Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 165




Lúc Miên Tuyến nở, Sơ Niệm không ở bên cạnh, thế nên không nhìn thấy quá trình con rắn nhỏ chui ra ngoài.

Con rắn nhỏ này nở ngay trước mặt Sơ Niệm, khiến cô cực kì hưng phấn.

Hình như vỏ trứng quá cứng, rắn nhỏ cố gắng rồi lại cố gắng sau khi thử mấy lần thì không có động tĩnh nữa, cũng không biết là không còn sức lực hay là thế nào nữa.

Sơ Niệm sợ rắn con bên trong vỏ trứng xảy ra chuyện rồi, lại giơ tay đặt lên trên vỏ trứng, để nhận biết động tĩnh bên trong, âm thầm yên tâm, tiếp tục canh gác mấy nhóc trứng.

Cứ như thế đợi mãi tới khi rắn lớn với Miên Tuyến đều trở về rồi, Sơ Niệm lại tới xem động tĩnh của quả trứng một lát.

Cô hưng phấn nói với hai cha con, “Một quả trứng khác đã động đậy rồi.”

Nghe thấy tin tức này, chạy toán loạn đầu tiên tới chính là Miên Tuyến, ba anh em bọn nó từ khi chưa được sinh ra đã ở cùng nhau rồi, rất thân thuộc cũng rất chi là thân thiết đối với hơi thở lẫn nhau.

Miên Tuyến biết, hai quả trứng này chính là em trai hoặc là em gái của mình. Biết bọn nó sắp nở rồi, còn hưng phấn hơn so với Sơ Niệm.

Một đôi mắt vừa rồi trở thành ba đôi, bọn họ cùng nhau vây quanh quan sát quá trình nở của quả trứng vàng kia.

Miên Tuyến nở rất dứt khoát nhanh gọn, còn chưa đủ một hơi thở đã phá được vỏ trứng chui ra, rau đó còn biết đường đưa vỏ trứng tới một nơi an toàn chậm rãi ăn.

Trứng vàng bảo bảo này hiển nhiên là chậm chạp hơn rất nhiều, sau khi thử thêm mấy lần nữa cũng chưa thành công, lại rơi vào yên tĩnh.

Nếu không phải một nhà người đều cảm thận được tim nó đang đập, thì đều cho rằng nó đã xảy ra chuyện bên trong vỏ trứng rồi.

Nhìn thấy quá trình nở không thuận lợi như thế, rắn lớn đi chuẩn bị đồ ăn cho hai mẹ con trước.

Lúc một nhà ba người đang ngồi ăn cơm tối trên chiếc thảm cỏ, quả trứng lại động đậy.

Lần này trứng bảo bảo dùng lực hết sức, chỉ thấy sau khi vỏ trứng gắng sức một chút, bên trên bề mặt có một vết nứt, một cái đầu nhỏ màu vàng chậm chạm lộ ra.

Ba người lập tức biến thành bốn người rồi, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn con rắn con kia.

Kẽ hở trên đỉnh đầu có thể để lộ một cái đầu ra, không có năng lực gặm ăn vỏ trứng, ngược lại dùng đôi đồng tử màu đen sáng long lanh nhìn chằm chằm vào thịt nướng trong tay Sơ Niệm.

Điều này không khỏi khiến người ta nghi ngờ, con con vẫn luôn không nở đột nhiên nở có phải là vì ngửi thấy hương vị của thịt nướng, thế mới đột nhiên dùng sức mà tới hay không.

Cơ thể tên nhóc này màu vàng, nhưng mà đôi đồng tử thế mà lại màu đen y hệt như Sơ Niệm.

Nhìn thấy động tác của con rắn con nhỏ, Miên Tuyến phản ứng lại đầu tiên, chia miếng thịt nướng của mình thành một miếng có kích thước vừa phải mà con rắn con có thể nuốt được, đầy đủ hình tượng của một người anh trai tốt.

Sơ Niệm cực kì hài long, điều này chứng minh việc giáo dục của cô có tác dụng, mặc dù Miên Tuyến chưa từng tiếp xúc với con người, nhưng mà trên cơ thể nó có tồn tại sự ấm áp của con người, bây giờ chưa biến thành hình người, chắc chắn là có nguyên nhân khác.

