Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 253: Đã mất phu nhân lại thiệt quân! Họ Tô rỉ máu!




(*) Nguyên văn: Chu Lang diệu kế yên thiên hạ; Đã mất phu nhân lại thiệt quân. Đây là điển tích trong trận chiến thứ hai giữa Gia Cát Lượng và Chu Du. Sau khi Cam phu nhân chết, Chu Du hiến kế cho Tôn Quyền đem gả em gái là Tôn Thượng Hương cho Lưu Bị nhằm dụ Bị tới Đông Ngô rồi bắt giết. Nào ngờ mẹ Tôn Quyền lại yêu mến Lưu Bị. Chu Du nhân đó bày kế khác tách Bị khỏi Gia Cát Lượng, Quan Vũ, Trương Phi…dùng thanh sắc mê hoặc Lưu Bị để ông ta vui hưởng lạc mà quên đi ý chí đánh lấy thiên hạ, nhưng lại thất bại. Gia Cát Lượng lại bày kế để Lưu Bị trở về Kinh Châu an toàn, lại còn khiến Chu Du trúng kế mai phục. Gia Cát Lượng cho binh sĩ đọc vang hai câu thơ này. Chu Du nghe xong uất quá, vết thương sắp lành lại vỡ ra.

Quần đảo Lôi Châu tổng cộng chừng một vạn cây số vuông.

Trong đó vị trí thành Nộ Triều chiếm chừng phân nửa quần đảo Lôi Châu, lúc này đã bị gia tộc họ Kim chiếm. Hội Thiên Đạo kể cả gia tộc họ Kim nửa năm qua đã di dân mấy vạn người tới đảo Lôi Châu.

Mà một nửa quần đảo Lôi Châu kia, lúc đó rơi vào trong tay Trương Xung.

Trương Xung rời khỏi quận Nộ Giang xong xuôi, còn lại một nửa quần đảo Lôi Châu chia thành hai, một nửa do Cừu Hào thống trị, một nửa giao cho trú quân quan phủ quận Nộ Giang.

Quốc quân sắc phong Kim Sĩ Anh là Thành chủ Nộ Triều, sắc phong Cừu Hào là Thành chủ Thiên Phong.

Cừu Hào lấy tư cách con nuôi của Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy, trong trận chiến kia, gã không chỉ may mắn còn sống sót mà còn ngồi lên chức Thành chủ, hoàn toàn dựa vào Trương Xung.

Gã vốn hạ quyết tâm theo Trương Xung lăn lộn, để ông ta thành chỗ dựa vững chắc cho mình ở chốn quan trường.

Nhưng thật không ngờ Trương Xung gục nhanh như vậy, trực tiếp bị quốc quân nhốt vào nhà lao.

Cừu Hào liền mất đi chỗ dựa vững chắc.

Nhưng mà không có vấn đề gì, chẳng bao lâu, người của Tam vương tử cùng người Thái tử đã tìm tới cửa.

Cừu Hào dù sao cũng xuất thân hải tặc, gã sau khi mặc niệm ba phút về Trương Xung đại nhân, quyết đoán thay đổi phe cánh, đầu phục Thái tử.

Dưới cây to quả nhiên được bóng mát.

Đầu nhập vào Thái tử xong xuôi, chỗ tốt liên tục đến liên tục không ngừng.

Thế lực của Cừu Hào không ngừng mở rộng.

Nguyên bản đám hải tặc dưới trướng gã chỉ còn lại có ba nghìn người, lần này lập tức có mở rộng đến hơn năm ngàn người.

Không có tiền đóng thuyền sao?

Hội Ẩn Nguyên lập tức cho vay tiền, thế là hết chiếc thuyền này đến thuyền khác được tạo ra.

Chỉ bất quá chu kỳ đóng thuyền quá dài, có thể phải mất chừng một năm, hạm đội của gã mới có thể lại một lần nữa tung hoành ngoài khơi.

Nhiệm vụ trước mắt gã chỉ có một.

Tiếp cận gia tộc họ Kim, tiếp cận thành Nộ Triều.

Kiềm chế, đồng thời áp chế!

Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, ngay xấp xỉ hơn một tháng trước, vòng luân chuyển tiền tệ của Cừu Hào bị cắt, không có tiền.

Gã ở thành Thiên Phong cũng không thu được thứ thuế má gì, hơn nữa cho nên mua bán đều ở thành Nộ Triều này.

Toàn bộ đảo Thiên Phong trừ một xưởng đóng tàu lớn ra, sẽ không có bất luận món gì béo bở cả.

