Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 138




Rắn lớn nói cái đuôi của mình không thu về được, Sơ Niệm ôm chặt cái đuôi của hắn, ngửa đầu cười hỏi: “Thật sự không thu về được nữa?”

Bọn họ ở chung một chỗ lâu như vậy, cho tới bây giờ rắn lớn chưa từng xuất hiện tình huống không thu được đuôi về.

Cô còn cho là rắn lớn đang nói đùa.

Nhưng khi rắn lớn gật đầu một lần nữa, nghiêm túc nói: “Niệm Niệm, thật sự không thu về được nữa.”

Sơ Niệm cuống lên: “Chúng ta về nghỉ ngơi một chút đã, có phải mấy ngày nay không được ngủ cho nên mệt hay không?”

Lần này tới bộ lạc núi Xà Thần, rắn lớn rất ít ngủ.

Con người mà thiếu ngủ trong khoảng thời gian lâu như vậy thân thể nhất định sẽ không thoải mái, nghiêm trọng hơn có thể bị đột tử.

Rắn lớn mặc dù là sinh vật trong truyền thuyết thần thoại, nhưng hắn cũng là một sinh mạng, sẽ biết mệt.

Sơ Niệm hỏi: “Còn có thể đi đường hay không? Nếu không ta đỡ chàng.”

Rắn lớn lắc đầu nói: “Không sao, một lúc nữa là hết.”

Sơ Niệm không thể nào chấp nhận lời nói thoái thác này, cô kiên định nói: “Bây giờ, lập tức, quay về nghỉ ngơi.”

Hàng rào vây quanh sân đã làm xong, có những hàng rào này che chắn, cuối cùng bọn họ cũng thuận lợi về được đến phòng.

Nhưng sau khi trở về phòng, cô phát hiện đuôi của rắn lớn đã đổi về hai chân.

“Chàng khỏe rồi?”

Sơ Niệm nhìn hai chân hắn, một đường nhìn lên, xác nhận hắn không có khác thường mới đỏ mặt rời ánh mắt khỏi bụng của hắn.

Người đàn ông ở trước mặt cô lần nữa biến thành đuôi rắn, lại biến về hai chân.

Lặp đi lặp lại mấy lần để nghiệm chứng, nói với Sơ Niệm: “Ta thật sự không sao.”

Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ lừa gạt cô vợ bé nhỏ của mình.

Sơ Niệm cảm thấy mình sắp bị dọa hoảng hồn, cô ôm lấy eo hắn hắn, ủ ê: “Sau này không được đùa giỡn như vậy nữa. Ta còn tưởng rằng chàng bị bệnh.”

Bàn tay rắn lớn khẽ vuốt ve bàn tay xỏ trong lớp lông da của cô, an ủi bàn tay nhỏ bé bất an của cô: “Không sao, sẽ không bệnh đâu.”

Sơ Niệm ló đầu ra khỏi ngực hắn, kéo hắn đến bên mép giường, ấn hắn ngồi xuống giường nghiêm túc nói: “Cho dù không làm sao, cũng phải ngủ một giấc.”

Rắn lớn còn muốn nói gì đó.

Sơ Niệm cũng ngồi xuống bên cạnh, sợ hắn không ngoan ngoãn nghe lời, ôm cánh tay hắn nói: “Ta ngủ cùng với chàng.”

Sơ Niệm nhắm mắt lại rồi, hai chân rắn lớn lại biến thành đuôi rắn, cái chóp đuôi dây dưa mắt cá chân cô.

“Đừng nghịch.”

Sơ Niệm cảm thấy hơi ngưa ngứa, ôm người đàn ông nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi.”

“Quần áo mới Niệm Niệm làm bị rách mất rồi.”

Vừa nãy, hắn không thể ức chế biến ra cái đuôi, quần áo xoẹt một tiếng rách mất rồi.

Sơ Niệm biết hắn thích bộ quần áo đó đến mức nào, ngồi dậy nói: “Về rồi ta sẽ làm cho chàng thật nhiều quần áo mới, ta không chỉ biết mỗi một kiểu quần áo đó, để cho chàng ngày nào cũng có quần áo mới mặc.”

Người đàn ông ôm eo cô gật đầu: “Được.”

Sơ Niệm ôm lấy mặt hắn, hôn nên đôi mắt của hắn, dịu dàng dỗ dành: “Bây giờ quý ngài rắn có thể ngủ được chưa?”

Rắn lớn ừ một tiếng, không mở mắt ra nữa.

