Quan Môn

Chương 869: Hắn lại là thứ gì?





- Tôi hiểu được, chú ưa thích cùng mấy thiếu nữ vô tri bàn chuyện lý tưởng nhân sinh thôi…
Diệp Kiến Hoan ha ha cười nói.
Hai người còn đang nói chuyện, đột nhiên nghe được bên ngoài vang lên thanh âm ầm ĩ, còn có người đang chạy trong hành lang.
- Ân, đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Kiến Hoan có chút tò mò hỏi.
Vào thời điểm này, một người từ bên ngoài chạy vào thở hồng hộc nói:
- Đại thiếu, nhị thiếu gia, xảy ra chuyện rồi! Vừa rồi mới có người nhảy lầu!
- Nhảy lầu, tại sao vậy?
Mấy người trong phòng lập tức liền an tĩnh lại.
Một cô gái bồi rượu giảm bớt thanh âm máy móc trong phòng, chợt nghe bên ngoài truyền vào thanh âm la hét ồn ào.
- Nơi này sao, nhảy lầu gì chứ? Chỉ có bốn tầng lầu, quăng không chết thì mới lớn chuyện…
Có người thầm nói.
Diệp Kiến Hoan cũng có chút kỳ quái nói:
- Câu lạc bộ này không phải mới mở cửa không bao lâu sao, làm sao lại vướng vào loại chuyện này?
- Đi ra ngoài nhìn thử xem!
Mọi người ầm ầm chạy ra ngoài, xuyên qua lối đi nhỏ chạy ra ngoài câu lạc bộ, quả nhiên nhìn thấy ở hướng tây vây quanh mười mấy người đang đứng bên ngoài quan sát.
- Thật sự chết người rồi!
Diệp Kiến Hoan chen qua nhìn xem, mặt mũi tràn đầy kinh hãi nói.
- Là từ lầu bốn nhảy xuống đấy, ở bên kia không có gắn cửa sổ…
Có người nói.
- Tôi mới từ bên này đi qua, chợt nghe một thanh âm vang lên, khi nhìn qua bên này chỉ thấy người đã nằm ở đây, thân thể còn đang co giật đấy…ai…
Lại có người ở bên cạnh nghị luận.
- Báo cảnh đi, xảy ra mạng người!
Diệp Kiến Hoan nói.
Một thủ hạ của hắn lập tức bấm điện thoại trực tiếp gọi tới Cục cảnh sát thành phố, quang quác quang quác nói tình huống bên này, kể lại có người nhảy lầu tại câu lạc bộ.
Diệp Khai đi tới nhìn thoáng qua, phát hiện là một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, nằm im lìm bất động trên mặt đất, trên người mặc đồng phục nữ phục vụ viên, đồ lót lại bị kéo dưới cổ chân, từ dưới ánh đèn nhìn xem chỉ thấy đôi đùi trắng nõn của cô gái đều là vết bầm tím, ngay cả trên cổ cũng thế.
Có người cởi ra áo khoác che phủ lên nửa thân dưới trần trụi của cô gái.
Diệp Khai ngẩng đầu nhìn lên, trên cửa sổ tựa hồ có bóng người đang chuyển động, không biết là ai ở bên trong.
Sau đó hắn liền nhìn thấy có một người vứt ra một chiếc váy, vướng lên trên dãy bảo hộ bằng thép ở lầu ba.
- Thao, đây là làm giả hiện trường ah!
Diệp Khai vừa nhìn thấy liền hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Lúc này đèn đường chợt sáng lóe lên rồi chớp mạnh, sau đó lập tức lâm vào trong bóng tối, cả tòa lầu lẫn những đèn đường chung quanh khu vực này đều bị tắt lịm.
Đột nhiên xảy ra sự cố mất điện làm những cô gái vây quanh hoảng sợ hét rầm lên, các nàng đều nghe nói có người nhảy lầu mới chạy tới quan sát, nhưng không nghĩ đến lại phát sinh loại chuyện này.
Diệp Khai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy tòa lầu gần đó không bị mất điện.
Chỉ là chung quanh không tối lắm, nhưng đợi khi mọi người thích ứng được với ánh sáng yếu ớt, còn có thể trông thấy rõ ràng thi thể nằm trên mặt đất.
Đúng lúc này có hơn mười người mặc đồng phục bảo an đem đám người vây xem đẩy ra, nghiêm khắc nói:
- Không phải là tự sát thôi sao, có gì đẹp mắt mà nhìn?
Có người xuất ra máy chụp ảnh mang theo trên người định chụp hình, liền bị một gã bảo an sấn tới hung hăng giật lấy ném lên mặt đất, vẫn không quên vung chân giẫm lên một cước, còn đem một tay đẩy mạnh người kia té ngã.