Mấu chốt là xưởng đóng tàu là một con quái thú nuốt vàng, chỉ ăn tiền, không ói tiền ra.

Thời điểm có tiền lúc trước, Cừu Hào không ngừng mở rộng, không ngừng tăng cường quân bị.

Mà một khi gãy vòng luân chuyển tiền tệ thì phiền toái, ngay cả quân lương cũng sẽ không thể phát ra được.

Dưới trướng gã cũng đều là hải tặc, không thể cướp bóc, lại không nhận quân lương, vậy làm cái gì được bây giờ?

Không trả tiền, dù cho Thiên Vương lão tử đến cũng vô dùng, dù cho Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy cũng không trấn áp được, càng chưa nói Cừu Hào.

Mắt thấy đám huynh đệ bên dưới liền muốn tạo phản.

Lòng dạ Thành chủ Thiên Phong Cừu Hào nóng như lửa đốt, ra sức liên hệ Trác Chiêu Nhan, ra sức liên hệ hội Ẩn Nguyên đòi tiền.

Vậy mà lúc này, Thái tử cùng hội Ẩn Nguyên giống như hoàn toàn biến mất vậy, hoàn toàn không để ý tới gã.

Tâm tình của gã như gạch ngang một cái, trực tiếp liền đi tìm Tam vương tử.

Vốn tưởng rằng Tam vương tử phe phái sẽ vô cùng cao hứng mà tiếp nhận gã.

Nhưng thật không ngờ, phe phái Tam vương tử cũng đặc biệt lạnh nhạt.

Vậy nên làm cái gì bây giờ?

Cũng không thể đi đầu nhập vào gia tộc họ Kim đi?

Thật sự đừng nói là hơn!

Nếu thật sự ép Cừu Hào vào đường cùng, gã thật sự sẽ đi đầu phục phủ Hầu tước Huyền Vũ.

Gã là đầu lĩnh hải tặc, chuyện gì làm không được?

Nhưng vừa lúc đó, chúa cứu thế xuất hiện, mang theo mấy cái rương vàng.

Sứ giả nước Ngô!

Chuyện này nếu đổi lại là Kim Trác, chắc chắn nửa lượng vàng cũng không nhận.

Thế nhưng Cừu Hào sợ cái gì, tiền đến tay ta thì ta cứ nhận lấy.

Thế nhưng đối với yêu cầu sứ giả nước Ngô, gã lại nhìn trái phải mà nói.

Cừu Hào ta đây chỉ lấy tiền, không làm việc.

Muốn ta phản bội Việt quốc, chuyện này trên cơ bản không thể nào.

Thế nhưng hướng gió gần đây hoàn toàn thay đổi!

Đầu tiên chuyến săn biên giới hai nước Ngô Việt, Việt vương thua.

Ngay sau đó Tô Nan mưu phản, mang theo mấy trăm người ở kinh đô ra vào giết chóc dễ như trở bàn tay.

Tiếp đó, đại quân nước Sở tới gần, đại quân Ngô vương xuôi nam, phía tây Tô Khương hợp nhất, chiến cuộc phía nam thất bại.

Việt quốc này mắt thấy nguy cơ tứ phía.

Một cửa ải này không qua được, dù cho miễn cưỡng có thể đi tới, cũng chỉ còn lại nửa khẩu khí.

Cái bắp đùi Việt quốc này đã không còn lớn nữa, có phải ta nên đổi sang cái bắp đùi khác không?

...

Lúc này, sứ giả nước Ngô lại một lần nữa xuất hiện ở Cừu Hào trước mặt.

Tiền đâu?

Làm sao không mang theo vàng qua đây? Sắp phát quân lương, không có tiền ta làm sao phát lương? Không phát lương các huynh đệ cũng sẽ tạo phản?

- Thành chủ Cừu Hào, ngài suy nghĩ kỹ chưa?

Cừu Hào dễ gì chịu nhả ra, vừa cười vừa nói:

- Can hệ trọng đại, ta cần lại suy nghĩ một chút.

Sứ giả nước Ngô nói:

- Thành chủ Cừu Hào, ngài ở trên đảo Thiên Phong đã không biết tình hình thế giới bên ngoài, ngài đã không có thời gian suy tính.

Cừu Hào hỏi:

- Có ý gì?

Sứ giả nước Ngô nói:

- Thứ nhất, Tô Nan lập tức liền muốn làm phản, đại quân Khương quốc lập tức liền phải sát nhập Việt quốc. Thứ nhì, đại quyết chiến Ngô vương cùng Việt vương lập tức sẽ phải bạo phát. Ngài cảm thấy kết quả sẽ như thế nào?

