Quan Môn

Chương 758: Tuổi trẻ thật là tốt!





Giờ ăn cơm trưa cũng là ăn luôn tại trong khu lưu trú tại Bắc Kinh.
Bửa ăn chính là tiệc đứng, muốn ăn gì thì tự mình đi lấy, mà đồ ăn lại khá phong phú. Bọn họ có chừng hơn hai mươi vị lãnh đạo cùng tụ lại 1 chỗ, ngồi cùng nhau trên mấy cái bàn.
- Chủ tịch thành phố Mộc, món Tam văn ngư này làm cũng ngon lắm, cô phải nếm thử xem. Còn có cả món cá bạo xào hoa nữa, món này cũng ngon này…
Dương Khai đứng cùng chỗ với Mộc Uyển Dung, rất nhiệt tình giới thiệu những món ăn ở thủ đô.
Kim Trạch Khải bưng cái chén đứng ở đằng sau, nhìn Mộc Uyển Dung cùng Dương Khai đứng ở đằng trước, trong lòng lại có chút cảm khái.
Hai con người này, mới ba mươi, Dương Khai chẳng qua cũng chỉ mới hai mươi thôi, cũng đều đã là cán bộ cấp trưởng ban rồi. Chỉ thêm khoảng thời gian nữa thì bối cảnh phát triển đương nhiên là không thể hạn chế rồi. Buồn cười thay cho tên mc, Chủ tịch thành phố Đông Sơn, lại còn định tranh giành đấu khí với Dương Khai, có đáng hay không chứ?
Có câu nói là lấn già không lấn trẻ, Diệp Khai này hiện tại cũng đang đang ngang cấp bậc với Mạnh Chiêu ông rồi, sau này có thể phát triển ra sao còn phải hỏi sao? Hiện tại bắt nạt người ta vì người ta còn trẻ tuổi, sau này khi người ta cứng cáp rồi, ông còn con đường nào sống không chứ?
Cho dù bản thân Mạnh Chiêu ông cũng đã về hưu rồi, thì đám thủ hạ của ông, con cháu thân thích của ông đều không có ai tiếp tục lăn lộn chốn quan trường này hay sao?
Làm việc mà lại không để lại đường thoát thân cho chính mình, lại cứ cắm đầu vào mà gây chuyện với người ta thì còn có chút tương lai nào đây?
Nghĩ tới chuyện hôm nay, ánh mắt Bí thư Nhạc Sơn nhìn Mạnh Chiêu đã ẩn có vẻ bất mãn lắm rồi. Kim Trạch Khải cũng hiểu, đoán chừng tên Chủ tịch thành phố Đông Sơn- Mạnh Chiêu này sẽ chẳng làm được bao lâu nữa.
Cái này cũng không thể trách người khác được, ai bảo chính hắn chả có tài cán gì, còn hết lần này tới lần khác trêu chọc vào Diệp Khai, chưa tính tới việc Diệp Khai lợi hai bao nhiêu mà hắn cũng không biết, nhưng chỉ riêng việc cả Bí thư Nhạc Sơn cũng đã kéo Diệp Khai vào phụ trách dự án, làm phó tổ trưởng. tín hiệu rõ ràng như thế mà hán cũng còn không nhìn ra, thế thì mọc mắt ra để chơi à?
Nếu Mạnh Chiêu hắn mà biết được bối cảnh chính thức của Diệp Khai, nói không chừng sẽ buồn bực tới nỗi lao vào vách núi nào đó ỏ Đông Sơn mà tự tử luôn.
- Bí thư Kim, món cá nheo này cũng không tệ, ông nếm thử chút xem.
Diệp Khai trông thấy Kim Trạch Khải, liền cười nói với hắn.
- Ha ha, dạo này tôi đang ăn chay, chỉ dùng chút hoa Tây Lan với chút súp khoai tây nước thịt là được rồi.
