Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 117: Cơ nghiệp tan tành toàn bộ! Từ gia chủ phun máu ngã xuống! Ngươi thật độc ác




Kén tằm là vật dễ cháy.

Sọt mây (cần xé) cũng là vật dễ cháy.

Thậm chí cây cột cùng mái hiên phía trong nhà kho cũng là vật dễ cháy.

Cho nên lửa này bốc lên cực kỳ mãnh liệt.

Gần như chỉ trong thời gian chốc lát, toàn bộ nhà kho liền bốc cháy hừng hực.

- Chạy lấy nước đi, lấy nước đi...

Tên làm thuê đầu tiên phát hiện hỏa hoạn tức khắc ra sức kêu gào.

- Nhanh cứu hoả đi, cứu hoả...

Cái phân xưởng này có thể thiếu thứ gì nhưng không thiếu nước, khắp nơi đều có lu nước thật to.

Mấy chục công nhân nhanh chóng cầm thùng nước, cầm chậu nước ra sức tưới nước dập tắt lửa.

Tường của các nhà kho đều bằng bùn đất, lửa rất khó đốt xuyên qua.

Nếu tiếp tục như vậy, lửa có thể bị dập tắt.

Nhưng mà...

Ở bên trong một nhà kho cách đó mấy trăm mét.

Xuất hiện một hình ảnh đặc biệt quỷ dị.

Hai tên làm thuê đang đem một sọt kén tằm mang vào trong.

Bỗng nhiên...

Một ngọn lửa màu lục chợt xông ra.

Ma trơi!

Hai gã làm thuê xin thề, đây là ma trơi, cùng ma trơi bọn họ thấy ở nghĩa địa y hệt.

Nói thì chậm, khi đó muộn mất rồi.

Bên cạnh một kẻ làm thuê khác lập tức muốn bưng nước cứu hoả, thế nhưng lu nước ở cách đó mấy chục mét.

Thế là trí khôn của gã vận chuyển.

Một hình ảnh kinh điển ra đời.

Đi tè chữa cháy chính là tiểu hỏa kế (*).

(*) Tát niệu cứu hỏa đích tiểu hỏa kế: Đây chỉ là một câu đố vui kiểu như mình chơi game Trúc Xanh đoán hình nền vậy. Hỏa kế là dụng cụ để đo nhiệt độ cao. Tát niệu/tiểu tiện đều có nghĩa là đi tè, vì dùng nó dập lửa nên có thể hiểu thành tiểu hỏa kế/kế sách đi tiểu dập lửa.

Mặc dù tên làm thuê này đã mười tám tuổi, nhưng kích cỡ hàng họ cũng chỉ tầm thằng bé bảy tám tuổi bình thường trên trái đất thôi.

Gã quá cơ trí.

Mọi người đều nói ngực to óc bằng hột nho, chim nhỏ thì não bự, xem ra vẫn có đạo lý nhất định.

Xì xì xì! Bôi bỏ một đoạn phía trên vậy.

Gã ảo tưởng rằng sau khi tè tắt lửa lập được đại công, có thể được thưởng thật nhiều bạc.

Nhưng mà, một màn để cho người ta khiếp sợ xuất hiện.

Một đám lửa nhỏ xíu bị tưới nước thật nhiều.

Vẫn không bị dập tắt.

Ngọn lửa ma quỷ, lại lắc lư trong nước và khiêu vũ trong đám bọt nước tung tăng.

Trên cái thế giới này, vẫn còn có ngọn lửa dập không tắt sao?

Thật sự là ma trơi đó!

Chẳng bao lâu, toàn bộ cái sọt kén tằm bốc cháy lên.

Đây dường như là một tín hiệu.

Kế tiếp, càng quỷ dị hơn, lại thêm một màn kinh khủng hơn xuất hiện.

Trong cái xưởng chính mấy trăm mẫu và bên trong mấy chục nhà kho.

Hết đốm lửa ma trơi này đến đốm ma trơi khác đốt thật nhẹ nhàng.