Cừu Hào tuy rằng chưa thể tính là bậc thầy quân sự gì, thế nhưng cũng biết liên quân Tô Khương sẽ có bảy tám vạn, hành tỉnh Thiên Tây Việt quốc chắc chắn không ngăn nổi.

Một khi phía nam hành tỉnh Thiên Tây thất thủ, cục diện kia sẽ gây chấn động tức thời.

Liên quân Tô Khương lên bắc có thể cùng nước Sở vây thế gọng kìm đại quân Xung Nghiêu, nếu tây tiến có thể tiến vào kinh đô yếu ớt.

Mặc kệ loại tình huống nào, Việt vương đều chú ý đầu không để ý mông, vậy quyết chiến giữa ông ta cùng Ngô Vương khẳng định sẽ thua.

Việt quốc chí ít sẽ mất đi một phần tư, thậm chí còn nhiều hơn.

Sứ giả nước Ngô cười lạnh:

- Thành chủ Cừu Hào à, nếu ngài bây giờ đầu nhập vào nước Ngô chúng ta, phân lượng còn nặng một chút. Nếu là đến khi Việt vương thất bại thảm hại mới gia nhập vào, vậy phân lượng sẽ rất nhẹ đó.

Đúng là đạo lý này.

Nhưng tùy tiện đầu nhập vào nước Ngô thế này?

Vẫn là không được.

Sứ giả nước Ngô nói:

- Còn có một tin tức quan trọng nhất, Kim Trác đã chết.

Nghe những lời này, Cừu Hào không khỏi run lên mà hỏi:

- Thật... sự đã chết rồi sao?

Tiếng đồn Kim Trác đã chết, gã đương nhiên cũng nghe được.

Trong lòng vừa tin, lại là không thể tin được.

Sứ giả nước Ngô nói:

- Khổ Đầu Hoan giết.

Cừu Hào nói:

- Không đúng, Khổ Đầu Hoan chỉ giết kẻ tội ác tày trời, Hầu tước Kim Trác tuy rằng là kẻ địch của ta, nhưng là của nhân phẩm ông ta rõ như ban ngày, Cừu Hào ta đây không thể trợn tròn mắt nói mò, Khổ Đầu Hoan làm sao có thể sẽ giết ông ta được kia chứ?

Sứ giả nước Ngô cười lạnh nói:

- Bởi vì Khổ Đầu Hoan là một cây đao của một đại nhân vật Việt quốc nuôi.

Nghe những lời này, Cừu Hào chợt giật mình.

Tiếp đó càng nghĩ càng cảm thấy rất có lý.

Sứ giả nước Ngô nói:

- Thành chủ Cừu Hào, ngài lẽ nào không cảm thấy kỳ quái sao? Vì sao Thái tử Việt quốc bỗng nhiên giữa cũng không để ý đến ngài nữa? Hội Ẩn Nguyên cũng không quan tâm? Lẽ nào bọn họ không sợ ngài đầu nhập vào Kim Trác à?

Đúng vậy? Điểm này Cừu Hào cũng hoàn toàn nghĩ trăm lần cũng không ra.

Cừu Hào ta đây rõ ràng là có chỗ đại dụng, vì sao hội Ẩn Nguyên bỗng nhiên liền vứt bỏ ta?

Sứ giả nước Ngô nói:

- Cướp đoạt thành Nộ Triều, nước Ngô chúng ta đặc biệt bức thiết, thế nhưng hội Ẩn Nguyên càng thêm bức thiết.

Điểm này Cừu Hào biết.

Lúc trước, khi cha nuôi Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy còn trấn thủ thành Nộ Triều, toàn bộ quyền mua bán đều giao cho hội Ẩn Nguyên xử lý.

Thành Nộ Triều thất thủ, tổn thất lớn nhất chính là hội Ẩn Nguyên.

Sứ giả nước Ngô nói:

- Không sợ nói thật cho ngài biết, chúng ta lúc trước đưa quân phí cho ngài, căn bản không phải nước Ngô cho, mà là hội Ẩn Nguyên qua tay của chúng ta cho.

Cừu Hào kinh hãi.

Sứ giả nước Ngô lại nói:

- Hội Ẩn Nguyên vì một trận chiến này, dự chi một khoản quân phí khổng lồ cho chúng ta! Trong đó có một khoản tiền chính là cho Thành chủ Cừu Hào ngài đây, một số tiền cực kỳ lớn. Chỉ cần ngài đồng ý về phe chúng ta, số tiền này lập tức liền về tay ngài.

