Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 132




Sau khi bước ra từ phòng của Đại vu, Sơ Niệm vẫn cảm thấy mông lung như trước.

Không đi được bao xa, cô đã gặp Giang Nhu đang bế con đi tới.

Giang Nhu nhìn thấy cô hồn bay phách lạt, bước lên hỏi, “Niệm Niệm, cô sao vậy?”

“Không sao cả.” Sơ Niệm nhìn cô hỏi, “Cô đang đi đâu vậy?”

Giang Nhu sốc con của mình lên một cái, sợ con mình rơi xuống, lúc này mới thở hổn hển nói, “Mang con bé đến chỗ Đại vu, tôi phải đi ra ngoài hái lượm.”

“Cô đi theo tôi lại đây.” Sơ Niệm kéo cô đến nơi cách rời xa mọi người, nhỏ giọng hỏi: “Có phải cô bị uy hiếp rồi không, hay là ngày đó vẫn chưa nói rõ.”

Ý của cô rất rõ ràng, bị uy hiếp thì nháy mắt mấy cái.

Chưa nói rõ thì có thể nói lại.

Không thể cứ thỏa hiệp như vậy.

Đứa con chính là nửa sinh mệnh của người mẹ, Sơ Niệm hiểu Mị Mị quan trọng với Giang Nhu như thế nào.

Dáng vẻ của Sơ Niệm thần thần bí bí, hơn nữa còn vô cùng nghiêm túc. Lúc nói chuyện còn nhìn thấy chung quanh xem có ai tới gần không.

Giang Nhu phì một tiếng bật cười, thành thật nói với cô: “Không có bị uy hiếp, cũng nói chuyện rõ ràng cả rồi.”

“Nhưng mà không phải hai ngày trước cô liều mạng cũng không muốn gửi con qua mà. Sao giờ lại yên tâm như vậy.” Sơ Niệm nghi hoặc.

“Tôi cảm thấy cô nói cũng đúng. Đại vu muốn dạy Mị Mị kế thừa vị trí Đại vu, chứ đâu phải muốn ngược đãi nó đâu. Hơn nữa hiện tại Mị Mị đang cai sữa, đưa đến nơi khác không bằng đưa tới chỗ bà ấy sẽ yên tâm hơn. Tuy rằng lúc trước thiếu chút nữa bà ấy thương tổn tôi, nhưng Mị Mị thì khác, Đại vu rất thích nó. Tiếp xúc với Đại vu nhiều một chút, về sau trở thành Đại vu rồi nó sẽ có cuộc sống tốt hơn ở bộ lạc núi Xà Thần này.” Giang Nhu nhìn đứa nhỏ nói.

Thấy cô ấy nghĩ thông suốt rồi, Sơ Niệm cũng rất vui mừng, cô cười nói, “Cô cứ nói như đưa con đi nhà trẻ vậy.”

Giang Nhu cười gật đầu, “Quả thật là vậy, trước kia tôi rất sợ Đại vu, giờ bà ấy rất ôn hòa với tôi. Đúng rồi Niệm Niệm, cô ở đây làm gì vậy?”

Sơ Niệm cầm bao đựng, mặt nhăn mày nhó nói: “Tôi định đi tìm Tần Minh Nguyệt học cách đính hoa lên quần áo, nhưng căn bản là ta không tìm thấy cô ấy đang ở chỗ nào.”

“Chờ một chút, tôi đưa con quá đó rồi dẫn cô đi.” Giang Nhu nói.

Gửi con xong, trên mặt Giang Nhu vẫn mang theo ý cười như trước, xem ra thật sự yên tâm, thậm chí còn có tâm trạng trêu đùa Sơ Niệm, “Hai ngày nay đều không thấy hai người ra ngoài, ở trong phòng tạo em bé à?”

Sơ Niệm nhớ tới hình ảnh hạn chế độ tuổi nào đó, hai tai hồng hồng phản bác, “Sao cô lại trở nên không đứng đắn như vậy.”

Nhưng những lời này cũng làm cho Sơ Niệm nhớ đến chuyện cô làm cùng hình người của rắn lớn, cũng làm với bộ dạng bán hình người của hắn, mặc kệ là là loại hình thái nào rắn lớn đều dũng mãnh dị thường, thời gian dài, mà thứ kia cũng nhiều. Nhưng loài rắn có thiên tính sở hữu, thời gian quấn quýt sẽ rất lâu, cho dù cô không có cái đuôi cũng không thể tránh được.