- Các anh làm gì vậy?
Diệp đại thiếu lập tức nổi giận.
Mặc dù nói Diệp đại thiếu thường xuyên đến vũ trường tầm hoan tác nhạc, ưa thích câu dẫn những nữ minh tinh, nhưng cũng không thể nói hắn tùy tiện xem thường chuyện nhảy lầu hôm nay, nhất là khi nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi quần áo xốc xếch trần trụi ngã chết dưới mặt đất, Diệp đại thiếu liền nổi lên tinh thần trọng nghĩa.
Mọi người vây xem cũng bị thái độ hung hăng càn quấy của nhóm bảo an chọc giận.
Lúc này mọi người nhìn thấy nhóm bảo an muốn di động thi thể của cô gái, cảm thấy trong chuyện này lộ ra kỳ quặc, liền nhao nhao la hét không cho bản an động tới xác nàng, nhất định phải đợi cảnh sát tới điều tra hiện trường sau đó mới được làm tiếp xử trí.
Hiện trường tối mờ không thấy rõ, mấy người khách tới nơi này chơi đùa đều là kẻ có tiền, lập tức đem xe mình quay đầu sang nơi này mở hết đèn chiếu sáng rực chung quanh.
- Đừng có đảo loạn!
Vào lúc này từ trong câu lạc bộ chạy ra sáu bảy người, nhìn thấy tình huống nơi này lập tức nóng nảy, liền mở miệng ngăn chặn:
- Nơi này không có chuyện của các người!
Diệp Khai liếc mắt nhìn bọn họ, phát hiện đều là những người vô cùng lạ mặt.
Những người khách có mặt nơi này đều là người có lai lịch, đương nhiên không cần sợ bảo an câu lạc bộ, cũng không quan tâm, ngược lại ồn ào kêu lên:
- Kêu la cái gì, xảy ra mạng người không thấy sao?
Thanh âm Diệp Kiến Hoan là lớn nhất:
- Người của Cục cảnh sát thành phố sinh con sao, tại sao lâu như thế còn chưa tới?
Nhưng khi hắn nhìn thoáng qua mấy người kia, tựa hồ cảm giác có chút quen mắt.
- Lão nhị, hình như tình huống có chút không đúng đâu, người kia chính là con trai của Tương Minh Thanh tên Tương Hữu Nho!
Diệp Kiến Hoan nói với Diệp Khai.
- Tương Minh Thanh? Người đảm nhiệm chức phó chủ tịch thành phố thủ đô?
Diệp Khai nghe xong có chút tò mò hỏi.
- Phải, nghe nói là thân tín của số một!
Diệp Kiến Hoan nói ra.
Tương Hữu Nho dáng vóc trung đẳng, sắc mặt có chút xanh trắng, không biết là vì xảy ra loại chuyện này bị hù dọa hoặc là do tửu sắc quá độ nên bị hư thân, dù sao bộ dáng nhìn qua có chút yếu đuối.
Chỉ là lúc này thần sắc Tương Hữu Nho có chút bối rối, dáng vẻ thất thần, tựa hồ vừa bị hù sợ hãi.
Mấy người chung quanh hắn đang vây quanh người hắn, tựa hồ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Diệp Khai nhìn thoáng qua, không nói gì, chỉ đưa mắt ra hiệu cho Diệp Kiến Hoan.
Diệp Kiến Hoan là anh của Diệp Khai, sớm có ăn ý, lập tức liền hiểu được ý tứ của Diệp Khai, liền lớn tiếng hô to:
- Tương Hữu Nho, tiểu tử kia tới đây chơi cũng không biết chào hỏi, bên này có náo nhiệt cũng không qua xem, chẳng lẽ cô bé này là do anh đẩy xuống lầu hay sao?
Tương Hữu Nho cũng nhìn thấy Diệp Kiến Hoan, thần sắc của hắn bối rối, vốn không muốn chào hỏi với Diệp Kiến Hoan nhưng người ta đã nhận ra hắn, hắn không khỏi gật nhẹ đầu:
- Diệp đại thiếu nói đùa, chuyện này không liên quan gì tới tôi cả!
Dứt lời đám người Tương Hữu Nho liền rời đi.
Ngược lại những người đang vây xem mỗi người tâm tư phức tạp, cảm thấy chuyện xảy ra đêm nay thật có chút kỳ quặc.
Tương Hữu Nho luôn là người thích xem náo nhiệt, như thế nào lại gấp gáp vội vàng chạy mất, trong này nhất định là có vấn đề, có lẽ lời nói vừa rồi của Diệp đại thiếu là chính xác, cô gái kia bị Tương Hữu Nho đẩy xuống lầu.
