Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 152




Thông qua một chiếc điện thoại vệ tinh có thể định vị vị trí của chiếc điện thoại vệ tinh khác, lúc nghe nói có chức năng này, Sơ Niệm kích động lập tức muốn thử. Chỉ là điện thoại vệ tinh đã không còn nhấp nháy từ lâu rồi.

Cô có hơi hụt hẫng, nhưng nghiêm túc hỏi: “Có thể dạy tôi cách sử dụng chức năng định vị không?”

“Tất nhiên là có thể.”

Thực ra chức năng này không phức tạp, chỉ có một điều kiện khá là nghiêm khắc duy nhất đó là hai chiếc điện thoại vệ tinh cần phải duy trì định vị liên tục mới có thể lần theo định vị tìm được phương hướng.

Thời gian mỗi lần điện thoại vệ tinh nhấp nháy đều rất ngắn, muốn duy trì định vị liên lục có hơi khó.

Nhưng Sơ Niệm cũng không có yêu cầu quá lớn, chỉ cần trong khoảnh khắc nhấp nháy có thể biết được một phương hướng đại khái, cô men theo phương hướng đi tìm nơi khả nghi, như vậy cũng có thể thu nhỏ phạm vị lại.

Điện thoại vệ tinh đã nhấp nháy, vậy chứng tỏ rất có thể rắn lớn đã tỉnh rồi.

Vậy tại sao hắn không đến tìm mình chứ.

Lúc này, giữa hai bộ lạc lại mở ra một chợ phiên mới.

Chuyện đánh bại đợt tấn công của bầy sói lần trước, khiến cho tình cảm thân mật giữa hai bộ lạc lập tức sâu đậm thêm.

Thậm chí nam nữ trẻ tuổi giữa hai bộ lạc lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, thân thiết bắt đầu cuộc sống như hình với bóng.

Bởi vì lúc bầy sói tập kích Sơ Niệm đã lấy vảy của Xà thần ra bảo vệ ngự thú tộc, Sơ Niệm đã chính thức trở thành thần nữ trong lòng người ngự thú tộc.

Trở thành biểu tượng may mắn của bọn họ.

Sơ Niệm cũng không nhấn mạnh mình không phải là thần nữ gì đó nữa.

Cái gọi là thần nữ thực ra tương đương với một loại ký thác, một biểu tượng trên tinh thần.

Chỉ cần lòng cô yên bình, vẫn là mình của trước đây, mà không trở thành một bức tượng cao cao tại thượng lạc mất chính mình.

Đột nhiên Sơ Niệm hiểu ra tại sao rắn lớn nói mình không phải là Xà thần rồi.

Cô sẽ đưa bột quả xanh của mình cho mọi người trị thương, sẽ cùng chơi với trẻ em của bộ lạc, giúp Giang Nhu giảng giải các tập tính sinh trưởng của thực vật cho đám trẻ.

Còn có những đứa trẻ nam bởi vì nhìn thấy Sơ Niệm bắn giết bầy sói mà xin cô dạy kỹ xảo săn bắn.

Sơ Niệm sẽ nhẫn nại nói hết những kỹ xảo săn bắn rắn lớn dạy cô trước đây, lúc này người đàn ông cũng sẽ vây quanh nghe say mê.

Đặc biệt là lúc giảng giải tập tính sinh hoạt của các loài động vật và làm cách nào để lợi dụng điểm yếu của chúng để tiến hành săn bắn, mọi người sẽ sợ hãi thán phục sự thông thái của cô, trong ánh mắt lúc nhìn cô toàn là ánh sáng sùng bái.

Mỗi lần vào lúc này, Sơ Niệm cũng sẽ nhớ đến.

Khi rắn lớn còn là một con rắn con, hình như rất tham ăn.

Khi đó hắn có phải là đã nằm bò trên cây quan sát những con mồi lớn hơn hắn nhiều lần, ghi nhớ tập tính sinh hoạt của chúng, tính toán có một ngày có thể ăn bọn chúng.

Lúc nghĩ như vậy, khóe miệng cô không nhịn được hiện lên ý cười.

“Thần nữ, trên người ngươi có thứ gì đang phát sáng.” Một đứa trẻ kinh ngạc nói.