Không có bất kỳ dự báo nào giống như ác quỷ gây nên vậy.

Đốt hết cái giỏ này đến sọt kén tằm khác.

Đốt cháy từng nhà kho.

Ngay từ đầu những người này còn liều mạng cứu hoả.

Sau đó hoàn toàn kinh ngạc sững sờ!

Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này, đều rợn cả tóc gáy.

- A... Có quỷ, có quỷ...

Mấy nhà kho, mười mấy nhà kho, mấy chục nhà kho, cũng bắt đầu bốc cháy hừng hực.

Ngọn lửa này, đã không thể dập tắt.

Mọi người đều là làm công ăn lương, hà tất bán mạng cho ông chủ kia chứ?

- Có quỷ, có quỷ, mọi người chạy mau!

- Chạy mau, nếu không chạy sẽ không kịp, không còn kịp đâu...

Tiếp đó, mấy trăm công nhân chen chúc lao ra.

Chạy ra khỏi đại tác phường.

Bên ngoài vẫn an toàn.

Bởi vì có tường rào thật cao ngăn cản.

Những thứ tường rào này vốn là vì phòng kẻ trộm, lúc này trở thành vòng cách ly tốt nhất.

Mấy trăm công nhân đứng ở bên ngoài phân xưởng.

Gió thu thổi qua.

Thế của ngọn lửa trong phân xưởng càng mạnh.

Ngắn ngủi chỉ trong thời gian chốc lát, đại tác phường mấy trăm mẫu đều lâm vào biển lửa.

Trận hỏa hoạn này, ai cũng cứu không được.

Ở trong đó chính là có vô số kén tằm, vô số kể tơ sống, còn có vô số lụa là.

Toàn bộ cháy sạch sành sanh.

Nội cái Đại Tác Phường mấy trăm mẫu, chỉ đáng giá mấy vạn lượng vàng hoặc hơn a.

Trong lòng mấy trăm công nhân tràn đầy sợ hãi cùng hứng thú.

Đám họ Từ bị lột da lần này thảm rồi.

Thế nhưng đốt rụi đại tác phường, bát ăn cơm bọn họ cũng bị đập.

- Ma trơi, tuyệt đối là ma trơi.

- Nghe nói cái mảnh đất này vốn chôn sống cả ngàn người đó.

- Ác quỷ tới báo thù, ta tận mắt thấy ma trơi thiêu cháy.

Mấy trăm công nhân đều nghị luận, ra sức kết luận đây là ma trơi.

Vài trăm người đều thấy rõ, vậy ngọn lửa xanh lục là vô căn cứ thiêu cháy.

Căn bản cũng không có người phóng hỏa.

Ở trong hỏa hoạn khắp bầu trời, tiếng gió thổi hò hét giống như ác quỷ khóc thét vậy.

Mấy trăm công nhân càng là sợ đến phát run.

Bỗng nhiên, có một tên làm thuê nói:

- Thơm quá, đói bụng ghê.

Mọi người vừa ngửi, quả nhiên thơm thật.

Trong vô số kén tằm có bao nhiêu nhộng, sau khi bị nướng bởi lửa thì đương nhiên thơm.

Những công nhân này không có tim không có phổi.

Thế nhưng quản sự Đại Tác Phường, chính là tâm phúc của Từ Quang Doãn.

Nhìn thấy một màn này, hai chân ông ta như nhũn ra, cả người gần như muốn tè ra quần.

Xong rồi, xong rồi.

Hết thảy đều xong rồi!

- Nhanh, nhanh vào thành bẩm báo gia chủ!

Tiếp đó, mười mấy hộ vệ phân xưởng cỡi ngựa phóng về nhà họ Từ ở thành Huyền Vũ.

...

Chỗ cao nhất trên lâu đài phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Thẩm Lãng ăn cơm tối xong liền ở chỗ này chờ, còn sớm chiếm vị trí tốt nhất.

Trà đã được ngâm nước nóng, chuẩn bị hạt dưa cùng điểm tâm.

Để chờ xem kịch vui.

