Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 102




Bình thường đồ Sơ Niệm dùng đều là đồ đá rắn lớn đào ra cho cô, cực kỳ chắc chắn, bởi vì chất liệu đồ đá đặc thù, tính dẫn nhiệt cũng không tồi.

Công cụ làm từ đồ đá nấu cơm hay là làm bát đều cực kỳ thoải mái.

Nhưng có những chuyện dùng bình gốm sẽ thuận tiện hơn.

Ví dụ như muối rau, ngâm măng chua, hoặc là làm nước tương, giấm chua.

Hương vị những món này sẽ càng đậm đà hơn khi được làm ra từ bình gốm.

Lại qua một khoảng thời gian, đậu nành của cô có thể thu hoạch rồi. Bây giờ mua mấy bình gốm là kịp lúc, chỉ là kích cỡ bình gốm ở đây có hơi nhỏ.

Sơ Niệm nói: “Ông nhìn những con gà con này, mặc dù bây giờ rất nhỏ, nhưng nó chỉ ăn cỏ và hạt cỏ thậm chí ăn cỏ khô là có thể lớn lên, lớn lên rồi có thể đẻ một quả trứng gà mỗi ngày, già rồi còn có thể ăn thịt.”

Cô cười híp mắt chào hàng gà con của mình, lúc còn chưa nói xong, hai mắt người đàn ông bán bình gốm đã bắt đầu sáng lên, đợi Sơ Niệm nói xong, người đàn ông hưng phấn hỏi: “Ngươi bằng lòng dùng gà con đổi đồ gốm?”

Trong bộ lạc có người bắt đầu nuôi gà, nhưng chỉ một phần nhỏ người có gà.

Không phải mỗi một thợ săn đều có thể bắt được gà sống.

Gà trong tay Sơ Niệm vừa bày ra đã biến thành miếng bánh thơm trong bộ lạc, không chỉ người đàn ông bán đồ gốm, người khác bên cạnh cũng bắt đầu rục rịch.

“Ông muốn dùng giá như thế nào tiến hành trao đổi?” Sơ Niệm hỏi.

Người bán đồ gốm hỏi: “Giá là gì, chỗ ta chỉ có đồ gốm, không có đồ gọi là giá này.”

Người xung quanh cũng nhao nhao bàn bạc: “Giá là gì, ngươi có không?”

Cái định nghĩa giá cả này là người đời sau đặt ra, người ở đây quả thực không hiểu cái khái niệm này, cô suýt chút nữa quên mất vấn đề này.

Cô chỉ có thể đổi một cách nói khác, chỉ mấy cái bình gốm, ba cái khá lớn, còn có mấy cái bát gốm hơi nhỏ, hỏi: “Ta muốn những cái này, ngươi xem dùng mấy con gà con để trao đổi thì được.”

Tổng cộng là ba bình gốm lớn màu nâu đậm rất nguyên thủy, dùng để ngâm dưa muối, hay là ủ nước tương, giấm đều rất tiện.

Chọn mấy cái bát con khác là vì chúng nó rất đẹp, là một kiểu bát gần như màu da cam, bên trên còn có hoa văn nhỏ, thoạt nhìn như tác phẩm nghệ thuật. Người nguyên thủy có thể nung ra được màu sắc và hoa văn như này đúng là khiến người ta kinh ngạc.

Nhưng vẻ mặt người bán bình gốm lại có vẻ không được tự nhiên cho lắm, thoạt nhìn như có ẩn tình gì.

Sơ Niệm hỏi: “Ngươi cảm thấy không muốn bán sao?”

Người đó cuống quýt lắc đầu: “Mấy cái bình lớn còn được, nhưng mấy cái bát con ngươi chọn, có vấn đề, là đồ lỗi bị nung hỏng. Mặc dù dùng thì không sao, nhưng nhìn giống như bị vỡ, hơn nữa màu sắc kỳ quái, rất xấu.”

Thì ra là nguyên nhân này.

Người bình thường gặp phải miếng bánh từ trên trời rơi xuống như này chắc chắn sẽ vui vẻ mà bán quách đi cho xong chuyện, nhưng tính cách người nguyên thủy thật thà chất phác, chuyện gì cũng phải nói cho rõ ràng, thẳng thắn khiến người ta rất thoải mái.

Sơ Niệm cười nói: “Ngươi cầm qua đây ta xem thử.”

Người đó đưa bát gốm màu vàng có vết rạn, hình dáng mấy cái bát này đều vì sai sót trong quá trình nung thoạt nhìn không chỉnh tề như những cái bát khác, trong đó có một cái thậm chí miệng bát giống như viền hoa, là đường vân gợn sóng.

