Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 146




Con thỏ gì chứ?

Sơ Niệm nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra từ lúc nào mà bản thân lại nợ tên đó hai con thỏ.

Ngược lại rắn lớn trầm ngâm một lát, từ tốn nói: “Lần trước hắn xâm nhập vào bộ lạc núi Xà Thần đã từng nói lấy hai con lợn đến đổi chính hắn. Ban đầu hắn giao một con lợn và hai con thỏ, sau đó nửa đêm hắn lại mang đến một con lợn nữa.”

“Nói như vậy thì đúng là nợ hắn hai con thỏ thật.” Sơ Niệm không để ý lắm mà nói: “Vậy chúng ta đi bắt hai con thỏ về trả hắn là xong rồi.”

Màu lông của thỏ lợn rừng là màu bụi đất, bây giờ trời vừa mới có tuyết rơi, muốn bắt hai con thỏ chỉ là chuyện rất đơn giản.

Bởi vì bộ lạc núi Xà Thần sẽ họp chợ cùng với Ngự Thú tộc, thời gian mở phiên chợ đành phải hoãn lại, phải mất thêm một thời gian nữa mới có thể về nhà.

Sơ Niệm cười nói: “Hay là ngày mai chúng ta đi bắt thỏ về chơi đi?”

Rắn lớn gật đầu: “Được.”

Đi mất vài phút bọn họ mới trở về đến nhà. Vào phòng rồi, Sơ Niệm lập tức nói: “Mau thả ta xuống đi, chúng ta đã về đến nơi rồi.”

Hắn thả cô xuống, Sơ Niệm đẩy hắn quay về giường, rồi lại cho thêm than vào chậu than.

Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, Sơ Niệm kéo rắn lớn đến bên cạnh chậu than, tìm trong ngăn tủ lấy ra mấy tấm da thú phủ lên tên giường, lúc này mới phát hiện trong ngăn tủ lại có thêm đồ.

“Tối hôm qua chàng lại trở về lấy thêm đồ à?”

“Ta thấy trong ngăn tủ trống không.”

Sơ Niệm cười nói: “Vốn cũng chỉ là ở một thời gian ngắn, hiện tại ngăn tủ này đều đầy đến không thể nhét thêm gì được nữa rồi.”

“Nhét không được thì có thể làm thêm một cái tủ nữa.” Hắn nói.

Sơ Niệm dở khóc dở cười: “Ý của ta không phải như vậy.”

Trong ổ chăn dần ấm áp hơn, lớp vảy phía sau cổ của rắn lớn cũng dần dần biến mất.

Sơ Niệm lấy ra hai tấm da thú, dùng kéo từ từ cắt theo hình dạng của quần áo, vừa cắt vừa nói: “Lấy nhiều đồ về đây như vậy mà cũng không biết lấy cho bản thân một bộ quần áo, lúc nãy lại còn dám cởi trần chạy ra ngoài. Chàng mà còn dám như vậy thì ta sẽ giận chàng, không bao giờ để ý đến chàng nữa.”

“Sẽ không có lần sau đâu.” Hắn chân thành nhận lỗi.

Sơ Niệm thấy bộ dạng mê man của hắn thì nói: “Buồn ngủ thì ngủ đi, rắn vốn là phải ngủ đông mà, ta sẽ không cười chàng đâu.”

Phần lớn thời gian của mùa đông đều là sống cuộc sống như vậy, bên ngoài tuyết rơi, trong phòng ấm áp dễ chịu, rắn lớn ngủ nướng, cô làm một ít đồ gì đó để giết thời gian.

Thi thoảng sẽ hẹn nhau ra ngoài săn bắn, con mồi bắt được sẽ trở thành nguyên liệu nấu ăn tối hôm đó của hai người.

Trước khi ra ngoài đi săn, Sơ Niệm gọi lại người đang định ra khỏi cửa: “Đừng có gấp vậy, chàng lại đây.”

Rắn lớn bước đến trước mặt rồi cô mới nói: “Cúi đầu.”

Đợi hắn cúi đầu, Sơ Niệm lấy ra một cái khăn quàng cổ từ phía sau, quấn hai vòng cho hắn rồi khoát lên trước người: “Quàng kín vào, như vậy cho dù có tuyết rơi thì cũng sẽ không có tuyết chui được vào từ cổ áo.”

Đây là lần đầu tiên bọn họ đi săn ở khu vực này, rắn lớn không gọi thêm những người đàn ông khác của bộ lạc núi Xà Thần đi cùng, đây là thời gian ở chung riêng tư của hai người.

