Quả Chanh Nhỏ

Chương 18: Quả Chanh Thứ 18




Ninh Manh nhìn bước chân dồn dập của Tô Hoài, vội chạy chậm đuổi theo, vì chưa tìm được lý do Tô Hoài tức giận, nên cô quyết định không mở miệng nói chuyện kẻo Tô Hoài lại càng thêm tức giận.

Nơi lấy nước có hai cái thùng, có điều một cái đã tạm thời hết, cũng chỉ thừa lại một cái kia.

Ninh Manh xếp hàng ở phía sau một nữ sinh, còn Tô Hoài thì đứng một bên chờ cô.

Cũng không biết có phải bộ phận trữ nước có vấn đề gì không, mà Ninh Manh thấy nữ sinh kia đã vặn vòi hết cỡ rồi nhưng nước vẫn không chảy ra, nữ sinh còn bực bội vỗ vỗ vào thùng nước.

Một vỗ thật quá nguy hiểm, ngay sau đó liền xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.

Chỉ thấy vòi nước bỗng nhiên phun ra như nước bị cắt rồi có lại, lại thêm vừa rồi nữ sinh kia lại vặn nó đến hết cỡ, cho nên nước như thác lũ bắn ra tứ phía.

Mà xui xẻo một nỗi, đây là nước sôi.

Ninh Manh còn chưa kịp phản ứng đã bị một cỗ ngoại lực kéo đi, chờ cô phản ứng lại, thì mới phát hiện mình được bảo vệ phía sau Tô Hoài, nước sôi bắn ra như vậy mà mình không hề bị dính một giọt.

Kỳ thật Tô Hoài cũng không có kịp phản ứng gì, hành động vừa rồi gần như là theo bản năng thói quen.

Vòi nước trục trặc chỉ kéo dài trong khoảng mười giây, lượng nước đã khôi phục bình thường, sau đó Tô Hoài liền đi lên rồi tắt nó đi.

Mà nữ sinh cũng đi lấy nước kia dĩ nhiên rất thảm, đột nhiên xảy ra tai nạn ngoài ý muốn như vậy khiến nữ sinh không kịp đề phòng, hai tay đều bị nước sôi bắn vào, làn da bị bỏng bắt đầu sưng đỏ cả lên.

Nhưng còn may, vẫn còn cách một tầng quần áo mỏng nên diện tích bỏng cũng không quá rộng.

Ninh Manh chạy qua vội kéo tay cô ấy lại dội nước lạnh vào, nữ sinh rõ ràng là bị đau vì bỏng, khóe mắt bắt đầu có hơi nước.

Cô ấy nhìn vào mảng da bị bỏng, nhỏ giọng nói: “Liệu có để lại sẹo không…”

Ninh Manh giúp cô ấy dội nước vào cánh tay xong liền chỉ chỉ hướng nói: “Sẽ không đâu, cậu đến phòng y tế nói giáo viên bôi cho cậu một ít thuốc, qua mấy ngày liền từ từ ổn thôi.”

Có lẽ nữ sinh thực sự sợ hãi, hành động của Ninh Manh dưới tình huống như vậy làm cô ấy cảm thấy vô cùng thiện cảm, cô ấy nói lời cảm ơn Ninh Manh rồi đi về hướng phòng y tế.

Nhìn theo nữ sinh đã đi xa, lúc này Ninh Manh mới cầm lấy chai chuẩn bị lấy nước, không ngờ chai nước của cô đã được lấy đầy, lại thấy Tô Hoài đang đứng một bên chờ cô, liền biết là cậu ấy giúp mình lấy nước.

Trên đường trở về, Tô Hoài đột nhiên nói: “Sau này lấy nước thì gọi tôi.”

Ninh Manh ngây ngốc gật đầu, tuy rằng cô không biết tại sao tự nhiên Tô Hoài lại nói lời này, suy đoán chắc là cậu ấy thích việc đi lấy nước nhỉ. (;¬_¬)

Tuy nhiên, Tô Hoài lại âm thần cảm thấy may mắn, vừa rồi còn may, nếu không với cái kiểu chậm chạp của Ninh Manh, xác định chắc chắn sẽ bị bỏng rồi.