Dễ dụ giống như đứa bé vậy.

Đều nói đàn ông chỉ có ở bên cạnh người phụ nữ mình thích mới có thể ngây thơ giống như một đứa bé, vậy thì con rắn bên cạnh này phải là một đứa trẻ rắn lớn nhất từ trước đến nay.

Nghĩ vậy, khóe miệng Sơ Niệm cong lên nụ cười, nằm ở trong ngực người đàn ông, cũng nhắm hai mắt lại.

Giấc ngủ này kéo dài hết buổi chiều, lần nữa tỉnh lại trời đã tối rồi, Sơ Niệm đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe đến bên ngoài hình như có tiếng ai đó gọi cô.

“Thần nữ. Thần nữ?”

Ông chú làm bình gốm gọi mãi cũng không thấy thần nữ đi ra, lại thấy căn nhà thần nữ ở tối đen, nhìn giống như bên trong không hề có người, đang xoay người định đi thì thấy cửa nhà mở ra.

Ông chú tiến lên chỉ một hàng vại nói: “Thần nữ, thứ ngài cần ta mang đến rồi đây.”

Tổng cộng có năm cái lu lớn, còn có một hàng bình nhỏ cùng ly nước các loại kiểu dáng.

Toàn bộ đều là kiểu dáng Sơ Niệm muốn.

Sơ Niệm mắt ngái ngủ đếm một lượt, nghi ngờ hỏi: “Sao lại có vẻ như thừa một chút.”

Cho là mình nhìn nhầm, Sơ Niệm dụi mắt đếm lại một lần nữa thì ông ta nói: “Còn thừa ra một ít là để cảm ơn thần nữ.”

Sơ Niệm sửng sốt: “Cảm ơn?”

Người đàn ông quá phấn khích, các nếp nhăn trên mặt đều rúm ró cả lại, hắn lớn tiếng nói: “Mọi người trong bộ lạc núi Xà Thần có ai không phải cảm ơn thần nữ, thần nữ mang tới cách trồng trọt khoai tây, mùa đông năm nay chúng ta sẽ không phải sợ chết đói nữa rồi.”

Nhìn rất nhiều chum vò trước mặt, Sơ Niệm để lại hai cái chum lớn ở đây đựng nước, còn lại thì chuẩn bị mang về núi Tường Vân làm để đựng nước tương và giấm.

Nước tương cùng giấm dùng vại sành cất ra mùi vị càng thêm nồng đậm, với lại thời gian để ủ cũng tương đối dài, cho nên một lần làm nhiều một ít, sẽ ăn được rất lâu.

Còn một ít thì bổ sung vào số ly rượu lần trước bị bọn họ say rượu đại chiến làm vỡ.

Cùng với một ít vại sành lần này cô đặt làm riêng kiểu dạng mới, bên trong còn có một cái ấm trà.

Rắn lớn ở sau lưng cô, dựa theo yêu cầu của cô khuân hết những thứ này để vào trong bếp, còn lại tạm thời để trong phòng khách chuẩn bị mang đi.

Sau khi sân nhỏ ở đây được hoàn thành, Sơ Niệm cùng rắn lớn cũng chuẩn bị trở về.

Chỉ có điều ngay trước khi trở về, bọn họ gặp một vấn đề to lớn.

Lần này trở về phải mang theo quá nhiều thứ, mía chất đống thành núi, mấy cái lu ngoại cỡ, lại cả khoai tây, ngoài ra những thứ lặt vặt cũng nhiều vô số.

Cho dù rắn lớn có biến về hình rắn, cộng thêm hai con kỳ lân cũng không cách nào mang hết nhiều đồ như vậy về.

Khi Sơ Niệm đang băm khoăn có nên bỏ bớt một ít đồ lại không thì thấy rắn lớn lại đi ra ngoài.

Cũng không lâu lắm, cô thấy hắn dẫn theo một người đàn ông trở lại.

Là Tần Thăng.

Một người đàn ông một con rắn thương lượng với nhau rất lâu, Sơ Niệm thấy rắn lớn bắt đầu ra tay với đống gỗ.

Hắn làm được một chiếc xe đẩy hai bánh!

Giống như xe bò ở nông thôn lúc nhỏ, dùng gỗ làm thân xe, có bánh xe, một lần có thể chất lên rất nhiều thứ.

Có thể buộc vào một bộ ách đeo lên mình bò, cũng có thể tháo ra dùng tay đẩy.

