Quỷ Vương Độc Sủng Sát Phi

Chương 87: Âu Dương Mặc Thần ra khỏi phòng giam




Âu Dương Diệp nhấp một ngụm nước ấm, được Đào công công đỡ ngồi lên xe ngựa xuất hành, chỉ là lần này không dẫn theo nhiều đại nội thị vệ như lần trước mà chỉ có hai người để phòng thân, đích đến của chuyến đi này là Tông Nhân phủ, trên đường tới Tông Nhân phủ, trong lòng Hoàng thượng Âu Dương Diệp ngổn ngang trăm mối tơ vò, ông biết mình không còn lựa chọn nào khác, chỉ là trong chốc lát thật không biết nên đối mặt với Âu Dương Mặc Thần như thế nào, là chính mình nói muốn giam hắn cả đời, cũng chính mình nói, mãi mãi không cầu xin hắn, hiện giờ hết thảy đều đổ sông đổ bể, ông cực kì rối rắm.

“Hoàng thượng, ngài ăn chút cao điểm đi, thân thể người bây giờ không được tốt lắm, thái y cũng dặn không thể để người mệt nhọc quá độ, ngài ăn miếng cao điểm dễ tiêu để lấy lại sức lực trước đi.” Đào công công nhẹ giọng cắt ngang suy tư của Âu Dương Diệp, cầm miếng cao điểm vẫn còn bốc hơi cung kính dâng tới.

Nghĩ tới một lát nữa sẽ gặp Âu Dương Mặc Thần không tránh khỏi sẽ phải đọ sức một phen, nhất định sẽ tiêu hao nhiều sức, mặc dù hiện giờ Âu Dương Diệp không muốn ăn cho lắm, nhưng ông cũng không cự tuyệt mà nuốt mạnh xuống, Đào công công dâng trà nóng làm ấm người.

Dù sao cũng là ngự mã cung đình, tốc độ chạy so với sai nha bình thường gấp hai, khoảng chừng qua nửa canh giờ, xe ngựa liền ổn định ở ngoài cửa lao Tông Nhân phủ.

“Ty chức thỉnh an Hoàng thượng.” Lao đầu Tông Nhân phủ sau khi nhìn rõ người đến là Hoàng thượng thì cuống cuồng giấu bánh bao đang gặm trong tay, quỳ xuống thỉnh an, mà các binh lính giữ cửa cũng nhao nhao quỳ xuống.

Mà bấy giờ Âu Dương Mặc Thần đang nhâm nhi rượu trong phòng giam, trong khoảng thời gian ở đây, uống rượu đã thành thú tiêu khiển duy nhất của hắn, một chén lại một chén một mình uống, quên hết mọi ưu sầu theo sau hắn.

Chợt nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp ngoài phòng giam truyền đến, Âu Dương Mặc Thần nhíu mày, nhưng rất nhanh liền giãn ra, tập trung uống rượu, cái gì phải đến ắt sẽ đến.

Tiếng bước chân dồn dập lại gần, được quản ngục dẫn, Hoàng thượng và Đào công công nhanh chóng tới phòng giam Âu Dương Mặc Thần, chỉ là cách bày biện ở chỗ này giống ý đúc thời điểm mình tới lần trước, nhưng hôm nay ông không có khởi binh vấn tội như trước, mà vẻ mặt hiền hòa, thấy Âu Dương Mặc Thần không ngẩng đầu nhìn mình, mà chỉ chăm chú uống rượu, ông cố gắng kiềm chế, mở miệng trước.

“Mấy ngày nay ngươi vẫn sống tốt chứ.” Trong khoảng thời gian ngắn Âu Dương Diệp không biết phải nói gì, bên trong phòng giam cách một song sắt rõ ràng là nhi tử máu mủ tình thâm, vậy mà hai người lại phải dùng tới cách hỏi thăm hời hợt hơn cả người dưng.

