rất giống như bị người nào đó xách theo phía sau.

Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái. Vào giờ phút này Tâm Ma đã cảm nhận được sự tồn tại của Bổn Tôn, thậm chí cảm giác được người xách theo hắn sau lưng chính là Bổn Tôn, nhưng lại không nhìn thấy thứ gì, ngay cả ma thức cũng không cảm ứng được.

"Hóa ra Bổn Tôn đã mạnh đến mức này!" - Một cảm giác khổ sở và mất mát dâng lên trong lòng, Tâm Ma cúi đầu xuống, không nói gì.

Bổn Tôn mặc áo trắng lẳng lặng đứng yên trong nhánh sông thời gian, từ trên cao nhìn xuống Chủ Thần thứ mười bốn, trong cặp mắt màu vàng tối hoàn toàn không có biểu tình gì.

Bổn Tôn xuất hiện một cách lặng lẽ, không có bất kỳ dấu hiệu nào. Vừa nhìn thấy Bổn Tôn đứng trong dòng sông thời gian, cặp mắt của Chủ Thần thứ mười bốn bên dưới mũ giáp chợt co lại một chút, trong con ngươi lộ ra vẻ e ngại thật sâu.

"Ầm!"

Đầu ngón tay của Bổn Tôn khẽ búng một cái, một đoàn bóng tối như hoa sen nở ra, trong nháy mắt hóa thành một thông đạo không gian dẫn đến những nơi khác của vũ trụ, nhanh chóng đưa Tâm Ma vào trong đó.

- Gào!

Đối diện với Bổn Tôn, Chủ Thần thứ mười bốn chợt phát ra một tiếng thét mang theo tinh thần xung kích mãnh liệt. Thần lực toàn thân hắn chấn động, bên dưới Sát Lục mũ giáp có một ấn ký hình chữ tỏa ra ánh sáng vô biên. Trời đất lúc sáng lúc tối. Trong sự biến hóa này, Chủ Thần thứ mười bốn bỗng nhiên ra tay, một đoàn bóng tối tà ác nhất vũ trụ bắn ra, bao trùm về phía Tâm Ma và Bổn Tôn. Nơi bóng tối vô tận đi qua, từng mảng không gian lần lượt sụp đổ, kéo theo hệ thống quy tắc trong không gian cũng tan vỡ.

Dường như phát giác được Chủ Thần thứ mười bốn ra tay, Bổn Tôn chợt ngẩng đầu lên, cặp mắt lạnh giá xuyên qua bóng tối, đối diện với cặp mắt màu vàng của Chủ Thần thứ mười bốn bị che phủ trong bóng tối.

"Xẹt xẹt!"

Những vết nứt không gian như đất cằn lan về hướng Tâm Ma và Bổn Tôn với tốc độ kinh người. Chủ Thần thứ mười bốn dường như không muốn để Tâm Ma rời đi. Nhưng khi những vết nứt không gian ẩn chứa hắc ám thần lực kia vừa đến gần Bổn Tôn bỗng chậm lại, cuối cùng theo ánh mắt của Bổn Tôn dừng lại trước người hắn hai thước. Cùng dừng lại với nó còn có Chủ Thần thứ mười bốn.

Năng lực "thời gian tĩnh chỉ".

"Vù!"

Tay áo trắng rộng thùng thình của Bổn Tôn khẽ cuốn lên, Tâm Ma cũng đang bị thời gian tĩnh chỉ ảnh hưởng liền bị đẩy vào trong thông đạo không gian chẳng biết dẫn đến nơi nào.

"Không nên trở về nữa, ngươi quá yếu." – Tại khoảnh khắc trước khi rời đi, từ trong dao động ý thức của Bổn Tôn, Tâm Ma rõ ràng cảm giác được một tin tức như vậy. Sau đó trước mắt chợt tối sầm lại, Chủ Thần thứ mười bốn và Bổn Tôn trước mặt đã biến mất không thấy.

Ngay khi Bổn Tôn thi triển thời gian tĩnh chỉ đưa Tâm Ma rời đi, cách bọn họ một vạn dặm.

"Ầm!"

Một cột sét màu vàng tối đột nhiên từ dưới vực sâu xa xôi phát ra, xuyên qua tầng tầng vũ trụ không gian, đánh xuống vùng đất Ma Giới, vừa lúc ngăn cản trên đường Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ đi qua.

Thân thể Ba vị Chí Tôn hóa thành cầu vồng chợt khựng lại, dừng bước trong hư không, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía trước. Đối diện với ba vị Chí Tôn, cũng chính là nơi cột sét màu vàng tối kia đánh xuống, trong khói bụi dày đặc có một đoàn hình chiếu hoàng kim mỏng như cánh ve nhúc nhích biến hóa, dần dần từ trong hư không đứng thẳng lên, hóa thành một hư ảnh to lớn, sau đó lại từ hư hóa thành thật. Chỉ trong chớp mắt, hình chiếu hoàng kim kia đã biến thành một hình người trên đầu mọc sừng.

- Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc...

Trên gương mặt hơi tái nhợt của Bạch Hổ Chí Tôn hiện lên vẻ nghiêm túc. Chu Tước và Huyền Vũ ở bên cạnh trong lòng cũng trầm xuống. Đó là một Chủ Thần phân thân cực kỳ ngưng tụ, năng lực của nó còn vượt trên phân thân bình thường do Hắc Ám Quân Chủ gọi ra. Trong tất cả phân thân của Chủ Thần, loại hình chiếu phân thân hoàng kim này là mạnh nhất, đồng thời có thể chịu được một phần ý thức của Chủ Thần trong thời gian nhất định.

Ba vị Chí Tôn liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ nghiêm trọng. Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc được xưng là Dự Ngôn Chi Chủ của dối trá và âm mưu, mỗi việc làm của hắn đều có mục đích, hơn nữa với năng lực lời tiên đoán mà hắn sở hữu, nhưng mục đích này càng trở nên cực kỳ đáng sợ.

Một loại dự cảm không lành dâng lên trong lòng. Hành động này của Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc hiển nhiên không phải để tiêu diệt ba vị Chí Tôn. Nếu như đoán không sai, tiếp theo một bộ phận ý thức của hắn sẽ phủ xuống trên phân thân hoàng kim này.