Cừu Hào run rẩy hỏi:

- Bao nhiêu tiền?

Sứ giả nước Ngô đáp:

- Ba mươi lăm vạn lượng vàng!

Tức khắc lá gan Cừu Hào cũng phải run lên, cho tới bây giờ gã đều chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.

Nhiều tiền như vậy, đã đủ cho gã phát quân phí suốt mấy năm.

Sứ giả nước Ngô nói:

- Vì cướp đoạt toàn bộ quần đảo Lôi Châu, đại vương chúng ta đang cùng tên điên Ninh Nguyên Hiến diễn trò, thậm chí lập tức sẽ phải bùng lên đại quyết chiến giữa hai đại vương. Vì cướp đoạt thành Nộ Triều, hội Ẩn Nguyên dự chi quân phí hơn một trăm vạn lượng vàng, hơn nữa còn cho tên điên Ninh Nguyên Hiến vay một số tiền khổng lồ. Bỏ ra chi phí lớn như vậy, bất kể là nước Ngô vẫn là hội Ẩn Nguyên, đều nhất định phải chiếm được thành Nộ Triều, Thành chủ Cừu Hào ngài cảm thấy bản thân có thể chống đỡ được cái đại thế này sao?

Trong lời nói của sứ giả nước Ngô trong đã chẳng còn sự tôn kính gì nữa, hơn nữa mang theo uy hiếp.

Mà Cừu Hào quả thực bị dọa.

Gã cũng không phải loại người kiêu hùng như Cừu Thiên Nguy, không có tự cao tự đại.

Hội Ẩn Nguyên cùng nước Ngô cũng là siêu quái thú, hai tên trùm này nỗ lực trả giá chi phí lớn như vậy là vì cướp đoạt thành Nộ Triều.

Cừu Hào có thể chống đối à?

Không được!

Hai cái bánh xe khổng lồ đang sang đây nghiền nát, Cừu Hào đỡ không được.

Huống hồ bên trong Việt quốc còn có người mơ hồ phối hợp nước Ngô, trực tiếp vứt bỏ Cừu Hào.

Huống hồ, Việt quốc lập tức sẽ phải đại họa lâm đầu.

Cừu Hào ta đây đã không có lựa chọn nào khác.

Thậm chí, ngay cả quân lương gã đều không phát ra được.

Cừu Hào nói:

- Ta đầu hàng nước Ngô, có thể trở thành Thành chủ Nộ Triều à?

Sứ giả nước Ngô lắc đầu nói:

- Không có khả năng, đại vương nỗ lực chi phí đánh thành Nộ Triều lớn như vậy, làm sao có thể cho ngài kia chứ? Nhất định sẽ điều động thân tín tọa trấn thành Nộ Triều.

Cừu Hào nói:

- Vậy ta cũng không thể không có gì cả chứ.

Sứ giả nước Ngô nói:

- Đảo Thiên Phong vẫn cho ngài mà.

Cừu Hào run rẩy nói:

- Cái đảo Thiên Phong này vốn chính là của ta.

Sứ giả nước Ngô nói:

- Đảo Vọng Nhai cũng cùng cho ngài, gia tộc họ Kim diệt vong xong xuôi, đảo Kim Sơn cùng đảo Vọng Nhai cũng không lưu được.

Cừu Hào nói:

- Nhưng mà, đất đai đảo Kim Sơn cùng đảo Vọng Nhai chính là Việt quốc, khoảng cách đất liền Việt quốc quá gần.

Sứ giả nước Ngô cười lạnh nói:

- Việt quốc sau khi đại bại, ngươi cho là Ninh Nguyên Hiến còn nhớ được đảo Vọng Nhai cùng đảo Kim Sơn à? Huống hồ đến lúc đó chúng ta nước Ngô đại quân ngay thành Nộ Triều, Ninh Nguyên Hiến chẳng lẽ còn dám phái hải quân tới đánh ngươi à?

Cừu Hào nói:

- Còn nữa không?

Sứ giả nước Ngô nói:

- Thành chủ Cừu Hào, làm người không nên quá tham lam.

Cừu Hào liếm liếm đầu lưỡi nói:

- Có thể cho một tước vị không?

Sứ giả nước Ngô kinh ngạc, một hải tặc đầu lĩnh như ngươi mà thèm tước vị đến nhỏ dãi thế này sao?