Âu Dương Mặc Thần làm như không nghe thấy, lại một ngụm mạnh, hắn đã biết người này sẽ đến từ lâu, chẳng qua không ngờ ông ta lại hỏi mình sống tốt không, thật là một chuyện hoang đường đến nực cười.

“Ta biết mấy ngày hôm trước, thái độ của ta với ngươi quả thật là không đúng, nhưng ngươi thân là nhi tử, ít nhất phải hiểu được cái gì là hiếu đạo, ta là chủ của một quốc gia, cũng không thể mặc ngươi càn quấy quá mức, các đại thần trên triều đều nhìn vào ta chằm chằm, ngày hôm đó ta bất đắc dĩ mới nói ra những lời tàn độc với ngươi.” Âu Dương Diệp nhẫn nại mở miệng lần nữa, đây cũng đã là giới hạn của một vị chủ của một quốc gia rồi.

Âu Dương Mặc Thần nghe xong những lời Âu Dương Diệp nói, quay đầu lạnh lùng nhìn ông ta một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế nhạo, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.

“Ngươi cười cái gì?” Một cái cười châm chọc kia của Âu Dương Diệp như một thanh kiếm sắc nhọn đâm thủng tự tôn của Âu Dương Diệp.

“Ta cười ngươi ngu ngốc, ta cười ngươi hai mặt, ta cười ngươi bằng mặt không bằng lòng, mục đích của ngươi tới ngày hôm nay không phải là vì sự tình của Hắc Phong trại, biên quan rối loạn, quan Vũ Kiệt của ngươi bị treo, cho nên ngươi mới nhớ tới còn có thể lợi dụng đứa nhi tử đang bị ngươi bắt giam cả đời phải không?” Âu Dương Mặc Thần thấy Âu Dương Diệp nói đến đây, cũng không im lặng nữa, từng câu sắc bén đáp trả.

“Vì sao ngươi bị bắt giam tự ngươi hiểu rõ, ngang nhiên đánh trẫm trước mặt bao người, loại loạn thần tặc tử này đáng lẽ phải sớm vấn trảm răn đe thị chúng rồi, trẫm chỉ bắt giam ngươi là đã niệm tình phụ tử, ngươi trù tính tất cả những thứ này không phải là muốn trẫm tới gặp ngươi ư, trẫm tới rồi đây, mặc kệ ngươi châm chọc trẫm thế nào, nhưng hôm nay trẫm đặt xuống tự trọng vì lê dân bách tính biên quan, trẫm không xấu hổ.” Âu Dương Diệp nhớ tới chuyện Âu Dương Mặc Thần đánh mình, má phải chợt cảm thấy có chút đau nhức.

“Đúng thế, ta nên hiểu rõ, phụ hoàng của ta sai người hạ Tiêu Dao tán ta ở cung yến để ta phát độc sớm, thiếu chút nữa đã mất mạng, càng nên hiểu rõ để dụ ta tiến cung gặp ông, còn dùng tung tích của mẫu phi ta rồi bịa đặt mưu đồ soán ngôi, khiến ta hiểu rõ nhất chính là ngươi ngang nhiên nhục nhã mẫu phi trước mặt ta, hành động khiến người giận sôi gan như của ngươi là thứ một phụ thân có thể làm ư? Đừng giả vờ giả vịt nữa, nếu ngươi tới gặp ta, thì phải biết yêu cầu của ta là gì, ngươi phải nghe theo.” Âu Dương Mặc Thần thấy Âu Dương Diệp bày ra bộ dạng nhún nhường thì giận không nơi phát tiết, rõ rành lỗi là do ông ta, nhưng lần nào cũng sẽ bịa đặt ra những lời nói dối lừa mình gạt người, đúng là một sự châm chọc lớn.

