Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 121




Giang Nhu ngạc nhiên: “Sao cô biết được ngày mai sẽ có phiên chợ, nhớ lần trước cô từng nói, bộ lạc hai chúng ta cách nhau rất xa.”

Đối với xã hội nguyên thủy vẫn chưa có phương tiện giao thông hiện đại, nhà của bọn họ cách bộ lạc núi Xà Thần quả thật là rất xa.

Sơ Niệm cười nói: “Thời gian trước lúc thu dọn đồ đạc, vô tình đụng phải điện thoại vệ tinh, sau đó chúng tôi liên kết được với với điện thoại vệ tinh của Tần Thăng, có thể nói chuyện được với nhau. Lần này bộ lạc núi Xà Thần có chợ phiên, chính là Tần Thăng nói cho tôi biết.”

“Không ngờ anh ta và hai người quan hệ cũng không tệ lắm.”

Giang Nhu cảm thán.

Mặc dù Giang Nhu và anh em Tần Thăng là một tốp cùng tới du lịch, nhưng Giang Nhu cũng chỉ là đồng hương với một người bạn của Tần Thăng thôi, cô là đi cùng với người bạn đồng hương kia, chứ cũng không quen thuộc với Tần Thăng lắm.

Sau đó Giang Nhu với đồng hương cùng nhau chạy trốn, đồng hương xảy ra chuyện bị sói cắn chết, Giang Nhu lại bị đưa vào trong lều, sau đó đi theo Miêu Phát, cho nên số lần Giang Nhu nói chuyện với Tần Thăng cũng không nhiều, gặp mặt cũng chỉ là gật đầu chào hỏi mà thôi.

Sơ Niệm lắc đầu: “Cũng không phải là tôi, là cái bình giấm nhà tôi đó, người khác nhìn tôi hơi lâu một chút, hắn cũng muốn nuốt luôn luôn người ta, nếu như ngày nào tôi cũng gọi điện với một người đàn ông khác, sợ là hắn đã sớm bay tới tìm người ta đánh nhau.”

Đây tuyệt đối là sự thật.

Là bay thật.

Cũng là sẽ ăn thịt người thật, đánh nhau thật.

Mặc dù con người không nằm trong thực đơn của rắn lớn, cô cũng chưa từng thấy hắn ăn thịt người.

Giang Nhu nghe cô nói ngọt như mía lùi, che miệng cười: “Tốt quá còn gì.”

Điểm này Sơ Niệm hoàn toàn không phủ nhận, rắn lớn tốt thế nào cô vẫn là người rõ nhất.

Cả hai trò chuyện rất lâu, Sơ Niệm tò mò hỏi: “Mộc Vân đâu rồi?”

Bình thường chỉ cần cô tới, Mộc Vân sẽ chạy đến tìm cô ngay, lần này trời đã tối rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng cô bé đâu.

“Mộc Vân bây giờ đang theo anh trai và chồng học săn bắn, bảo là muốn thành một nữ thợ săn giống như cô vậy.”

Giang Nhu nhoẻn miệng cười: “Nếu không phải xương cốt tôi không ổn, tôi cũng muốn giống như cô vậy, tự mình đi săn, sống tự do tự tại.”

Thật ra thì trước kia Sơ Niệm cũng giống hệt như Giang Nhu, không hẳn là quá mức mảnh mai yếu đuối, nhưng mà chạy tám trăm mét cũng không nổi. Bây giờ mặc dù nhìn qua cô vẫn là một cô gái mềm yếu, nhưng thể lực so với những người đàn ông ở bộ lạc núi Xà Thần có khi còn mạnh hơn rất nhiều. Những thứ này cô cho là đều do hoàn cảnh đặc biệt ở đây.

“Đất đai ở nơi này tốt, chỉ cần chăm chỉ rèn luyện, thì cô cũng có thể.”

Cô khích lệ Giang Nhu.

Giang Nhu cũng nắm chặt nắm đấm cổ vũ mình: “Chờ Mị Mị lớn hơn chút nữa, tôi sẽ rèn luyện thân thể mỗi ngày.”

“Không làm được nữ thợ săn, cô cũng có thể làm cô giáo mà.”