Kim Trạch Khải cũng cười đáp lại,
- Tuổi cũng tầm tầm rồi, bà xã tôi dặn dò phải chú ý điều độ, phải ăn chay xen kẽ với ăn mặn mới được.
- Ăn chay cũng tốt, ăn nhiều đồ ăn giàu chất xơ hơn như hoa quả, khoai tây, không chỉ tốt cho tràng đạo, còn có lợi cho việc phòng bệnh ung thư nữa.
Diệp Khai nói với hắn.
- Tiểu Diệp cũng có kinh nghiệm về việc này sao, đúng là biết được rất nhiều.
Kim Trạch Khải nghe xong cũng thấy hứng thú quan tâm.
Hiện tại mạng internet còn chưa phổ biến lắm, con đường duy nhất để mọi người thu thập thêm tri thức chính là đọc sách. Mà đối với những loại sách vở về phương diện dinh dưỡng, về sinh ăn uống thì phần nhiều cũng chỉ là do bác sĩ đề nghị, Kim Trạch Khải mới đọc tới thôi, chứ cũng không phải là rõ ràng lắm. nghe Diệp Khai nói như thế, hắn lại rất cẩn thận chú ý lắng nghe.
- Thật ra ăn ít thịt đi, ăn nhiều cá hơn cũng không tệ nha.
Diệp Khai nói:
- Đều nói ăn bốn cái chân không bằng ăn hai cái đùi. Mà ăn hai cái đùi lại chẳng bằng ăn thứ không có chân. ( nói về ăn thịt các loại động vật)
Kim Trạch Khải nghe xong liền nhẹ gật đầu, nghĩ thầm loại bốn chân này dĩ nhiên là mấy loại heo dê bò gì gì đó. Mà hai chân thì chắc là mấy loại gà vịt ngan ngỗng. Còn về phần nói tới không chân, chắc chắn là về cá với thủy hải sản rồi.
Kim Trạch Khải đứng cạnh chăm chú lắng nghe. Cách phối hợp đồ ăn trong sách dạy nấu ăn của hắn cũng đơn giản, chỉ cần chút cơm, sau đó là mấy loại đồ ăn phong phủ như rau đậu. Nhưng nghe được đề nghị của Diệp Khai, liền lấy chút thân cá không xương, sau đó lấy chút súp xương sườn bí đao không dầu mỡ.
Trước mặt Diệp Khai được bày không ít đồ ăn, hai con cá, lại thêm rất nhiều đồ hải sản, xương sườn, rau quả, thịt nguội, còn có món súp xương sườn, bò hầm hồng quả…
Bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn cùng thư ký Quan Hạc cũng bê đĩa của mình tới, cùng ngồi trên một cái bàn lớn cùng mấy người Diệp Khai. Thấy đồ ăn trước mặt Diệp Khai, Bí thư Nhạc Sơn liền tỏ vẻ khiếp sợ:
- Tôi nói nha đồng chí Diệp Khai, anh thật là có khẩu vị tốt nha, một mình anh ăn mà phải bằng ba bốn người chúng tôi ăn mất rồi. Lát nữa tôi phải bảo phòng bếp thu tiền ăn của anh mới được.
- Tôi đúng là không nên ôm hết một đống về rồi ăn mới đúng.
Diệp Khai nhìn chốc, thật đúng là có chuyện như thế nhỉ, hắn liền cười khổ nói:
- Tôi vẫn là nên lấy một chén trở về, ăn hết xong lại đi lấy chén khác, ăn xong lại lấy chén nữa nhỉ… thế thì mọi người cũng không thể nói tôi tham ăn rồi.
- Tuổi trẻ đúng thật là tốt, tôi nhớ trước kia khi tôi còn trẻ, ở dưới cơ sở làm công việc kiến thiết đập chứa nước. chiếc màn thầu lớn như thế, thế mà một lần ăn tới tận bốn cái, thế mà hiện tại nửa cái ăn cũng chẳng hết.
Kim Trạch Khải thuận miệng nói ra, còn giơ tay khoa chân múa một chốc, ý miêu tả chiếc màn thầu trước đó to tới chừng nào.
