Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

Chương 47




Sủi cảo mà Sơ Niệm cán tương đối mỏng, vì rắn lớn thích ăn thịt, thế nên nhân bánh là cải thảo thịt heo với thịt heo và hành.

Lớp vỏ mỏng màu vàng sữa bao bọc đầy nhân, sau khi nấu chín thì trong suốt long lanh, hương thơm bay ra tứ phía, nhìn rất hấp dẫn.

Cô lấy cho mình một phần nhỏ, tất cả các đĩa còn lại đều đưa cho rắn lớn.

Bên cạnh đĩa đá đựng đầy sủi cảo còn chuẩn bị nước sốt, tương ớt đỏ tươi, còn có nước ép từ quả chua có màu vàng nghệ.

Rắn lớn nhìn thức ăn mới lạ, hỏi: “Niệm Niệm, nàng nói ăn được thứ gì thì sẽ đồng ý với ta một chuyện thế?”

Sơ Niệm chỉ cười không nói: “Chàng ăn trước đi rồi nói sau.”

Sủi cảo nhân nhiều vỏ mỏng, sau khi ăn một miếng, hương thịt thơm nồng với nước canh nóng hổi cùng đập vào vị giác, Sơ Niệm há miệng ra, một làn sương trắng bay từ miệng ra.

Cho dù là bị phỏng, thì cũng không nỡ đặt thức ăn ngon như thế từ đôi đũa của mình xuống.

Đồ ăn ngon trên thế giới có quá nhiều, nhưng mà chỉ có sủi cảo mới có hương vị đại diện cho năm mới nhất.

Cô với rắn lớn mặt đối mặt, cùng nhau ăn sủi cảo nóng hôi hổi. Hết cái này tới cái khác, cực kì mĩ mãn.

Mãi cho tới khi rắn lớn đột nhiên che miệng lại, nhổ ra một viên đá màu xanh. “Niệm Niệm, có đá.”

Niệm Niệm nhìn bảo thạch kia, đột nhiên cười, “Thế này là điều tốt, ngụ ý là như ý cát tường, tài lộc dồi dào.”

Rắn lớn lấy bảo thạch lên, nhìn một cách tỉ mỉ, “Đây là thứ mà Niệm Niệm nói à?”

Sơ Niệm gật đầu.

Đây là bảo thạch cô đeo ở trên cổ, là bà ngoại cầu bình an trong chùa cho cô, đã đi theo cô từ nhỏ tới lớn.

Cô bỏ bảo thạch vào trong sủi cảo, bởi vì cái này là thứ mà cô thấy có ý nghĩa nhất toàn thân trên dưới người cô.

“Thế thì ta giữ nhé, đợi tới mùa xuân năm sau, tìm Niệm Niệm để cầu nguyện.”

“Được.”

Thế thì tới mùa xuân năm sau nhé.

Sơ Niệm ôm lấy hắn, chậm chạp nói: “Tới khi băng tan năm sau, khi đóa hoa đầu tiên nở ra, chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Cô chủ động đưa tới cửa, rắn lớn lập tức ôm cô vào vòng tay của mình, “Niệm Niệm, chúng ta vẫn luôn ở bên nhau mà.”

Hắn vẫn chưa hiểu được ngụ ý trong câu nói này.

Nhưng cũng không sao cả, chỉ cần cô hiểu là được.

Chỉ cần bọ họ có thể hết năm này tới năm khác đều tốt như thế này là được rồi.

Sơ Niệm ở trong lòng hắn, nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, ngân nga đếm: “Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, …”

Thật ra cô không biết thời gian bây giờ có phải là giao thừa không.

Ở đây không có pháo hoa, không có đêm xuân, không có đồng hồ đếm ngược, không có bất cứ lời nhắc nhở nào.

Cô chỉ xem đây là một sự bắt đầu mới.

Sau khi đếm tới “Một”, cô ôm lấy cổ hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn ấm nóng.

“Chúc mừng năm mới, Cửu Di.”

Thế giới mới, cũng phải vui vẻ.