Quả thực thèm nhỏ dãi.

Lần trước Trương Xuân Hoa tới thuyết phục gã, chính là một Nộ Triều Hầu để gã cắn câu.

Đương nhiên sau cùng thành Nộ Triều đã đánh mất, cái gọi là Nộ Triều Hầu cũng không giải quyết được gì.

Thế nhưng hạng người cỏ dại như Cừ Hào lại càng phát ra khát vọng biến thành quý tộc.

Sứ giả nước Ngô cười dè dặt:

- Ngược lại có một tước vị chuẩn bị cho ngài.

Cừu Hào hỏi:

- Cái tước vị gì?

Sứ giả nước Ngô nói:

- Cuộc chiến lần này cướp đoạt thành Nộ Triều, thế lực toàn bộ gia tộc họ Kim trên mặt biển, đều phải giao cho Thành chủ Cừu Hào. Nếu là có thể lập được đại công, đại vương nhà ta sẵn lòng sắc phong ngài là Bá tước Thiên Phong.

Cừu Hào nhắm mắt lại.

Toàn thân bắt đầu nhiệt huyết sôi trào.

Ta đã không có lựa chọn nào khác không phải sao?

Ta tuyệt đối đỡ không được hai cái bánh xe quái vật khổng lồ của nước Ngô cùng hội Ẩn Nguyên.

Chợt cắn răng một cái, Cừu Hào lạy xuống:

- Thần sẵn lòng thuần phục Ngô vương bệ hạ.

Sứ giả nước Ngô đứng lên nói:

- Cừu Hào tiếp chỉ!

Cừu Hào quỳ xuống.

- Sắc phong Cừu Hào là Thành chủ Thiên Phong nước Ngô, Trấn Hải tướng quân, khâm thử!

Cừu Hào dập đầu:

- Cảm ơn long ân bệ hạ, thần dù tan xương nát thịt cũng quyết báo đáp!

Sứ giả nước Ngô mừng rỡ.

Kim Trác đã chết, Cừu Hào đã thuần phục.

Đại nghiệp diệt họ Kim đoạt thành Nộ Triều đã thành công hơn phân nửa.

Hôm nay đã chuẩn bị mọi việc xong, gió đông cũng tới.

Đại công cáo thành, sắp tới!

Giang sơn nước Ngô chúng ta lại thêm một quận, hơn nữa giống như có thêm một mai phục đâm mạnh vào cái bụng của nước Việt.

Sứ giả nước Ngô nói:

- Trấn Hải tướng quân hãy chuẩn bị sớm đi, ít ngày nữa đại quân nước Ngô chúng ta sẽ xuôi nam, sẽ tập kết chỉnh đốn tại thành Thiên Phong của ngài, tiếp đó mấy vạn đại quân trùng trùng điệp điệp tiêu diệt họ Kim, cướp đoạt thành Nộ Triều, cướp đoạt quần đảo Lôi Châu!

Cừu Hào lớn tiếng đáp:

- Thần sẽ chuẩn bị sẵn sàng tất cả mọi chuyện, nghênh đón vương sư xuôi nam!

...

Chủ thành quận Bạch Dạ.

Tô Toàn thật sự muốn điên rồi!

Lúc ông ta dẫn đầu đại quân vọt tới dưới chủ thành quận Bạch Dạ.

Thấy trên tường thành treo một lá cờ có chữ Trương thật to.

Lại trên đầu thành, không phải là Thẩm Lãng cùng Trương Xung à?

Lại nhìn trên tường thành, đầy chi chít quân đội Trương Xung.

Nhìn cục diện trước mắt, viền mắt ông ta muốn nứt ra.

Lão tặc Trương Xung này?

Không phải đã chết rồi sao? Vì sao còn sống phây phây thế này, hơn nữa còn bắt lại chủ thành quận Bạch Dạ?

Ông ta biết bay sao?

Đêm qua mới vừa vào thành, trong một đêm liền hạ luôn toàn bộ thành thị?

Đám người Tiêu Vô Thường ăn c*t à?

Toàn bộ quan phủ cùng trú quân quận Bạch Dạ, cũng là chó săn họ Tô nuôi trong chuồng.

Trương Xung chỉ có một mình, làm sao lại lật bàn được vậy?

Ông ta làm sao làm được hả?

......

Chết ở chỗ, Tô Toàn kế tiếp phải làm gì?

Hơn một vạn đại quân của ông luôn luôn vây lá chắn hơn hai vạn bạo dân của Thẩm Lãng, từ đầu đến cuối không thể diệt?