- Đúng là như thế thật.
Bí thư Nhạc Sơn cũng gật đầu đồng ý nói:
- Có thể là trước kia đồ ăn gì cũng thiếu, chất béo lại ít, cho nên ăn thật nhiều món chính, thế mà còn cảm thấy không đủ no. Thế mà giờ điều kiện sinh hoạt tốt hơn, rau quả cùng thức ăn mặn cũng nhiều hơn, đương nhiên sẽ ăn ít món chính đi.
- Nhưng mà lại nói tiếp, việc phân chia chế độ thuế mà không làm cho tốt thì đoán chừng cũng chẳng còn mấy ngày được ăn mấy đồ ăn mặn này nữa đâu.
Bí thư thị ủy Hoắc Tù Đạt ở thành phố Dương Lăng cũng không biết từ khi nào đã chạy sang bên này,:
- Nhắc tới chuyện này, tôi ngay cả cơm cũng ăn không thấy ngon.
Thành phố Dương Lăng cũng là thành phố công nghiệp lớn, nhưng số lượng nhân khẩu cũng tương đối nhiều. Nếu như nói việc cải cách phân chia chế độ thuế chính thức được thực thi thì bọn họ cũng chịu ảnh hưởng khá lớn đó. Điều chính yếu nhất chính là nguồn tài chính để trả tiền lương nuôi nhân viên. Đó chính là một vấn đề rất lớn, nghĩ tới việc này, Hoắc Tù Đạt thật là có chút lo lắng.
- Sau khi phân chia chế độ thuế, thu nhập của địa phương thật sự giảm bớt rồi, tỉ lệ điều động bị giảm đi mà.
Bí thư Nhạc Sơn dùng đũa gắp một viên thịt bỏ vào trong miệng dần dần nhấm nháp:
- Biện pháp đương nhiên là không thể có ngay được, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể vửa qua được cửa ải khó khăn này.
Mọi người cùng gật đầu, nhưng mà trong lòng đều cảm thấy nặng nề, dù sao tỉ lệ thu thuế đều có khả năng giảm đi hơn một nửa. đó không phải là số lượng nhỏ, muốn nói cái gì mà tăng thu giảm chi thì dễ, nhưng khi thực tế bắt tay vào làm mới thấy khó khăn.
Nhắc tới chuyện này, mọi người thật sự cũng chẳng còn muốn ăn uống gì mấy nữa.
Ngược lại lại thấy Diệp Khai cắm đầu vào đống đồ ăn nữa, giống như đang đánh vật vậy, Bí thư Nhạc Sơn không khỏi bắt đầu có chút hâm mộ:
- Đồng chí Diệp Khai, anh quả thật đúng là lòng rộng lớn như Trường giang nha, khẩu vị thật là tốt.
- Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính mà ( có thực mới vực được đạo) trách nhiệm của tôi là đi đảm bảo kỷ luật của cán bộ, cũng không phải là làm về xây dựng phát triển kinh tế. chuyện này đau đầu, cũng là mấy vị lãnh đạo như mấy người đau đầu chứ.
Diệp Khai không nhanh không chậm đáp lại:
- Nếu thật sự không thể phát được tiền lương cho những cán bộ ở Ủy ban Kỷ luật Thanh tra, thì tôi cũng có thể tổ chức cho mấy người cán bộ cấp dưới di làm thêm mà.
- Làm thêm gì chứ?
Kim Trạch Khải có chút tò mò hỏi thăm.
Diệp Khai đương nhiên biết kiếm tiền, điều này hắn cũng từng nghe nói tới, chỉ là nghe danh chứ chưa từng thấy mặt. Hắn vẫn luôn cảm thấy hứng thủ với những thủ đoạn của Diệp Khai, vì thế nên khi nghe thấy Diệp Khai nói muốn đi làm thêm nghề phụ, đương nhiên vội vàng quay sang hỏi, xem xem Diệp Khai có cao kiến gì không/
- Thẳng tay diệt trừ quan tham, đưa ra chế độ ban thưởng phản tham, sau khi bắt được quan tham, sau khi điều tra không có tài sản xong, Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố sẽ rút ra, chia thành ba phần, năm phần, thế thì chẳng phải là có kinh phí rồi sao?
