Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 134: Thẩm tra nam bội tình bạc nghĩa! Cầu hôn!




Trương Xuân Hoa vừa ra vẻ phóng đãng, vừa chăm chú nhìn toàn bộ phản ứng của Thẩm Lãng.

Nếu như lúc này hứng thú Thẩm Lãng tăng vọt, buông thả so với nàng còn lợi hại hơn, với lại thỏa thuê đắc ý, đã nói lên hắn có lòng tin đối với tranh đảo Kim Sơn.

Như vậy, phụ thân liền không thể không đề phòng.

Mà nếu lúc này Thẩm Lãng ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm trang từ chối lời của nàng, đã nói lên hắn đang che giấu ngụy trang.

Như vậy, cũng phải gây trở ngại.

Con hồ ly tinh này muốn giết ngay để Thẩm Lãng trở tay không kịp.

Mà phản ứng của Thẩm Lãng lại là.

Đầu tên có vẻ hơi kinh ngạc, hai con mắt ngắm khuôn mặt Trương Xuân Hoa, từ mơ mơ màng màng dần dần biến thành lửa nóng điên cuồng.

Ứng phó hoàn mỹ!

Hơi ngạc nhiên, đại biểu trước đó hắn đang mất hồn mất vía, hai mắt mơ mơ màng màng chứng minh tâm tình của hắn u ám.

Dần dần biến thành lửa nóng, đại biểu cho hắn bị sắc đẹp hấp dẫn.

Đây là hai con hồ ly tinh ngầm đấu đá, không thể có một chút sai lầm.

Lúc này cực kỳ lúng túng, chính là Kim Hối.

Dao nhỏ của gã để ngang trên cổ Trương Xuân Hoa, nhưng hình như chẳng ai để ý dao của gã hết.

Trương Xuân Hoa xông vào trước tiên, dao nhỏ của gã liền gác lên cổ đối phương, nguyên nhân vì bảo vệ cô gia là việc quan trọng nhất.

Nhưng là hiện tại gã phải làm gì đây? Là nhắm mắt lại trước, hay là rút dao nhỏ về đầu tiên hở?

- Cô gia... - Kim Hối bèn hỏi.

Thẩm Lãng sai:

- Tiếp tục đánh xe.

- Vâng. - Kim Hối đáp.

Thẩm Lãng vấn hỏi:

- Trương tiểu thư, vừa rồi nàng đang nói gì?

Trương Xuân Hoa nói:

- Thẩm Lãng, mau cứu thiếp, mau cứu thiếp đi.

Thẩm Lãng chỉ:

- Câu tiếp theo.

Trương Xuân Hoa tiếp:

- Có người muốn phá hủy hạnh phúc trọn đời của thiếp đó.

Thẩm Lãng dẫn dắt:

- Xuống một câu nữa.

Trương Xuân Hoa đáp:

- Gạo nấu thành cơm.

- Tốt, tới luôn đi! - Thẩm Lãng nói.

Tiếp đó, đầu hắn vùi vào ngực Trương Xuân Hoa ủi loạn lên, hai tay trực tiếp muốn xốc váy nàng lên.

- Nhanh, nhanh lên chút nào! - Thẩm Lãng run rẩy nói:

- Khoảng cách phủ thành chủ còn chưa có hai dặm đường, bản lĩnh ta không lớn, thời gian cũng không nhiều lắm đâu. Quần áo không kịp cởi, liền trực tiếp làm việc đi. Làm phiền ngươi nâng lên chút, ta sẽ kéo quần lên.

Á!

Trương Xuân Hoa đờ ra.

Ngươi, Thẩm Lãng nhà ngươi cặn bã như thế?

Tâm phúc của Bá Tước Huyền Vũ Kim Hối ở ngay bên ngoài, ngay trước mặt người ta mà ngươi cùng cô gái khác tằng tịu?

Ngươi không sợ bị Bá Tước Huyền Vũ cùng Kim Mộc Lan đánh chết hử?

Ngay sau đó, nàng phát hiện tên đàn ông cặn bã Thẩm Lãng thực sự túm váy nàng.

Thế là, nàng vội vàng ngăn chặn đôi tay Thẩm Lãng.

- Thẩm Lãng, Kim Hối còn ở bên ngoài. - Trương Xuân Hoa khuyên.