Sau khi con rắn con nhìn thấy thịt nướng, chậm chạm nuốt miếng thịt xuống, nhưng nó vẫn nhìn miếng thịt nướng trong tay Sơ Niệm như cũ, giống như càng muốn ăn của cô hơn.

Rắn lớn với Miên Tuyến đều thích vị ngọt, thịt nướng của bọn họ đều có nước mật ong, bên trên quét một lớp một ong, hương thơm ngọt ngào như hương chuối.

Sơ Niệm thích ăn cay, trong thịt nướng của cô có bột của quả cay mài ra, hương vị nồng đậm kích thích.

Sơ Niệm dùng dao đá ở bên cắt một miếng nhỏ tự mình đưa tới, nhìn thấy con rắn nhỏ thích thú chui đầu ra khỏi vỏ trứng, nuốt thịt trong tay Sơ Niệm.

Điều khiến người ta không ngờ tới là, miếng thịt mà Sơ Niệm chuẩn bị to hơn miệng của vỏ trứng một chút, khi nuốt miếng thịt thì không trôi xuống dưới được, rắn con chỉ có thể vừa nuốt vừa chui người ra khỏi vỏ trứng.

Kích thước hình thể của con rắn con này tương đương với Miên Tuyến khi mới ra ngoài, nhưng vì nó vừa mới sinh ra đã ăn hai miếng thịt lớn, cơ thể nhỏ bé của nó hơi tròn lên.

Động tác chui ra khỏi vỏ trứng bởi vì cơ thể tròn tròn mà nhìn có vẻ vụng về dễ thương, còn mang theo chút cảm giác ngốc nghếch.

Trong bụng của rắn con đã chứa đầy thịt nướng rồi, nhìn bộ dạng tròn quay lại.

Sơ Niệm cho rằng nó đã không còn cách nào tiếp tục ăn vỏ trứng nữa, không ngờ nó vẫn ăn những vỏ trứng vụn trên mặt đất khi cái đầu dưa của nó nở chui ra.

Quả thật là dạ dày vương không gì sánh kịp.

Sau khi tỉnh dậy phải ăn uống là bản năng của con rắn con, cũng là nguồn gốc năng lượng đầu tiên trong cuộc đời chúng.

Sau khi ăn no, con rắn con chắc là muốn lại gần cha mẹ và anh trai để biểu đạt sự thân mật của bản thân.

Nhưng mà do nó ăn quá nhiều, đi đường cứ lắc la lắc lư, cái đuôi nhỏ của nó dùng sức để bảo đảm cân bằng, biên độ dao động còn nhanh hơn cả chó quẫy đuôi nữa.

Cuối cùng đi tới trước mặt một người hai rắn, nhóc kia đi lướt qua người anh trai và cha, để lại hơi thở của mình, cuối cùng làm tổ trong tay Sơ Niệm mà ngủ.

Giống như anh trai Miên Tuyến của nó, Miên Cầu cũng rất thích mẹ.

Rắn lớn nhìn thằng nhóc dính người kia một cái, sự vui mừng trên mặt giảm đi một nửa.

Vừa tiễn được một con con đi, thì lại có một con con khác càng dính người hơn tới.

Sơ Niệm nhìn Miên Cầu trong tay, hỏi: “Con rắn con này là em trai hay em gái?”

Rắn lớn còn chưa nói chuyện, Miên Tuyến đã dùng cái đuôi của mình chỉ chỉ vào con con, rồi lại chỉ chỉ vào mình, biểu thị giới tính của em trai giống với nó.

Rắn lớn cũng gật đầu nói, “Là một đứa con trai.”

Con rắn con ăn nhiều quá nên không cách nào cuộn lại thành tư thế thoải mái được, chỉ có thể cuộn tròn co quắp lại, dùng cái đuôi của mình cuốn lấy đầu cuộn lại thành hình dạng tròn như quả bóng.

Quả bóng vẫn là thành thật nhất.

Sơ Niệm sờ sờ da thịt của thằng nhóc, cái đuôi của nó nhẹ nhàng động đậy, thể hiện bản thân mình vẫn đang sống.