Diệp Khai nghiêm trang đáp lại.
- Hắc, làm gì có thể có chuyện đó chứ.
Bí thư Nhạc Sơn nghe xong, lập tức nở nụ cười.
Nhưng mà nghe Diệp Khai nhắc tới điều này, mọi người đều cười rộ lên, sau đó lại vùi đầu vào ăn cơm.
Mạnh Chiêu ngồi ở cái bàn khác nhìn về phía Diệp Khai đang gầy trò hề, lại thấy quan hệ thuận hòa giữa Diệp Khai và Bí thư Nhạc Sơn, trong lòng không khỏi có chút nghiến răng nghiến lớn, âm thầm phẫn hận không thôi.
Hắn cũng chẳng phải kẻ đần, đương nhiên có thể nhìn ra được Bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn thật sự coi trọng Diệp Khai. Mà quan hệ giữa Diệp Khai với Bí thư Nhạc Sơn cũng không giống như bình thường, chắc cũng chỉ kém mỗi nước làm một cái nhãn có chữ “Nhạc” dán vào gáy nữa mà thôi.
Bản thân Mạnh Chiêu hắn muốn giở chút thủ đoạn nhỏ, lại bị mấy câu nói nghiêm chính của Diệp Khai chỉnh lại. Thật không phải dễ dàng như thế, trừ phi hắn có thể nắm được bằng cớ xác đáng, chứng minh Diệp Khai có vấn đề gì đó. bằng không mà nói, đoàn chừng người bị nện hẳn là bản thân Mạnh Chiêu hắn rồi.
Diệp Khai ngược lại cũng cảm giác được hai ánh mắt chứa sát khí đang bắn về phía hắn. Hắn chẳng cần quay đầu lại cũng có thể đoán được đó là ánh mắt đề từ phía nào.
Nhưng mà hắn cũng chẳng phải lo lắng gì về Mạnh Chiêu cả. một tên Chủ tịch thành phố, cán bộ cấp trưởng ban mà thôi, cũng có cùng cấp bậc với hắn, lại muốn đấu lại với cậu hai họ Diệp như hắn thì đúng là còn thua xa.
Vốn dĩ là cựu phó Bí thư tỉnh ủy Cố Thành, cuối cùng cũng phải chọn cách thoái ẩn núi rừng, từ bỏ việc đối đầu với Diệp Khai. Mạnh Chiêu hắn chẳng qua chỉ là thằng chột làm vua xứ mù mà thôi, lại tính là cái gi cơ chứ?
Đối với nhân vật này, cho dù trực diện đấu đã, Diệp Khai nhị Diệp thiếu cũng chẳng hề sợ hãi.
- Tôi vẫn còn phải đi gặp đồng chí Hồng CHính thêm một lần nữa, tranh thủ kéo thêm chút điều kiện có lợi cho tỉnh Hà Đông mới được.
Bí thư Nhạc Sơn vừa ăn cơm xong, liền nói với mọi người.
- Bí thư Nhạc Sơn, yên tâm đi, chúng tôi ủng hộ ông về tinh thần.
Diệp Khai giơ giơ quả đấm, nói với Bí thư Nhạc Sơn.
- Cái thằng ranh nhà anh,
Bí thư Nhạc Sơn nghe xong câu nói của Diệp Khai, không khỏi lắc đầu cười khổi, hết lần này tới lần khác đều bó tay với thằng ranh này rồi.
Mộc Uyển Dung nhìn nhìn, trong lòng có chút lo lắng, tự nhỉ Diệp Khai mặc dù có bối cảnh, nhưng mà lại nói giỡn với Bí thư tỉnh ủy như thế, cũng thật là không chút không quá ổn trọng rồi, sau này phải khuyển bảo hắn lại hẳn hoi mới được.