Sơ Niệm lấy nước từ trong ba lô sau lưng mình ra, sau khi đổ một ít vào trong phát hiện, thật sự là hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Người bán đồ gốm nói: “Trình độ nung đồ gốm của ta là lợi hại nhất trong bộ lạc, mấy cái bát gốm này chắc chắn sẽ không rỉ nước, chỉ là hình dáng có chút vấn đề, hơn nữa có hơi nhỏ, không có chỗ dùng.”

“Ta lấy hết những thứ ta chỉ vừa nãy.” Sơ Niệm nói.

Người đó trợn mắt, khó mà tin được hỏi: “Ngươi thật sự lấy hết? Những cái hỏng này cũng lấy?”

Sơ Niệm gật đầu: “Ngươi không cảm thấy thực ra những cái này càng đẹp hơn sao? Ngươi xem miệng bát này có giống hình dáng một bông hoa nở rộ không, còn có cái này có giống hình dáng ngôi sao không…..”

Trải qua chỉ điểm của Sơ Niệm, rất nhiều người đều bắt đầu cảm thấy hình như những thứ này quả thực rất giống hình dáng cô miêu tả, thậm chí có người cũng bắt đầu cảm thấy thực ra những thứ gọi là hàng lỗi này càng đẹp hơn.

Những đồ gốm này cộng lại tổng cộng đổi được ba con gà con, đôi bên đều rất hài lòng.

Mà cách bọn họ tiến hành trao đổi giá cả cũng bắt đầu được người xung quanh bắt chước theo, thấy như thế nào thì bắt trước theo như thế, học rất nhanh.

Đồ đã cầm đi rồi, Sơ Niệm bắt đầu tiếp tục tìm bảo.

Rắn lớn nhìn những đồ gốm này hỏi: “Niệm Niệm, những cái cốc nhỏ này dùng để làm gì vậy?”

“Tác dụng của cốc nhỏ rất nhiều, ví dụ phủ lên một bầu không khí lãng mạn. Lúc uống trà dùng một chiếc cốc nhỏ xinh có thể tăng thêm sự tao nhã, lúc uống rượu bằng một chiếc cốc đẹp có thể tăng thêm cảm giác. Quả nhiên thẳng nam mấy người chẳng hiểu chút nào về sự lãng mạn trong thú vui nhỏ trong cuộc sống cả.” Sơ Niệm nhỏ giọng ghét bỏ nói.

Rắn lớn lại từ trong lời nói bắt được một trọng điểm khác: “Trà thì ta biết, nhưng Niệm Niệm, rượu là gì thế?”

Sơ Niệm cười nói: “Đợi ta ủ xong, cho chàng uống đủ, chắc chắn chàng sẽ thích nó.”

Sự trao đổi hôm nay của Sơ Niệm trở thành một cuộc trao đổi hàng hóa thành công đầu tiên, mở ra một khởi đầu rất tốt đẹp.

Thậm chí không ngừng có người đến chỗ Sơ Niệm chủ động tiến hành chào hàng, muốn lấy được gà con cho riêng mình.

Trên thị trường trao đổi này, gà con trở thành vật phẩm được săn lùng nhất, cho dù là cho thịt cũng không đổi. Thịt ăn hết là hết rồi, nhưng gà lại có thể đẻ một quả trứng mỗi ngày.

Ngoại trừ đồ gốm, cô còn mua một chút lạc. Bây giờ trồng lạc xem như vẫn kịp, muộn chút nữa sẽ không kịp nữa, đợi sau khi quay về nhanh chóng mở một mảnh đất trồng những hạt lạc mang về lần này.

Còn những thứ khác chính là những đồ chơi nhỏ mới lạ, bởi vì tò mò nên mang về.

Thậm chí Sơ Niệm còn nhìn thấy khuôn mẫu của cung tên, sở dĩ chỉ gọi nó là khuôn mẫu là vì cung tên làm ra từ đây chỉ có thể cho trẻ con chơi, không có lực sát thương gì.

Sau khi đổi hết gà con, rắn lớn nhìn thấy cô trong nháy mắt nào đó chu môi chán nản, rõ ràng là còn chưa chơi đủ.

Rắn lớn hỏi: “Hay là ta bắt về cho nàng mấy con nữa?”

Sơ Niệm lắc đầu: “Ta vẫn còn đồ.” Cô lấy từ trong bao vải rất nhiều túi nhỏ.

“Đây là gì?”

“Muối.”

Người trong bộ lạc lâu không ăn muối, chỉ dựa vào máu thú cung cấp muối cần thiết cho cơ thể rõ ràng là không đủ.

Hồ nước mặn cách nơi này thật sự là quá xa, cô từng nghĩ tới nói cho thủ lĩnh địa chỉ của hồ nước mặn, để hắn phái người đi mang muối về, nhưng rõ ràng kế hoạch này không thể thực hiện được, trước tiên không nói đến lòng người phức tạp, chỉ sợ kết quả xấu nhất chính là tất cả mọi người đi không trở lại.

