Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 167




Con trai cả bây giờ cũng đã sáu tháng rồi, đôi cánh nhỏ cũng đã có thể bay lên được rồi.

Con trai thứ hai mặc dù có chút không có tiền đồ, những cũng đã bốn tháng rồi, có thể săn mồi độc lập được rồi.

Duy nhất chỉ có trứng bảo bảo nhỏ nhất này, không chỉ màu sắc không giống với hai anh trai, hơn nữa còn mãi mà không nở.

Nếu không phải hàng ngày Sơ Niệm đều có thể cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bên trong, thì đã nghi ngờ có phải quả trứng này không phát dục tốt hay không.

Tính ra thì quả trứng này cũng đã ra đời được tầm chín tháng rồi.

Nhìn quả trứng nho nhỏ màu trắng sữa này, rắn lớn cũng có chút bất lực không biết phải làm sao, nhưng mà hắn có thể chắc chắn tên nhóc này rất khỏe mạnh.

Cuộc sống trong rừng chậm rãi mà yên tĩnh, bầu trời trong vắt như được gột rửa, từng đám mây trên trời chầm chậm bay, dòng sông trên mặt đất chảy róc rách, người ngôi bên ven sông bắt cua vui vẻ và hạnh phúc.

Miên Tuyến nghiêm túc học tập cách làm thế nào dùng cói để làm lưới cỏ, rồi dùng lưới cỏ để bắt cua với cha.

Thằng nhóc nghịch ngợm Miên Cầu lại bơi qua bơi lại dưới nước, đuổi cá trong nước chạy hết đi, sau đó sẽ chọn một con cá hạnh phúc mời đi tham quan xem dạ dày của đằng xà có hình dạng như thế nào.

Sơ Niệm nhìn nước bị đập bắn tung tóe lên đã không biết nên dạy dỗ thằng nhóc con này như thế nào nữa rồi.

Rắn lớn đối với kẻ gây rồi này đầu tiên là phiền não, giơ cái đuôi rắn của mình đập đập vào trong nước một chút, sau khi có bọt nước cực lớn văng lên, nước sông bắt đầu lấy Miên Cầu làm trung tâm mà xoay quanh, Miên Cầu vừa mới bơi lội hết sức khỏe khoắn nhanh chóng hoa mắt chóng mặt trong vòng nước xoáy.

Đợi tới khi xoáy nước dừng lại, giữa dòng sông nổi lên một con rắn lộn da bụng lên trên, sau nửa ngày mới hồi phục được sức sống.

Tiếng cười của một nhà bốn người bên bờ sông sau núi không ngừng bên tai.

Nhưng mà điều khiến Sơ Niệm không ngờ tới là, một buổi hoàng hôn yên bình vui vẻ như thế này, trứng bảo bảo đợi hơn chín tháng rồi đã bắt đầu nở.

Một nhà bốn người ngồi bên bàn ăn cua bắt được ngày hôm nay.

Cua hấp chín lên trực tiếp nuốt vào mặc dù không làm rách dạ dày, nhưng vỏ cứng sau khi trải qua quá trình hấp nhiệt độ cao thì trở nên cực kì khó tiêu hóa.

Miên Cầu vẫn luôn lười nhác, cũng không thể không bắt đầu lột cua với cha.

Thịt cua rưới thêm xì dầu đã được điều chế xong, trở nên càng tươi mới thơm ngon hơn.

Sau khi một nhà giải quyết xong một đĩa cua hấp, Sơ Niệm lại đưa lên một nồi cháo tôm nóng hổi, nghiêm khắc nói “Sau khi ăn cua xong bắt buộc phải uống đồ nóng, cơ thể của các con vốn dĩ thuộc tính hỏa, không thể ăn nhiều đồ có tính hàn.”

Đang ăn cháo, rắn lớn là người đầu tiên nghe thấy động tĩnh nho nhỏ ở cách vách.

Sau đó ba cha con đưa mắt nhìn nhau, đồng thời trở thành mắt mèo tròn to, nói với Sơ Niệm, “Em thứ ba nở rồi.”

Một người ba rắn đi tới phòng ngủ, đúng lúc nhìn thấy có thứ gì đó đang dùng sức phá vỏ trứng nho nhỏ kia.