Nghĩ tới điều này, tin tức kia lập tức nhanh chóng truyền khắp đoàn người.
- Con trai của phó chủ tịch thành phố thủ đô Tương Minh Thanh là Tương Hữu Nho, khi đến chơi lại câu lạc bộ Hoa Vân đã ép buộc nữ phục vụ viên, kết quả làm hại người ta từ lầu bốn câu lạc bộ nhảy xuống!

Tin tức như thế ngay lập tức liền truyền ra, muốn cản cũng không cản nổi.
Khi cảnh sát chạy tới đã là nửa giờ sau.
Đúng lúc này ngọn đèn chung quanh cũng đã sáng lên.
Bởi vì những người vây xem náo nhiệt phần lớn đều là nhân vật có bối cảnh, các nhân viên bảo an của câu lạc bộ cũng thật bất đắc dĩ chỉ đành đứng yên nơi đó mà xem, ý nghĩ muốn làm cho chuyện lớn hóa nhỏ hoàn toàn biến thành vô ích.
Sau khi cảnh sát chạy tới, bắt đầu xem xét hiện trường, làm ghi chép với những người vây xem, phân tích tình tiết vụ án, bề bộn hơn một giờ mới xem như xử lý ra chút ít đầu mối.
- Cảm ơn mọi người đã phối hợp, mời lưu lại phương thức liên lạc, nếu cần thiết chúng tôi sẽ liên hệ các vị!
Một cảnh sát lĩnh đội hướng mọi người tỏ vẻ cảm tạ.
- Không có gì, gặp phải loại chuyện này cũng nên làm chứng!
Diệp Kiến Hoan lưu lại tên cùng phương thức liên lạc của mình, nói ra:
- Tôi xem như là một nhân chứng, vừa rồi khi chúng tôi đi ra, ở lan can lầu ba vốn không có vật gì, sau đó có người trên lầu bốn đem một món đồ vật giống như chiếc váy ném xuống rơi trên lan can lầu ba, chúng tôi có lý do hoài nghi đó là có người giả tạo hiện trường phạm tội!
- Chúng tôi sẽ chú ý điểm này!
Cảnh sát gật đầu đáp, có thể nhìn ra được trên mặt hắn có vẻ thật khó xem.
Đối với loại sự tình này phương pháp xử lý tốt nhất là kết luận tự sát.
Nhưng bây giờ những người chứng kiến tại hiện trường đều chạy ra làm chứng, chứng minh thậm chí có người giả tạo hiện trường vụ án, còn nói các nhân viên bảo an có ý đồ di chuyển thi thể khỏi hiện trường vụ án, điều này làm cảnh sát có chút vò đầu, không biết nên làm sao tiếp tục tiến hành công tác.
Dù sao đi tới câu lạc bộ tiêu phí không phải là người bình thường, một khi đánh lên nhân vật lợi hại bên trong Cục cảnh sát thành phố cũng rất khó ứng phó.
- Đúng rồi, vừa rồi Tương Hữu Nho đã từ trong câu lạc bộ vội vàng rời khỏi, nhìn qua chẳng khác gì đã làm việc trái lương tâm, tôi đề nghị nên điều tra hắn!
Có người đứng bên cạnh chợt nói ra.
- Ân? Việc này phải ghi chép lại, đây là bằng chứng trọng yếu!
Cảnh sát vung tay ra dấu cho thuộc hạ đang ghi chép, sau đó hắn lại hỏi:
- Tương Hữu Nho là ai?
- Hắn là một gia hỏa ngồi ăn rồi chờ chết mà thôi, là tiểu nhân thường xuyên câu dẫn mấy cô thiếu nữ chơi xong không trả tiền, nhưng cha của hắn lại có chút danh khí, không chừng các anh cũng đã được nghe nói…
Người kia chợt nói ra.
- Cha của hắn là ai?
Bên cạnh có một tiểu cảnh sát hỏi.
- Tương Minh Thanh, phó chủ tịch thành phố thủ đô!
Có người khác trả lời.
- Tương phó chủ tịch?
Cảnh sát nghe xong lập tức ngạc nhiên, trong lòng lại đánh trống.
Chuyện đêm nay thoạt nhìn phức tạp rồi, những người vây xem lại nói Tương Hữu Nho vội vàng rời đi, nhất định là phải có nguyên nhân, bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì đều cảm thấy hắn có vấn đề che giấu.
Hơn nữa từ trong câu lạc bộ lấy ra biên lai mà so sánh, nhóm người Tương Hữu Nho thực sự tiêu phí trong căn phòng trên lầu bốn, mà cô gái phục vụ trẻ tuổi kia xác thực cũng từ trên đó nhảy xuống, hơn nữa rất rõ ràng có thể phát hiện nàng đã bị xâm phạm bằng bạo lực.