Ngay lập tức Sơ Niệm nghĩ đến điện thoại vệ tinh mình luôn mang theo bên người, nhanh chóng lấy ra phát hiện, đúng là điện thoại vệ tinh đang nhấp nháy.

Đây có nghĩa là tín hiệu được kết nối.

Sơ Niệm thao tác theo cách Tần Thăng nói, lúc nhìn thấy trên màn hình hiện ra vòng tròn nhỏ xoay tròn, kích động run cả tay.

Cuối cùng, lúc vòng tròn không xoay nữa, trên màn hình xuất hiện một chấm đỏ nhỏ.

Vẻn vẹn trong nháy mắt, chấm đỏ nhỏ đã biến mất.

Sơ Niệm ghi nhớ phương hướng của chấm đỏ nhỏ đó, nhìn về một hướng ở xa.

Hôm nay là một ngày nắng to, có thể nhìn rõ hình dáng núi ở phía xa.

Nụ cười trên gương mặt Sơ Niệm càng thêm rực rỡ.

Cô đã có thể xác định rắn lớn trốn ở đâu rồi.

Cô nói với những đứa trẻ xung quanh một câu: “Ta phải quay về nhà mình rồi, các em nhớ nói một tiếng với thủ lĩnh và Đại vu.”

Giang Nhu ở bên cạnh cười nói: “Ngươi yên tâm đi đi. Trên đường chú ý an toàn.”

Sơ Niệm mang theo ba con kỳ lân, không mang theo đồ gì ngồi trên xe kỳ lân, chạy thẳng về phía núi Tường Vân.

Trong thế giới tự nhiên thời gian để con non trưởng thành rất ngắn, chỉ vỏn vẹn một tháng, kỳ lân con đã có lớn rất nhanh bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, thậm chí có thể theo kịp bước chân chạy băng băng của cha mẹ.

Sau khi qua sông, thoạt nhìn nhóc con có chút không theo kịp, Sơ Niệm bèn nhấc nó lên xe. Để hai con kỳ lân lớn kéo xe uống chút nước nghỉ ngơi một lát, rồi lại tiếp tục lên đường.

Lúc cô đi là buổi chiều vừa ăn cơm xong, tốc độ như vậy lại về đến khu vườn của núi Tường Vân trước khi trời tối.

Cửa của khu vườn vẫn giữ nguyên dáng vẻ cô rời đi lần trước, sau khi Sơ Niệm đứng ở cửa một lúc mới lấy tay mở cửa khu vườn.

Những con kỳ lân gấp rút lên đường đã mệt muốn chết rồi, Sơ Niệm đi thẳng ra ruộng nhổ lấy mấy cây cải đông thả vào ổ của bọn nó, cầm điện thoại vệ tinh đi vào hang động bắt đầu tìm kiếm.

Từ sau khi rắn lớn biến mất, cô đã đến bên này ba lần.

Mặc dù miếng vảy tìm được đều ở hướng ngược lại với núi Tường Vân, nhưng đây là hang của rắn lớn, hơn nữa là nơi bọn họ sinh sống lâu như vậy.

Bây giờ đi bừa đến một nơi đều có thể nhớ đến dấu vết hai người cùng nhau sinh sống, cải tạo nơi này.

Căn cứ vào suy đoán của cô, sau khi rắn lớn lột xác, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện khác ngoài chuyện ngủ.

Ví dụ như hỏa hoạn từng xảy ra của bộ lạc núi Xà Thần, có khả năng là hắn mất khống chế tạo thành.

Như vậy hắn đưa mình đi, căn bản cũng không phải sợ cô bị dã thú làm hại, mà là sợ bản thân trong kỳ lột xác sẽ làm hại đến cô.

Đây mới là mục đích hắn đưa cô đến bộ lạc núi Xà Thần.

Quả nhiên, cho dù là tìm khắp trên dưới hang động, cô vẫn không phát hiện bất kỳ tung tích gì của rắn lớn như trước.

Sơ Niệm cũng không vội, chỉ cần đợi đến lần sau khi điện thoại vệ tinh có tín hiệu, cô có thể nghiệm chứng suy đoán của mình.

Cô dọn dẹp vệ sinh phòng bếp, đi đến phòng dự trữ lấy một chút gạo, nấu một nồi cháo trắng cho bản thân, lại lấy thêm ít dưa muối, trấn an cái dạ dày đang đói cồn cào một chút.