Vỏ trứng màu trắng sữa vốn dĩ đã mềm hơn một chút so với lúc đầu của con lớn và con thứ hai, nhưng con con bé nhỏ bên trong hình như sức lực còn yếu hơn so với Miên Cầu lúc đầu nữa, vỏ trứng mỏng như thế cũng không phá được.

Sơ Niệm lại gần quan sát, sau đó phát hiện ra manh mối.

Bên trong vỏ trứng của con lớn và con thứ hai đều ẩm ướt sền sệt, nhìn không có sự tồn tại của chất lỏng nào.

Là người, cũng có khả năng là hai con con đã uống nước ối trước rồi mới ăn vỏ trứng, thế nên Sơ Niệm mới không nhìn thấy.

Nhưng mà vỏ trứng nho nhỏ màu trắng khi nứt ra, sau khi lộ ra khe hở, lại lờ mờ nhìn thấy được có chất lỏng trong suốt đang rò rỉ ra ngoài.

Sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Lúc con người sinh nở, cũng có khó sinh.

Trứng có phải cũng có…. hay không.

Sơ Niệm thấy bản thân bắt đầu tức ngực khó thở, mềm nhũn bên người rắn lớn hỏi, “Tiểu Tiểu Bạch sẽ không có chuyện gì chứ, chúng ta gõ vỏ trứng ra giúp con nhé.”

Cũng may mà cô nhạy cảm như thế, mới cứu được con bé con đã hôn mê trong vỏ trứng.

Rắn lớn cũng nhận thấy tình huống lần này hình như có chút đặc biệt, dùng tay tách một cái lỗ nhỏ trên quả trứng, sau đó một cái đầu nhỏ từ bên trong thò ra, hổn hà hổn hển nằm bò trên vỏ trứng thở dốc.

Lần này thế mà lại là một cái đầu người.

Cả nhà bốn người đều chấn kinh.

Mặt của đứa bé thứ ba đã đỏ lên, trên người cũng đỏ au, sau khi kịch liệt ho một tiếng, thì sặc ra một ngụm nước trong.

Con con quả nhiên là bị khó sinh.

Trong vỏ trứng vẫn chứa đầy chất lỏng trong suốt dính dính giống như nước ối, Sơ Niệm lo lắng con con ngâm mình trong nước, phần ngực vẫn ngâm mình trong nước, lại xảy ra chuyện lần nữa, cẩn thận lấy con con từ bên trong ra.

Điều khiến Sơ Niệm càng ngạc nhiên hơn nữa chính là, bé thứ ba không chỉ bé nhỏ, một đứa nhóc còn nhỏ hơn cả ngón tay cái của Sơ Niệm, nửa thân dưới thế mà lại là một cái đuôi nhỏ màu trắng xinh đẹp.

Sau khi được đưa ra ngoài, Sơ Niệm cũng có thể nhìn ra được một cách rõ ràng.

Đứa bé thứ ba là một bé gái.

Trên người cô bé bây giờ giống như mới được vớt từ trong nước ra, đỏ au, nhăn nhúm, ướt dầm dề.

Sơ Niệm tìm một tấm da thú sạch sẽ, lau nước ối trên người bé thứ ba đi.

Ai có thể nghĩ tới chứ, bé thứ ba sau khi đợi hơn chín tháng mới chịu nở thế mà lại là một con rắn chỉ bằng ngón tay cái.

Cơ thể nhỏ như thế này, nằm trên da thú trong lòng bàn tay Sơ Niệm, lúc ngủ giống như lúc còn trong vỏ trứng, cái đuôi nhỏ ôm chặt lấy cơ thể màu trắng sữa của mình, dễ thương đáng yêu như một tiểu thiên sứ.

Có thể phá vỏ trứng hình như đã tiêu hao sức lức toàn bộ cơ thể của bé thứ ba rồi, sau khi được đưa ra ngoài cô bé đã ngủ luôn, phần ngực dao động rõ ràng có thể thấy được cô bé vẫn đang hô hấp, điều này khiến Sơ Niệm với ba con rắn đều thở phào nhẹ nhọm một hơi.

Nhìn dáng vẻ bé thứ ba ngủ, Sơ Niệm có chút lo lắng, “Tình hình của nó, đã từng xuất hiện trong tộc đằng xà của mọi người chưa?”