Cũng không có để hắn chờ thật lâu, chỉ hơn một canh giờ sau đó.

Bầu trời phía tây bị ngọn lửa chiếu sáng.

Thế ngọn lửa thực sự quá lớn, phân xưởng mấy trăm mẫu, toàn bộ bốc cháy.

Dù cho cách hai mươi mấy dặm, cũng thấy rất rõ ràng.

Mộc Lan mặc một bộ váy, cũng đứng ở bên cạnh nhìn.

Thẩm Lãng lặng lẽ lướt tới, ngửi một cái trước đã.

Nương tử thơm quá nha.

Bản tay Thẩm Lãng lướt trên chiếc eo thon của Mộc Lan.

Mộc Lan không có phản đối.

Bản tay Thẩm Lãng đi xuống một chút.

Mộc Lan vẫn không có phản đối.

Bản tay Thẩm Lãng rơi vào nơi đồi núi trập trùng tươi đẹp.

Mộc Lan vẫn không có phản đối.

Rõ ràng khác thường.

Ngay sau đó, Thẩm Lãng nhìn thấy trong mắt Mộc Lan tràn đầy nước.

Nàng không phải đồng tình nhà họ Từ, mà là căm hận hủy diệt.

Bất kể là tay của ai, xây dựng đều không dễ dàng gì, cứ như vậy một ngọn lửa đốt rụi, làm cho lòng người đau đớn.

Thẩm Lãng lại dời bàn tay, hơi dùng sức một chút ôm thắt lưng nương tử.

Mộc Lan lại rúc vào trong ngực của hắn.

- Nương tử, chúng ta là vì sinh tồn. - Thẩm Lãng nói dịu dàng:

- Trên thế giới này, không có gì so với sinh tồn quan trọng hơn. Dù cho tâm tồn đầy thiện niệm, cũng muốn mình sống sót đầu tiên.

- Thiếp biết. - Mộc Lan nói:

- Thiếp buồn, nhưng không hối hận.

Thẩm Lãng hôn trán Mộc Lan thật dịu dàng:

- Nương tử vĩnh viễn cũng là kiên cường, vi phu chưa từng thấy qua hình dạng nàng yếu đuối như vậy.

Mộc Lan nói:

- Sau này chàng sẽ thấy càng lúc càng nhiều thôi.

Lời này kỳ thực đã là thổ lộ lớn nhất.

Một người mạnh mẽ tại sao lại trở nên yếu đuối?

Lý do rất đơn giản!

...

Từ Quang Doãn đang mở tiệc lớn.

Lúc trước tiệc đính hôn Từ Thiên Thiên cùng Trương Tấn kín cổng cao tường, thương nhân thành Huyền Vũ, thậm chí những thông gia bằng hữu nhà họ Từ đều không có tư cách tham gia.

Vốn là suy nghĩ một ngày sau tiệc đính hôn, sẽ bổ sung bữa tiệc lớn, mời đến toàn bộ những thương nhân và người thân thuộc này.

Thế nhưng đêm hôm đó tiệc đính hôn, Thẩm Lãng thắng thật lớn, nhà họ Từ thất bại thảm hại, thể diện mất hết, cho nên tiệc rượu bổ sung hiển nhiên cũng không giải quyết được gì.

Thế nhưng hôm nay là cái ngày lành!

Tiểu tử Thẩm Lãng này thất bại, nhà họ Từ thắng thật lớn.

Cho nên Từ gia chủ liền làm tiệc rượu bổ sung, mời tới toàn bộ thương gia giàu có.

Tiểu nghiệt súc Thẩm Lãng này, ngày hôm nay cuối cùng bị cắt đứt xương, cắt đứt sống lưng.

- Ngày hôm nay các ngươi thấy hình dạng thằng súc sinh Thẩm Lãng kia không? Không chỉ hướng Từ gia chủ khom lưng xin lỗi, còn tự đốt mấy nghìn quyển sách, một màn này thực sự quá đã nghiện.