Nhưng nhiều lần như vậy, giữa hai người đều chưa có một chút động tĩnh nào.

Đến cùng là chỗ nào xuất hiện vấn đề rồi.

Lại nói giữa cô và rắn lớn có sự khác biệt giống loài, không có khả năng có được đời sau.

Cho dù rắn lớn cũng nói không cần con cái, nhưng tận đáy lòng cô luôn ôm một tia ảo tưởng.

Chủng tộc của rắn lớn thậm chí được cho là giống loài siêu cường ở thượng cổ, tuy rằng hắn không có pháp thuật được phóng đại như trong thần thoại, nhưng hắn biết bay, có hình người, thậm chí có thể biến thành bán xà.

Nói không chừng có thể đột phá rào cản sinh sản.

Cũng có thể là số lần quá ít?

“Niệm Niệm? Niệm Niệm?” Giang Nhu kêu hai lần, phát hiện cô bạn của mình vẫn bước về phía trước, cô túm lấy tay Sơ Niệm, “Còn đi nữa sẽ tông vào tường mất!”

Lúc Sơ Niệm khôi phục tinh thần, phát hiện không chỉ có Giang Nhu, Tần Minh Nguyệt cũng đang nhìn cô che miệng cười.

Cô có chút mờ mịt hỏi, “Làm sao vậy?”

Tần Minh Nguyệt cười nói, “Giang Nhu đã gọi chị hai lần mà chị đều không nghe thấy, nếu không phải chị ấy lôi chị lại, chị đã trực tiếp đâm vào tường nhà em rồi.”

Sơ Niệm ngượng ngùng nói, “Tôi thất thần rồi.”

Sau khi Giang Nhu đưa cô đến nơi, thời gian cũng không còn sớm, cô ấy nói, “Mọi người chậm rãi tán gẫu đi, tôi theo mọi người đi ra ngoài kiếm đồ ăn đây.”

Tần Minh Nguyệt vừa thấy như vậy đã biết đây là đến tìm mình, cô ấy nói: “Mau vào đi, em đang rảnh rỗi muốn chết đây.”

Hiển nhiên phòng của cô ấy trang trí đẹp hơn so với Giang Nhu một ít, nơi nơi đều là hoa, thậm chí trên một bức tường toàn bộ đều là hoa khô.

Thấy ánh mắt của Sơ Niệm dừng trên tường, Tần Minh Nguyệt hỏi, “Đẹp không chị?”

Sơ Niệm gật đầu, “Đẹp lắm, mỗi một đóa hoa lưu được sự xinh đẹp nguyên thủy, tuy rằng là hoa khô, nhưng thoạt nhìn trông rất sống động, không khác gì hoa tươi cả.”

Cô còn nhìn thấy tấm khăn voan đỏ thêu đầy hoa cô đã đội ngày hôm đó được treo ở trên tường.

Tần Minh Nguyệt cũng rất hào phóng, chỉ vào bức tường nói, “Chị thích cái nào, em lấy xuống tặng cho chị.”

“Như vậy sao được, làm những thứ này khẳng định tốn rất nhiều công sức.”

Những lời này làm cho ý cười trên mặt cô gái càng sâu, cô đứng trước bức tường nhẹ nhàng chạm vào những đóa hoa khô kia, “Muốn hoa khô giữ được vẻ đẹp và kích thước vốn có, ông nội của em chính là người thừa kế của công nghệ dệt hoa Phi Di Hóa, không chỉ biết làm hoa khô, còn có thể thêu hoa cỏ. Em lại thích lolita hơn nên ông để cho em theo học, em học nghệ không tinh, chỉ học được chút kỹ thuật này thôi, hoa khô ông nội của em làm mới là chân chính sống động.”

Giọng nói của cô bé cũng trở nên buồn bã hẳn, “Ở nơi này, không ai thích những thứ này cả, mọi người đều đang cố gắng sinh tồn, tìm kiếm thực vật có thể ăn.”

Không ngờ cô bé lại là con cháu của một nghệ nhân thủ công chân chính, chẳng trách cô lại có được một đôi tay diệu kỳ như vậy.

“Đừng nói như vậy, Minh Nguyệt, em vẫn rất lợi hại, hôm nay chị đến là tìm em là để học làm thứ này.” Sơ Niệm vỗ bả vai của cô ấy, an ủi nói.