Giống với Miên Tuyến, Sơ Niệm không vội đặt tên cho rắn con, mà đặt một cái biệt danh trước.

Nhìn bộ dạng tròn tròn của rắn con, Sơ Niệm cười nói, “Đứa thứ hai gọi là Miên Cầu được không, nó tròn tròn ăn cũng khỏe nữa, cũng rất đáng yêu.”

Về phần cái tên này, hai cha con đều không phản đối.

Rắn lớn duỗi tay ra hơi cứng ngắc chạm vào con rắn con trong lòng bàn tay Sơ Niệm, dịu dàng nói với nó, “Nghe thấy chưa, sau này con tên là Miên Cầu.”

Một chuỗi những lời nói này trong tai Sơ Niệm chính là tiếng si si trầm bổng du dương.

Con rắn con vui vẻ lật người một cái, xem ra rất thích cái tên này.

Một quả trứng vàng còn lại cũng đã nở ra rồi, bây giờ chỉ còn lại mỗi quả trứng màu trắng là vẫn chưa nở thôi.

Quả trứng màu trắng này chỉ lớn bằng ngón tay cái, nhìn có vẻ quá gầy yếu, càng khiến người ta thêm đau lòng.

Lúc Sơ Niệm đặt bàn tay mình lên trên vỏ trứng màu trắng sữa, cảm nhận thấy được sự sống ở bên trong, cười dịu dàng.

Thật hy vọng đây là một cô con gái ngoan ngoãn đáng yêu.

Nếu là bé gái, như vậy bé sẽ có hai anh trai, chắc chắn sẽ rất hạnh phục.

Con rắn con vừa mới nở ra vốn dĩ phải đặt vào chiếu cỏ với quả trứng, nhưng Sơ Niệm vừa mới sờ tới nó muốn đặt nó trở về, cái đuôi của tên nhóc này đã quấn lấy ngón tay của Sơ Niệm, cuối cùng bị rắn lớn mạnh mẽ xách đuôi ra vứt trở về.

Danh nghĩa mĩ miều là: Công bằng bình đẳng.

Dù sao thì anh trai nó Miên Tuyến cũng tự mình ngủ mà.

Ổ của chúng cách giường của họ cũng chỉ có khoảng cách một bức tường mà thôi, có âm thanh gì cũng đều có thể kịp thời nghe thấy, cũng cho cha mẹ có đủ không gian riêng tư.

Lúc Sơ Niệm nằm trên giường, vẫn đang nghĩ tới một vấn đề khác.

Lần trước lúc tới bộ lạc núi Xà Thần, các chị em nói là, lần mang thai này của cô thật sự không rõ ràng lắm, bụng bốn tháng rồi mà dáng người vẫn như bình thường, không hề giống với thai phụ gì cả.

Dựa vào tính toán thời gian suy ra, bây giờ cô hẳn là đã mang thai sáu bảy tháng rồi, bụng đã to rõ ràng rồi, thêm mấy tháng nữa là người đã sinh con rồi.

Sự thật thì cô chưa từng có bụng. Con trai lớn đã sáu tháng rồi, con trai thứ hai đã một ngày rồi, còn có trứng bảo bảo nhỏ nhất còn chưa nở nữa.

Với tình hình này, sau này cô giải thích là cô mang thai sinh ba thì ai tin được chứ….

Trong thời gian ngắn ngủi cô cũng không có cách nào tới bộ lạc núi Xà Thần chơi nữa rồi, nếu không người người nhà nhà cũng đều hỏi cô nha, cô cũng không thể ôm hai con rắn với một quả trứng, nói với thiên hạ, đây chính là Xà Thần phiên bản mini của mọi người được, đáng yêu quá.

Nghĩ đi nghĩ lại, Sơ Niệm cũng tự chọc cười bản thân luôn rồi.

Miên Cầu không giống Miên Tuyến, nó là một thằng nhóc rất lười.

Cha với anh trai đưa nó ra ngoài đi săn thú, công sức cả một ngày, nó tới cả một con kiến cũng không bắt được, chơi trò bịt mắt bắt dê cả một ngày ở sau núi, cuối cùng còn bị lạc đường nữa, được cha nó dùng đuôi đưa về.