Đêm giao thừa thì phải thức, tập tục của quê nhà cô chính là như vậy, thức càng lâu thì năm sau càng phát đạt. Thời điểm này trong năm cần phải tụ tập cùng nhau xem ti vi, ăn hạt dưa, đánh bài, chơi những trò chơi náo nhiệt, tới ngày hôm sau sau khi mặt trời lên, thì về nhà ngủ cả một ngày.

Sơ Niệm chuẩn bị các hạt khô, táo nhỏ, quýt bưởi với quả óc chó, thậm chí còn dùng lá khô để làm bài.

Từ khi vào mùa đông, sau khi trời tối rắn lớn sẽ mệt mỏi chỉ muốn đi ngủ, kéo hắn thức cả đêm đúng là một chuyện khó khăn.

Sơ Niệm rải một lớp da thú lên trên chiếu cỏ, ngồi khoanh chân đối diện với hắn, trên da thú trước mặt còn chuẩn bị đồ ăn vặt với bộ bài.

Hai người không chơi đấu địa chủ được, cũng không cách nào chơi quá phức tạp được.

Sơ Niệm chia cho hai người số lượng lá bài bằng nhau, nắm chặt lấy của mình nói: “Chúng ta chơi trò câu cá đi.”

“Niệm Niệm muốn ăn cá à? Chúng ta tới hồ nước câu đi.”

Sơ Niệm cười ra một tiếng, “Cá trong hồ nước là để nuôi. Còn ăn nữa là ăn hết đó. Câu cá mà ta nói là một trò chơi dùng lá bài để chơi.”

Cô nói với hắn quy tắc trò chơi.

Rắn lớn đột nhiên hiểu ra, hưng trí bừng bừng.

Xem ra cũng là một con rắn ham chơi.

Nhưng nhanh chóng, Sơ Niệm phát hiện ra, bản thân chơi thế nào mà chỉ còn lại một lá bài thôi.

Chơi trò chơi bị ngược huyết, cô vứt lá bài cuối cùng lên trên da thú, đột nhiên có một suy nghĩ: “Hay là chúng ta đi ra ngoài câu cá thật đi.”

Bởi vì có tuyết rơi, trời bên ngoài không đen thùi lùi như bình thường, bốn phía xung quanh được tuyết chiếu rọi, nhìn có vẻ càng giống như buổi sáng sớm mà mặt trời chưa mọc vậy.

Sơ Niệm nhớ mang máng, ở gần đây có một cái hồ nho nhỏ, lúc cô đi tìm kiếm thức ăn từng tới đó uống nước hai lần.

Lúc tìm tới, mặt hồ đã hoàn toàn bị che phủ bởi băng rồi.

Điều này khiến cô có chút hưng phấn.

Câu cá mùa đông đơn giản nhất, chỉ cần khoét một cái lỗ trên băng, rồi thả chút thức ăn ở miệng lỗ, cá sẽ tự mình bơi tới.

Chỉ cần cá tiến vào tầm nhìn, rắn lớn có thể bắt được nó.

Sơ Niệm đặt chân lên mặt hồ thăm dò, phát hiện lớp băng trên mặt hồ hết sức chắc chắn.

Cô chỉ vào một chỗ, quay đầu nói với đại xà: “Cửu Di, nhanh tới đây.”

Rắn lớn đi tới.

Sơ Niệm nói: “Ta mang tới một ít thịt mỡ, chàng khoét một cái lỗ ở đây nhé, chúng ta chắc chắn có thể bắt được cá lớn.”

Một cái lỗ có kích thước bằng một người lớn, Sơ Niệm hưng phấn bỏ thịt mỡ đã chuẩn bị xong vào, sau khi mùi tanh của máu trôi nổi trong nước, quả nhiên thu hút rất nhiều cá tới.

“Đừng bắt con nhỏ, chúng ta chỉ cần bắt hai con cá lớn thôi.”

Cô chỉ về một hướng, hai con cá lớn đang nhảy nhót tưng bừng bị ném lên trên mặt hồ.

Sơ Niệm vừa cười, vừa kéo rắn lớn tới một bên trốn: “Làm sao chàng lại trực tiếp ném chúng lên trên, chàng xem ném lên toàn là nước.”