Sự tình đã khá rõ ràng, nhưng phải làm sao xử lý sẽ rất khó nói, sau khi trở về đoán chừng là phải kinh động tới lãnh đạo Cục cảnh sát.
- Đã biết là công tử của Tương phó chủ tịch thành phố mà các anh còn dám nhiều chuyện sao?
Một bảo an đứng gần đó nói.
Bọn hắn bị buồn bực cả đêm, lúc này thấy có người nói ra thân phận của Tương Hữu Nho liền không nhịn được mỉa mai.
Phải biết rằng thân phận phó chủ tịch thành phố thủ đô phi thường hiển hách, đó là quan viên phó bộ cấp, mà quyền lực trong tay cũng là thực sự.
- Hắc hắc…
Trong đám người lập tức truyền ra thanh âm cười lạnh, làm người không rét mà run.
- Tương Minh Thanh, hắn lại là thứ gì?
Có người khinh thường nói.
Đối với vị phó chủ tịch thành phố vừa mới nhậm chức kia, có nhiều người đã xem không thuận mắt, những vị công tử ca đang có mặt tựa hồ cũng xem thường hắn.
Phải biết rằng trước kia Tương Minh Thanh chỉ là một chủ tịch thành phố địa cấp nào đó mà thôi, lần này lại đột nhiên đi lên thủ đô làm quan, xác thực làm người ta đỏ mắt, là một quan viên không có nền tảng cường hoành, người trong thủ đô dám khinh bỉ hắn thật sự là rất nhiều.
Thủ đô là địa phương nào? Ngày xưa từng được gọi là hoàng thành nha!
Ở lại nơi này đều là những đại nhân vật có thân có thế, nhất là những nhân vật trên quan trường, có người nào mà không có chút nền tảng đây? Đừng nói là phó bộ cấp, cho dù là một cục trưởng nho nhỏ cũng rất có thể xuất thân từ thế gia đại tộc, là nhân vật không thể trêu vào.
Người mới quật khởi như Tương Minh Thanh dựa vào người khác mà đi lên, thật sự là không được người đặt vào trong mắt.
Đương nhiên, nếu như không có gì xung đột thì người khác cũng không đi trêu chọc hắn, dù sao cũng là vì vấn đề mặt mũi, tuy không biết bối cảnh của hắn như thế nào nhưng nếu có thể ở lại thủ đô làm quan, dù sao cũng nhận được ưu ái của cao tầng, điều này cần phải được chăm chú cân nhắc.
Nhưng nếu như đánh lên chính diện mà chính mình lại chiếm lý, sẽ có thật nhiều người dám hung hăng đánh rơi mặt mũi của Tương Minh Thanh.
Là những người sinh hoạt lâu năm trong thủ đô, bọn họ đối với bất luận nhân vật nào mới thăng chức đều kềm giữ một loại thái độ bài xích, nhìn thế nào cũng thấy anh không vừa mắt, muốn tìm chút phiền toái cho anh, cho anh khó chịu trong lòng mới thoải mái.
Ở dưới tác dụng của loại tâm lý âm u như thế, đêm nay khi mọi người nhìn thấy cô gái phục vụ nhảy lầu, đương nhiên lại liên tưởng lên người Tương Hữu Nho vừa mới vội vàng rời đi.
Nếu không phải hắn bức tử con gái nhà người ta, hắn có cần giống như chó nhà tang chật vật rời khỏi hiện trường hay sao?
Bởi vậy khi có người lôi ra chuyện của Tương Hữu Nho, lập tức có vài người nhảy ra ngoài nhao nhao yêu cầu làm chứng, hơn nữa còn lưu lại thân phận cùng phương thức liên lạc của mình.
Mấy vị cảnh sát ghi chép xong, lập tức thêm nhức đầu.
Mấy vị trước mắt có hai vị là con trai của phó bộ trưởng, còn có mấy vị là cháu trai của vài vị lão nhân gia đã lui xuống, đều là những cái tên từng nghe nhiều nên quen thuộc, cả nhân vật như vậy cũng đòi đi ra làm chứng, độ tin cậy bao nhiêu khoan hãy nói đến, cho dù là lãnh đạo Cục cảnh sát thành phố cũng không thể không xem trọng ah!
Khi nhìn thấy Diệp Kiến Hoan, họ càng thêm đau đầu.
Vị này lại là cháu nội của Diệp Tương Kiền lão gia tử, là con trai của bộ trưởng Bộ tổng tham mưu thượng tướng Diệp Tử Kiện.