Gương mặt Âu Dương Diệp sau khi bị Âu Dương Mặc Thần nói thâm trầm vô cùng, nhưng ông lại không thể bộc phát, đàm phán ngày hôm nay tuyệt đối không thể bị vỡ nát, nếu không sự nghi ngờ ở bên ngoài với mình sẽ càng lúc càng lớn.

“Chuyện này dừng tại đây, hiện giờ trẫm hạ chỉ tam vương gia Âu Dương Mặc Thần vô tội được thả, khôi phục chức vụ như ban đầu, bổ nhiệm Đại nguyên soái diệt tặc.” Âu Dương Diệp thấy Âu Dương Mặc Thần nói như vậy, liền thuận thế tuyên bố bổ nhiệm Âu Dương Mặc Thần.

“Tam vương gia, Hoàng thượng đã hạ chỉ, ngài mau mau ra khỏi phòng giam tạ ân đi.” Sau khi Âu Dương Diệp tuyên bố xong ý chỉ, Âu Dương Mặc Thần không nhúc nhích, Âu Dương Diệp đưa mắt nhìn Đào công công, Đào công công lặp lại lời của Hoàng thượng một lần nữa.

“Vì sao ta phải tạ ơn, bổ nhiệm là ông ta tự chủ trương, ta không đồng ý thì không nghe theo.” Con ngươi Âu Dương Mặc Thần băng lãnh, Âu Dương Diệp tưởng vài lời qua loa tắc trách thì hắn có thể đồng ý ư, bản thân đã mưu tính nhiều ngày như thế rồi, ngày ngày chịu đựng bị giam cầm bên trong song sắt ở đây chỉ vì một mục đích đó là muốn Âu Dương Diệp quỳ xuống cầu xin mình tha thứ, không đạt được mục đích này hắn sẽ không bỏ qua.

“Ngươi đang làm trái thánh chỉ đấy, ngươi có biết làm trái thánh chỉ sẽ bị tội gì không.” Âu Dương Diệp giận dữ, lúc nói có chút run rẩy.

“Ta đã nói muốn chém muốn giết cứ tự nhiên từ trước, nếu muốn ta rời khỏi nơi này thay ngươi đi đánh Hắc Phong trại, thế thì phải thực hiện từng điều kiện của ta.” Âu Dương Mặc Thần không tỏ ra nao núng trước long uy của Âu Dương Diệp, ngược lại nói ra chuyện mất đầu nhẹ như một trò chơi đồ hàng.

“Hứa gì, ngươi muốn trẫm làm cái gì.” Âu Dương Diệp có chút nghi ngờ, ông không nhớ Âu Dương Mặc Thần từng nói gì trước đó.

“Muốn ta ra khỏi Tông Nhân phủ, trừ phi ngươi quỳ xuống cầu xin ta, bằng không ta thà bị giam một đời.” Giọng nói của Âu Dương Mặc Thần lạnh lẽo không có chút ấm áp nào.

Âu Dương Diệp sau khi nghe được điều kiện của Âu Dương Mặc Thần, nổi giận, hôm nay ông đã là vứt thể diện để tới cầu hòa rồi, hành động của Âu Dương Mặc Thần đã khiêu chiến cực hạn của ông.

“Tam vương gia, lời này của người tuyệt tình quá, Hoàng thượng dù sao cũng là sinh phụ của ngài, loại chuyện nhi tử bắt sinh phụ của mình quỳ xuống này truyền đi là trái với thiên lý, lên án hành vi đạo đức, tốt xấu gì ngài cũng cho Hoàng thượng chút sĩ diện chứ, hiện giờ thân thể của Hoàng thượng rất yếu, Hồ thái y nói không thể tiếp nhận bất cứ loại kích thích nào, lão nô khẩn cầu ngài lui một bước cố gắng suy nghĩ một chút, đừng xúc động rồi làm ra chuyện hối hận cả đời.” Đào công công khom người tiến lên tận tình khuyên bảo, muốn khuyên Âu Dương Mặc Thần, dù sao điều kiện này không thể nào thực hiện được, hiểu rõ thời thế trước mắt mới là người tài giỏi, mới là thượng sách.