Thẩm Lãng bảo:

- Không hề gì, miệng hắn rất chặt. Kim Hối ngươi chưa thấy gì cả, đúng không?

Kim Hối da đầu tê dại đáp:

- Vâng.

Trương Xuân Hoa nói:

- Nhưng mà, đây là đang trên đường cái lớn đó.

Thẩm Lãng nói:

- Đường lớn không vui sao? Không khí mát mẻ, nghe dòng người bên ngoài tưng bừng nhộn nhịp, có cảm giác hứng thú lắm.

Sau đó, hắn trực tiếp sẽ phải hôn lên đôi môi Trương Xuân Hoa.

- Chớ, đừng như vậy. - Trương Xuân Hoa vội vàng che môi Thẩm Lãng lại.

Thẩm Lãng nói:

- Trương tiểu thư chẳng phải nàng vẫn luôn thầm mến ta sao? Lần trước nàng còn chuyên viết một bài thơ tình cho ta, mời đi hẹn hò ở cầu mái ngói. Lúc đó ta muốn ra cửa bị nương tử ngăn cản, còn đánh ta một chặp.

Trương Xuân Hoa hỏi:

- Kim Mộc Lan lại đối với chàng hung ác đến thế ư?

Thẩm Lãng nói:

- Đúng vậy, đối với ta động một chút đánh chửi, liền mới vừa rồi còn thiếu chút nữa vặn gãy cánh tay của ta, chỉ vì ta không cẩn thận nói sai một câu mà thôi.

Trương Xuân Hoa ra vẻ muốn khóc:

- Thẩm lang từng thê thảm như thế sao?

Thẩm Lãng nói:

- Người ở rể không phải như thế, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu thôi, ta xuất thân thấp hèn muốn trở nên nổi bật, chỉ có thể nhịn được nỗi nhục dưới háng đó.

Trương Xuân Hoa hỏi dò:

- Thẩm lang, vậy chàng thích thiếp sao?

Thẩm Lãng đáp:

- Thích.

Trương Xuân Hoa nói:

- Vậy chàng muốn cùng thiếp song túc song phi sao?

Thẩm Lãng bày tỏ:

- Ta muốn ngay bây giờ luôn.

Trương Xuân Hoa nói:

- Vậy chàng hãy rời khỏi phủ Bá tước Huyền Vũ, thành con rể cho nhà ta như thế nào? Không phải người ở rể, là con rể. Hơn nữa cha ta sẽ tìm cho chàng một tiền đồ cực tốt, định không cô phụ tài ba của chàng đó.

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Không được.

Trương Xuân Hoa hỏi:

- Vì cái gì?

Thẩm Lãng nói:

- Ta không thể ở ngay thời điểm nguy hiểm nhất của phủ Bá tước Huyền Vũ mà ra đi, như vậy chẳng phải ta là lòng lang dạ sói, chẳng phải là trở thành thứ đàn ông cặn bã sao? Ta không có lỗi với nương tử ta!

Lúc này, Trương Xuân Hoa bắt đầu nhịn không được.

Ngươi ôm những cô gái khác, còn luôn miệng bảo ngươi không thể phụ lòng nương tử?

- Ta thực yêu nương tử ta. - Thẩm Lãng nói dịu dàng:

- Cho nên, ta chỉ có thể xin lỗi nàng.

Trương Xuân Hoa lại hỏi:

- Vậy bây giờ chàng đang làm cái gì vậy?

Thẩm Lãng nói:

- Ta yêu nương tử, thế nhưng ta cũng thích nàng mà. Bằng không như vầy đi, nhỡ ra tương lai có một ngày phủ Bá tước Huyền Vũ xuất hiện rủi ro lớn, ta trở lại lấy nàng vậy?

Trương Xuân Hoa nghe rõ.

Ý của Thẩm Lãng là hiện tại phủ Bá tước Huyền Vũ còn chưa có diệt vong, cho nên hắn chưa muốn rời đi. Thế nhưng vạn nhất có một ngày phủ Bá tước Huyền Vũ diệt vong, Thẩm Lãng làm lại lấy Trương Xuân Hoa.

Đàn ông vô liêm sỉ ta thấy cũng nhiều, nhưng vô sỉ đến mức như ngươi vầy, ta thật đúng là lần đầu tiên thấy luôn.