Chuyện này là sao vậy?

Đây là chiến lược đuổi cừu.

Đám bạo dân này thực sự quá nhiều, nếu như tùy tiện xuất kích, chỉ sợ sẽ chạy tứ tán mọi nơi.

Cho nên cần phải đuổi đến bãi nhốt cừu, như thế một con cừu đều chẳng thoát được.

Hơn nữa phải thực hiện kế hoạch một mũi tên ba con chim của chủ công.

Không chỉ giết sạch những bạo dân này cướp tất cả vàng lại, còn muốn mượn cơ hội danh chính ngôn thuận bắt chủ thành quận Bạch Dạ.

Đương nhiên Tô Nan còn có một nhận xét không thể cho ai biết, đó chính là để đám bạo dân này nhảy vào chủ thành quận Bạch Dạ để cướp bóc một phen lớn hơn nữa.

Như vậy thì chân chính là thương nhân té ngã, Tô Nan ăn no.

Hơn nữa đại quân Tô Nan chém giết những bạo dân này, dân chúng quận Bạch Dạ còn muốn mang ơn ông ta, như thế bọn họ sẽ mời gọi đại quân của Tô Nan vào thành như nghênh tiếp cứu tinh vậy.

Thế nhưng có trời mới biết tại sao lại biến thành cục diện này?

Căn cứ Tô Lục hồi báo Trương Xung đã chết.

Đêm qua Trương Xung dự tiệc bên người chỉ mang theo một tùy tùng, mà bên trong lầu Tuyết Sơn có mấy chục tên cao thủ gia tộc họ Tô mai phục.

Ông ta chắc chắn phải chết chứ, vì sao còn sống vậy?

Cục diện dưới mắt, đã đại loạn, gần như tan vỡ.

Gần hai vạn bạo dân cũng không có tiến vào cái bãi nhốt cừu.

Khi đám bạo dân này tiến vào Bạch Dạ xong xuôi, trong thành có Tiêu Vô Thường cùng ba Thiên hộ trú quân, bên ngoài có hơn một vạn đại quân của ông ta, hai đội quân nội ứng ngoại hợp, có thể bắt rùa trong hũ dễ như trở bàn tay.

Súc sinh nhỏ Thẩm Lãng cùng hơn hai vạn bạo dân có mà chạy đằng trời.

Bây giờ hay lắm, hơn hai vạn bạo dân như là bầy thú bị hoảng sợ vậy, điên cuồng chạy trốn tứ phía.

Đêm hôm khuya khoắt thế này làm sao mà bắt?

Quan trọng nhất là quân đội Trương Xung ngay trên tường thành.

Nếu đại quân của Tô Toàn cách tường thành quá gần thì quân đội Trương Xung sẽ bắn tên.

Nhưng mà hai vạn đạo tặc chẳng khác gì ruồi mất đầu, thực sự như bầy cừu bị hoảng sợ, chạy trốn tứ phía.

Có vài người thậm chí còn lao thẳng đến đại quân của Tô Toàn.

Trong chốc lát, đã bị đại quân của Tô Toàn giết rất nhiều.

Thẩm Lãng ở trên tường thành hét lớn:

- Cái lũ đần kia, bám tường thành bỏ chạy đi!

Hơi sức của Thẩm Lãng quá nhỏ.

Đại Ngốc giống như máy khuếch đại âm thanh của hắn vậy, hét lớn:

- Đám hạt cát các ngươi, bám tường thành bỏ chạy đi.

Hơn một vạn đạo tặc này tức khắc thức tỉnh.

Tiếp đó đều dọc theo tường thành dưới chân, hướng hai bên bỏ chạy.

Trái tim của Tô Toàn thực sự đang rỉ máu.

Hơn hai vạn bạo dân cướp bóc bao nhiêu vàng? Con số khổng lồ.

Lúc đầu họ Tô còn muốn tranh thủ một khoản tiền phi nghĩa, kế tiếp làm phản cần nhất chính là tiền.

Bây giờ đầu to bị Thẩm Lãng cùng Trương Xung cướp đi, còn dư lại một bộ phận vẫn còn cuồng trốn.

Ở trong mắt Tô Toàn, những bạo dân đào tẩu này căn bản cũng không phải là người, mà là hết đống vàng này đến đống vàng nọ.

Tiên của gia tộc họ Tô cứ như thế mọc chân chạy trốn.

Tô Toàn tức khắc hét lớn:

- Ngăn chặn chúng nó, ngăn chặn chúng nó, giết, giết, giết!