- Đúng vậy, tên tiểu súc sinh này liền bất tỉnh tại chỗ, nghe nói mang trở về phủ Bá Tước Huyền Vũ sau đó trực tiếp hộc máu.

- Từ công lần này là kiếm lời quá, 60% mua ba mươi vạn cân kén tằm, thiên hạ nào có khoản lời tốt như vậy.

Từ Quang Doãn cười nói:

- Đây đáng là gì? Đất phong của phủ Bá Tước Huyền Vũ sản xuất kén tằm, còn có hơn ba trăm vạn cân đó? Ta định giảm giá 30% mua hết.

Nghe những lời này, tất cả mọi người hâm mộ đố kị ghen ghét.

Người ta thông gia với Thái Thú đại nhân thật khó lường, vốn tưởng rằng biến thành một cái động không đáy để người ta moi móc tiền.

Thật không ngờ còn có thể kiếm nhiều tiền.

Xem ra quyền lực cùng tiền tài kết hợp lại uy lực mới lớn nhất.

- Thẩm Lãng hắn có thể không bán sao? Hắn dám không bán à? Nếu không bán, đám ngài trong kén tằm sẽ bay ra cả, đến lúc đó vậy mười vạn người kêu than khóc đòi ăn, phải ăn tươi nuốt sống Thẩm Lãng, mười vạn dân đói sẽ đem toàn bộ phủ Bá Tước Huyền Vũ đều đốt thành tro bụi.

- Huyền Vũ Bá có thể làm gì nào? Bản thân bỏ tiền mua lương thực nuôi sống mười vạn người này à? Tiền hắn ở đâu ra, không sợ nói cho các ngươi biết, phủ Bá Tước Huyền Vũ chẳng những không có tiền, ngược lại mắc nợ nặng trĩu, thiếu tiền mấy đời cũng trả không xong.

- Gia tộc họ Kim, một nấm mộ xương mà thôi, sẽ chết nhanh thôi!

- Còn Thẩm Lãng, nếu thỏa hiệp lần đầu tiên, vậy không có đường xuống chút nào. - Từ Quang Doãn thản nhiên nói:

- Hắn muốn ta thu mua hơn ba trăm vạn cân kén tằm còn sót lại trên đất phong à? Có thể, trước mặt mọi người quỳ xuống, dập đầu bồi tội ta đi.

- Đúng, đúng, để tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này dập đầu xin Từ công tha mới được!

Mọi người đều lấy lòng.

Từ Thiên Thiên không có cùng bọn họ uống rượu với nhau, mà là ở một căn phòng trên tú lâu tự uống một mình.

Nàng phải lặng yên chúc mừng thắng lợi lúc này đây.

Giống như những người đó đã nói, cột sống Thẩm Lãng đã bị cắt đứt.

Ngày hôm nay hắn có thể trước mặt mọi người đốt sách, vậy ngày mai có thể quỳ xuống dập đầu.

Con người một khi đột phá tôn nghiêm của mình ở ranh giới cuối cùng, sẽ trở nên không có đường xuống chút nào.

Nhớ tới lời Thẩm Lãng nói bi thảm sau này, trong lòng Từ Thiên Thiên vui vẻ, thậm chí còn có có chút đồng tình.

- Thẩm Lãng, ngươi lúc đó thì không nên đi phủ Bá Tước Huyền Vũ làm người ở rể, ngươi nên ở nhà ta làm một nô bộc, như thế ngược lại sẽ có kết cục tốt hơn.

Chó liếm nên làm chó liếm cả đời, vì sao phải cải biến lập trường vậy?

Tương lai sau khi phủ Bá Tước Huyền Vũ diệt vong? Thẩm Lãng nhà ngươi liền chết không có chỗ chôn.

Hơn nữa hiện tại xem ra, Thẩm Lãng còn chưa nhất định có thể đủ chống đỡ đến ngày đó.

Từ Thiên Thiên bưng ly rượu lên, mở cửa sổ ra, nhìn trăng sáng trên trời, ngửi mùi hoa quế của quý ba.