Ngược lại Kim Trạch Khải đứng bên nhìn, lại cảm thấy có chút hâm mộ. Hắn cho dù đã trở thành ủy viên ban thường vụ, có thể cùng ngồi với Bí thư Nhạc Sơn trên một cái bàn để cùng thảo luận công việc, nhưng mà lại thật sự chưa từng tự nhiên thân thiết như thế. Số nhân vật tỉnh ủy thật sự quá nhiều, luôn mang lại cho người ta rất nhiều áp lực. Dù sao người ta cũng là ủy viên trung ương đảng mà, đã là nhân vật lớn đi vào vòng tròn quyền lực hạch tâm rồi.
Nhưng mà nhân vật trẻ như Diệp Khai, dựa vào tuổi trẻ của bản thân mình, lại có thể lực, lại có cả năng lực, mới có thể nhẹ nhàng tự nhiên với những nhân vật như Bí thư Nhạc Sơn, nếu là một người khác thì thật đúng không thể làm được tới như thế.
Suy nghĩ hoàn toàn khác hẳn với Mộc Uyển Dung, Kim Trạch Khải vô cùng coi trọng tương lai của Diệp Khai, chỗ dựa lớn nhất của người này chính là tuổi trẻ, cho dù chậm thêm mười năm, hai mươi năm nữa cũng chẳng thấm vào đâu, nhưng người khác không thể có được trụ cột tốt như thế.
Ăn cơm xong, mọi người lập tức giải tán.
Trên cơ bản lên tới những cấp bậc như bọn họ, sau khi tới Bắc Kinh đều có nơi chốn riêng của bản thân mình, có rất nhiều chỗ phải đi liên lạc, tham hỏi, có rất nhiều công khoản phí, có khi là đi móc nối khai thông quan hệ, dù sao ai nấy đều có chuyện riêng của mình.
Bí thư ns đi rồi, Kim Trạch Khải cũng đi rồi, Mộc Uyển Dung vẫn muốn về nhà một chuyến, thăm hỏi cha mẹ. nhưng mà Diệp Khai lại nói sẽ mang cô đi gặp một nhân vật quan trọng, móc nối lại quan hệ.
- Móc nối quan hệ gì chứ?
Mộc Uyển Dung cũng không phải mặn mà gì lắm với máy chuyện này, thật ra cô cũng chảng phải là ham danh hám lợi cho lắm.
Cô có thể leo lên làm được chức Chủ tịch thành phố này cũng đã thỏa mãn lắm rồi. tuy rằng không phải là cán bộ cấp phó tỉnh, nhưng tuổi ba mươi mà đã đạt được cấp bậc trưởng ban, Chủ tịch thành phố cũng là hiếm gặp trong nước rồi, hơn nữa lại là một người phụ nữ.
Làm được tới như thế, Mộc Uyển Dung cũng cảm thấy khá thỏa mãn rồi, hiện tại chỉ cẩn làm việc cho tốt là được rồi. Về phần nói có cơ hội leo lên cấp bậc cao hơn không, vậy thì phải xem tình hình phát triển sau này rồi, không cần phải cưỡng cầu.
- Niếp bộ trưởng của trung tiên bộ.
Diệp Khai đáp lại.
Dù là Mộc Uyển Dung kiến thức rộng rãi, cũng bị Diệp Khai làm cho hoảng sợ.
Cô đúng thật là không ngờ Diệp Khai lại lôi cô đi gặp bộ trưởng Niếp Vân Phi để móc nối quan hệ.
- Không tốt lắm chứ, người ta thế nhưng là ủy viên cục chính trị trung ương, lại là đại nhân vật trông coi vị trí của mọi cán bộ trên cả nước, một cán bộ cấp ban nho nhỏ như tôi, làm sao lại có cửa này?
Mộc Uyển Dung cảm thấy có chút không thích hợp.