Tức khắc, mã tặc Tam Nhãn Tà lao ra điên cuồng.

Chia hai đường, đi chặn đường những thứ đạo tặc này.

- Bắn tên, giết, giết!

Theo Tô Toàn ra lệnh một tiếng.

Mũi tên từ đại quân sau lưng ông ra trút xuống như mưa.

Nhưng không phải bắn chết trên tường thành, mà là bắn chết đạo tặc điên cuồng chạy thục mạng.

Tức khắc, vô số người ngã xuống đất chết thảm.

Dưới màn đêm, huyết khí tận trời.

Chuyện này y như Thẩm Lãng nói, vận mệnh là công bằng.

Đám cướp kia nếu cả đời không kiếm được tiền, vậy cứ dùng mạng để đánh đổi đi.

Nếu như chạy đi, vậy cơm ngon rượu say, thong thả ung dung mười mấy năm, trực tiếp lấy vợ sinh con cũng đủ.

Nhưng nếu như trốn không thoát, chết ở chỗ này.

Như vậy cũng đừng oán trời trách đất.

Đương nhiên, nếu các ngươi muốn nguyền rủa Thẩm Lãng?

Mời theo liền!

Thẩm Lãng ta đây vốn là kẻ độc ác, ta đi về phía Tây là báo thù, là muốn diệt họ Tô tới.

Ta cũng không phải muốn xưng vương, căn bản không cần thu mua nhân tâm.

Tô Toàn điên cuồng mà chém giết đám đạo tặc này.

Ánh mắt của ông ta nhìn về hướng Thẩm Lãng trên tường thành.

Sự độc ác của người này, thật là làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

Rõ ràng là kẻ trói gà không chặt, đến khi giết người so với ta còn ác hơn.

Từ đó về sau, toàn bộ quận Bạch Dạ nhắc tới Thẩm Lãng, danh tiếng tuyệt đối phân hoá hai cực.

Có một bộ phận sẽ mang ơn, bởi vì Thẩm Lãng thay đổi vận mạng của bọn họ, tương đương với số người thật thà sau khi cướp đủ tiền bắt đầu sinh lòng bất an rời bỏ đội ngũ cướp bóc, chạy trốn về quê chuẩn bị cuộc sống an ổn.

Mà có một nhóm người với Thẩm Lãng sẽ hận thấu xương, ngày đêm nguyền rủa.

Bởi vì đám người kia chính là phải chết ở dưới độc kế của Thẩm Lãng.

Đều nói nhất tướng công thành vạn cốt khô, Thẩm Lãng nhà ngươi còn chưa có công thành, thi cốt khô mục cũng đã không chỉ một vạn.

Thế nhưng Thẩm Lãng nhà ngươi chớ đắc ý!

Tử kỳ của ngươi đã đến!

Ngươi có thể còn không biết, đại tông sư nước Sở Ban Nhược xuống núi.

Đầu đà Khổ Nan cũng nag đến mười mấy cao thủ, hơn nữa thêm vào Tô Toàn ta đây đã có ba đỉnh cấp cường giả.

Tô Toàn nói:

- Ban Nhược đại sư, Khổ Nan đại sư, kế tiếp chúng ta vận dụng tuyệt đỉnh vũ lực, giết Thẩm Lãng cùng Trương Xung, cần phải một đòn giết chết ngay!

Đại tông sư nước Sở Ban Nhược nói:

- Ta không phải kẻ ám sát, ta chỉ biết là địch nhân của ta là Lý Thiên Thu.

Tô Toàn nói:

- Được, Lý Thiên Thu giao cho đại sư Ban Nhược. Trương Xung giao cho đại sư Khổ Nan, Thẩm Lãng cùng bên cạnh hắn cái Đại Ngốc giao cho ta.

- Không thành vấn đề!

- Cần phải một kích phải giết!

Tiếp đó, ba cao thủ tuyệt đỉnh Tô Toàn, đầu đà Khổ Hải, tông sư Ban Nhược ngưng tụ toàn bộ chân khí toàn thân.

- Giết!

Ba người như là tia chớp vậy, chợt leo dọc theo tường thành.

Phía sau bọn họ, tầm mấy chục tên cao thủ cũng dọc theo tường leo lên mà lên.

- Tiểu tặc Thẩm Lãng, chết đi!

- Trương Xung lão tặc, chết đi!

Lợi kiếm của Tô Toàn, đầu đà Khổ Nan, tông sư Ban Nhược, chợt hướng mục tiêu của mình đâm tới.