Cô bé xoa xoa mũi, một lần nữa nở nụ cười, hì hì nói, “Em cũng không dạy không đâu nha, chị Niệm Niệm phải trả phí bái sư đấy.”

Sơ Niệm mỉm cười nói, “Tất nhiên rồi. Em muốn cái gì?”

Cô bé vươn hai ngón tay, lại nhanh chóng thụt một ngón lại, “Muốn một tấm da thú.”

Sơ Niệm nhìn ra động tác của cô, hào phóng nói, “Cho em hẳn ba tấm.”

“Thật ạ?” Cô bé mở to hai mắt hỏi, “Người đàn ông của chị sẽ không giận chị chứ, trông hắn hung dữ lắm.”

Sơ Niệm khó hiểu, “Vì sao lại giận…”

Cô bé nói, “Ở nơi này, săn bắn rất khó khăn, anh trai em tới nơi này đã hơn một năm, cũng chỉ có được một tấm da thú. Mùa đông năm trước, anh ấy đưa tất cả quần áo cho em giữ ấm. Còn anh ấy thì mặc quần áo bằng cỏ đi ra ngoài săn bắn, xuýt chút nữa bị lạnh chết ở bên ngoài. Em có nghe nói chị có rất nhiều da thú, nhưng chị dùng da thú để đổi một thứ hoàn toàn vô dụng như vậy, lúc trở về thể nào cũng bị người đàn ông của chị trách mắng.”

Sơ Niệm nghe xong trong lòng hơi thương cảm, bọn họ đều từng là sinh viên thời hiện đại, Tần Minh Nguyệt nhỏ hơn cô, mới vừa đậu đại học, còn chưa được trải nghiệm cuộc sống đại học, đã lưu lạc tới xã hội nguyên thủy gian nan vất vả như vậy, chịu nhiều nỗi khổ như vậy.

Thậm chí tay nghề vốn dĩ làm cho cô vô cùng kiêu ngạo, cũng biến thành thứ bỏ đi không chút tác dụng.

“Đừng lo, em cứ yên tâm nhận đi, đã nói cho em ba tấm thì là ba tấm.” Chỗ Sơ Niệm còn hơn mười tấm da thú chưa dùng tới, mang về còn chiếm diện tích, cứu nạn cho đồng bào của mình, ít nhất bọn họ không bị chết cóng trong mùa đông lạnh giá ở đây.

Vào mùa đông những người đàn ông của bộ lạc cũng là phải đi ra ngoài săn bắn, nhưng không phải ai cũng có da thú để mặc, số người mặc hai lớp quần áo da thú mùa hè cũng có.

Mùa đông, lúc anh trai của Tần Minh Nguyệt đi ra ngoài săn bắn với những người đàn ông khác.

Có ba tấm da thú này, cô ấy có thể làm cho mỗi một người một bộ quần áo giữ ấm, như vậy bọn họ sẽ không bị lạnh cóng nữa.

Tần Minh Nguyệt cười, khóe mắt cô ngấn lệ, chân thành hỏi: “Chị muốn hỏi cái gì, chỉ cần em biết đều sẽ dạy cho chị.”

Nhắc tới chuyên môn của mình, thần thái cô bé sáng láng, trong ánh mắt khôi phục sự tự tin.

Sơ Niệm lấy ra hai cái túi đựng của mình ra, “Chị muốn học cách đính hoa lên da thú cho đẹp.”

“Cái này đơn giản, lúc đính hoa khô thật ra em có điều chế ít nhựa cây, có thể dán rất nhiều thứ. Đợi lát nữa em cho chị một lọ mang về.” Tần Minh Nguyệt nói, “Em dạy cho chị vài thứ khác đi, chị xem quần áo của chị này, có quá nhiều chỗ bị phồng lên như vậy rất dễ bị gió luồn vào, làm sao đi tới đi lui nhiều vòng như vậy chứ, trông giống như mặt một chiếc bao tải bị xuyên thủng trên người vậy đó. Em dạy cho chị một cách may đồ, không những xinh đẹp còn chắc chắn, hơn nữa có thể thông khí.”

Sơ Niệm phát hiện, cô bé này thật sự rất biết cách may quần áo, tay cô không ngừng, thậm chí cô còn biết thêu vài thứ đơn giản, còn có thể dùng cỏ cây chà xát sợ chỉ may áo lông, quả thực là tiểu thợ may thiên tài, không hổ là con cháu của nghệ nhân.

