Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 259: Vua Khương Arutai toàn quân huỷ diệt! Kinh thiên động địa!




Trong thành Nộ Triều!

- Thật sự là đầu tường biến ảo đại vương kỳ (*)!

(*) Đây là câu thơ thứ 4 trong bài thất ngôn bát cú Vô Đề - Quán Vu Trường Dạ Quá Xuân Thì của đại văn hào Lỗ Tấn làm vào tháng 2 năm 1931. Câu này ý nói về chuyện nội bộ Quốc Dân Đảng lục đục ở Nam Kinh.

Một ông chủ thở dài nói ra, tiếp đó đóng kín cửa hàng lại.

Bây giờ gần như tất cả mọi người đã xác định, Hầu tước Kim Trác đã bị đâm bỏ mình.

Bởi vì lâu rồi cũng không thấy ông ta xuất hiện qua, hôm nay chủ sự trong pháo đài chính là tiểu thư Hầu phủ Kim Mộc Lan.

Tất cả mọi người biết, vị công chúa thành Huyền Vũ này không hề biết diễn trò.

Mỗi một lần gặp người khác, dù cho nàng đã đặc biệt gắng sức che giấu, nhưng vẫn là khó nén bi phẫn.

Đôi mắt to tuyệt đẹp khác thường gần như thời thời khắc khắc cũng là đỏ rực.

Nàng bi thương phẫn nộ thế này, nếu không phải Hầu tước Kim Trác đã chết, lẽ nào bởi vì chồng nàng vượt quá giới hạn à?

Không chỉ có như thế, toàn bộ tàu chiến trên biển của gia tộc họ Kim đều nhập cảng ngừng chạy.

Quân đội gia tộc họ Kim toàn bộ đều co cụm lại vào bên trong ba thành lũy.

Hôm nay gia tộc họ Kim ngay cả quyền làm chủ trên biển đều đã đánh mất, thành chủ Thiên Phong Cừu Hào đã đầu hàng nước Ngô đang hoành hành trên mặt biển này.

Bây giờ không chỉ là tàu buôn của hội Thiên Đạo mà bất kỳ tàu buôn nào cũng phải ngừng chạy.

Ngay cả thuyền từ thành Dương Vũ đến thành Nộ Triều cũng ngừng chạy, bởi vì Cừu Hào nói, trước khi kết thúc đại chiến, không ai được xuống biển.

Trừ thuyền của nước Ngô, còn lại bất luận đội thuyền nào một khi xuất hiện trên vùng biển này, đều muốn đánh chìm không chút do dự.

Rất nhiều người đều đã biết, đại quân nước Ngô ngay phía bắc không xa đảo Thiên Phong đang làm hành động chỉnh đốn sau cùng, sẽ nhanh chóng trùng trùng điệp điệp nam tiến, lên đất liền thành Nộ Triều.

Cho đến lúc này, lại là một trận đại chiến động trời.

Vừa mới qua bao lâu?

Gia tộc họ Kim cướp đoạt thành Nộ Triều mới chưa tới nửa năm mà thôi, hôm nay lại muốn đổi chủ nhân sao?

Nhưng mà ngược lại cũng không có vấn đề, dù sao cũng chính là ngừng kinh doanh chừng nửa tháng, sau khi đại chiến chấm dứt, mọi người vẫn làm ăn vẫn kiếm tiền.

Chẳng qua là đổi một người nộp thuế mà thôi.

Sớm biết rằng lúc trước cũng không cho cái tay tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng nhiều quà cáp như vậy.

Tên khốn kia, đã nhận quà mà không làm việc, những món quà kia coi như là đút chó gặm.

Chờ nước Ngô đoạt thành Nộ Triều xong xuôi, mọi người lại phải rút máu một lần.

Rất nhiều người đã nghe, lần này chủ soái quân Ngô tên là Ngô Mục, là em họ của vua Ngô, chờ chiếm thành Nộ Triều gã liền sẽ trở thành tân chủ nhân thành Nộ Triều, thậm chí ngay cả chức quan đều nghe được, Thái Thú kiêm thủy sư Đề đốc Lôi Châu.

Nhìn xem nước Ngô người ta không giống.