Vô cùng tiện lợi.

Sơ Niệm đột nhiên nghĩ đến Tần Minh Nguyệt từng nói anh trai cô bé là dân chuyên ngành cơ khí, năm nay đã tốt nghiệp, đúng chuyến du lịch tốt nghiệp lại không hiểu sao bị lôi đến nơi này.

Dân cơ khí lại gặp ngay một có rắn có năng lực thực hành rất mạnh.

Đúng là không còn gì tuyệt vời hơn.

Cô đã từng chứng kiến khả năng ra tay của rắn lớn, chỉ cần cô mô tả rõ ràng, nhỏ như tăm xỉa răng, cây lấy ráy tai, đến lớn như bàn ghế và cối đá, hắn đều có thể làm được, hơn nữa cộng thêm ý tưởng của chính hắn, thành phẩm làm ra còn tốt hơn so với dự đoán của cô.

Làm xong một cái, bọn họ cũng không dừng lại, trong vòng một ngày làm ra được bốn cái.

Rắn lớn làm ra các bộ phận bánh xe và thân xe kích thước giống hệt nhau, Tần Thăng và Thủy Hách ở bên cạnh lắp ráp.

Có thể nói là bận không ngẩng đầu lên được.

Giữa trưa, Sơ Niệm chuẩn bị cơm nước cho mấy người bọn họ.

Khi đến chạng vạng tối, Sơ Niệm rốt cuộc không nhịn được đến bảo bọn họ: “Hôm nay làm nhiều quá rồi, nghỉ ăn mía đi.”

Trong tay Sơ Niệm cầm mía, một đầu đã dóc vỏ, một đầu thì chưa. Rắn lớn tay tiếp tục làm việc, miệng gặm một miếng, đầu khúc mía còn vỏ tím bị mất ngay một tiếng lớn.

Sơ Niệm: “… Sao chàng lại ăn đầu chưa róc vỏ. Với lại cũng không được nuốt xuống, chỉ nhai lấy nước rồi nhả bã ra.”

Rắn lớn nhanh nhảu đã nuốt xuống: “… Rất ngọt.”

Sơ Niệm bật cười.

Tần Thăng cùng với Thủy Hách vừa ráp xong một cái xe đẩy hoàn tất, nhìn đầu màu tím bị cắn mất một miếng, trầm trồ thán phục: “Cửu Di, ngươi có có còn là người hay không vậy. Chúng ta thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại, ngươi lại giống như chẳng có chuyện gì vậy. Còn có thể nhai luôn cả mía chưa hề róc vỏ!”

Không ngờ cảnh này lại bị người khác thấy mất rồi, Sơ Niệm hơi cứng người, sau đó lập tức đứng chắn trước người rắn lớn, ra vẻ cười trêu ghẹo: “Cũng đâu có khác người lắm đâu.”

“Chị dâu bao che kìa.”

Tần Thăng và Thủy Hách cười rộ lên.

Xem ra là qua loa lấp liếm lừa được rồi, Sơ Niệm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thúc giục: “Trong nồi có cơm, ăn rồi chặn cái miệng các ngươi lại.”

Hai người đàn ông cười ha ha đi xới cơm ăn, Sơ Niệm nhìn một đống linh kiện bằng gỗ, nghi ngờ hỏi: “Cửu Di, làm nhiều xe đẩy như vậy làm gì?”

Rắn lớn cúi đầu nhìn cô nói: “Cái này một lần có thể vận chuyển rất nhiều thứ, một cái để ở đây dự phòng, hai cá mang về núi Tường Vân, còn một cái là để cho Tần Thăng.”

Xem ra là Tần Thăng cho hắn bản vẽ, nhưng mà nơi này không có công cụ thích hợp, cũng không có công cụ bằng thép, cho nên bọn họ không cách nào làm được, chỉ có thể nhờ rắn lớn làm ra các bộ phận, sau đó bọn họ lắp ráp thành xe.

Xe làm xong được ràng vào người hai con kỳ lân, khoai tây thì cất vào trong mấy cái bình gốm to, dùng sợi giây buộc chặt lại đề phòng rơi xuống, những thứ đồ khác cũng được chất lên xe cho kỳ lân kéo.

Một người một rắn không cần cõng đồ nữa, thậm chí còn có thể cùng nhau ngồi trên xe.

Sau khi trở lại núi Tường Vân, Sơ Niệm cũng chính thức bắt đầu chuẩn bị vật tư cho mùa đông.