Sơ Niệm nhanh chân bước đi phía trước, vừa mới đi chưa được hai bước bỗng nhìn thấy thấy có dấu vết tuyết sụp ở phía trước, cô xoay người định nhắc nhở hắn không nên cử động, đầu lại đụng phải một thứ gì đó mềm mại.

Là lòng bàn tay của rắn lớn.

Những lần va phải người hắn trước đó, cô luôn nói rằng đụng phải cơ ngực của hắn làm đầu cô choáng váng.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại.

Hắn đã kịp phản ứng dùng lòng bàn tay che chở cái trán của cô.

“Ta định nói, bên kia hình như có con thỏ!” Sơ Niệm từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện ra sự vui vẻ.

Đợi khi Sơ Niệm quay đầu lại thì phát hiện nơi đó quả thực có một con thỏ, nhưng rất rõ ràng là con thỏ đã chạy mất.

“Đã chậm, con thỏ chạy mất rồi…”

Nhìn thấy bộ dạng tiếc nuối của Sơ Niệm, rắn lớn hỏi: “Có mang đá đánh lửa không?”

Mục đích ra ngoài của hôm nay chính là đi săn, thời điểm săn bắn còn có thể tiện thể nhóm lửa nấu cơm dã ngoại, Sơ Niệm đương nhiên có mang theo đá đánh lửa.

Cô từ trong một cái túi nhỏ lấy ra viên đá đánh lửa được bọc kín mít: “Đây.”

“Có hang thỏ, bên trong khẳng định không chỉ có một con.” Rắn lớn nói: “Nàng canh ở chỗ này.”

Rắn lớn đi đến chỗ cái cây cách đó không xa để bẻ một ít cành khô, cầm theo đá đánh lửa đi dạo một vòng, đến một số vị trí nào đó, hắn dùng sức giẫm lên vùng tuyết quanh đó, sau đó dừng ở một chỗ dùng cành cây nhóm lửa.

Cành cây bốc cháy có rất nhiều khói bốc lên, các cửa hang khác đều bị rắn lớn dẫm tuyết bịt kín, hiện tại chỉ còn cửa hang chỗ Sơ Niệm là còn thông khí.

Sơ Niệm cũng hiểu được ý đồ của rắn lớn.

Bình thường bắt thỏ bọn họ đều dùng cung tên để bắn, lần này phát hiện hang thỏ, rắn lớn hẳn là muốn bắt cả ổ một thể.

Quả nhiên, chẳng bao lâu bên Sơ Niệm đã xuất hiện con thỏ đầu tiên bị khói hun phải chạy ra.

Sơ Niệm lập tức bắt con thỏ nhét vào trong túi da thú to.

Cứ như vậy trực tiếp bắt được ba con thỏ lớn, còn có thêm bảy con thỏ con.

“Thu hoạch lớn nha!” Sơ Niệm nhanh tay buộc túi lại, ôm chặt rắn lớn, giọng nói trần đầy phấn khởi: “Mấy con thỏ con này có thể mang về nuôi, nuôi béo mập là có thể ăn rồi.”

“Được.” Hắn nói với sự cưng chiều, lấy tay xoa xoa hai má cô: “Có chút bẩn.”

Sơ Niệm “Hử?” một tiếng.

“Trên mặt có khói bụi.”

“Thật sao?” Sơ Niệm tự mình lấy tay sờ sờ, quả nhiên có thật.

Khói bụi thoát ra từ hang thỏ, cô phấn khích bắt thỏ mà quên mất vụ này.

Mắt thường có thể thấy còn một đống lửa gần đó, Sơ Niệm chạy đến, nhìn hình ảnh phản chiếu trong mặt nước chính là gương mặt nhỏ nhem nhuốc của mình, ghét bỏ vội vàng dùng nước rửa sạch.

Lúc ra ngoài chỉ cầm theo một cái túi da thú to, hiện tại trong đó đã chứa đầy đồ, nghĩ đến việc rắn lớn sợ lạnh, So Niệm quay đầu lại nói: “Chơi đủ rồi, thỏ cũng bắt được rồi, chúng ta quay về đi.”

Trở lại bộ lạc, Sơ Niệm nhìn thấy Mộc Vân hớn hở chạy tới: “Tỷ tỷ, ba người kia đều đã tỉnh lại rồi.”