Lúc ở nước Việt, quần đảo Lôi Châu liền chỉ là hai cái thành quận Nộ Giang mà thôi. Đến nước Ngô, trực tiếp thăng cấp trở thành quận.

Rất nhiều đại thương nhân đều đã trải qua bắt đầu tìm hiểu sở thích của Ngô Mục đại nhân này, nên tặng quà gì để lấy lòng gã đây.

Bởi vì trong lòng cả đám con buôn này, gia tộc họ Kim đã kết thúc, trận đại chiến này họ Kim phải thua không còn nghi ngờ gì nữa.

Đóng lại cổng chính cửa hàng, đưa toàn bộ hàng hóa đáng giá vào trong tầng hầm, tránh thoát binh tai cũng tốt.

Nhưng mà sẽ không có chuyện, lần trước gia tộc họ Kim cướp đoạt thành Nộ Triều sau đó cũng không có cướp bóc trắng trợn, chắc là nước Ngô cũng sẽ không như thế.

Ngay khi ông chủ cuối cùng đóng kín cánh cửa, một bóng người đi đến.

Nhưng mà ông chủ giống như hoàn toàn không có nhìn thấy vậy, trực tiếp khóa cái cánh cửa cuối cùng.

...

Cái bóng dáng cao to đi vào bên trong hầm, trực tiếp ngồi xuống nói:

- Thời gian rất gấp, nói đi!

Nến được đốt lên.

- Không, không cần đốt nến. - Cái chất giọng hùng hồn này nói, gã trực tiếp vung tay lên dập tắt ngọn nến vừa cháy.

- Ha ha ha ha! - Đối phương cười nói:

- Tướng quân Kim Sĩ Anh, ngài cứ như vậy sợ gặp người à? Mỗi một lần gặp mặt, đều nói trong bóng đêm? Thậm chí làm việc cũng tối đen như mực?

Đây là một cô gái, chất giọng đặc biệt êm tai.

Mà cái bóng dáng cao to này chính là Kim Sĩ Anh, con nuôi Hầu tước Kim Trác, thành chủ Nộ Triều.

Gã lại đi tới tầng hầm bí mật này cùng người khác gặp mặt.

Tiếp đó, cô gái này vẫn kiên trì đốt nến.

Kim Sĩ Anh bản năng che mặt.

Nhưng gã vẫn gặp được cô gái đối diện này, dáng dấp cực kỳ xinh đẹp, then chốt vóc người đặc biệt khỏe đẹp hấp dẫn.

Vòng eo như rắn, hai chân thon dài thẳng tắp, đường cong bốc lửa.

Trên người nàng mặc cũng là đồ da rắn.

Nàng bưng giá cắm nến, từ tốn đi tới trước mặt Kim Sĩ Anh, trực tiếp ngồi trên chân của gã.

Săn chắc đến kinh người.

Kim Sĩ Anh xoay mặt đi, có vẻ có chút mất tự nhiên.

- Lang quân, chúng ta từng ngủ qua nhiều lần, vì sao còn ngượng ngùng như thế? – Cô gái nói.

Vừa nói, nàng vươn đầu lưỡi, hôn lên lỗ tai Kim Sĩ Anh.

Kim Sĩ Anh cất giọng khàn khàn:

- Đó cũng là quỷ kế của ngươi, ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ là cô gái gặp rủi ro, cho nên mới phải xuất thủ cứu ngươi, mới có thể bị ngươi bỏ thuốc, mơ mơ hồ hồ ngủ cùng một chỗ.

Cô gái nói dịu dàng:

- Đó là lần đầu tiên mà, lẽ nào lần thứ hai thiếp cũng đánh thuốc chàng sao? Rõ ràng chính chàng nghiện, dùng sức đè thiếp ấy chứ.

Khuôn mặt Kim Sĩ Anh run lên.

Cô gái nói:

- Lang quân, trước đây chàng rất thích nhìn thiếp, thậm chí lúc làm việc còn nhìn chằm chằm vào mặt thiếp, vì sao bây giờ không muốn gặp thiếp, mỗi một lần đều phải sờ soạng nói, sờ soạng làm việc vậy?

Kim Sĩ Anh nói:

- Bởi vì ta đối mặt là một kẻ dối trá.

