Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 162




Lần đầu tiên làm cha mẹ vốn dĩ rất thận trọng.

Hiện tại trứng của mình đột nhiên mất một quả, một người một rắn đều vô cùng kích động.

Nghĩ đến việc rắn lớn sợ lạnh, Sơ Niệm suy đoán nói: “Nhiệt độ tối này không cao lắm, không lẽ cục cưng chui ra rồi?”

Nói xong cô lại bắt đầu không xác định, “Nhưng một đứa trẻ sao có thể biết gì được, nếu mở mắt ra không thấy ai, nhất định sẽ chạy lung tung không yên.”

Dễ nhận thấy, cô đã cuống cuồng, khóe mắt đã đỏ bừng, nước mắt trong suốt tràn ra.

Biểu cảm trên mặt rắn lớn cũng cứng lại, nhưng dường như hắn nghe được gì đó, ôm cô vào lòng trấn an nói: “Niệm Niệm, đừng khóc. Ta nghe thấy tiếng của nó rồi.”

Sơ Niệm nín khóc, cô dừng bước định ra ngoài, đôi mắt ngập nước nhìn hắn.

Rắn lớn đi về phía giường, kéo chăn lên.

Hai người cùng nhìn về phía con rắn nhỏ đang nằm cạnh vỏ trứng kia.

Con rắn nhỏ là màu vàng, màu sắc tráng lệ như rắn lớn, trên thân có một lớp vảy mỏng, ngủ trong nửa vỏ trứng.

Xung quanh không phát hiện những mảnh vỡ của trứng, nghĩ đến lời rắn lớn nói, vỏ trứng là bữa tiệc lớn của rắn nhỏ sau khi sinh.

Vậy vỏ trứng còn lại đó hẳn là đã bị nó ăn rồi.

Chú rắn con cuộn tròn lại như vòng nhang muỗi, Sơ Niệm cảm thấy tim mình mềm nhun ra.

Cô ngửa đầu hỏi, “Thế này là sao vậy?”

Rắn lớn bình tĩnh nói, “Ăn mệt rồi, bèn ôm vỏ của mình thành một chỗ an toàn mà ngủ.”

“Thì ra là ăn mệt rồi, đáng yêu quá.”

Khăn trải giường ấm áp lại càng an toàn, hơn nữa bên trong tràn ngập mùi của cha mẹ, trở thành nơi an toàn nhất trong tâm trí của đàn con..

Biết rắn con không vấn đề gì, Sơ Niệm tò mò hỏi, “Con là trai hay gái vậy?”

Rắn lớn đưa tay lay lay con rắn nhỏ nằm trong vỏ trứng, rắn nhỏ nhận thấy được mùi của cha, bèn cuộn lấy ngón tay của cha.

Rắn lớn nhìn thấy rắn con ngây thơ mở to mắt, nhìn nó rồi lại nhìn Sơ Niệm, nói: “Là một con rắn đực.”

Sơ Niệm nhìn thấy đứa con mình nhỏ như vậy, đồng tử màu vàng nhìn cô, thè cái lưỡi bé tí màu trắng nhạt ra.

Hoàn toàn chính là rắn lớn phiên bản nhỏ!

“Nó đang nói gì vậy?” Sơ Niệm vươn tay sờ sờ đầu rắn, rắn con thuận theo cuộn đến ngón tay cô, cuộn tròn giữa tay cô, như sợi bông màu vàng vậy.

Thật mềm mại.

“Giờ nó còn chưa biết nói, đang biểu đạt sự vui vẻ và thích thú đấy.” Rắn lớn nhìn một màn ấm áp vừa nãy, nụ cười trên mặt cũng trở nên dịu dàng.

Lớp mỏng trên người nó là vảy, vẫn chưa lột thành lớp cứng như rắn lớn. Cái này như làn da em bé vậy, cần một khoảng thời gian mới có thể thoát khỏi trạng thái non mềm.

Sau khi cuộn đến trên ngón tay Sơ Niệm, mí mắt của rắn con run rẩy vài cái, phẩy lưỡi vài cái, dáng vẻ có lẽ đã mệt rồi.

Đúng lúc này, rắn lớn mang nó về lại nửa vỏ trứng kia.

“Làm cái gì vậy?” Sơ Niệm tỏ vẻ khó hiểu với động tác của hắn.

Rắn con muốn gần mẹ, có gì sai đâu?

Không có đứa nhỏ nào không thích ở cùng mẹ.

Rắn nhỏ vừa bị đưa về chỗ cũ bèn ngửa đầu lên, đứng chuẩn mực trong vỏ trứng, như đang đứng phạt vậy.

Rắn lớn còn nghiêm túc nói, “Nó phải học biết nên làm việc của mình.”

Tựa như vừa học được thêm tin tức mới từ rắn lớn, rắn lại trở về vỏ trứng của mình, bắt đầu tiếp tục ngủ.

Rắn lớn mang nửa vỏ trứng lên trên da thú, phủ một lớp da thú dày dặn sẽ không phải chú ý đến nữa.