Thẩm Lãng nói dịu dàng:

- Xuân Hoa à, nàng đã từng nghe qua một câu nói chưa?

Trương Xuân Hoa nói:

- Là gì cơ?

Thẩm Lãng nói:

- Không chú ý thiên trường địa cửu, chỉ quan tâm những gì từng có. Mọi thứ trong quá khứ đều là mây khói, cho nên chúng ta muốn tận hưởng lạc thú trước mắt. Lưỡng tình nhược thị trường cửu thì, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng nhân gian vô sổ (*)

(*) Trích trong Thất Kiều Tiên của Tần Quán thời Bắc Tống, có điều Thẩm Lãng đảo thứ tự các câu, đây là bản dịch thơ của Hải Thế Nguyễn trên Thi Viện: Tình xưa nếu mãi còn yêu, cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau. Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.

Những câu thơ duyên dáng ấy, tổng kết lại đều chỉ có một nghĩa là.

Đừng lải nhải dài dòng nữa, làm ngay và luôn đi.

Đừng tính sau này có chuyện chi, thoải mái trước rồi tính tiếp.

Da đầu Trương Xuân Hoa da lại một trận tê dại, tra nam nàng thấy nhiều, nhưng mà cái loại tra nam tài hoa hơn người như vầy, vẫn là lần đầu tiên gặp đó.

Câu thơ đẹp đẽ thế, vốn nên lưu truyền tứ phương, văn hương trăm năm, kết quả ngươi lại dùng để lừa người ta lên giường.

Trương Xuân Hoa cất giọng ai oán:

- Thẩm lang, lẽ nào chàng cũng chỉ muốn lấy được cơ thể của thiếp thôi sao?

Thẩm Lãng đưa tay đè lại vị trí trái tim của nàng:

- Ta cũng muốn có được trái tim của nàng. Xuân Hoa à, chỉ cần chúng ta hữu tình, cần gì phải để ý một giấy hôn thư đâu? Vậy cũng là người bình thường tìm kiếm nghi thức cảm xúc mà thôi, tình yêu chân chánh là không có bất kỳ ràng buộc.

Trương Xuân Hoa lại hỏi:

- Nếu là giữa thiếp và Kim Mộc Lan, chàng chọn ai nào?

Thẩm Lãng ra vẻ đau khổ:

- Vậy, chúng ta chỉ có thể có duyên mà không có phận.

Trương Xuân Hoa nói:

- Vì cái gì chứ? Mỗi ngày nàng đều ngược đãi chàng, đối với chàng không tốt.

Thẩm Lãng nói:

- Nương tử ngược ta trăm nghìn lần, ta với nàng vẫn như mối tình đầu. Xuân Hoa, ta cũng thích nàng lắm, nhưng là vô cùng xin lỗi, vợ ta đã tới trước nàng. Nhưng người nào nói tình yêu là duy nhất đâu, ngươi có thấy cái ấm trà nào chỉ có một cái tách không?

- Bốp! - Trương Xuân Hoa không thể nhịn được nữa, một bạt tai quất vào mặt Thẩm Lãng.

- Thẩm Lãng, ngươi thật là bạc tình bạc nghĩa, thật không ngờ ngươi là thứ đàn ông như vậy, mắt ta thật là bị mù.

Rồi Trương Xuân Hoa nhảy ra khỏi xe ngựa.

Không thể không đi, nếu không đi thực sự nguy hiểm, tên lưu manh này thật đưa tay vào váy nàng.

Thẩm Lãng ngắm nghía đôi tay mình, rồi đưa lên mũi ngửi một cái.

Thật là thơm!

Bên ngoài Kim Hối ra sức hối thúc:

- Cô gia, ta xin thề ta thực sự không thấy gì cả, sau khi ta về nhà sẽ không nói lung tung.

Thẩm Lãng nói:

- Làm sao ngươi có thể nói chưa thấy được? Vừa rồi rõ ràng là Trương Xuân Hoa tới dụ dỗ ta, bị ta dùng ngôn từ chánh nghĩa cự tuyệt, vì thế ta còn bị nàng đánh một bạt tai, ngươi thấy không nào.

Kim Hối kinh ngạc, gật đầu đáp:

- Thấy rõ, thấy rõ ràng, cô gia nghĩa chánh ngôn từ cự tuyệt nàng, còn bị nàng đánh một bạt tai.