Rắn lớn lắc đầu, hai con rắn con cũng lắc đầu theo.

Lúc hắn tỉnh lại, trên thế giới chỉ có một mình hắn là đằng xà thôi, không có ai nói với hắn chuyện của chủng tộc, rất nhiều chuyện hắn cũng chỉ là dựa vào bản lĩnh mà lần mò tìm kiếm.

Sơ Niệm cũng chỉ nghe nói tới câu chuyện cô bé ngón tay cái trong sách truyện mà thôi, nhưng không ngờ con của mình thế mà lại là như thế.

Cô quan sát tỉ mỉ bé thứ ba một lát, nửa thân trên của nó nhìn giống hệt như những đứa trẻ loài người, nửa thân dưới lại là hình rắn, giống với khi rắn lớn ở hình thái nửa người nửa rắn.

Điều này có thể giải thích được vì sao Miên Tuyến và Miên Cầu đã nở lâu như thế rồi, mà bé thứ ba mới nở nở ra.

Nó phát triển theo chu kì phát triển của thai nhi loài người, chậm rãi phát triển trong vỏ trứng, đủ tháng mới sinh ra.

Hơn nữa, lúc bé thứ ba sinh ra đã mở khóa hình thái nửa người nửa rắn rồi.

Đối với điểm này, rắn lớn cũng chắc chắn nói, “Bé thứ ba rất lợi hại. Nửa người nửa rắn là mở khóa sau hình người.”

Hắn sống nhiều năm như thế rồi, cũng mãi tới sau khi gặp Sơ Niệm mới có được hình thái nửa người nửa rắn.

Miên Tuyến với Miên Cầu nhìn em gái mình thế mà lại lợi hại như thế, cũng ngưỡng mộ không thôi.

Cho dù như thế, Sơ Niệm cũng không hoàn toàn yên tâm.

Sữa của cô đã hết từ lâu rồi, bây giờ bé thứ ba mang hình thái nửa người nửa rắn, cũng không biết có thể trực tiếp ăn thịt được không nữa.

Bởi vì sự xuất hiện của bé thứ ba, một nhà năm người khó có dịp cũng ngủ trên một chiếc giường, toàn bộ thấp thỏm lo lắng nửa tỉnh nửa mơ, sợ bé thứ ba đột nhiên thức dậy không có người trông.

Cứ như thế qua một đêm, sáng hôm sau khi Sơ Niệm tỉnh giấc thì phát hiện, bé thứ ba đã đổi vị trí từ giữa tấm da thú đến bên cạnh mình rồi, bây giờ đang nằm bò trong lòng bàn tay cô, cái đuôi đang quấn lấy ngón tay út cô ngủ ngon lành.

Dáng vẻ dễ thương đáng yêu như thế khiến Sơ Niệm vừa mới thức giấc nhận được sự bạo kích ngọt ngào.

Nhưng mà tiếp sau đó gặp phải vấn đề khó, đó là nên chuẩn bị thức ăn gì cho bé thứ ba.

Sữa cừu, sữa bò hay là thịt nướng.

Trên bàn cơm thậm chí còn xuất hiện miếng thịt sống nhỏ, cháo, cơm…..

Có thể nói tất cả mọi thức ăn có thể nghĩ tới đều chuẩn bị một phần, mặn ngọt cay đều có.

Sơ Niệm chỉ chỉ vào bàn thức ăn trước mặt, ra hiệu cho bé thứ ba có thể lựa chọn thức ăn mà mình thích.

Bé nhỏ trượt từ ngón tay út của Sơ Niệm tới trên bàn ăn, cũng không chọn cũng không nhặt, sau khi nếm thử qua mỗi loại, cuối cùng vẫn chọn ôm lấy bát sữa cừu với sữa bò, uống ừng ực từng ngụm nhỏ.

Động tác uống nước của bé thứ ba giống y hệt với động tác rắn lớn uống nước khi nửa người nửa rắn, hai cái má phồng lên, ừng ực ừng ực.

Mặc dù cái bát chuẩn bị đã là cái nhỏ nhất trong nhà rồi, nhưng bé thứ ba thật sự quá nhỏ, cái bát nhỏ nhất trước mặt nó cũng to giống như một cái chậu tắm vậy.