Nói ra, Sơ Niệm đột nhiên nhớ tới món đồ mình mang theo, đi ra đằng sau tìm một lúc lâu, lấy ra một quyển sổ bìa da, bỏ vào trong tay Giang Nhu, nghiêm túc dặn dò: “Ở đây là những cây trồng đơn giản, trong đó có hình tôi vẽ, về cơ bản đều có thể dựa vào hình vẽ là tìm ra cây trồng có thể ăn được. Trong đó còn có biện pháp trồng trọt mỗi loại cây trồng, chu kỳ sinh trưởng, những điều cần chú ý, cô cầm về xem đi, có gì không hiểu có thể hỏi tôi.”

Những thứ này đều là ghi chú và hình vẽ Sơ Niệm chép lại từ nhật ký của mình, có cái này thì người trong bộ lạc có thể học cách trồng trọt, trồng thêm được càng nhiều loại cây trồng.

Giang Nhu biết tầm quan trọng của quyển sổ này, ôm chặt nó vào trong ngực, cảm động hai mắt ngân ngấn nước: “Niệm Niệm, cảm ơn cô!”

Giang Nhu và Sơ Niệm có rất nhiều điểm chung, cho nên bọn họ mới có thể vừa gặp mà như đã quen từ rất lâu, khoảng thời gian ngắn ngủi đã trở thành bạn tốt.

Các cô giống nhau vẻ ngoài cứng rắn nhưng trong lòng dịu dàng, nhìn yếu đuối, nhưng sâu bên trong ẩn giấu một sức mạnh quật cường, một sức sống mãnh liệt, giúp cho các cô dũng cảm tồn tại ở cái thế giới xa lạ này.

Sơ Niệm cười: “Mặc dù có thể cô không trở thành nữ thợ săn được, nhưng cô khéo léo như vậy, hơn nữa lại có kiên nhẫn, tôi thấy người trong bộ lạc nhất định sẽ nguyện ý đi theo cô học tập. Cô có thể dạy bọn họ trồng một số loại cây trồng có thể ăn, cùng lợi hại không kém gì săn thú.”

“Nhưng mà chính tôi cũng không biết trồng, làm sao có thể dạy người khác?”

Giang Nhu trợn to hai mắt.

Sơ Niệm kéo tay cô khích lệ: “Lần trước cô đã làm rất tốt mà, cô chỉ cần đọc và làm theo những chữ này, ở thời gian thích hợp biết nên làm cái gì. Những thứ khác, hạt giống sẽ tự mình cố gắng.”

Lời này chọc Giang Nhu cười lên, cô nói: “Được, vậy về nhà tôi sẽ xem thật kỹ quyển ghi chép này, có gì không biết sẽ tới hỏi cô.”

Hai người đang nói chuyện thì nghe phía sau vang lên tiếng nói lanh lảnh: “Tỷ tỷ, ngươi tới rồi!”

Lời đã dứt từ lâu, mãi mới thấy một cô nhóc da đen thui chạy vào.

Sau khi đi vào cô hưng phấn nói: “Tỷ tỷ, hôm nay ta săn được một con gà rừng đấy, tỷ thấy ta có giỏi không?”

Hai mắt cô nhóc đều lấp lánh nụ cười.

Sơ Niệm cười tán dương: “Thật là giỏi.”

Giang Nhu đưa cho cô nhóc một ly nước, có lẽ Mộc Vân vừa mới trở lại, ừng ực ừng ực hai cái đã uống sạch cốc nước, hắng giọng một cái nói: “Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ. Khoai tây của tỷ ta cũng chăm sóc tốt lắm, chỉ chờ tỷ qua thu hoạch thôi. Khoai tây của mọi người đều đã dỡ xong rồi.”

Khoai tây thu hoạch quá muộn có thể sẽ bị hỏng hoặc mọc mầm, khoai tây như vậy không phải là không thể ăn mà là rất khó ăn.

Nhưng mà thu hoạch muộn một chút sẽ nhiều tinh bột hơn, làm thành mỳ khoai tây ăn sẽ ngon vô cùng.

Đây chính là nguyên nhân vì sao Sơ Niệm cũng không vội vàng.

Mộc Vân là một người nói rất nhiều, cứ liến thoắng liến thoắng không ngớt. Sơ Niệm cũng coi như đang nghe chuyện phiếm, đợi cô bé nói xong, Sơ Niệm lấy từ phía sau ra một cái bọc, đưa cho cô bé: “Quà tân hôn cho em này.”

Cô bé nghi ngờ hỏi: “Tân hôn là cái gì?”

Lúc rắn lớn đi vào vừa vặn nghe được những lời này, hắn cũng thắc mắc y như vậy.