Dưới sự chỉ dẫn của Tần Minh Nguyệt, cô trực tiếp gỡ túi đựng của mình ra rồi khâu lại một lần nữa, không chỉ đính hoa khô xinh đẹp trên bề mặt còn dùng chỉ kim tuyến làm đường viền hoa đơn giản.

Nhìn thấy hai chiếc túi đựng mới tinh làm cho bọn họ quên luôn hình dạng ban đầu của chúng.

Đây là thành phẩm Sơ Niệm bận bịu suốt một buổi chiều vừa học vừa làm mới làm ra.

Sơ Niệm thật sự vô cùng hài lòng.

Tần Minh Nguyệt cúi thắt lưng, cười nhìn Sơ Niệm đang tủm tỉm, trực tiếp vỗ cô một cái, “Vừa lòng như vậy à, mau chóng nộp da thú lên đi.”

Bộ dạng của cô ấy thật sự là từ trên xuống dưới đều toát ra mùi tham tiền.

“Mới quen biết một ngày mà nhóc đã không phân lớn nhỏ với chị rồi.” Sơ Niệm cũng không cam yếu thế, hai chị em kém nhau ba bốn tuổi chọc nhau rối tung rối mù.

Cho đến bên ngoài vang lên giọng của một người người đàn ông, “Minh Nguyệt.”

“Là anh trai em.” Tần Minh Nguyệt cười “Dạ!” một tiếng trả lời, “Em đây.”

Người đàn ông đẩy cửa bước vào, từ cánh cửa đang mở nửa chừng có thể nhìn thấy một người đàn ông cao lớn khác ở phía sau hắn nữa.

“Cửu Di.” Sơ Niệm cười quay đầu lại nói, “Ông xã chị tới đón chị rồi. Ngày mai chị lại đến, sẽ mang theo da thú cho em.”

Tạm biệt xong, Sơ Niệm vắt tay ở sau người, nhảy tới trước mặt người đàn ông.

Rắn lớn liếc thấy tay của cô ở sau lưng còn giấu thứ gì đó, hắn cúi đầu nhìn cô nói, “Ta làm thịt nướng rồi.”

Sơ Niệm nghiêng đầu lại gần hắn thêm một chút, khen ngợi, “Ông xã của ta thật là đảm đang quá.”

Rắn lớn thích được khen nhất, mặc kệ được khen bao nhiêu, hắn đều sẽ vui vẻ đến hồng cả lỗ tai.

Hai người cùng nhau chậm rãi trở về, thu hút không ít ánh mắt của những người khác, còn có người nhiệt tình đi lên chào hỏi.

Sơ Niệm đều cười đáp lại.

Rắn lớn bày ra một vẻ thản nhiên, nhưng cũng không chán ghét.

Trên đường trở về, Sơ Niệm thấy bên cạnh chuồng gà lại mọc lên một cái chuồng cừu, xem ra đây là thành quả cả ngày hôm nay của hắn.

Ở chỗ bên cạnh chuồng gà của hắn còn có một cái chuồng gà khác thoạt nhìn không quá thành công.

Rắn lớn như sợ Sơ Niệm nghĩ cái tàn thứ phẩm là hắn làm, giải thích: “Đó là bọn họ làm đấy.”

Sơ Niệm cười khẽ, “Vừa nhìn là có thể nhận ra mà.”

Ở phương diện làm ruộng, người của bộ lạc như có thiên phú trời cho, cũng có thể vì được lợi từ khí hậu ở thời nguyên thủy, thời tiết hay mưa, còn một nguyên nhân là có đất đai phì nhiêu.

Lúc Sơ Niệm tự mình thăm dò việc gieo trồng đã phát hiện ra.

Bốn mùa ở nơi này vô cùng rõ ràng, xuân hạ thu đông đều có đặc điểm riêng.

Nhưng thực vật ở nơi này vô cùng kiên cường, giống cải đông có thể gieo trồng bốn mùa một năm, rất nhiều vụ thu hoạch khác cũng không nhất định phải dựa trên gieo trồng theo mùa, cũng có thể đủ sống.

Nhưng những đều này cũng giới hạn trong ba mùa xuân hạ thu. Mùa đông đến, thực vật vẫn cần nghỉ ngơi.

