Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1984: Vân Tiêu xuất thủ (2)




Edit: Sahara

Người đàn bà này đúng là rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Một _ hai buộc ông ta phải động thủ có đúng không?

"Con nói rồi, chuyện này con có thể xử lý!"

Vân Lạc Phong nhìn Bạch Linh lại đứng ra, nàng thở dài bất đắc dĩ.

"Con là con gái mẹ, mẹ không thể để mặc con được!" Bạch Linh nhìn sang Âu Lôi, gương mặt tuyệt sắc phủ đầy hàn quang: "Bao nhiêu năm qua, con gái ta đã chịu nhiều uất ức, cũng bị tổn thương qua nhiều, bây giờ, mẹ con chúng ta vất vả lắm mới được đoàn tụ, ta không cho phép bất kỳ kẻ nào lại tổn thương đến nó!"

Tuy Bạch Linh không biết những năm qua Vân Lạc Phong sống thế nào, nhưng con bé còn trẻ mà đã có thực lực bậc này, đủ để chứng tỏ con bé đã trải qua những khó khăn mà người thường không chịu được.

Hiện giờ, bà chỉ cần nghĩ đến những chuyện con gái mình từng trải qua, thì tim liền đau đớn không thôi.

"Grào....."

Huyết Hổ cảm nhận được tâm trạng của Bạch Linh, nó lập tức gầm vang một tiếng rền trời, móng vuốt sắc bén cào vào mặt một gã Thần Tôn Giả.

Cơ Cửu Thiên quay đầu lại nhìn Vân Lạc Phong, gương mặt yêu nghiệt chợt nở nụ cười phong hoa, rồi quay đầu đi rất nhanh, tiếp tục ứng chiến với đám Thần Tôn Giả của liên minh.

"Hừ!" Âu Lôi hừ lạnh: "Vân Nguyệt Thanh, đây là ngươi ép ta! Vậy đừng trách sao ta không niệm tình nghĩa ngày xưa!"

Âu Lôi vừa dứt lời, lòng bàn tay ông ta lập tức hội tụ lực lượng cường đại, ngay cả trời đất cũng phải biến sắc. Lực lượng hội tụ lại thành hình một thanh kiếm rồi bắn nhanh về phía Vân Lạc Phong chỉ trong chớp mắt.

Lúc này, Âu Lôi cũng không cố ý giữ lại thực lực, ông ta dồn hết toàn bộ lực lượng vào đòn công kích vừa rồi.

"Phong Nhi cẩn thận!"

Bạch Linh cả kinh, thân mình chợt lóe, bà lao nhanh đến trước mặt Vân Lạc Phong, muốn thay con mình đỡ đòn công kích kia.

Nhưng Vân Lạc Phong lại bất ngờ đẩy Bạch Linh ra.

Bạch Linh kinh ngạc quay đầu lại, và thế là, bà chứng kiến một màn cả đời khó quên....

Lực lượng cường đại không gì cản nổi cắn nuốt hoàn toàn cả người Vân Lạc Phong, trên trời phủ đầy mây đen, âm u đến nỗi khiến người ta tưởng như sắp tận thế.

Nữ tử bạch y trắng hơn tuyết, đứng giữa không trung, một thân áo trắng không nhiễm bụi trần, đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Âu Lôi ngây ngẩn cả người, một kích vừa rồi ông ta đã dồn hết toàn lực, vậy mà không làm gì được nha đầu này?

Không.....

Nhìn tình hình hiện giờ của Vân Lạc Phong, Âu Lôi khẽ nheo mắt lại: "Xem ra Long Lân Giáp của ngươi đúng là đồ tốt, đáng tiếc, dù nó lợi hại hơn cũng không chống đỡ nổi lực lượng cường đại của ta!"

Đúng là vậy! Vân Lạc Phong dùng Long Lân Giáp chặn đòn công kích vừa rồi, chỉ tiếc, Long Lân Giáp không chịu được lực lượng cường đại nhường này, nên chưa hết thời gian thì nó đã biến mất.

Thế nhưng....

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc từ xa đến ngày càng gần, khóe môi Vân Lạc Phong lập tức cong lên, đôi mắt trước sau vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng.

"Phong Nhi!"

Một khắc vừa rồi, Bạch Linh sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, bà lao nhanh đến bên cạnh Vân Lạc Phong, vội ôm lấy con gái mình.

Vân Lạc Phong có thể cảm nhận được cả người Bạch Linh đang sợ đến run rẩy kịch liệt.

"Con không sao, thật tốt quá.... Con không sao...."

Bà không dám tưởng tượng, nếu không có Long Lân Giáp bảo hộ, thì một chiêu vừa rồi đã đánh Vân Lạc Phong thành dạng gì?

Bà càng không dám tưởng tượng, mất đi đứa con gái vất vả lắm mới đoàn tụ, cuộc sống về sau của bà sẽ vượt qua như thế nào?

Cũng may, con gái bà không sao....

Giọng nói của Bạch Linh cũng run rẩy, hai hàng nước mắt lăng dài trên má, đáy mắt hiện lên niềm vui mất đi lại tìm về được.