Sơ Niệm cảm thấy hiện tại cô và rắn lớn xuất hiện bất đồng.

Không phải là tình cảm, mà là quan niệm dạy con.

Cô nhớ tới lời rắn lớn từng nói, bản thân vừa được sinh ra đã bị cướp mất vỏ trứng còn lại, còn xém tí bị chim ăn thịt.

Cho nên quan điểm của hắn, là rắn thì phải chịu khổ cực, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới có thể trở thành vua của rừng.

Thực ra đây chính là quan niệm mạnh hiếp yếu trong sinh tồn của động vật.

Cũng có thể hiểu như các bậc cha mẹ luôn mong con mình hơn người.

Không sai.

Nhưng mà rắn con nhỏ bé như vây.

Lần đầu cô làm mẹ, thật sự không nỡ.

Sơ Niệm lo lắng kéo da thú ra, nhìn rắn con đang ngủ rất an nhàn, cảm nhận được mẹ đến đây, tựa hồ như đang duỗi thân, thẳng người dậy, nằm bò về phía trước nhìn cô, như đang nói “Mẹ, con có thể tự mình ngủ”.

Dáng vẻ thông minh như thế cảm hóa được Sơ Niệm, cô phủ lại da thú để lại một khe hở, để nó có thể hô hấp, sau đó mới nằm xuống, thấy rắn con lùi về tiếp tục ngủ.

Đây là một con rắn rất độc lập.

Nếu nó ra khỏi vỏ trứng cuốn lấy cô, chắc chắn cô sẽ không kìm được mà ôm nó đi ngủ.

Nhưng nó không hề.

Sơ Niệm lại cảm thấy, có lẽ thực hiện theo lời rắn lớn mới thích hợp với rắn con.

Cũng như với chú chim trước kia, hắn cũng huấn luyện nó rất tốt.

Lúc huấn luyện cô trở thành một thợ săn, hắn cũng làm rất tốt.

Chiều chuộng con sanh hư, sau này rắn con phải trở thành bá chủ một phương, không thể bị cô chiều hư.

Rắn lớn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, cũng nằm cạnh cô, nói thầm bên tai cô: “Niệm Niệm, yên tâm, nó không sao cả.”

Sơ Niệm cúi đầu, “Ta biết.”

Sau khi quả trứng đầu tiên nở ra, đã có thể xác định cách ấp trứng của họ không sai, chỉ cần tiếp tục kiên trì hai quả còn lại có thể ấp thành công.

Rắn lớn chia sẻ cách ấp trứng với Sơ Niệm.

Phần lớn các con rắn đều không cần ấp trứng, con rắn chịu trách nhiệm phải ở lại trong hang hoặc ở cạnh bảo vệ trứng của mình, đến khi rắn con nở ra thì có thể đi săn mồi.

Phần còn lại mới phải ấp trứng, nằm trên trứng rắn, truyền độ ấm cho trứng, khiến chúng sớm ngày nở.

Cho nên muốn ấp trứng rắn con, chỉ cần có độ ấm thoải mái thì đã có thể nở ra.

Mà rắn lớn là đằng xà, nên hắn hiểu rõ nhất độ ấm thích hợp để rắn sinh tồn, chỉ cần để hắn điều chỉnh độ ấm thích hợp thì trứng có thể nở.

Lúc mới bắt đầu ấp trứng, lấy cái đuôi nhỏ để ấp trứng cũng chỉ vì để Sơ Niệm an tâm.

Bây giờ nói rõ ra, cũng là để cho Sơ Niệm hiểu.

Năng lực sinh tồn của rắn rất mạnh, sinh ra đã có thể tự mình tiến hành săn bắn, không cần cô phải nuôi.

Cho dù phải nuôi, cũng là rắn con phụng dưỡng cha mẹ.

Để cô không phải áp lực, an tâm là được.

Sơ Niệm ăn sáng xong, rắn con vẫn chưa tỉnh.

Bây giờ cô không có động tĩnh gì cũng bị thần hồn át thần tính, ăn xong lại đến ngồi cạnh vỏ trứng hỏi rắn lớn, “Sao nó chưa tỉnh nữa?”

Rắn lớn cũng hơi căng thẳng, nhưng hắn có thể nghe thấy nhịp tim của rắn con, cho nên nhìn sơ vẫn khá bình tĩnh, trấn an Sơ Niệm, “Chỉ là đang ngủ thôi.”

“Bây giờ đứa lớn cũng đã nở ra rồi, chúng ta cho đặt cho con một cái tên đi.” Sơ Niệm chờ mong nói.

Đến lúc phải đặt tên cho con là điều rối rắm nhất, cũng là thời điểm hạnh phúc nhất.

Sơ Niệm hỏi: “Họ rắn các chàng đặt tên như thế nào, có gia phả không?”

Rắn lớn lắc đầu, “Gia phả gì?”