Thẩm Lãng thở dài nói:

- Người đẹp trai liền không có biện pháp rồi, mỗi ngày đều tổn thương lòng của nhiều phụ nữ, ta cũng thiệt là khổ quá đi mà.

...

Lúc Trương Xuân Hoa trở lại thư phòng của Trương Xung, có chút chật vật.

- Như thế nào? - Trương Xung bèn hỏi.

- Tên cặn bã, khốn nạn, biến thái, sắc quỷ nên thiên đao vạn quả. - Trương Xuân Hoa tức giận ngồi trên ghế, trực tiếp cầm ấm trà uống nước.

Ngay sau đó nhìn thấy bên cạnh ấm trà quả nhiên có bốn cái tách.

Dưới cơn nóng giận, nàng gạt hết ba cái tách trà xuống.

Hai chân ngồi xếp bằng ở trên ghế lớn, Trương Xuân Hoa phán định:

- Rõ ràng nghe danh không bằng gặp mặt, đây là thứ bỉ ổi đệ nhất thiên hạ.

Trương Xung nói:

- Bị thua thiệt rồi sao?

Trương Xuân Hoa không nói.

Trương Xung nói:

- Nhưng dò ra hắn hư thật thế nào rồi?

Trương Xuân Hoa cẩn thận nhớ lại nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động của Thẩm Lãng, sau đó lắc đầu.

Trương Xung nói:

- Nếu con không thích hắn, vi phụ cũng không miễn cưỡng.

- Không được, ai nói con không thích hắn. - Trương Xuân Hoa kêu lên:

- Hắn là một tên cặn bã, nhưng... Cũng là một tên cặn bã quyến rũ,

Tiếp đó, nàng từ trên ghế nhảy xuống, đi mất.

Trương Xung nói:

- Tiệc lập tức bắt đầu, con đi đâu vậy?

Trương Xuân Hoa nói:

- Đi tắm!

Tắm?

Không phải mới vừa tắm không lâu sao?

...

Khi Thẩm Lãng tiến vào phủ thành chủ, lại gặp được Trương Xuân Hoa.

Nàng thay đổi một thân quần áo.

Vẻ quyến rũ, cuốn hút trước kia toàn bộ biến mất tiêu.

Thay vào đó hoàn toàn là một thục nữ cấp độ sách giáo khoa, mỗi tiếng nói cử động, một cái nhăn mày một tiếng cười, đều có thể làm tấm gương.

Tuyệt đối phong độ tài nữ, danh môn khuê tú.

- Tiểu nữ tử bái kiến Trầm công tử. - lại là cẩn thận tỉ mỉ hành lễ, hơn nữa còn đứng tránh ở ven đường, có vẻ phi thường lễ độ.

Thẩm Lãng càng thêm cẩn thận tỉ mỉ hành lễ đáp:

- Bái kiến Trương tiểu thư.

Hoàn toàn nhìn không chớp mắt.

Ôi!

Thiên hạ cẩu nam nữ, thật là giống nhau y chang.

Thế nhưng lúc Thẩm Lãng đi qua, bỗng nhiên trong tay thêm một tờ giấy, Trương Xuân Hoa đưa.

Đi tới địa phương không người vừa mở ra xem.

- Thẩm công tử cứu thiếp, Chúc Văn Hoa ủy thác Chúc tổng đốc hướng ta cầu hôn, lần này là nghiêm túc.

Sau khi xem xong, Thẩm Lãng xé nát tờ giấy ném đi.

Tiếp đó, đi vào đại sảnh phủ thành chủ Huyền Vũ.

Lúc này bên trong cũng chỉ có hai người.

Trương Tấn cùng một người trẻ tuổi không quen biết.

Trương Tấn nói:

- Giới thiệu một chút, vị này chính là thế tử phủ Bá tước Tĩnh An Ngũ Nguyên Hóa, vị này chính là cô gia phủ Bá tước Huyền Vũ Thẩm Lãng.

Chân mày của Ngũ Nguyên Hóa run lên.

Lúc trước Lâm Chước dính bệnh đường sinh dục, lây bệnh mấy chục người phủ Bá tước Tĩnh An, ngọn nguồn đã tra rõ.

Chính là tên Thẩm Lãng gây nên, tên tiểu bạch kiểm độc ác khiến cho người tức lộn ruột đó.