Có kinh nghiệm hai mùa đồng trước, bây giờ Sơ Niệm đã quen tay quen việc nên xử lý rất gọn gàng trôi chảy.

Năm nay cô trồng rất nhiều nông phẩm, không phải lo lắng chuyện thiếu lương thực, không cần lo lắng cả năm như năm ngoái.

Sau khi Sơ Niệm trở lại, việc đầu tiên cô làm chính là hoàn thành chuyện đã hứa với rắn lớn, bỏ ra hai ngày làm quần áo mới cho hắn.

Lúc trước may cùng Minh Nguyệt, từng bước từng bước một, dường như rất suôn sẻ, không có gì khó khăn.

Đến lúc tự mình hoàn thành lại đột nhiên không nhớ nổi bước kế tiếp nên làm cái gì.

Cũng may sau nhiều lần thử đi thử lại thì cũng coi như thành công.

Nhưng mà một bộ chắc chắn là không đủ.

Dựa theo quy luật của thế giới này, bây giờ là cuối mùa thu, qua một tháng nữa thì bước vào thời điểm tháng mười một, thời tiết sẽ đột ngột chuyển lạnh, bắt đầu giá rét.

Khi trời bắt đầu trở lạnh, cô và rắn lớn sẽ chuyển đến hang dưới lòng đất, nơi đó không có tiếng gió vù vù, ấm áp thoải mái giống như căn phòng mở lò sưởi ở phương bắc vậy.

Nhưng mà vào thời điểm lạnh nhất mùa đông, nhiệt độ bên ngoài ít nhất phải ấm mười mấy độ, hơn nữa còn kéo dài đến cả tháng.

Bọn họ không thể nào một tháng cũng không ra khỏi cửa.

Sơ Niệm cần làm cho hai người càng nhiều quần áo hơn nữa.

Ngoài làm quần áo, còn có một việc chính là bọn họ mang về nhiều mía như vậy.

Mặc dù cô luôn thích ăn các loại đồ ngọt, ví dụ như mật ong, hoặc các loại trái cây, trái cây không có vị ngọt.

Nhưng vị ngọt của những thứ này đều khác với đường trắng.

Đường mía cũng khá là dễ làm, chỉ cần dùng cối đá ép sạch nước trong cây mía ra, sau đó dùng lửa đun cô đặc lại.

Đến khi nước đường nguội đi là được đường mía.

Lúc nấu nước mía phải duy trì độ lửa, không ngừng khuấy đều, xem xem có phải thêm nước mía mới vào hay không, nếu không nhiệt độ quá cao nước đường sẽ bị đắng, vậy thì sẽ lãng phí cả một nồi nước mía mất.

Nước mía đã nấu xong để một bên cho nguội, Sơ Niệm mang lưới bắt cá ra đầm nước phía sau.

Bình thường Sơ Niệm có bánh mì bị ỉu hoặc chút bánh bao gì đó đều sẽ mang ra cho cá ăn.

Bây giờ cô chỉ chuẩn bị một ít vụn bánh bao rắc xuống nước, thì lập tức sẽ có cá bơi đến.

Mới đầu chỉ có một ít cá nhỏ bơi tới.

Sơ Niệm cầm lưới cá tiếp tục chờ đợi, quả nhiên, một lát sau thì có cá lớn từ chỗ sâu trong đầm nước bơi lại.

Nuôi lâu như vậy, đã đến thời điểm báo đáp công ơn nuôi dưỡng rồi!

Cô phấn khích nắm chặt lưới cá trong tay, nhắm đúng thời cơ nhẹ nhàng thả lưới cá vào trong nước, lưới cá xòe ra, cô từ từ đến gần con cá lớn nhất kia, nhanh chóng bắt nó ra ngoài.

Bởi vì lâu ngày được Sơ Niệm cho ăn, hơn nữa cho tới bây giờ chưa từng bị ai bắt, đám cá này căn bản không ngờ mình lại bị bắt như vậy.

Sơ Niệm đập đầu đánh vảy cá rồi mổ bụng moi nội tạng.

Trong ngoài đều rửa ráy sạch sẽ, cô bổ cá ra, bắt đầu nổi lửa làm nóng chảo dầu.

Loại cá này Sơ Niệm cũng không biết là loại cá gì, cả người đen xì, nhưng không giống cá diếc, cũng không giống cá chuối, trong người chỉ có vài cái xương lớn, lăn quan bột thả vào chảo dầu sôi lăn tăn rán lên hai mặt vàng ươm, màu sắc hết sức đẹp mắt.