- Ồ, ồ, ồ. - Cô gái nói dịu dàng:

- Lang quân của thiếp tức giận, thiếp xin lỗi chàng có được hay không?

Cô gái hôn lên môi Kim Sĩ Anh, tiếp đó lột ra áo của gã.

- Ta không có lòng dạ nào đâu. - Kim Sĩ Anh cự tuyệt.

Cô gái nói dịu dàng:

- Đã đến nước này, còn chưa có lòng dạ sao, huynh đệ của chàng so với chàng còn thành thật hơn nhiều.

Tiếp đó, người con gái đó lột luôn quần Kim Sĩ Anh, hai người lại ngủ ở cùng nhau.

Trong quá trình đó Kim Sĩ Anh vài lần thổi tắt ngọn nến, cô gái lại đốt, hơn nữa còn cầm giọt nến tưới vào trước ngực của mình.

Rõ ràng một cô gái điên cuồng, để cho người ta có chút muốn ngừng mà không được.

...

Tầm sau nửa canh giờ.

Cô gái xinh đẹp lười biếng nằm ở trong lòng Kim Sĩ Anh.

- Lang quân, ngày mai đại quân nước Ngô của thiếp sẽ phải nam tiến, chàng đã không còn thời gian, là thời điểm nên lựa chọn. - Cô gái nói dịu dàng.

Kim Sĩ Anh không nói gì.

Cô gái nói:

- Chàng không lo lắng cho mình, không lo lắng cho thiếp, cũng có thể lo lắng vì con chúng ta.

Tức khắc Kim Sĩ Anh không khỏi run lên.

Cô gái bắt được tay Kim Sĩ Anh, sờ bụng của mình, nói dịu dàng:

- Chúng ta ngủ bảy tám lần, đứa bé trong bụng đã đhơn hai tháng.

Kim Sĩ Anh gần như đều đình chỉ hít thở.

- Làm sao? Sợ à, không muốn gánh chịu trách nhiệm à? - Cô gái nói dịu dàng.

Ước chừng một lúc lâu, Kim Sĩ Anh nói:

- Ngươi đến tột cùng là người nào? Ngươi tên gì?

Cô gái nói:

- Ngô U!

Kim Sĩ Anh ngạc nói:

- Ngô?

Cô gái nói:

- Đừng hiểu lầm, thiếp cũng không phải là công chúa gì, cũng không phải quận chúa gì, có thể mấy trăm năm trước ta và đại vương là một nhà đi. Thiếp bây giờ, có thể xem như là em họ của Ngô Mục tướng quân đi.

Kim Sĩ Anh nói:

- Ngô Mục đại nhân thật đúng là để mắt ta.

Cô gái nói:

- Ngài đương nhiên để mắt đ0ến chàng, bởi vì lang quân quá xuất sắc.

Kim Sĩ Anh nói:

- Các ngươi thật đúng là trăm phương ngàn kế, hơn hai tháng trước đã dùng mỹ nhân kế kéo ta xuống nước.

Cô gái Ngô U nói:

- Lang quân, chàng đã vô cùng quan trọng, trọng tâm của chúng ta hoàn toàn đặt ở trên người chàng, thậm chí đại mỹ nhân như thiếp cũng tặng cho chàng. Nhưng bây giờ nói ra không sợ chàng mất hứng, phân lượng của chàng đã không có nặng như vậy, bởi vì Kim Trác đã chết, toàn bộ thành Nộ Triều như rắn mất đầu, hơn nữa Việt quốc hoàn toàn chẳng bỏ sức trợ giúp thành Nộ Triều, người lợi hại nhất của gia tộc họ Kim là Thẩm Lãng lại bị vây ở quận Bạch Dạ sống chết không biết. Cướp đoạt thành Nộ Triều trở nên dễ dàng, cho nên tác dụng của chàng không còn lớn như vậy nữa.

Kim Sĩ Anh không nói gì.

Ngô U hôn ngực Kim Sĩ Anh nói:

- Nhưng chàng là người đàn ông của thiếp, thiếp đã thích chàng, thiếp muốn cùng chàng bên nhau, thiếp hy vọng thấy chàng có tiền đồ, có tiền đồ.

Kim Sĩ Anh hỏi:

- Cái gì là có tiền đồ, có tiền đồ?