Uống hơi nhiều rồi, hơi say.

Không biết vì sao, lại có chút cảm xúc.

Nâng chén yêu trăng sáng, đối ẩm thành ba người.

Câu thơ lợi hại thế này, Từ Thiên Thiên còn là không làm được. Hơn nữa nàng kỳ thực không thích làm thơ, càng không thích làm tài nữ.

Một ly kính trăng sáng, một ly kính hủy diệt.

Thẩm Lãng, cuộc đời ngắn ngủi truyền kỳ của ngươi kết thúc.

Từ Thiên Thiên uống một hơi cạn sạch.

Tiếp đó...

Nàng giống như thấy được một đám lửa.

Nói cho đúng không phải ánh lửa, mà là thấp thoáng một vầng sáng đỏ ở chân trời phía tây.

Tâm can nàng không khỏi run lên.

Hình như đó là hướng đại tác phường của nhà nàng?

Nhà họ Từ mặc dù có tiền, nhưng cuối cùng chỉ là thương nhân, không thể giống phủ Bá Tước Huyền Vũ, xây trên núi.

Địa thế nơi này chưa đủ cao, cũng thấy chưa đủ rõ ràng.

Từ Thiên Thiên ngẩn ra, tiếp đó lao điên cuồng đến chỗ cao nhất trong nhà.

Nghìn vạn lần không nên, nghìn vạn lần không nên!

Từ Thiên Thiên vừa lao điên cuồng, trong lòng ra sức cầu nguyện.

...

Từ Quang Doãn uống hơi nhiều.

Cá tính của ông ta vốn cuồng quyến (*), lúc này đắc chí vừa lòng, càng thêm đánh mất đi con người ban đầu.

(*) Cuồng là người tuy ngông nhưng có chí cao, quyến là người chẳng có tài đức gì nhưng không làm trái đạo lý.

- Các vị, nhà ta ngày mai còn muốn mở bữa tiệc lớn hơn, xin mọi người tiếp tục đến đây, để mọi người xem một trò hay.

- Lần trước trên tiệc đính hôn của con gái ta, Thẩm Lãng không phải thắng thật lớn, uy phong lẫm lẫm à? Tối mai, để hắn trước mặt mọi người quỳ xuống xin lỗi.

- Hắn nếu không quỳ, để mười vạn con dân trên đất phong phủ Bá Tước Huyền Vũ chết đói đi!

- Ha ha ha ha...

Nhưng mà vào lúc này!

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Quản sự của đại tác phường nhà họ Từ mang theo mười mấy người hộ vệ xông vào thật nhanh, trên gương mặt bọn họ đen đúa dơ bẩn, trên người còn dính tro than..

Nhìn thấy dáng vẻ đám người kia chật vật, Từ Quang Doãn không hài lòng:

- Các ngươi còn thể thống gì hả? Chỗ ta ngồi đầy khách và bạn bà, bọn ngươi chật vật như vậy, chẳng phải làm tổn hại thể diện của ta sao?

Đại quản sự chợt quỳ xuống dập đầu, khóc thét nói:

- Chủ nhân, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt. Lúc chúng ta nấu kén ở phân xưởng, hết thảy đều cháy hết sạch, vô số kén tằm, vô số tơ sống cùng lụa là cháy toàn bộ, toàn bộ xong rồi, toàn bộ tiêu hết rồi...

Nghe những lời này, tức khắc thân thể Từ Quang Doãn giật một cái.

Giống như xuất hiện nghe thấy ảo giác vậy, ông ta thậm chí còn ra sức ngoáy tai.

Mà những người khách ở nơi đây cũng chợt lâm trạng thái im lặng đáng sợ.

Gần như không thể tin được lỗ tai của mình.

Đại tác phường nhà họ Từ bị cháy?

Làm sao như vậy được?

Ở khắp nơi trong đó đều có lu nước, khắp nơi đều có hơi nước, làm sao có thể cháy được?

Sau một lúc lâu, Từ Quang Doãn chợt tiến lên đá một chân vào đại quản sự.