Nhưng cô có rất nhiều muối.

Có thể làm vật trao đổi, đổi lấy đồ mình muốn.

Giúp đỡ người khác, cũng giải quyết luôn vấn đề khó khăn này.

Còn về cỏ hương, gia vị khác, đã có Giang Nhu thay cô dạy mọi người làm sao phân biệt rồi, lúc mọi người thu thập thuận tiện có thể mang về.

Người trong bộ lạc đều nếm qua vị muối, sau khi có muối rồi, không chỉ thịt, ngay cả nước cũng đều có mùi vị, khiến người ta ngày đêm nhớ thương, không cách nào quên đi được.

Sơ Niệm giống như có thêm tiền, bắt đầu một vòng vui vẻ mới.

Chợ phiên lấy vật đổi vật lần này cực kỳ thành công.

Nhưng lúc chợ phiên tiến hành rất lâu, có một nơi xuất hiện tranh cãi.

Cách ở rất xa cũng có thể nghe thấy nội dung tranh cãi của hai người. Đại khái chính là có một người đang dùng ngô đổi thịt, nhưng không thể xác định như thế nào mới là giá cả công bằng.

Tất nhiên thịt là vô cùng quý, nhưng ngô có thể cất trữ trong thời gian dài cũng rất quý.

Thủ lĩnh lấy ra cân đòn, nhưng dùng nó nửa ngày cũng không thể nào đánh đồng trọng lượng của thịt và trọng lượng của ngô được. Lúc đầu hạt lúa giống của Sơ Niệm là hạt nhỏ, ngô là từng bắp một, cho dù là thái thịt ra, nhóm ngô sau lại là trọng lượng khác.

Vào lúc tất cả mọi người đều sầu muộn, Tần Thăng lại đi ra, cách hắn đưa ra chính là sau khi rẽ hạt ngô trên bắp ngô xuống sẽ tiến hành cân trọng lượng để trao đổi, nhưng nếu như vậy, hạt ngô có thể đổi càng nhiều thịt.

Cuối cùng hai người hoàn thành cuộc trao đổi lần này, hành động của Tần Thăng lại lần nữa nhận được sự chấp nhận của mọi người.

Chợ phiên lần này thật sự đã cho hắn một cơ hội thể hiện bản thân rất tốt.

Mà Giang Nhu cũng vào lúc nhiều người nhất, truyền bá cách trồng lúa mì Sơ Niệm dạy ra.

Có kinh nghiệm trồng thành công khoai tây trước đó, lần này nhiệt tình của mọi người với trồng trọt tăng vọt, nghe cực kỳ nghiêm túc.

Thời vụ hiện tại, có thể trông trọt là khả thi nhất, thứ bộ lạc có nhiều nhất cũng chỉ có khoai tây và lúa mì.

Khoai tây cho thấy hiệu quả là nhanh nhất, thời gian nhanh nhất bốn mươi lăm ngày là có thể đào ra ăn, nếu như chậm hơn hai tháng cũng có thể ăn rồi. Sản lượng lúa mì càng cao hơn, hơn nữa lúa mì phơi khô thì thời gian có thể cất trữ dài hơn khoai tây.

Từ những từng mảng từng mảng ruộng khoai tây được khai hoang xung quanh bộ lạc thì biết năm nay bộ lạc chắc chắn trồng rất nhiều khoai tây.

Điều này khiến cho Sơ Niệm có một loại cảm giác tự hào nhàn nhạt.

Cô có được coi là dẫn dắt loài người nguyên thủy tiến vào xã hội nông nghiệp không nhỉ.

Đều đã bắt đầu thử gieo trồng hơn nữa tiếp nhận gieo trồng, chắc là được tính nhỉ.

Cô không ngừng tán thành ở trong lòng.

Rắn lớn nhìn thấy phụ nữ cười hì hì hì, còn có chút đi đường không nhìn đường, suýt chút nữa va lên người trước mặt, kéo cô vào trong lòng mình.

Đột nhiên cơ thể xoay một vòng bị ôm lấy, Sơ Niệm không đụng phải người khác, nhưng vì theo quán tính của cử động đụng lên người rắn lớn.

Cô che mũi đau nhức ô ô nói: “Cửu Di, có phải chàng muốn mưu sát ta phải không?”

Rắn lớn trợn mắt: “Sao ta có thể giết Niệm Niệm?”

Sơ Niệm cười đấm hắn hai cái: “Vậy sao chàng lại đột nhiên va phải mũi của ta.”

Rắn lớn càng vô tội: “Niệm Niệm, suýt chút nữa nàng va phải người ta rồi.”