Cuối cùng hai con cá lớn bị bắt bỏ vào chiếc túi da thú đã chuẩn bị xong từ trước, Sơ Niệm kéo tay hắn, chậm rãi thong thả đi về.

“Hôm nay có thể bắt được hai con cá lớn như thế này, đó là một chuyện tốt. Chứng tỏ năm nay chúng ta sẽ cơm no áo ấm, sung túc, không thiếu thức ăn lương thực.” Sơ Niệm kéo tay hắn đột nhiên dừng lại: “Sáng ngày mai chúng ta ăn canh cá nhé, bữa ăn đầu tiên của năm mới.”

“Được.” Cửu Di nhìn cô nói. Cô nói gì, hắn đều nghe hết.

Một người một rắn tay trong tay, lúc trở về tới hang, bầu trời đã bắt đầu chuyển sáng rồi.

Tuyết rơi hai ngày đã dừng.

Thời tiết năm mới rất chi là tốt.

Bọn họ mỗi người húp một chén canh cá tươi ngon thơm ngào ngạt, rồi chui vào trong hang ngủ một giấc thật ngon.

Thời gian lười biếng như thế này, cũng chỉ có lúc còn nhỏ mới có.

Lúc cô thức giấc, đột nhiên có chút ảo giác không biết hôm nay là ngày tháng năm nào.

“Cửu Di.”

Nghe thấy tiếng gọi của cô, bên ngoài truyền tới hai tiếng si si, rắn lớn mới đáp một tiếng rồi vào.

Cô phát hiện, rắn lớn luôn bận rộn. Giống như cô vậy.

Mỗi ngày cô đều ra ngoài tìm kiếm thức ăn, về nhà làm cơm, có thời gian thì làm quần áo, mài gương.

Rắn lớn ngày nào cũng bận, nhưng cô chưa từng chú ý tới, hắn đang bận cái gì.

Sau khi có suy nghĩ này, Sơ Niệm bắt đầu quan sát hành vi của hắn.

Hình thái thân rắn của rắn lớn rất lớn, đầu rắn trải ra trên đất đã cao hơn cả người cô rồi, nhưng mà cái đuôi nhọn của hắn thì lại rất mảnh dẹp dài, có thể quấn lên bất cứ bộ phận nào trên cơ thể cô, thậm chí có thể giống như chiếc nhẫn có thể đeo lên các đốt ngón tay cô.

Hình người của hắn rất cao lớn, thân hình đầy đặn cân đối, vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm nghị, lại thêm ăn nói cẩn thận có ý tứ, nhìn rất có dáng vẻ cấm dục.

Nhưng mà cô biết rất rõ ràng.

Rắn lớn thích nhất là hình thái nửa người nửa rắn của mình.

Hắn thích cái đuôi rắn ma sát di chuyển trên đất, cũng thích dùng đôi tay để ôm chặt lấy cô, hai người dùng tư thế thân mật nhất để quấn lấy nhau ở chung một chỗ.

Ban ngày lúc cô nấu cơm, rắn lớn sẽ ở một bên giúp cô trông lửa, cái đuôi nhẹ nhàng cuốn lấy củi rồi trực tiếp bỏ vào, cơ thể đều không cần động đậy.

Lúc cô làm quần áo, hắn cũng sẽ ở bên cạnh trông chừng cô.

Có một lần, cô thậm chí còn phát hiện nửa thân trên của hắn đã ngủ rồi.

Thỉnh thoảng hắn sẽ đi săn thú, mang thức ăn tươi mới về sẽ lập tức thể hiện cho cô xem, kiểu như khoe khoang.

Lúc này, Sơ Niệm sẽ hôn hắn một cái, để làm phần thưởng khen ngợi.

Sau đó, cô sẽ phát hiện lân giáp màu vàng hồng sẽ hiện lên phía sau tai hắn.

Đây chính là biểu hiện của rắn lớn khi xấu hổ.

Cuộc sống của hắn gần như thật sự cực kì đơn giản, thường ngày chỉ có săn bắt, ăn uống, đi ngủ, còn có đó là làm những việc khác với cô.

Hắn gần như không có sở thích của bản thân.

Cũng không có đồng bạn.

Tất cả hành vi chỉ vì mục đích sinh tồn nên mới xảy ra thôi.