Lấy nước là một việc nguy hiểm, về sau cậu vẫn nên đến đi.

Sau ngày đó, Nguyễn Lê có lẽ đã bị Lục Thiệu Phong làm cho hao tổn tinh lực, vậy mà vẫn không tới tìm Ninh Manh than thở, sau đó một thời gian, khi gặp lại Nguyễn Lê, đối phương lại kể cho cô: “Tớ và Lục Thiệu Phong hẹn hò rồi.”

Đôi mắt Ninh Manh phát ra ánh sáng lấp lánh, nhìn đến mức Nguyễn Lê rất không được tự nhiên, cô ấy nói: “Chỉ là kế hoãn binh tạm thời thôi! Chờ qua một thời gian cậu ấy chán, sẽ không tới phiền tớ nữa.”

Ninh Manh hoàn toàn nghe không vào, chỉ cho cô ấy một cái ôm thiệt bự, còn không biết học được ở đâu mấy câu chúc phúc: “Nguyễn Lê, chúc mừng cậu nha, chúc hai người hạnh phúc.”

Lời này nghe thế nào cũng thấy giống như chế nhạo cô vậy, nhưng Nguyễn Lê nhìn cả nửa ngày cũng chỉ nhìn thấy được vẻ mặt đầy chân thành của Ninh Manh.

Cô xoa xoa thái dương, đang muốn giải thích thì Lục Thiệu Phong không biết từ đâu nhảy ra, bịt miệng Nguyễn Lê kéo cả người đi, còn không quên hướng Ninh Manh nói: “Đa tạ nha ~”

Ninh Manh nhìn vẻ mặt đau khổ cùng với nụ cười phóng khoáng của Lục Thiệu Phong, không khỏi cảm thấy quan hệ của bọn họ thật là tốt.

Tô Hoài từ trong lớp học đi ra, thấy cô vẫn đang đứng đó, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ninh Manh, tiết thể dục tiếp theo kìa.”

Nghe thấy giọng nói của cậu, Ninh Manh liền xoay người lại đáp một tiếng rồi đi theo phía sau cậu.

Nhìn bóng dáng cao lớn của nam sinh trước mắt cách mình tầm một mét, Ninh Manh chợt nghĩ, nếu có một ngày Tô Hoài không chỉ để lại cho cô một bóng lưng thì tốt rồi.

Nếu có một ngày, Tô Hoài cũng có thể thích cô thì tốt rồi.

Đó nhất định, là kỳ tích mà.

(Ý là bạn nhỏ không cần phải luôn đuổi theo bóng lưng của bé Hoài nữa đó.)

Thời gian học kỳ 1 nói dài cũng không phải dài lắm, chỉ tầm khoảng năm tháng thôi, lại thêm việc học tập bận rộn, thời gian chớp mắt một cái là qua đi.

Mùa đông năm nay so với năm ngoái đến sớm hơn nhiều, tháng mười hai còn chưa đến, mà thời tiết đã lạnh lắm rồi.

Thời điểm Ninh Manh ra khỏi cười vào buổi sáng, trời vẫn còn tối, sáng sớm gió thổi ảm đạm mà vắng vẻ, cô đứng ở nơi gió lùa một lúc đã bị thổi đến hắt hơi.

Tô Hoài bước ra, liền nhìn thấy cô đứng dưới đèn đường vẫy vẫy cậu, gương mặt đã bị gió thổi đến đỏ bừng.

Thật là ngốc hết sức có thể, Tô Hoài nghĩ.

Có điều, chưa đi được hai bước, cậu đã dừng lại.

Ninh Manh đi theo phía sau cậu bởi vì cậu bất chợt dừng lại mà đâm sầm vào lưng cậu, có chút không hiểu ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”

Nam sinh phía trước không nói gì, tháo chiếc khẩu trang giữ ấm trên mặt xuống, ném cho cô: “Đeo vào đi.”