Cách trận tuyết lớn lần trước đã được hơn hai mươi ngày, tuyết trên núi cũng đã tan hết từ lâu, Sơ Niệm cầm theo cung tên lên núi dạo một vòng, bắt được hai con gà ngũ sắc và một con thỏ.

Gà ngũ sắc chỉ bị thương ở cánh, Sơ Niệm thả chúng nó vào chuồng gà dưới núi, nuôi như trước đây.

Có thêm một cơ hội sống nữa ở đây.

Sơ Niệm sinh hoạt bình như như trước đây tìm kiếm bất kỳ manh mối có thể bị cô bỏ qua ở, trên núi còn có mỗi một góc trong hang động.

Cô không đợi được điện thoại vệ tinh nhấp nháy, nhưng phát hiện dấu vết mới rắn lớn lưu lại.

Đó là lúc Sơ Niệm đi kho ướp lạnh trên đỉnh núi.

Khắp nơi trong kho ướp lạnh đều là băng, trong khắp hang động đều một mảnh trắng xóa, thoạt nhìn giống như bên trong tủ lạnh, thịt để ngăn nắp.

Bình thường cô cũng sẽ không ở lại trong này lâu.

Nhưng lúc cô sắp đi, phát hiện một dấu vết kỳ lạ.

Một góc trong phòng ướp lạnh xuất hiện rất nhiều băng vụn, cô men theo băng vụn tìm tới, phát hiện có một nơi, bức tường phủ lớp băng dày bị phá vỡ, khắp nơi đều là hòn đá, phát hiện một vết cháy đen xung quanh hòn đá, giống như bị lửa nhiệt độ cao thiêu đốt.

Sơ Niệm lấy tay sờ một chút, quả nhiên là vết bụi từng bị đốt.

Cô nghĩ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, khi hắn cứ muốn bón cô ăn thịt sống, cô khoa chân múa tay bày tỏ mình muốn ăn thịt chín, hắn đã mang cho cô thịt nướng như một cục than đen nhánh.

Lúc đó cô thật sự rất sợ hắn, còn cho rằng hắn muốn giết cô bằng cái hòn đá kỳ quái này, sau khi miếng thịt được cắt ra cô mới biết thì ra ‘than đen’ này ăn được.

Giờ đây nhớ lại, đoạn ký ức đó thật sự là dường như cách mấy đời.

Sơ Niệm thuận theo bức tường bị phá vỡ này nhìn xuống, vậy mà phát hiện nó sâu không thấy đáy, sau khi cô nhặt bừa một hòn đá vứt nó xuống đợi nửa ngày mà không nghe được tiếng vọng lại nào.

Độ sâu như vậy, cô chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ tự mình đi vào.

Sau khi cô rời khỏi, ở nơi nhìn không đến.

Một hòn đá nho nhỏ xuyên qua núi Tường Vân sâu thẳm. Rơi xuống đầu rắn nhẵn bóng màu vàng kim, phát ra một tiếng cốp nhỏ, giống như tiếng hòn đá rơi xuống đáy nước.

Rắn lớn thở dài một hơi, thiếp đi lần nữa.

Sau khi đoán sơ sơ được rắn lớn ở đâu, Sơ Niệm có một cách.

Cô nướng một con gà, dùng nguyên liệu ướp rắn lớn thích nhất, quét lên con gà một lớp mật ong, ngửi thấy thơm ngọt.

Nhìn cái hang động sâu hút này, cô do dự một lát, vứt nó xuống.

Một con gà rơi xuống từ độ cao như này, đập xuống mặt đất sợ rằng sẽ rơi nát tan luôn.

Sau khi có kinh nghiệm bị đập đau lần trước, rắn lớn luôn đề phòng đá vụn của cửa hang lại rơi xuống trong lúc vô ý.

Chưa từng nghĩ, lần này hắn nghe thấy âm thanh không khí bị xé rách, sau khi né tránh, thứ rơi xuống lại là một con gà nướng tràn ngập mùi thơm.

Mặc dù gà nướng rơi thẳng xuống đầu nó có khả năng sẽ trực tiếp đập hắn hôn mê, nhưng điều hắn nghĩ càng nhiều bây giờ là.