Về phần thổ nhưỡng của nơi này, có thể nói là hoàn toàn không bị khai khẩn quá đáng, vô cùng phì nhiêu. Cho dù không bón phân mà chỉ dựa vào sự nuôi dưỡng của đất cũng có thể mang đến thu hoạch ngoài dự kiến.

Và, người ở bộ lạc núi Xà Thần có gan thử nghiệm cũng có mỹ đức cần lao.

Tất cả các nhân tố trên tổng hợp lại tạo nên một bộ lạc núi Xà Thần vô cùng có thiên phú làm nông.

Về phần nuôi dưỡng và thủ công, bọn họ thật sự rất kém cỏi.

Giống như việc bọn họ vô cùng kém cỏi trong việc săn bắt.

Sau khi về đến nhà, Sơ Niệm vào phòng trước, rắn lớn vào lấy thịt nướng trên bếp ra, Sơ Niệm thừa dịp này bỏ hai cái túi đựng đã làm xong vào trong tủ.

Cho đến khi cơm nước xong, cô mới nói với người đàn ông, “Cửu Di, chàng nhắm mắt lại.”

Tuy rằng rắn lớn không hiểu, nhưng vẫn nhắm hai mắt lại, nghe được tiếng bước chân của cô đi về phía tủ sau đó ngăn tủ bị mở ra, tiếp theo tiếng đồ vật bị lấy ra.

“Giờ thì mở mắt ra đi.” Sơ Niệm giơ hai cái túi đựng được giấu sau lưng ra, đắc ý nói, “Đẹp không?”

Rắn lớn gật đầu, “Đẹp lắm.”

“Đây là quà tân hôn của chúng ta, về sau ngày này hàng năm đều là ngày kỷ niệm ngày kết hôn của chúng ta.” Sơ Niệm tuyên bố.

“Ngày kỷ niệm kết hôn?”

Sơ Niệm giải thích, “Vì để cho chúng ta không quên chúng ta kết hôn vào ngày nào.”

Rắn lớn mơ hồ, “Ngày này hàng năm chúng ta đều phải kết hôn một lần?”

Giải thích được thành như vậy thật sự là nhân tài, Sơ Niệm hừ một tiếng rồi nói, “Mỗi năm cưới chàng một lần, chàng nghĩ hay lắm.”

Một lần ‘vui vẻ’ đêm tân hôn, cô ‘vui vẻ’ một đêm một ngày lại một đêm một ngày, vui vẻ đến mức cả người không còn là chính mình.

Mỗi năm ‘vui vẻ’ một lần, vậy thì quá hời hắn.

Cô một lần nữa giải thích ngày kỷ niệm là gì, lúc này rắn lớn đây mới thông suốt, “Ý là nói, mỗi ngày đều có thể là ngày kỷ niệm.”

Sơ Niệm: “……”

Hình như là như vậy, những giống như không phải như vậy.

Bỏ qua đề tài ngày kỷ niệm này, Sơ Niệm thấy rắn lớn cầm túi đựng đồ không biết sử dụng như thế nào, cười xuất lấy cái túi của mình ra bỏ điện thoại vệ tinh của mình vào, cố ý cường điệu, “Nhất định gài cái nút này lại, như vậy cho dù chàng có đang bay trên trời, điện thoại cũng sẽ không rơi xuống.”

Bên trong túi là một lớp lông thú thật dày. Có thể bảo vệ điện thoại vệ tinh không bị xóc hỏng.

Cái nút trên nắp chính là vì phòng ngừa điện thoại vệ tinh rơi ra ngoài.

Rắn lớn dựa theo lời Sơ Niệm nói mở túi ra, từ bên trong lấy ra một trang giấy trúc hơi nhăn.

Nụ cười trên mặt Sơ Niệm biến mất.

Rắn lớn mở trang giấy ra, chính là tờ giấy lúc ấy bọn họ cùng nhau viết kia.

Hôm nay sau khi làm xong túi đựng đồ, cô tùy tay bỏ tờ giấy vào trong túi.

Vừa rồi giấu chúng ở sau lưng lúc đưa cho người đàn ông cô quên mất chuyện này, chỉ đưa cho hắn một cái, chưa từng nghĩ đến chuyện trang giấy này sẽ vừa lúc rơi vào tay hắn.

Cô đột nhiên nghĩ tới chuyện xảy ra sau khi hỏi Đại vu hôm nay.