Có lẽ chính là trạng thái không hề bận tâm này, mới có thể khiến hắn có nghị lực đào đường hầm mê cung khiến người ta kinh ngạc như thế trong bóng tối.

Sơ Niệm sờ lên bức tường trơn nhẵn bằng phẳng, còn có tủ để đồ góc cạnh rõ ràng, thậm chí nghi ngờ hắn có phải là bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế không.

Góc tủ chứa đồ chất đống một chút da thú vụn.

Về phần nguyên nhân rách vụn… phần lớn đều là do rắn lớn đột nhiên hưng phấn, hoặc quên mất mà xé vụn quần áo, sau đó giữ lại ở đây.

Những thứ da thú vụn này, có một số vá lại một chút thì có thể mặc tiếp được, về phần những thứ bị rách nhiều kia, thì chỉ có thể sửa thành túi hoặc giẻ lau để dùng thôi.

Lúc cô cầm kim xương để vá quần áo, nhìn thấy rắn lớn bước vào, ngồi yên lặng ở bên cạnh nhìn cô.

Bị hắn nhìn chằm chằm như thế một lúc, Sơ Niệm có chút không được tự nhiên, chủ động hỏi: “Đói à?”

Rắn lớn lắc đầu, si si hai tiếng.

“Muốn ra ngoài chơi à?”

Hắn lại lắc đầu si si.

Sơ Niệm run tay một chút, hỏi: “Lại xé hư quần áo rồi à.”

Lần này, rắn lớn yên lặng một lúc lâu, lại lắc lắc đầu.

Xem ra chuyện này có liên quan tới quần áo, nhưng mà lại không phải là chuyện quần áo. Hơn nữa hắn lại còn không nguyện ý mở miệng nói với thẳng với cô, thế nên mới lòng vòng quanh co ngồi ở đây nhìn cô “Si si si si.”

Nói trắng ra, chính là rắn lớn quá nhàn rỗi rồi, đang làm phiền người khác.

Sơ Niệm tùy ý hắn lượn qua lượn lại mấy vòng, vá xong quần áo rồi đặt nó sang bên cạnh, nhìn rắn lớn nói: “Quần áo vá xong chắc chắn sẽ có vết tích, nhưng mà vẫn giữ được ấm như cũ, mặc vào trước di.”

Nếu không thì với tiết tấu đổi quần áo của hắn, quá phá gia rồi.

May mà rắn lớn không kén chọn, mặc quần áo đã vá vào như cũ, trước giờ chưa từng nói gì.

Nhưng mà hôm nay hắn mặc cái quần này, bên phải thì dài quét được cả nhà, bên trái thì trật cổ chân ra, nhìn như quần què, vá cùn vá đụp, thật sự là không phù hợp với khí chất của hắn.

Sơ Niệm nhếch môi cười, dù sao thì đây cũng là kiệt tác của cô, hình như lúc vá nó đã vá lệch bên dài bên ngắn.

“Nhanh đi ăn cơm thôi, hôm nay có món sườn heo mật ong mà chàng thích.” Sơ Niệm vừa mở miệng, còn không nhịn được ý cười, “Ăn cơm xong, sẽ thay quần áo cho chàng.”

“Ừ” Rắn lớn đẩy sườn mật ong mà mình thích tới cho Sơ Niệm, “Niệm Niệm ăn nhiều chút.” Không biết có phải là cô có ảo giác hay không, hôm nay rắn lớn rất kì lạ.

Cô gắp một miếng sườn, nhìn biểu cảm của hắn… hình như không nhìn ra được biểu cảm gì từ gương mặt lạnh lùng của hắn, cô dứt khoát từ bỏ, ăn cơm cho ngon vẫn tương đối quan trọng.

Ăn cơm xong, lúc Sơ Niệm đang muốn đứng dậy thì phát hiện, có một cái đuôi nho nhỏ đang móc lấy góc quần áo của cô, lắc qua lắc lại góc áo cô giống như làm nũng, sau đó khôn khéo chui vào lòng bàn tay cô.

“Niệm Niệm, ta làm sai một chuyện, nàng hung dữ với ta đi.”