Ngô U nói:

- Lang quân, với võ công và tài hoa của chàng, lẽ ra đã thi đậu võ tiến sĩ, ít nhất có thể làm võ tướng tứ phẩm. Kết quả chàng lại bị ân tình gia tộc họ Kim giữ lại, trên danh nghĩa là tướng quân, nhưng thật ra chỉ là gia nô, cái gì binh quyền cũng không có.

Kim Sĩ Anh nói:

- Hầu tước đại nhân đối với ta ân trọng như núi, tất cả của ta cũng là gia tộc họ Kim cho.

Ngô U nói:

- Lang quân, lẽ nào chàng muốn chôn cùng gia tộc họ Kim à? Một trận chiến này đã chẳng còn hy vọng nào cho nhà ấy nữa.

Kim Sĩ Anh nói:

- Chúng ta còn có năm sáu ngàn quân đội, chúng ta còn có pháo đài không thể phá vỡ.

Ngô U nói:

- Đúng, lâu đài này Cừu Thiên Nguy là vô cùng vững chắc, một vạn người chúng ta tiến đánh chẳng được tới, vậy hai vạn người, ba vạn người thì sao? Quan trọng nhất là Kim Trác đã chết, chàng còn có thể thuần phục người nào?

Kim Sĩ Anh không nói.

Ngô U nói:

- Việt vương Ninh Nguyên Hiến sắc phong chàng là thành chủ Nộ Triều, kết quả chàng có nửa phần quyền lực à? Vì biện bạch bản thân, ngươi không tiếc tự mình hại mình, thậm chí quỳ xuống với một tên ở rể như Thẩm Lãng thế này. Chàng là nghĩa tử, hắn là người ở rể, thân phận địa vị của hắn rõ ràng không bằng chàng. Ấy thế mà chàng lại hướng một người ở rể quỳ lạy thuần phục, cái này chẳng lẽ không phải vô cùng nhục nhã à?

Cô gái bắt được tay Kim Sĩ Anh, cảm thụ được vết sẹo phía trên.

Ngô U nói:

- Lang quân, thiếp vẫn nên nhắc lại câu nói kia, chàng không lo lắng cho mình, chẳng lẽ không lo lắng vì thiếp, không lo lắng cho con của chúng ta hay sao?

Kim Sĩ Anh vẫn không nói gì.

Ngô U nói:

- Sau khi chiếm được thành Nộ Triều, Ngô Mục sẽ trở thành lôi châu Thái Thú kiêm Thủy Sư Đề đốc. Mà phu quân của thiếp, sẽ trở thành thành chủ Nộ Triều chân chính, kiêm tứ phẩm tướng quân nước Ngô.

Kim Sĩ Anh run lên.

Ngô U nói:

- Trong tương lai, địa vị thành Nộ Triều sẽ rất cao, hẳn là giống như là huyện Bình An cùng huyện Vạn Niên ở kinh đô, thành chủ là từ ngũ phẩm!

Kim Sĩ Anh thoáng dừng lại hô hấp một chút.

Ngô U nói:

- Lang quân, chàng lẽ nào cam tâm làm gia nô cả đời? Lẽ nào chàng sẵn lòng khi con chàng sinh ra, cũng trở thành gia nô à? Ngô Mục tướng quân là đường đệ (em họ) của đại vương Ngô Khải, ngài thiếu tâm phúc chân chính, mà chàng không có căn cơ chút nào, là thí sinh tốt nhất. Một khi chàng thuần phục Ngô Mục, nhất định sẽ được ngài ấy xem như là tâm phúc.

Kim Sĩ Anh không nói gì, thế nhưng nhịp tim đã tăng nhanh.

Ngô U nói:

- Lang quân, ngay cả cái loại rác rưởi như Cừu Hào này đều có thể biến thành thành chủ Thiên Phong, tứ phẩm Trấn Hải tướng quân, chàng cam tâm à? Chàng rõ ràng so với hắn xuất sắc được nhiều lắm. Thành chủ Nộ Triều kiêm nhiệm tứ phẩm Nộ Lãng tướng quân, chức quan quyền cao chức trọng này chàng chẳng lẽ không muốn sao?