Đại vu còn nghiêm túc nhìn dòng chữ cuối cùng mà Sơ Niệm chỉ, bà bắt đầu cầm tờ giấy này đi vào trong phòng liên tục đối chiếu với khối đá lớn kia, miệng lẩm bẩm nửa ngày, khiếp sợ trừng lớn mắt, rồi quỳ xuống trước mặt cô.

Sơ Niệm vội vàng đỡ bà ấy dậy. Ánh mắt tín ngưỡng Đại vu dành cho Sơ Niệm càng thêm khắc sâu.

Lúc Sơ Niệm truy vấn những lời này có ý gì, Đại vu nói, “Ngài xem, dạng chữ này đang chỉ xà thần.”

Sơ Niệm nhìn nhìn hình dạng của chữ, được Đại vu giải thích, cô cảm thấy những chữ này thật sự khá giống đang vẽ rắn, còn thêm một đôi cánh.

Này trong nháy mắt khiến cho Sơ Niệm liên tưởng đến Cửu Di.

Xà khẳng định là xà, nhưng là đây không phải xà thần.

Sơ Niệm gật gật đầu, Đại vu tiếp tục nói, “Những lời này là đang chỉ ngài.”

Vừa rồi không phải còn đang nói xà thần sao, sao lại biến thành cô rồi.

Sơ Niệm tiếp tục hỏi, “Ta làm sao vậy?”

Đại vu nói: “Ý của những lời này chính là dâng tặng sinh mệnh cho người phụ nữ của thần. Cho nên những lời này đang nói thần nữ ngài đấy.”

Phiên dịch một chút chính là: tên rắn này muốn đoạt cái mạng của cô.

Sơ Niệm có chút hoài nghi, lúc ấy bọn họ viết mấy câu này đâu có rạn nứt tình cảm gì không vẫn đang trong lúc tình thâm ý nồng, sao hắn lại viết xuống một câu sát phong cảnh như vậy, còn thần thần bí bí nói đây là bí mật.

“Ta không tin bí mật của chàng chính là muốn giết chết ta đâu.” Sơ Niệm thở phì phì nói.

Cho nên, đây mới là lý do cô giấu trang giấy này đi.

Cũng vì vậy nên trông tờ giấy này bị nhăn thành như vậy.

“Những lời này không phải có ý đó.” Rắn lớn ôm cô vào lòng, chỉ vào hàng chữ kia dịch lại một lần: “Những lời này có nghĩa là, người phụ nữ ta sẽ quấn quýt cả đời trong sinh mệnh của mình.”

Dâng tặng sinh mệnh cho người phụ nữ của thần.

Người phụ nữ ta sẽ quấn quýt cả đời trong sinh mệnh của mình.

Khác biệt nhau nhiều như vậy.

“Nhưng Đại vu tìm được khối đá lớn trong phòng có chữ giống những chữ này như đúc.” Sơ Niệm uất ức nói, “Vốn dĩ ta tự dịch như thế này, sau khi ta chết chàng sẽ ăn ta. Bởi vì chàng nhìn chữ này xem, là một người nằm xuống, một con rắn ở đây, hình như miệng của nó đang mở ra.”

Rắn lớn lại lần nữa giải thích cho cô, “Nằm xuống là đã chết, nhưng miệng của con rắn này đang ngậm lại mà.”

“Vậy còn phía sau thì sao, ta ở chính giữa, chàng quấn lấy ta trong bụng chàng.” Sơ Niệm chỉ vào nơi đó.

Rắn lớn: “Đây là ta quấn lấy nàng, không phải ở trong bụng.”

Sơ Niệm đã hiểu rồi.

Thì ra là đồng sinh cộng tử.

Con rắn này phiên dịch cũng được đấy.

Người phụ nữ ta sẽ quấn quýt cả đời trong sinh mệnh của mình.

Vì phòng ngừa Sơ Niệm nghĩ linh tinh, rắn lớn còn nghiêm túc nói, “Trước kia những từ này không phải như thế, ta cũng không biết tại sao hiện tại bị phiên dịch thành như thành những từ kỳ lạ như vậy, hoàn toàn không giống với trước kia.”

Ngôn ngữ trải qua thay đổi thời đại, ý nghĩa của từ cũng sẽ thay đổi.

Nhất là một thế hệ bộ lạc núi Xà Thần chỉ có một Đại vu, trong lúc học chữ những chữ này được vẽ gần giống nhau như vậy cũng sẽ xảy ra chuyện truyền thụ sai lầm.