- Ai cho ngươi ăn nói lung tung, ai cho ngươi nói bậy! Ngươi đây là chán sống, hay uống nhiều nước tiểu quá rồi hả?

Vị đại quản sự ra sức dập đầu nói:

- Thực sự, thực đó, chủ nhân ngài đi xem sẽ biết ngay thôi.

Mà lúc này, Từ Thiên Thiên lao tới như một cơn gió.

- Phụ thân, việc lớn không tốt, phía tây có hỏa hoạn rồi.

- Bay đâu, chuẩn bị ngựa xe, đi đại tác phường!

Một lát sau, Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên ngồi xe ngựa, hướng đại tác phường ngoại thành chạy như điên.

...

Chờ Từ Thiên Thiên cùng Từ Quang Doãn chạy đến.

Toàn bộ đại tác phường đều đã bị mấy trăm tên lính bao vây.

Không phải là vì cứu hoả, mà là vì phòng ngừa hỏa thế lan tràn.

Bởi vì đại tác phường đã không thể cứu nổi nữa.

Đốt cháy gần hết, rất nhiều bức tường cũng bắt đầu sụp đổ.

Gió thu mát mẻ, thế nhưng khoảng cách đám cháy gần như vậy chẳng khác chi bị nướng.

Nhưng Từ Quang Doãn lại lạnh lẽo khắp cả người, không cảm giác chút nhiệt độ nào cả.

Nhìn hỏa hoạn tận trời này.

Tất cả men say của ông ta biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu.

Mấy thập niên, cái đại tác phường này từ vài mẫu mở rộng đến mấy chục mẫu, cuối cùng đến mấy trăm mẫu, mới có quy mô trước mắt này.

Ước chừng cơ nghiệp hai đời người.

Càng chưa nói ở trong đó còn có số lượng kén tằm, tơ sống cùng gấm lụa khổng lồ.

Hôm nay lại bị một cây đuốc đốt sạch.

Tổn thất này lớn cỡ nào?

Chỉ có trời mới biết!

Đây là phần lớn gia sản đó.

Cái đại tác phường này, là gốc rễ của nhà họ Từ!

Bây giờ phá hủy toàn bộ.

Trước đó hơn một canh giờ, ông ta còn đắc ý dào dạt, cảm giác ở trên đỉnh cuộc sống.

Mà lúc này, vận mệnh giống như dùng một chân đạp ông ta xuống mười tám tầng địa ngục.

Trời ạ?

Trời ơi?

Ông trời vì sao phải đối với ta như vậy kia chứ?

- Các ngươi vì cái gì không cứu hoả, vì cái gì không cứu hoả a! - Từ Quang Doãn điên cuồng gào thét.

Đại quản sự khóc thét:

- Cứu không được, cứu không được a. Mấy chục nhà kho bị cháy cùng lúc, lửa kia rất quỷ dị, dùng nước cũng không dập tắt nổi.

Toàn bộ xong rồi, toàn bộ tiêu hết cả rồi!

- A... A...

Từ Quang Doãn như là dã thú bị thương điên cuồng hét lên.

Ngay sau đó, ông ta cảm giác được bên trong ngực bụng có một dòng khí đấu đá lung tung.

Cảm giác khó chịu trực tiếp muốn cho người ta nổ tung.

Ngay sau đó, trong bụng đau đớn oằn oại.

Tiếp đó chợt phún một ngụm máu tươi điên cuồng.

Lúc này mới là phun máu thật sự!

Hơn nữa còn có thêm vài ngụm máu tiếp tục trào ra.

Tiếp đó, trong đầu Từ Quang Doãn hiện ra khuôn mặt Thẩm Lãng, giống như một con rắn độc đang cười mỉa mai vậy.

- Thẩm Lãng, ngươi ác thật, đủ độc ác rồi đó…

Tiếp đó, Từ Quang Doãn chợt ngửa ra sau ngã xuống.

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, lại một lần nữa viết đến hừng đông hơn bốn giờ, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, cho ta sức mạnh.