Cá rán xong đặt lên bàn ăn, dưới bàn ăn có một chậu than nhỏ đang cháy.

Thời tiết trở nên lạnh hơn thức ăn cũng rất nhanh bị lạnh, chậu than ấm áp này sẽ giải quyết vấn đề không biết lúc nào rắn lớn trở về.

Làm xong cá rán, Sơ Niệm nhìn chỗ nước đường, múc ra một muỗng, nghĩ một chút lại múc thêm một muỗng.

Đường hiện đại đã trải qua rất nhiều công đoạn chế biến, tinh luyện, loại đường này cô làm độ đường kém hơn nhiều, phải cho nhiều một chút mới có mùi vị.

Thêm nước sốt làm từ cà chua nhìn rất đẹp mắt, tưới lên cá rán vàng ươm, hương vị thơm ngọt lập tức lan tràn.

Rắn lớn vừa tới cửa hang đã ngửi được mùi này: “Thơm quá.”

Thơm của hắn có chút khác biệt so với người bình thường.

Người bình thường nói thơm là mùi thơm của thịt, của các loại mùi thơm.

Nhưng với một con rắn yêu nhất là đồ ngọt, nghe được hắn nói thơm thì nhất định là mùi ngọt, hoặc là mùi thịt.

Sơ Niệm cười nói với hắn: “Rửa tay đã.”

Khi rắn lớn rửa tay, Sơ Niệm đã bưng tất cả các món ăn khác để lên bàn.

Rắn lớn nhìn con cá đỏ au trước mặt, nghi ngờ hỏi: “Đây là mùi gì vậy, cảm giác thật là ngọt.”

“Chàng nếm thử xem.”

Sơ Niệm gắp một miếng cá, lăn qua trên đĩa cho dính đều nước sốt, nhìn vô cùng hấp dẫn.

Rắn lớn nuốt miếng cá vào miệng xong thì kinh ngạc trợn to hai mắt, cá rán vỏ ngoài giòn giòn dai dai, thịt cá bên trong non mềm, cộng thêm vị nước sốt chua ngọt lan trong miệng, mùi này giống như rượu để lâu năm, khiến cho tim hắn chộn rộn không thôi.

Nhai kỹ rồi nuốt xuống, trong miệng vẫn là vị ngọt thơm không giống với bất kỳ một loại vị ngọt nào khác.

“Đây là vị của đường mía.”

Sơ Niệm giải thích: “Đường mía là đường làm ra chính từ chỗ mía chúng ta mang về.”

“Từ cái thứ đen thui đó á?”

Mía mang về sau chỉ có Sơ Niệm ăn được một cây, rắn lớn thấy đã ăn vào rồi lại còn phải nhổ ra hết sức phiền phức, nên không thèm đụng vào nữa.

Hôm nay nghe được thứ hương vị tuyệt vời này lại từ mía mà ra, thật là không thể tin nổi.

Sơ Niệm một mực mím môi cười.

Thứ làm hắn càng bất ngờ còn ở phía sau nữa.

Đường mía không chỉ có thể làm ra các món chua ngọt.

Mặc dù rất thèm cá chua ngọt, nhưng rắn lớn vẫn nhường Sơ Niệm ăn trước, điều này dường như đã trở thành bản năng trong hắn.

Ăn xong một bữa cơm, Sơ Niệm lại đi xem nước đường đang để nguội. Nước đường đã hoàn toàn nguội xuống, nhưng mà muốn thành đường trắng còn cần một bước rất quan trọng, loại bỏ màu nâu sậm trong đường thô này.

Muốn loại bỏ màu sắc này đi, phải cho thêm nước đất sét vàng.

Nghe có chút không thể tưởng tượng nổi, cho nên Sơ Niệm định trước tiên đi xuống lấy một chút đất sét vàng làm thử nghiệm.

Cô mang theo một cái giỏ trúc, ở dưới đáy giỏ trúc lót một tầng da thú, chuẩn bị đi lấy một giỏ đất sét vàng về.

Cầm một viên đá dạ quang chầm chậm đi xuống, lúc sắp tới cửa hang, Sơ Niệm ngửi thấy một thứ mùi kỳ quái.

Cô càng đi xuống, thứ mùi này càng rõ ràng.

Là mùi máu tanh!

Còn có cả tiếng động vật gào thét.