Tô Hoài mắc bệnh sạch sẽ cực nặng, cậu không bao giờ động chạm vào đồ dùng người khác đã sử dụng qua, cũng như sẽ không cho phép người khác động chạm vài đồ của mình.

Chứ đừng nói đến vật phẩm cá nhân như là khẩu trang.

Ai chạm vào chỉ có chết, Lục Thiệu Phong chính là tiền lệ.

Ninh Manh cũng biết điều đó, từ nhỏ cô đã đi theo Tô Hoài, Tô Hoài thích cái gì hay không thích cái gì, cô đều biết cả.

Vì vậy, đối với việc nam sinh đưa cho cô chiếc khẩu trang, cô chỉ lắc lắc đầu: “Tô Hoài, tớ không có lạnh…”

Từ “lạnh” còn chưa hoàn toàn phát ra thì đã bị người trước mặt thô lỗ đeo khẩu trang cho để bịt miệng.

Theo bản năng, cô vươn tay lên, lại chạm phải tay Tô Hoài, Tô Hoài nhíu nhíu mày, nghĩ thầm, sao tay cô nàng này lại lạnh vậy chứ, giống như cục nước đá vậy.

Ninh Manh thật sự không biết phải làm sao, cô không biết bây giờ nên hay không nên lấy khẩu trang của Tô Hoài không, cô cảm thấy trong đầu rối như tơ vò, thế nào cũng không gỡ ra được, càng gỡ càng loạn hơn.

Cô còn chưa kịp tiếp thu sự thật này, tay đã bị nắm lấy, Tô Hoài trực tiếp đem tay cô nhét vào túi áo mình, sau đó thản nhiên như không có gì mà đi về phía trước.

Mặt cô đột nhiên đỏ lên, mùi hương của Tô Hoài vẫn còn vương lại trên khẩu trang, cô có thể cảm nhận được độ ấm của Tô Hoài từ lòng bàn tay cậu, Ninh Manh cảm thấy não mình sẽ chập mạch mất thôi.

Tô Hoài liếc một cái là có thể đoán được cô lại đang suy nghĩ lung tung rối loạn gì đó rồi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ ửng y hệ quả táo thì thực sự chọc cậu chết cười mà.

Rất hiếm khi cậu ở trước mặt Ninh Manh phát ra tiếng cười từ nội tâm như vậy.

Nhìn Tô Hoài như vậy, Ninh Manh cảm thấy hơi đau mắt, có thứ gì đó hiện lên trước mắt, nụ cười của thiếu niên vẫn chói chang như lần đầu tiên nói chuyện với cô.

Đèn đường rất mờ, sáng sớm trên đường phố chỉ có âm thanh của những chiếc ô tô ngẫu nhiên đi ngang qua, gió thổi tới cũng không còn lạnh nữa, có một loại cảm giác thật dịu dàng, Ninh Manh cảm thấy có cái gì đó nghẹn ở cổ họng, muốn trút ra.

Tay phải cô chạm nhẹ vào khẩu trang, yên lặng cúi đầu đi phía sau cậu.

Cứ như vậy trong chốc lát, Ninh Manh cảm thấy có chút thiếu oxy.

Khi đã đến trường học, mặt trời cũng đã lên cao.

Tô Hoài buông lỏng tay Ninh Manh, suy cho cùng thì ủy viên kỷ luật của Nhất Trung cũng không phải bị mù, không thể táo bạo một cách trắng trợn như vậy mà nắm tay đi vào được.

Thần chí Ninh Manh vẫn có chút mơ hồ, mớ tơ vò trong đầu cô suốt cả đoạn đường vẫn còn chưa có gỡ bỏ.

Nhìn Tô Hoài đứng ở khoảng cách có thể với tay tới, cô nhẹ nhàng nói: “Tô Hoài, tớ thích cậu.”

