Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 131




Sơ Niệm cũng làm cho mình một cuốn, vừa ăn vừa nói, “Lần này trước khi đi, ta nhất định phải tìm người học cách làm thịt hun khói. Không có muối mà vẫn ngon như vậy. Mấu chốt là hương vị này quá tuyệt vời.”

Lần này xem như là bữa cơm cô ăn thỏa mãn nhất trong hai ngày trở lại đây.

Ăn xong, Sơ Niệm vỗ vỗ cái bụng tròn vo, thích ý nằm xuống, nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp.

Đây thật sự là cuộc sống vui vẻ sau hôn nhân.

Ngày hôm sau, lúc Sơ Niệm tỉnh lại cô phát hiện hôm qua vẫn còn là một đống gỗ, hôm nay đã thành cái chuồng gà hoàn chỉnh rồi. Kích thước không lớn bằng chuồng ở núi Tường Vân, nhưng nuôi mười con gà trong đó cũng không thành vấn đề.

Sáng sớm, những người đàn ông của bộ lạc núi Xà Thần vốn đang chuẩn bị đi ra ngoài săn bắn, nhìn thấy vật có kiến trúc kỳ lạ hiện ra sau một đêm này thì vô cùng hiếu kỳ, nên vây quanh lại đây.

“Cửu Di, ngươi đang làm phòng ở mới à?” Một người bước lên hỏi.

Chôn xong cây cột cuối cùng xuống đất, rắn lớn từ trong chuồng gà đi ra, hắn đứng ở bên ngoài thử lắc lư vài cái, xác nhận độ kiên cố của chuồng, hắn mới bắt đầu giải thích, “Đây là chuồng gà, để nuôi gà.”

Không ngờ căn phòng trông có vẻ tốt như vậy lại dùng để nuôi gà, những người đàn ông đều kinh ngạc, “Ngươi muốn nuôi rất nhiều gà hả?”

Rắn lớn nghe nói như thế cũng nghiêm túc bắt đầu giải thích cho bọn họ vì sao phải dựng chuồng gà như vậy, vì có tác dụng che gió che mưa. Phân gà cũng có thể làm phân bón trả lại cho đất.

Hắn không dấu diếm chút nào, truyền thụ toàn bộ kinh nghiệm của mình cho họ, những người đàn ông đều nhìn hắn với ánh mắt sùng bái.

Một người ảo não nói, “Chẳng trách con gà ta khó khăn lắm mới bắt được lại chết mất rồi, thì ra là tại ta không nuôi nó cho tốt.”

Nghe thấy rắn lớn còn muốn dựng chuồng nuôi cừu nuôi bò, những người đàn ông bỏ qua việc đi ra ngoài săn bắn, đều quyết định ở lại học tập cách nuôi dưỡng mấy con mồi kia.

Mấy con mồi lúc Cửu Di đưa cho bọn họ làm tiệc vẫn chưa ăn hết, nếu bọn họ học được cách dựng chuồng nuôi dưỡng, lại học được cách nuôi dưỡng con mồi, vậy những con mồi kia sẽ được nuôi béo tốt hơn, vậy thì bọn họ sẽ có nhiều đồ ăn hơn.

Rắn lớn cũng vô cùng kiên nhẫn, những người này không hiểu chỗ nào, hắn đều nghiêm túc trả lời.

Thật sự không ngờ hắn còn có năng lực làm đại ca.

Nhưng những người này nguyện ý học những thứ này hoàn toàn có lợi cho họ.

Hiện tại mọi người ở bộ lạc núi Xà Thần đã sắp học xong cách gieo trồng khoai tây, hơn nữa đã sắp trồng thành công hai vụ khoai tây. Nếu hiện tại tiếp tục trồng, trước khi mùa đông đến bọn họ còn có thể thu hoạch thêm một vụ khoai tây nữa.

Có thể chống đói vừa dễ bảo quản, đối với bộ lạc mà nói đây là chìa khóa của tài phú.

Thậm chí trên phương diện khác khoai tây có thể trợ giúp bọn họ vượt qua cái rét lạnh cùng sự khuyết thiếu thực vật trong mùa đông.

Về phần biện pháp trồng khoai lang và lúa mì Sơ Niệm dạy cho bọn họ, người trồng khoai lang cũng rất nhiều, người trồng lúa mì chỉ có Giang Nhu, Mộc Vân, và cả hai anh em Tần Thăng Tần Minh Nguyệt.

Hương và vị của lúa mì khẳng định sự quý giá của nó, phải trồng trong đất còn phải đợi nguyên một mùa đông.

Chu kỳ này quá dài, nên người đồng ý thử cũng ít đi.

Nhưng Sơ Niệm tin tưởng, mùa xuân sang năm khẳng định bọn họ sẽ thay đổi ý định.

Bên cạnh rắn lớn vô cùng náo nhiệt, sau khi về phòng làm cơm cô gọi một tiếng vào điện thoại vệ tinh, không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng người đàn ông đi vào.

Quả nhiên hắn rất nhanh.

Sơ Niệm cười nói: “Nhanh ăn cơm đi, cơm nước xong ta đi tìm Tần Minh Nguyệt học cách đính hoa lên quần áo.”

Rắn lớn trả lời: “Được, Niệm Niệm, trong chuồng gà có một cho heo đất với mấy con gà.”

Hắn bắt được heo đất lúc này vậy, sao cô không biết.