Từ đó về sau, Thẩm Lãng chính là kẻ tử thù của phủ Bá Tước Tĩnh An.

Loại kẻ địch không sống chết không thôi.

Ngũ Nguyên Hóa hướng Thẩm Lãng gật đầu, cũng chẳng tỏ vẻ gì.

...

Người đến đông đủ, bắt đầu bữa tiệc.

Tứ vương tử Ninh Chân thấy Thẩm Lãng, không khỏi có chút kinh ngạc, tiếp đó chẳng để mắt đến hắn.

Dù rằng gã chán ghét Thẩm Lãng, nhưng cũng sẽ không so bì với một người sắp chết.

Ngày hôm nay cũng không có quá nhiều người ở chỗ này.

Tổng Đốc Chúc Nhung, cha con Bá Tước Tĩnh An, cha con Tử Tước Chúc Lan Đình, cha conThái Thú Trương Xung, sứ giả hội Ẩn Nguyên Thư Đình Ngọc.

Bá Tước Tấn Hải cùng Đường Doãn không ở đây, bởi vì phải tránh hiềm nghi, không thể để cho người cảm thấy hoàng gia nghiêng về với phủ Bá Tước Tấn Hải.

Chính là tự lừa dối mình thôi.

Còn có hai cô gái, một là Trương Xuân Hoa, một là cô gái Thẩm Lãng không quen biết.

Thẩm Lãng vẫn là lần đầu tiên gặp cô gái có hơi thở đậm phong độ của người trí thức mãnh liệt như vậy.

Giống như là Lâm Đại Ngọc vậy, dịu dàng như nước, dung nhan như ngọc sinh động từ trong sách đi ra ấy.

Vừa giới thiệu, dĩ nhiên là con gái Vua Hương Liệu Trì Sơn Nhận, Trì Dư.

Toàn bộ quá trình, nàng đều có vẻ yên lặng nhất, hầu như chưa bao giờ chủ động mở miệng nói.

Thế nhưng trong lòng Thẩm Lãng.

Cô gái không phải xuất thân nhà dòng dõi Nho học, lại biểu hiện so với bất luận kẻ nào còn có phong độ của người trí thức hơn cả.

Như vậy 90% đều là loại kỹ nữ tâm cơ.

...

Tiệc tùng gì đều nhàm chán nhạt nhẽo.

Nhất là bữa tiệc hôm nay, mọi người đều đồng lòng đi nịnh hót tứ vương tử Ninh Chân.

Luôn mồm quốc quân vĩ đại ra sao thế nào, vĩ ngạn chính nghĩa thế nào.

Thẩm Lãng xếp vị trí người cuối cùng, hoàn toàn chẳng ai để ý tới, tựu như cùng một người qua đường Giáp.

Bỗng nhiên, Chúc Văn Hoa nói:

- Thẩm Lãng, nghe nói phủ Bá tước Huyền Vũ các ngươi thiếu hội Ẩn Nguyên rất nhiều tiền nhỉ, đời này cũng trả không xong.

Thẩm Lãng nói:

- Phải không? Sao ta không biết nhở?

Chúc Văn Hoa tiếp:

- Nếu là phủ Bá tước Huyền Vũ ngã xuống, Thẩm Lãng huynh muốn đi con đường nào vậy?

Thẩm Lãng bi phẫn không cam lòng đáp:

- Ai chết vào tay ai, hãy còn chưa biết được, Chúc huynh nói lời này không khỏi quá sớm.

Nhưng mà lời đó nghe đặc biệt không tự tin mấy, phảng phất còn mang theo một chút sợ hãi.

Kỹ thuật diễn rất cao, hơn nữa hoàn toàn không có hợp với mặt ngoài.

- Ha ha ha ha... - Chúc Văn Hoa nói:

- Dù sao Thẩm Lãng huynh cũng là người ở rể, đi nơi nào ăn cơm đều như nhau.

Tử Tước Chúc Lan Đình nhíu mày một cái.

Ông ta biết con trai Chúc Văn Hoa căm thù Thẩm Lãng, thế nhưng tối hôm nay gã quá không kiên nhẫn, còn chả xem một chút đây là trường hợp nào.

Thẩm Lãng là một người sắp chết rồi con còn ráng so đo với hắn làm cái gì? Nhiệm vụ quan trọng nhất tối hôm nay, chính là hướng Trương Xung Thái Thú cầu thân.