Sơ Niệm rất vui, cũng có chút kinh ngạc.

Người bị cắn đứt cánh tay và người bị cắn ở bụng bị thương rất nặng, dù rắc lên bột quả xanh có thể cầm máu, nhưng trong lòng Sơ Niệm thực ra cũng không chắc chắn việc có thể cứu sống bọn họ được hay không.

Không ngờ bọn họ vậy mà đã tỉnh lại.

Bột quả xanh đúng là thần dược.

“Tối hôm qua thân nhiệt của cả ba người đều rất cao, nhưng tỷ tỷ đã dặn là nếu bọn họ phát sốt cần lập tức hạ nhiệt cho bọn họ. Ta với Hà Nguyên vẫn luôn dùng nước để chà lau thân mình cho bọn họ, buổi sáng hôm nay bọn họ đã tỉnh, ta nghĩ phải báo tin cho người thì phát hiện các ngươi không ở nhà.”

Sơ Niệm cười chỉ vào túi da thú to đùng mà rắn lớn đang khiêng phía sau, nói: “Chúng ta đi ra ngoài bắt thỏ.”

“Tiểu A Đạt của Ngự Thú tộc cũng nói như vậy.”

Mộc Vân vừa nói xong, bỗng nghe thấy giọng của Lang Đồ: “Thần nữ, A Đạt.”

Trên mặt hắn lộ rõ vẻ vui mừng có thể thấy được bằng mắt thường, hắn đến gần rồi đứng trước người rắn lớn, dường như muốn nói điều gì đó.

Rắn lớn hờ hững liếc hắn một cái, từ cái túi to đằng sau túm ra hai con thỏ để trước mặt hắn: “Thỏ, hai con.”

Nói xong lập tức dẫn Sơ Niệm vượt qua hắn đi thẳng.

“Chàng rất ghét hắn à?” Sơ Niệm hỏi.

Rắn lớn rất không thích cô đứng gần người đàn ông khác, đây là tính chiếm hữu của mãnh thú đối với bạn đời của mình.

Nhưng hiện tại rắn lớn đã có thể dễ dàng tha thứ cho việc cô cùng với mấy tên đàn ông trong Ngự Thú tộc trao đổi bình thường.

Biểu hiện chán ghét rõ ràng đến mức này vẫn là lần đầu tiên.

Rắn lớn nói thản nhiên: “Lúc hắn nhìn chúng ta, trong ánh mắt có sự say mê.”

Ghen tỵ.

Sơ Niệm cười ôm lấy vai hắn, nói một cách nghiêm túc: “Hắn làm sao bằng được ông xã tốt nhất của ta. Ông xã ta lợi hại như vậy, kỹ năng săn bắn cao siêu, vóc dáng cao lớn gương mặt điển trai, dịu dàng chu đáo, lại còn yêu ta như này.”

Lúc nói chuyện sử dụng giọng điệu nũng nịu, còn cố ý dùng đầu cọ lên cọ xuống trên người hắn.

Quả nhiên, hắn dừng chân lại, cúi đầu nhìn cô.

Sơ Niệm mở to mắt nhìn lại: “Chẳng nhẽ chàng không yêu ta?”

“Yêu. Cửu Di chỉ yêu Niệm Niệm. Mãi không thay lòng.”

Với người đàn ông khác, có lẽ sẽ bởi vì một vài nguyên nhân mà cảm thấy xấu hổ khi biểu đạt từ ‘yêu’, nhưng con rắn trước mặt này từ trước tới nay đều luôn chân thành nhiệt liệt.

Sơ Niệm nhìn thẳng hắn, kiễng mũi chân hôn lên môi hắn, chân thành hồi đáp lại: “Niệm Niệm cũng yêu Cửu Di.”

Sau khi trở về nhà, Sơ Niệm bắt mấy con thỏ kia thả vào chuồng gà cũ trong sân đang trống, kể từ khi đàn gà được dời đến sân nhỏ bên ngoài thì chỗ này vẫn bỏ trống không dùng. Thả mấy con thỏ ở đây cũng được.

Con thỏ cũng dễ nuôi, Sơ Niệm cho một ít cải đông vào, chúng nó lập tức ăn luôn, ăn xong thì nằm ngủ ở đống cỏ trong chuồng.

Ban đầu Sơ Niệm còn lo lắng sợ con thỏ đào hang chạy trốn. Nhưng rắn lớn nói cho cô biết phần cọc của hàng rào chôn xuống đất rất sâu, Sơ Niệm cũng yên tâm thoải mái.