Âu Dương Mặc Thần trầm mặc không đáp, không khí nhà tù ngưng đọng giống như bị đóng băng, Âu Dương Diệp cũng nản lòng, theo tình hình hiện tại nếu như mình không đáp ứng Âu Dương Mặc Thần cũng sẽ không đồng ý đề nghị của mình, thở dài chuẩn bị rời đi, đã đàm phán không có kết quả, vậy cũng chỉ có thể lựa chọn lưỡng bại câu thương, là Âu Dương Mặc Thần lựa chọn giam cả đời.

Lúc Âu Dương Diệp nhấc chân chuẩn bị rời đi, Âu Dương Mặc Thần vẫn luôn trầm mặc suy nghĩ liền mở miệng lần nữa: “Ta có thể bỏ cũ thay mới điều kiện ngươi quỳ xuống cầu xin của ta, nhưng ngay ngày mai ngươi phải lâm triều hạ thánh chỉ công khai sự việc ngày hôm đó ở Càn Thanh cung, nhận sai về mình ở trước mặt mọi người, đây là bước lui cuối cùng của ta, nếu như ngươi vẫn không đồng ý, vậy chúng ta không cần thiết phải đàm phán nữa.”

Làm như thế mặc dù sẽ khiến hắn bị tổn hại danh tiếng, nhưng cũng tốt hơn bởi vì biên quan biến loạn mà bị trở thành hôn quân của người đời, chỉ cần không phải quỳ xuống nhận lỗi, Âu Dương Diệp có thể chịu đựng.

“Được, trẫm đáp ứng ngươi, bây giờ ngươi có thể rời khỏi cùng trẫm.” Âu Dương Diệp im lặng vài giây, cuối cùng buông ra một câu.

Âu Dương Mặc Thần nghe được Âu Dương Diệp đồng ý, liền lấy ra chìa khóa phòng giam ở bên hông, vô cùng thành thạo trước con mắt kinh ngạc của Âu Dương Diệp bước ra ngoài cửa phòng giam.

“Còn có một điều kiện, chìa khóa phòng giam là ta ép tên Dạ Phong đưa, ngươi không cần phải tới đây xử trí Dạ Phong.” Sau khi ra khỏi phòng giam, Âu Dương Mặc Thần tựa như nghĩ tới điều gì liền quay trở vào cầm lấy hộp đựng thức ăn đặt trong góc, nhớ tới tên Dạ Phong luôn ở nơi này bị mình lừa gạt nên trước khi rời đi tranh thủ làm chuyện tốt cho gã.

“Hóa ra các ngươi là huynh đệ đồng lòng, lần này trẫm sẽ không trách tội hắn, nhưng nếu lần sau để ta bắt được, ta sẽ tính cả nợ cũ với hắn.” Âu Dương Diệp cũng không dám trắng trợn xử trí Dạ Phong, dù sao gã ta cũng là đứa con trai duy nhất của lão Vương, lần này coi như thuận thế cho lão Vương chút thể diện.

Khi đoàn người từ trong nhà lao đi ra, Âu Dương Mặc Thần hít thở không khí trong lành, trong lòng cũng không còn nghẹn tức nữa, nhưng hắn và Âu Dương Diệp vẫn duy trì một khoảng cách, nhìn lướt qua không giống như là phụ tử, ngược lại giống như hai oan gia đang ghét bỏ lẫn nhau.

“Ngươi ngồi cùng xe về với trẫm đi.” Âu Dương Diệp phá vỡ im lặng giữa hai người.

“Xe ngựa Hoàng thượng, ta trèo không nổi, tự thuê xe cáo từ.” Âu Dương Mặc Thần cự tuyệt thẳng thừng, rồi vẫy vẫy tay với một xe ngựa đang phi nhanh trên đường, trực tiếp lên xe rời đi.