Phủ Bá tước Huyền Vũ mắt thấy sẽ phải diệt vong.

Bầu trời có một đám kên kên lượn quanh, chờ chia ăn xác chết gia tộc họ Kim, phủ Tử tước Lan Sơn lực lượng nhỏ yếu, rất khó cướp được miếng thịt bự.

Chỉ khi nào cùng Trương Xung thông gia, không chỉ Chúc Văn Hoa đi lên còn tàu tốc hành quyền thế, mà còn có thể trên xác phủ Bá tước Huyền Vũ phân chia thu được càng nhiều lợi ích.

Cho nên, ông ta đặc biệt mịt mờ trừng Chúc Văn Hoa một cái.

Nhất định phải vội vết nhơ của tràng hôn sự này quăng đi, tâm tư Trương Xung đã lung lay, không muốn cùng Tử Tước phủ Lan Sơn kết thân mấy.

Chúc Lan Đình bưng ly rượu lên, hướng tứ vương tử cùng Tổng Đốc Chúc Nhung mời rượu, đồng thời dùng nét mặt ra dấu cầu khẩn.

Ý kia đặc biệt rõ ràng, Tổng đốc đại nhân, ngài nên làm mai mối.

Chúc Lan Đình cùng Chúc Nhung đều họ Chúc, cũng tính là bà con xa tít tắp.

Đương nhiên, sở dĩ Tổng Đốc Chúc Nhung đồng ý làm mai, chẳng phải nể tỉnh ở phần họ hàng xa đâu.

Mà bởi vì cô gái Trương Xuân Hoa này quá mê hoặc quyến rũ, quá hồng nhan họa thủy.

Tứ vương tử Ninh Chân sau khi tới thành Huyền Vũ đã ngó nàng rất nhiều lần.

Chúc Nhung nhất định phải phòng bị chuyện chưa xảy ra.

Trương Xung mặc dù là trợ thủ sắc bén của ông ta, nhưng nhà họ Trương tốt nhất không nên thông gia cùng vương tộc, bằng không tương lai khó khống chế.

Cho nên, vội vàng gả Trương Xuân Hoa cho Chúc Văn Hoa xong việc.

Còn Chúc Văn Hoa có tiền đồ hay không, Tổng Đốc Chúc Nhung cũng chả quan tâm gì mấy.

Tổng Đốc Chúc Nhung nhận được ánh mắt Tử Tước Chúc Lan Đình xong, bổng hiểu ý ngay tức thì, thế là cười nói:

- Chúc Văn Hoa, nghe nói ngươi có tài danh, mượn cơ hội này, không bằng ngâm thơ trợ hứng cho mọi người?

Chúc Văn Hoa vui vẻ, đứng lên nói:

- Vâng, bá phụ.

Không biết xấu hổ, quan hệ hai người nhà các ngươi xa lắc, cái từ bá phụ ngươi cũng gọi ra miệng được.

Chúc Văn Hoa bưng ly rượu lên, nhìn Trương Xuân Hoa, hai mắt si mê nói:

- Ta có một bài thơ, tặng cho Trương tiểu thư.

Trương Xuân Hoa cười, trong lòng lo lắng vạn phần.

Trong tờ giấy nàng hướng Thẩm Lãng cầu cứu là thật.

Một khi Tổng Đốc Chúc Nhung làm mai mối, như vậy căn bản đoạn hôn sự này phụ thân Trương Xung khó lòng cự tuyệt được.

Chúc Văn Hoa thì thầm:

Biểu khuynh thành chi diễm sắc, kỳ hữu đức ư truyền văn.

Bội minh ngọc dĩ tỉ khiết, tề u lan dĩ tranh phân. (*)

(*) Đây là câu thơ trích trong Nhàn Tình Phú của Đào Tiềm (Đào Uyên Minh) nhà Tấn. Mèo tạm dịch thơ: Mặt ngoài sắc đẹp khuynh thành, đã nghe danh tiếng nết lành truyền sang; Ngọc bội trong sáng kêu vang, cùng tranh hương sắc vô vàn lan hoa.

Bài thơ này vô cùng khá.

Mấu chốt không tùy tiện, không phóng đãng.

Chẳng sợ ở trường hợp này đọc ra có ý cầu xin tình yêu, nhưng cũng không nhảy thoát.