Gà nướng ngon như này đập xuống mặt đất đúng là quá đáng tiếc.

Gà nướng đã thành thịt vụn còn đang bốc ra hơi nóng, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, từ từ liếm láp toàn bộ thịt vụn, không còn thừa chút nào.

Ban đầu đào cái hang này chỉ to bằng hắn cuộn mình lại, để đề phòng chuyện ngày mai lại có gà nướng từ trên trời rơi xuống đập phải rắn, hắn lại gian nan đào hang lớn hơn một chút.

Sau khi đào xong, hắn tránh ở một nơi không bị đập trúng.

Lại đang suy nghĩ.

Người chiếm đoạt hang động của hắn đang vui thích hưởng thụ, ngày mai có không cẩn thận làm rơi gà nướng nữa không.

Dưới đáy hang đen ngòm không có màu sắc nào khác, thời gian trôi qua đều trở nên rất chậm rất chậm.

Sau khi không biết đã qua bao lâu, lại có âm thanh không khí bị xé rách truyền đến, hắn dùng đuôi của mình tiếp được thứ rơi xuống.

Lần này là một con thỏ nướng!

Đáy mắt rắn lớn hiện lên thần sắc vui vẻ, đồng tử hẹp dài biến thành hình tròn đáng yêu.

Dưới tình huống ngủ say, hắn chỉ cần một tháng ăn một lần. Nhưng dường như hắn tỉnh dậy quá sớm, trong hang chỉ có bò lưng đen, sau khi hắn tỉnh dậy thì cách bảy tám ngày cần ăn một lần, bỏ ra tất cả sức lực khó khăn dành dụm được mới phá vỡ được bực tường dày cộm kia, nướng chín thức ăn đông lạnh ăn vào.

Nhưng cho dù nướng chín thức ăn đông lạnh, thì bên ngoài cũng cháy đen đắng chát, nói không chừng bên trong còn có mấy thứ rác rến không ăn được, làm gì ngon như gà nướng, thỏ nướng chứ.

Lần này rắn lớn đợi rất lâu, nhưng không có gà nướng thỏ nướng rơi xuống nữa.

Cho rắn ăn làm sao có thể chỉ bón một nửa đã bỏ cuộc được chứ?

Hành vi như vậy thật sự là quá không chịu trách nhiệm.

Nhưng bây giờ cả người hắn không có một miếng vảy nào, da trên người cũng chưa lột hết, thoạt nhìn trơ trụi.

Nhỏ yếu bất lực lại đáng thương.

Cho dù bên ngoài chỉ có một con sói, hắn cũng không đánh lại.

Đến khi hắn ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng như ẩn như hiện.

Lần này là mùi thơm của bò lưng đen nướng mà hắn thích.

Hắn đợi rất lâu, cũng không nghe thấy âm thanh đồ ăn rơi xuống.

Cuối cùng, rắn tiêu hao hết tất cả nhẫn nại, bắt đầu từ từ bò lên trên.

Trong quá trình bò lên, hắn đang nghĩ, nếu như bên ngoài là mãnh thú, hắn sẽ nhanh chóng chạy xuống dưới, tránh trong hố sâu mới đào, để cho con hung thú không biết lớn nhỏ kia trực tiếp ngã chết.

Nếu như là sinh vật yếu ớt một chút, hắn sẽ dùng vũ lực uy hiếp nó, để nó ở lại nướng thịt cho mình ăn mỗi ngày.

Cho dù phát hiện bằng chứng chắc chắn rắn lớn ở dưới, mỗi ngày Sơ Niệm cũng chỉ đi lên một lần.

Trong lúc vứt thịt nướng xuống dưới, đều sẽ mang theo bên người vài thứ khác, ví dụ như mấy cành củi.

Sau khi vứt liên tục trong bảy ngày, cô dừng ba ngày, trong ba ngày không mang lên bất cứ đồ ăn nào, cũng nhẫn nại không đến đó.

Đợi đến hôm nay.

Sau khi nghe thấy động tĩnh, khóe miệng cô nhếch lên.

Nhìn chân bò được nướng ngoài sém trong mềm, cầm quạt quạt gió tăng thêm tần suất quạt.