Giọng nói qua lớp khẩu trang giữ ấm có chút mơ hồ không rõ, nhưng Tô Hoài vẫn nghe thấy được, cậu nói: ——

Đúng lúc này, có một chiếc xe tải cỡ vừa đi qua trước mặt, hết sức vừa vặn mà che đi giọng nói của cậu, Ninh Manh nhìn cậu như là nói gì đó, nhưng không nghe rõ.

Chờ khi xe tải đi qua rồi, cô mới hỏi: “Tô Hoài, vừa rồi cậu nói gì thế?”

Nam sinh phía trước không quay đầu nhìn cô: “Tôi nói, đi thôi nào.”

Ninh Manh nghe lời đuổi theo cậu, không biết tại sao, rõ ràng là gió vẫn không ngừng thổi, nhưng cô lại không cảm thấy lạnh chút nào, ngược lại còn thấy rất ấm áp nữa.

Mặt cô nóng bừng, trong lòng ngưa ngứa, khóe miệng không khỏi cong lên.

Là do đi đoạn đường dài như vậy, hay là do chiếc khẩu trang.

Hoặc có thể, là bởi vì Tô Hoài.

Ninh Manh trộm cười một chút, trong lòng âm thầm cảm tạ ông trời, hóa ra nguyện vòng của cô đã được ông ấy nghe được, hóa ra thành tâm cầu nguyện sẽ thực sự linh nghiệm.

6:50 phút sáng là thời gian có chương trình phát thanh, đài phát thanh của trường cũng vừa vặn phát bài «Điều em không biết» [1] của Vương Lực Hoành, ca từ ấy như phản chiếu về một thời thanh xuân.

“Buổi sáng tốt lành nhé Manh Manh.” Nguyễn Lê từ phía sau đi tới chụp lấy bả vai cô.

Theo sau còn có Lục Thiệu Phong đang cười rất tươi: “Hey!”

Ninh Manh đáp lai: “Buổi sáng tốt lành.” Có điều, giọng nói hơi nhỏ, lại còn cách một lớp khẩu trang nên nghe không rõ.

Đôi mắt sắc bén của Lục Thiệu Phong liếc một cái đã có thể nhận ra chiếc khẩu trang Ninh Manh đang đeo là của ai, cậu đi lên khoác vai Tô Hoài, giơ ngón tay cái: “Lợi hại, không nhìn ra nha…”

Tuy nhiên, lời còn chưa nói xong thì đã bị đẩy ra một cách không thương tiếc, dù thế, Lục Thiệu Phong vẫn đi lên dính lấy, đùa giỡn như thường ngày.

Còn Nguyễn Lê ở phía sau thì bất đắc dĩ thở dài, Ninh Manh ngoan ngoãn đi theo cười cười, bốn người chậm rãi đi vào tòa nhà dạy học.

*

[Bay lượn trời cao nơi em không nhìn thấy

Có rất nhiều điều em không hề hay biết.] [*]

[*] Lời bài “Điều em chưa biết”.

Giọng hát trong trẻo hát lên những câu chuyện cũ chưa kể, đó là độ tuổi tuyệt nhất, đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất.

Trong quãng thời gian ấy, sẽ dần dần học được điều gì đó, hiểu ra điều gì đó, nhưng một số điều sẽ mãi mãi trở thành bí mật của mùa đông năm ấy.

Ví như, chỉ có người bán hàng rong ở ngã tư đường mới nhìn thấy vẻ mặt nam sinh khi quay người đi, hoặc ví như, chỉ có vũng nước trên mặt đất mới phản chiếu được nụ cười của nữ sinh ấy.

Hay ví như, chiếc xe tải đột ngột xuất hiện, mang theo làn gió che mất đi câu nói đó:

“Tớ cũng vậy.”

(Aaaaaaa, không chịu nổi mà.)

Editor: Nay bạn nhỏ Tô Hoài cũng đã nói vậy rồi nên tớ sẽ sửa cho hai người xưng với nhau là tớ cậu hết nha, trước để vậy để thấy rõ chỉ mình Ninh Manh đơn phương thui, mà giờ không còn là đơn phương nữa nên phải sửa chớ. (~ ̄³ ̄)~)