“Thì là, người đời sau dựa vào cái này để đặt tên cho con cháu ấy.” Sơ Niệm lại giải thích một hồi cái gì là gia phả.

Rắn lớn nghe hiểu, “Không có, tên đều là mình muốn gọi gì thì gọi. Tên của ta là Di, là đứa thứ chín.”

Thì ra đây là nguồn gốc tên của hắn.

“Vậy tám người trước chàng đâu?”

“Đều là trứng không hơi thở, đã bị ăn sạch chỉ còn lại vỏ nát.”

Sơ Niệm nghe thế, đã có thể liên tưởng đến thân thế của hắn. Cha mẹ cũng không còn, tám anh chị em cũng không còn sống sót.

Chắc chắn hắn vừa sống gian khổ vừa tuyệt vọng, cho nên mới đặt tên mình là Di.

Không muốn để hắn lâm vào bầu không khí bi thương, Sơ Niệm vội vàng chuyển đề tài, “Đứa bé của chúng ta họ gì đây?”

Rắn lớn nói, “Theo họ của Niệm Niệm.”

Cửu Di không có họ, theo họ “Sơ” của cô cũng được.

Sơ Niệm cuối cùng chọn rất nhiều tên, đều có thể tiến hành phối hợp.

Nhưng đặt tên là dấu mốc của cả một đời người, sau này có muốn sửa cũng rất phiền toái.

Cuối cùng Sơ Niệm quyết định đợi đến lúc rắn con có chủ kiến của mình, tự mình chọn tên mà mình thích, họ có thể cho ý kiến, nhưng sẽ không quyết định thay.

Bây giờ tạm đặt một cái biệt danh, đặt một cái tên xưng hô thân mật.

Là anh trai ra đời đầu tiên nên đặt là Miên Tuyến. Tinh tế mềm dịu, mềm mại như sợi bông vậy.

Một người một rắn sau khi quyết định xong lại đợi tiếp, Miên Tuyến cuối cùng cũng tỉnh.

Ló cái đầu màu vàng ra khỏi nửa vỏ trứng kia, nhìn thấy cha mẹ thì reo lên hai tiếng, mở to đôi mắt màu vàng vui vẻ nhìn.

Sau khi chào hỏi nhau, cậu nhóc bắt đầu tự chủ làm chính sự.

Chính sự bây giờ của nó chính là ăn cho xong nửa vỏ trứng còn lại của mình.

Mắt thường có thể thấy được là, vỏ trứng rất cứng.

Lực cắn hiện tại của rắn con không mạnh, miệng cũng rất nhỏ, không thể nuốt cả theo cách của con rắn bình thường được.

Hắn phải dùng lực của mình cắn vỏ trứng ra thành mảnh nhỏ, sau đó lại nuốt xuống.

Bởi vì khí lực nhỏ, rắn còn cũng chỉ có thể cắn một miếng nho nhỏ trong một lần, lúc nuốt cũng phải thật cẩn thận, thà chậm một chút cũng không làm cho mình bị thương.

Nhìn ra được, đây là một con rắn con rất cẩn thận.

Ăn hết cả vỏ đối với rắn con mà nói đã là việc tốn sức nhất.

Nhưng ăn vỏ trứng xong, có thể bổ sung bộ phần dinh dưỡng quan trọng nhất cho nó, sau đó làm cho nó trở nên mạnh mẽ hơn, không còn mềm nhũn nữa.

Miên Tuyến là một con rắn rất thông mình, dường như tự đặt ra mục tiêu nhiệm vụ cho mình, sau khi ăn đủ diện tích nhất định, sẽ nghỉ ngơi một chút, sau đó lại tiếp tục ăn.

Thấy nhóc rắn ăn, Sơ Niệm cảm thấy mình có thể xem cả ngày.

Nhưng còn chưa tới giờ cơm trưa, Miên Tuyến đã ăn xong phần vỏ còn lại.

Thấy dáng vẻ mệt mỏi của nó khi ăn xong, Sơ Niệm sờ cái đầu nhỏ của Miên Tuyến, nói với giọng điệu tràn ngập tình thương của mẹ, “Miên Tuyến, mệt thì ngủ một lát đi, cha mẹ sẽ trông chừng cho con ngủ, ngoan.”

Dường như hiểu lời Sơ Niệm nói, rắn con vô cùng thân thiết bò lên ngón tay Sơ Niệm, lúc dùng lực cuộn chặt, cứ như đang biểu hiện sự trưởng thành của mình.

Sau khi biểu diễn xong, rắn con lại dạo qua bên chỗ cha một vòng tỏ vẻ vô cùng thân thiết.

Cuối cùng tự mình về tới cạnh hai quả trứng còn lại, trườn đến trong da thú thả lỏng bản thân rồi cuộn mình thành cuộn bông, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ.

Sơ Niệm thấy đứa con lớn nhất của mình quá trời thông minh và đáng yêu, nhìn sang một bên hỏi: “Sao mà hai quả trứng kia còn chưa nở nữa?”