- Thơ hay.

Người đầu tiên mở miệng, dĩ nhiên là Lâm Đại Ngọc, ấy không phải, là con gái vua hương liệu Trì Dư.

Nàng nhìn Trương Xuân Hoa kế bên nói:

- Xuân Hoa tỷ tỷ, thơ này hay thật, đúng không? Hoàn toàn đang khích lệ phẩm đức của tỷ đấy.

Trương Xung nhắm mắt nói:

- Chúc Văn Hoa công tử quả nhiên tài hoa hơn người!

Trên gương mặt của Trương Xuân Hoa cười, nhưng trong lòng thì gấp gáp phát hỏa.

Cái tên khốn khiếp Thẩm Lãng nhà ngươi sao đến bây giờ chưa cứu ta?

Không nói sang chuyện khác, liền nể tình phần ta mới vừa rồi bị ngươi lợi dụng, ngươi cũng phải cứu ta chứ.

Sờ gái mà không trả tiền sao?

Tổng Đốc Chúc Nhung cười, chuẩn bị mở miệng làm mai mối.

Người trong khu vực này, không ai có thể ngăn cản.

Ngay cả tứ vương tử cũng không thể, lẽ nào ngươi lấy tư cách vương tử chí tôn, chặn lại cướp vợ người ta chắc?

Thế nhưng Thẩm Lãng có thể.

Bởi vì hắn là kẻ địch.

Hơn nữa ở trong mắt tất cả mọi người, hắn là người sắp chết.

Người nào sẽ đi cùng so bì với một kẻ sắp chết hả, ngược lại sẽ khiến tranh đảo Kim Sơn phức tạp.

Nhìn đây này, bọn họ khẩn cấp muốn đè ép Thẩm Lãng, muốn hại chết Thẩm Lãng, chính là sợ phủ Bá tước Huyền Vũ sẽ thắng ấy mà.

Cho nên hiện tại ngày hôm nay mặc kệ Thẩm Lãng làm càn ra sao, đều không có việc gì.

Huống chi, tứ vương tử trong lòng đại khái cũng chả muốn thấy Trương Xuân Hoa gả cho Chúc Văn Hoa.

Lúc Chúc Nhung đang muốn mở miệng, Thẩm Lãng lên tiếng, chẳng nhiệt tình mà hỏi:

- Chúc Văn Hoa, ngươi ca tụng con gái của Thái Thú như thế, có ý tứ chắc? Ngọc bội trong sáng kêu vang, cùng tranh hương sắc vô vàn lan hoa, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy quá khoa trương sao?

Vừa thốt ra câu đấy, tất cả mọi người biến sắc.

Chúc Văn Hoa nổi giận liền, lạnh giọng nói:

- Thẩm Lãng, ngươi có ý gì hả?

Thẩm Lãng nói:

- Ta liền nhìn không quen loại như ngươi khoa trương làm thơ, chính là không quen cái cách tâng bốc của nhà ngươi.

Chúc Văn Hoa lạnh giọng hỏi:

- Chuyện này mắc mớ gì tới ngươi?

Thẩm Lãng sáp lại gần, hạ giọng nói:

- Mọi người đều là đàn ông, ngươi la liếm phụ nữ như thế, tâng bốc phụ nữ quên hết tất cả. Ngươi đây tăng giá cả ào ào, làm tất cả đàn ông ngủ với đàn bà không nổi, không có một con chó liếm nào là vô tội.

Giọng của hắn rất nhỏ.

Thế nhưng người ở đây võ công cao, đều nghe thấy hết.

Toàn bộ đại nhân vật, chỉ có thể giả bộ chưa nghe gì hết.

Mà Chúc Văn Hoa cùng Trương Xuân Hoa nghe được xong, cả người đều muốn bùng cháy.

Nhất là Trương Xuân Hoa.

Cái tên sở khanh Thẩm Lãng ác ôn, khốn nạn này.

Ta bảo ngươi cứu ta, ngươi đúng là cứu ta.

Nhưng mà, ngươi đây là đẩy ta vào hố phân trước, sau đó ra tay kéo ta lên thì có.

....

Chú thích của Bánh: Câu nói chó liếm kia là tình tiết cần phải có, cá nhân ta không đồng ý, ta chỉ cần la liếm vợ của ta thôi, ẳng ẳng ẳng