Nhìn tư thế độc lập không phụ thuộc nhưng lại rất gian khó của cô bé, Sơ Niệm đưa cô bé về lòng bàn tay, lấy thìa múc sữa đút cho cô bé ăn.

Bé con ngẩng đầu nhìn mẹ mình một cái, cọ cọ vào lòng bàn tay mẹ, còn lăn lộn một vòng.

Ba con rắn khác nhìn bé con mềm mại ngoan ngoãn như thế, thì tới cả Miên Cầu thích ăn thịt nướng nhất cũng quên mất phải đi tranh thịt để ăn.

Đều tập trung nhìn bé thứ ba uống sữa.

Bé thứ ba được di truyền gen khỏe mạnh của rắn lớn, sau khi sinh ra đã có thể tự đi lại được rồi, nhưng mà còn nhỏ như thế này, còn nhỏ hơn cả Miên Cầu lúc đầu nữa, cũng càng yếu ớt hơn, thật sự là khiến người ta cực kì yêu thương.

Nguyên nhân chủ yếu mà cô bé chọn uống sữa cũng là vì bây giờ cô bé chưa mọc răng, dạng nước như thế này dễ tiến thực nhất.

Sau khi uống mấy thìa sữa cừu với sữa bò, bụng bé con đã phồng lên rồi, tạm dừng động tác tiếp tục tiến thực.

Bên khóe miệng bé con dính vết sữa, Sơ Niệm dùng lòng bàn tay lau sạch vết sữa, rồi mới bắt đầu ăn cơm.

Da thịt bé thứ ba bây giờ giống với em bé bình thường mới sinh ra, có hơi chút đỏ, nhưng sau khi trải qua một đêm, màu hồng của da thịt với sự nhăn nhúm trên cơ thể đã cải thiện rất nhiều rồi, nhìn có vẻ hồng hào cực kì đáng yêu.

Nhất là thời gian bé con mới trải qua một đêm, mắt cũng đã mở rồi, cũng là đôi đồng tử màu đen thuần túy, to to, đôi mắt nhìn có vẻ ẩm ướt thần thánh, cực kì xinh đẹp.

Sau khi mở mắt, bé con cũng bắt đầu quan sát bốn phía xung quanh, nhìn người mẹ có mùi vị quen thuộc nhất với mình một chút, rồi lại nhìn ba con rắn còn lại, hình như đều hết sức tò mò với mỗi thứ.

Ba con rắn muốn giơ tay chạm vào bé con đáng yêu một chút, nhưng mà bọn họ biết, da thịt bé con hết sức mềm mại, bọn họ da thô thịt dày, rất dễ làm bé con bị thương, nên đều nhịn xuống.

Trái lại bé con nhẹ nhàng giơ tay ra, bày ra tư thế muốn được ôm một cái.

Sơ Niệm cười nói, “Em muốn được mọi người ôm đó, để làm quen với mùi của mọi người.”

Nghe thấy điều này, ba con rắn chủ động xếp thành hàng, đợi sự ‘sủng hạnh’ của bé con.

Để cho bản thân mềm mại hơn nên rắn lớn biến hành hình người, hai con rắn con thì dâng lên cái đuôi là thứ mềm mại nhất toàn thân mình lên.

Nhìn dáng vẻ chậm rãi làm quen của bọn họ, Sơ Niệm cười nói: “Hay chúng ta gọi con là Miên Hoa nhé.”

Vảy rắn trên cái đuôi nho nhỏ nửa thân dưới của cô bé mặc dù cũng có một lớp mềm mại, nhưng màu sắc lại không phải là màu trắng dã, cũng không phải là màu sắc tang thương.

Mà là màu trắng sữa ôn hòa mềm mại không có tính tấn công, giống với màu của cái vỏ.

Sau khi làm quen với cha và hai anh xong, bé vẫn thích mẹ thơm thơm mềm mềm nhất, trở về lòng bàn tay mẹ.

Sơ Niệm hôn tiểu bảo bối một cái, cười hỏi: “Con gái, con thích cái tên Miên Hoa này không?”

Bé thứ ba nghe không hiểu mẹ đang nói gì cả, nhưng cảm nhận được sự ôn hòa của mẹ, phát ra tiếng “Nha nha” nho nhỏ.