Sơ Niệm ngơ ngác hỏi, “Gà và heo ở một chỗ… chúng sẽ không đánh nhau chứ?”

Heo ơ nơi này có cái sừng dài trên đầu, sức chiến đấu vô cùng hung hãn.

Mà gà ở nơi này cũng không phải dạng hiền lành gì.

Nhốt hai loài khác biệt lại cùng nhau, nói không chừng sẽ biến thành heo gà đại chiến, nhưng cô tỉnh lại lâu như vậy nhưng vẫn một mực im lặng, thế này quả thật không hợp với lẽ thường.

Rắn lớn cũng nghĩ tới điểm này rồi, hắn nói, “Ta cột bọn chúng lại hết rồi. Bọn chúng quá ồn ào, miệng ta cũng trói lại rồi.”

Chẳng trách lại im lặng như vậy.

“Chàng thật đúng là một con rắn có tài mà.” Thiếu chút nữa Sơ Niệm cười phun cả cháo trong miệng ra ngoài.

Ăn cơm xong, Sơ Niệm nói, “Để ta rửa bát, chàng tiếp tục dạy bọn họ đi.”

Rắn lớn trở về ăn cơm, nhưng những người đàn ông của bộ lạc vẫn không rời đi, toàn bộ đang vây quanh đánh giá chuồng gà, còn nghiên cứu vô cùng nghiêm túc.

Thậm chí Sơ Niệm cảm thấy lúc nếu như lúc mình thi đại học mà cũng chăm chỉ được như vậy có lẽ đã đậu trường top rồi.

Điều này làm cho cô vô cùng cảm động.

Rắn lớn lại từ chối, “Ta để cho bọn họ tự mình nghiên cứu xem cách dựng chuồng gà đi.”

Sơ Niệm cười rộ lên.

Thì ra là còn chuẩn bị bài tập.

Nhìn người đàn ông bận rộn trong bếp, Sơ Niệm lấy hai cái bao da đựng điện thoại ra, đồng thời cũng cầm tờ giấy đã gấp cẩn thận bỏ vào.

Đi tới cửa, cô nói với người đàn ông ở bếp, “Ta đi đây.”

Sau khi nghe thấy người đàn ông “Ừm” một tiếng, Sơ Niệm dựa theo trí nhớ bắt đầu tìm kiếm hướng đi đến phòng ở của Đại vu.

Bố trí phòng ốc trong bộ lạc rất đặc biệt, những người đàn ông độc thân đều ở bên ngoài bộ lạc, người đàn ông đã có vợ sẽ chuyển đến trung tầng của bộ lạc ở cùng với người phụ nữ của mình, trẻ nhỏ và phụ nữ độc thân ở vị trí trong cùng, Đại vu cùng thủ lĩnh, nhất là Đại vu là đối tượng bảo hộ trọng điểm, ở chính giữa bộ lạc.

Cho nên cô chỉ cần trực tiếp đi theo hướng tới trung tâm bộ lạc là đi đúng đường.

Lúc cô đang tìm đường, cả trai lẫn gái thậm chí trẻ nhỏ đều sẽ nhiệt tình chào hỏi cô, làm cho Sơ Niệm có chút thụ sủng nhược kinh.

Tới cửa phòng Đại vu, Sơ Niệm nhẹ nhàng gõ vào cánh cửa căn bản không tồn tại, hỏi, “Đại vu, ngài có ở đó không?”

Nghe được giọng nói của Sơ Niệm, Đại vu đi từ trong phòng ra nghênh đón cô.

“Niệm Niệm, người đã đến rồi. Mau vào, có phải người đã đồng ý làm Đại vu rồi, cho nên tới tìm ta?”

Không ngờ Đại vu còn nhớ đến chuyện này, Sơ Niệm hơi ngại ngùng.

Cô cười nói, “Không phải ngài đã chọn được người nhậm chức Đại vu tiếp theo rồi à, hiện tại vẫn rất tốt mà.”

Mị Mị đáng yêu như vậy, có người mẹ thông minh như Giang Nhu, nhất định nó cũng rất thông minh, rất thích hợp để bồi dưỡng thành Đại vu.

Đại vu còn nghiêm túc nói: “Giang Dương là đứa nhỏ được thần nữ chúc phúc, là do thần nữ lựa chọn, ta nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”

Nhắc tới chuyện này, Đại vu vô cùng nghiêm túc.

Sơ Niệm có chút kinh ngạc, thì ra lý do Đại vu lựa chọn Mị Mị là bởi vì, trong bữa tiệc thôi nôi của Mị Mị cô đã chúc phúc cho nó.

Mị Mị cứ như vậy biến thành đứa trẻ được thần nữ chúc phúc.

Đối với tập tục ở nơi này, Sơ Niệm thật sự có chút dở khóc dở cười.

Tuy rằng thoạt nhìn Đại vu là một người phụ nữ đã cao tuổi, nhưng ánh mắt của bà không hề mờ đục, đáy mắt còn lóe lên sự minh mẫn.

Hơn nữa thân phận đặc thù của bà làm cho Sơ Niệm cũng kính trọng tự đáy lòng.

Cô lấy tờ giấy kia từ túi đựng đồ ra, cười nói, “Thật ra lần này ta đến là muốn hỏi một chút, ngài có biết những dòng này có ý nghĩa gì không.”

Đại vu nhìn theo ngón tay của Sơ Niệm, bà khiếp sợ trừng lớn mắt, miệng lẩm bẩm gì đó, rồi trực tiếp quỳ xuống.