Tốc độ nhanh đến cực hạn!

Cao thủ hàng đầu, cần phải một kích phải giết.

Một khi đánh mất cơ hội, lại không có cơ hội lần thứ hai!

Tông sư Ban Nhược đối chiến Kiếm vương Lý Thiên Thu.

Một kiếm định thắng bại!

Tông sư Ban Nhược thua nửa chiêu, lảo đảo lui về phía sau.

Chuyện này đã ở trong kế hoạch của Tô Toàn.

Tác dụng của đại tông sư Ban Nhược không phải là vì đánh bại Kiếm vương Lý Thiên Thu, mà là khống chế ông ta, không cho xuất thủ cứu Trương Xung.

Như thế đầu đà Khổ Nan giết Trương Xung, dễ dàng.

Tô Toàn giết Thẩm Lãng, càng dễ dàng. Đại Ngốc là rất nghịch thiên, thế nhưng tốc độ còn chưa đủ nhanh, gã chống đỡ được Tô Kiếm Ngạn, nhưng đỡ không được Tô Toàn.

Võ công Tô Toàn nếu so sánh với Tô Nan có thể cũng chênh lệch chút xíu thôi.

Nhưng mà!

Kế tiếp, cục diện hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của ông ta.

Đầu đà Khổ Nan vốn là chặn đánh giết Trương Xung, thế nhưng xông lên nghênh chiến dĩ nhiên là một người đàn ông trung niên xấu trai xa lạ.

Tên này, tên này là ai hả?

Võ công lại cao đến nước này, cùng tông sư cũng chỉ có một đkhoảng cách đi.

Nhưng mà đầu đà Khổ Nan, cũng là trình độ này.

Người đàn ông trung niên xấu xí nọ lại chính là sư muội của Tả Từ, trưởng công chúa Ninh Khiết.

- Choang!

Đầu đà Khổ Nan cùng trưởng công chúa Ninh Khiết hai kiếm xen kẽ.

Trên không một tia lửa bật ra.

Trưởng công chúa Ninh Khiết lui về sau nửa bước, đầu đà Khổ Nan cũng là lảo đảo nửa bước

Võ công của hai người này quả nhiên là tương xứng.

Mục tiêu Tô Toàn là Thẩm Lãng.

Nhưng là muốn giết Thẩm Lãng, ông ta trước hết đột phá phòng ngự của Đại Ngốc.

Mà Đại Ngốc am hiểu nhất chính là đỡ kiếm!

Trừ kiếm của Chung Sở Khách cùng Lý Thiên Thu ra, hiện nay còn không có người có thể đột phá phòng ngự của Đại Ngốc!

- Tiểu tặc Thẩm Lãng, chết đi, chết đi! - Tô Toàn trong lòng rống to hơn.

Trong tay lợi kiếm sắp tới cực hạn, chợt hướng Thẩm Lãng đâm tới!

Đại Ngốc xông lên trước, trong tay huyền thiết côn múa may quay cuồng.

- Ta cản, ta cản, ta cản!

Nhưng mà!

Đại Ngốc chỉ cản được một kiếm.

Tô Toàn thật lợi hại, kiếm của ông ta quá nhanh.

Kiếm thứ hai Đại Ngốc đỡ không được!

- Cuối cùng cũng giết được tên tiểu tặc này! - Tô Toàn mừng rỡ.

Lợi kiếm trong tay cứ như rắn độc đâm về cổ Thẩm Lãng.

Nếu như đâm trúng, Thẩm Lãng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt tiếp theo!

Một bóng dáng chợt xông về phía trước, che ở trước mặt Thẩm Lãng.

Trương Xung xuất kiếm!

Tô Toàn kinh hãi, Trương Xung tại sao lại ở chỗ này? Tay này không phải hẳn là bị đầu đà Khổ Nan giết chết à?

- Choang!

Trương Xung cùng Tô Toàn hai kiếm xen kẽ.

Kiếm của Tô Toàn đẩy kiếm của Trương Xung ra, chợt cắt vào ngực của ông ta.

Máu tươi tiêu bắn.

Mà lúc này, thanh sắt Đại Ngốc chợt đập tới!

- Rầm!

Tô Toàn vội vàng giơ kiếm đón đỡ.

Tiếp đó cả người bay ra ngoài, từ đầu tường rơi xuống.

...

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Dọn dẹp suốt mấy ngày T_T sắp thành con giấm. Toàn nửa đêm mới có thể dịch chương được.