Nói một cách ngắn gọn, đây là một con rắn con ham chơi.

Không chỉ không vươn lên tiến bộ như anh trai, hơn nữa còn rất chi là ham chơi tham ăn, là một con con không có ước mơ điển hình.

Nhưng nó lại cực kì biết làm nũng, hơn nữa biết đi tìm mẹ với anh trai che giấu cho, để không bị cha trách phạt.

Sau khi có Miên Cầu, trong hang càng có thêm nhiều không khí khoan khoái vui mừng, ngày nào cũng náo nhiệt, gà bay chó chạy.

Miên Cầu vẫn luôn không ăn hết vỏ trứng của mình, mỗi tối đều ôm vỏ trứng đi ngủ, giống như vật tổ thân thiết dính lấy vỏ trứng.

Buổi tối có lúc sẽ vì giống như quả bóng cao su trong giấc mơ đẹp, bị cuốn vào trong quả trứng lăn qua lăn lại.

Vào ngày hôm sau sẽ tủi thân đi tìm người kể khổ.

Lúc ban ngày, Sơ Niệm sẽ tiếp tục nói chuyện liên quan tới con người với hai anh em.

Có anh em bầu bạn, hai anh em có sự khác biệt lớn về kích thước lại tiến triển thần tốc trên dương diện ngôn ngữ.

Miên Tuyến dạy ngôn ngữ cơ thể bản thân cố định lại cho em trai, thuận tiện cho thằng nhóc kia làm nũng cầu xin bao che.

Hai con con thậm chí còn có thể dùng cái đuôi rắn của mình để viết chữ trên giấy, mặc dù nhìn cứ như giun bò, nhưng vẫn có thể đọc hiểu được.

Tốc độ lớn lên của Miên Cầu cũng không nhanh bằng Miên Tuyến, có lẽ là bởi vì nó không ăn hết vỏ trứng có liên kết với mình.

Về chuyện này, Sơ Niệm từng hỏi rắn lớn.

Rắn lớn nhàn nhạt đáp: “Chỉ cẩn dinh dưỡng đầy đủ, không ăn vỏ trứng cũng không sao cả.”

Lúc đầu rắn lớn cũng không ăn hết cả vỏ trứng của mình, bây giờ vẫn cường tráng uy mãnh, là sâm lâm chi chủ hung mãnh.

Nghĩ nghĩ cũng đúng, Miên Cầu bây giờ nhìn có vẻ rất khỏe mạnh, Sơ Niệm cũng không tiếp túc xoắn xuýt vì chuyện này nữa.

Lúc Miên Cầu được hai tháng, còn chưa lớn bằng một nửa Miên Tuyến lúc đầu, nhìn vẫn nhỏ bé như cũ, không có dáng vẻ mà đằng xà nên có, từ đầu đến cuối không muốn làm gì cả.

Nhưng mà nó vẫn bị cha ném ra khỏi hang, để nó cũng tự đào một phòng ngủ thuộc về bản thân mình trên núi Tường Vân.

Là một con rắn không muốn làm gì xuất sắc, tự mình đào là không thể nào tự đào được rồi.

Nó trực tiếp chọn một hang tương đối rộng rãi ở sau núi, vui mừng làm hàng xóm với anh trai.

Sơ Niệm nhìn rắn lớn mấy đêm liên tục đều lén lút ra ngoài rồi mang một người đầy bùn đất trở về, cũng lười phải xé rách âm mưu của hắn, vui vẻ như thế tiếp tục thế giới hai người lần nữa.

Nhưng mà thứ khiến cô không ngờ tới là, chưa qua được hai ngày, sự yên lặng như thế này bị phá vỡ.

Miên Cầu khoa trương bước vào khoa chân múa tay một hồi với Sơ Niệm, đại ý là: Anh trai với người khác đánh nhau rồi.

Trường hợp bình thường, hai con đằng xà Miên Tuyến với Miên Cầu liên thủ với nhau, cho dù gặp phải đàn sói cũng có thể thoát thân được.

Là thứ gì mà lại to gan như thế, dám tới địa bàn của bọn họ gây sự.