Trong đàn thỏ này chỉ có một con to, còn lại đều là thỏ con hết.

Sơ Niệm cũng không định ăn thỏ, chuẩn đi ra chuồng bắt gà.

Chị hàng nhìn thấy Sơ Niệm thì tiến lên nói đầy phấn khởi: “Thần nữ, đám vật nuôi ta nuôi tốt lắm, một con cũng không thiếu.”

Không chỉ không thiếu, dùng mắt thường cũng thấy được số lượng tăng lên.

Nhưng mà nhìn có vẻ nhiều lên hơi quá rồi, ít nhất cũng phải gấp đôi.

Dường như biết được nghi hoặc của Sơ Niệm, Dương tỷ nói: “Sáng nay người đang ông của người lại đưa đến thêm một ít, còn mang cả cỏ khô để ta cho chúng ăn.”

Nhìn thấy số lượng vật nuôi nhiều lên này, Sơ Niệm khẽ thở dài một hơi.

Chẳng trách lúc ban ngày hắn lại buồn ngủ, này hay lắm, hóa ra là buổi tối vốn không ngủ nha.

Sơ Niệm bắt hai con gà, lúc trở về quả nhiên nhìn thấy hắn đang tựa vào bên cạnh chậu than mà ngủ.

Một con gà bị cô cho vào nồi hầm thành canh gà.

Còn một con khác thì nấu chín rồi xé sợi, làm hai phần mì xào gà.

Làm xong rồi Sơ Niệm đi đánh thức rắn lớn, nghiêm túc nói: “Sau này không được thức đêm. Bát canh gà này phải ăn hết, một giọt cũng không được thừa. Sau đó ban ngày của hôm nay không được ngủ nữa, buổi tối ngủ tiếp.”

Lúc cả hai dùng xong bữa tối, ngoài trời đã tối đen hoàn toàn.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Sơ Niệm hỏi giọng đầy nghi hoặc: “Ai vậy?”

“Thần nữ, A Đạt.”

Sơ Niêm ra mở cửa, đứng ở cửa nói vọng ra: “Làm sao vậy, có phải người bị thương đã xảy ra chuyện gì không?”

Muộn như này còn đến tìm, chắc hẳn là việc rất khẩn cấp.

“Không phải.” Lang Đồ cười nói: “Ta mang cho người và A Đạt một con thỏ nướng. Thơm lắm, ta tự mình nướng đó.”

Sơ Niệm còn chưa kịp nói gì, đằng sau đã xuất hiện thêm người, giọng nói tràn đầy lạnh lùng: “Chúng ta ăn rồi.”

Nói xong, đẩy gã kia đi ra, chặn lại ở bên ngoài sân.

Làm người ta không ngờ tới là, liên tục trong hai ngày Lang Đồ vẫn đều hớn ha hớn hở sáp lại xum xoe.

Lúc rắn lớn lại xây dựng thêm gian trữ đồ ở bên cạnh phòng bếp, theo lệ thường mấy người đàn ông đều tới tham gia.

Thế mà Lang Đồ cũng đến.

Đừng nói rắn lớn, hiện tại Sơ Niệm cũng bắt đầu không chịu nổi âm thanh như gọi hồn của hắn mỗi lần gọi: “Thần nữ ~ A Đạt ~”

Buổi tối lúc đi ngủ, Sơ Niệm lại nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

Sau khi rắn lớn đi ra ngoài, âm thanh rất nhanh đã im bặt.

Ngày hôm sau, nghe nói lão A Đạt của Ngự Thú tộc đến đây, mời Sơ Niệm và rắn lớn đến gặp một lần.

Sơ Niệm gặp được Lang Đồ với hai con mắt đã biến thành thâm đen y hệt gấu trúc.

Không chỉ riêng đôi mắt, trên gương mặt cũng có vết bầm tím.

Lang Đồ đứng nghiêm trang bên cạnh lão A Đạt, lúc nhìn kỹ không khó để nhận ra mỗi khi hắn nói chuyện và cười, cả gương mặt đều vô cùng cứng ngắc.

Nhìn thấy hai người bọn họ, ánh mắt Lang Đồ sáng rực lên, do dự một chút, rốt cuộc vẫn không quấn quýt lấy bọn họ gọi thần nữ, A Đạt nữa.

Sơ Niệm nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, đúng lúc thấy hắn đang hơi nhếch khóe miệng lên.