Kim Sĩ Anh nói:

- Chi phí chính là ta phản bội gia tộc họ Kim có đúng không?

Ngô U nói:

- Gia tộc họ Kim vốn là phải diệt vong, cùng chàng phản bội lại có quan hệ gì? Mặc kệ chàng có làm như thế nào, đều cứu không được gia tộc họ Kim, chính chàng cần phải lập công thật lớn, cần cho Ngô Mục Hầu gia một đầu danh trạng.

Kim Sĩ Anh nhắm mắt lại, không nói thật lâu.

Ngô U cất giọng nũng nịu:

- Lang quân ơi? Người ta có quyến rũ chàng thật nhưng vẫn là trong sạch không tỳ vết, đây là một mỹ nhân kế, nhưng lại là một mỹ nhân kế bánh bao thịt đánh chó, có đi không về. Thiếp là bánh bao thịt, chàng là chó, chẳng lẽ chàng ăn rồi mà mặc kệ sao

Ước chừng một lúc lâu, Kim Sĩ Anh nói:

- Tương lai các ngươi sẽ xử trí gia tộc họ Kim như thế nào?

Ngô U nói dịu dàng:

- Ý chàng là Kim Mộc Lan phải?

Kim Sĩ Anh không nói.

Ngô U nói:

- Người ta ghen tị, Kim Mộc Lan đều đã đã lập gia đình, chàng còn đối với nàng ta hy vọng hão huyền.

Kim Sĩ Anh nói:

- Ta với tiểu thư không có bất kỳ ý đồ nào không thuộc về mình.

Ngô U nói:

- Kim Trác đã chết, gia tộc họ Kim mất đi thành Nộ Triều đã trở thành kết cục đã định, đảo Vọng Nhai cùng đảo Kim Sơn cũng không giữ được, gia tộc họ Kim chỉ còn lại đất phong ban đầu, nhất định là nuôi không được những thứ tư quân này, có thể sẽ trở thành quý tộc hạng hai hạng ba đi. Còn Kim Mộc Lan, chúng ta sẽ không giết nàng. Chàng cũng biết Thái tử Ninh Dực quý quốc với nàng nhất định phải được, hội Ẩn Nguyên sẽ hoàn chỉnh không sứt mẻ mà đưa đến trên giường Thái tử.

Kim Sĩ Anh chợt cắn răng một cái, huyệt thái dương co giật.

Ngô U nói dịu dàng:

- Lang quân, chàng không phải chúa cứu thế, chàng cứu không được người nhiều như vậy. Lại nói Kim Mộc Lan theo Thái tử Việt quốc lại có cái gì không tốt, dù cho lần này Việt quốc nguyên khí đại thương, Ninh Dực cũng vẫn là Thái tử, biến thành cơ thiếp Thái tử cuối cùng so với gả cho loại dân đen như Thẩm Lãng chẳng phải tốt hơn nhiều quá đi.

Kim Sĩ Anh nói:

- Thẩm Lãng cô gia cực kỳ giỏi.

Ngô U nói:

- Hắn quả thực cực kỳ giỏi, thế nhưng ánh mắt quá nhỏ mọn, một lòng chỉ muốn báo thù, chỉ muốn đi diệt họ Tô, mà bỏ mặc thành Nộ Triều, rõ ràng buồn cười, cuối cùng xuất thân từ dân đen, không có triển vọng gì lớn. Lang quân à, chàng đừng có học theo hắn mà phải có mục tiêu lớn hơn, ta vẫn chờ chàng phong hầu bái tướng, vợ bằng chồng quý mà.

Kim Sĩ Anh run rẩy nói:

- Các ngươi muốn ta làm cái gì?

Ngô U nói:

- Kim Trác sau khi chết, Kim Mộc Lan chấp chưởng quyền lực tối cao toàn bộ thành Nộ Triều, chàng chắc hẳn sẽ như hai cánh tay.

Kim Sĩ Anh trong bóng đêm gật đầu.

Ngô U nói:

- Chắc là chàng có rất nhiều huynh đệ tâm phúc đi.

Kim Sĩ Anh nói:

- Nếu như thuần phục gia tộc họ Kim, đương nhiên là có rất nhiều. Nhưng nếu như muốn phản bội gia tộc họ Kim, vậy tâm phúc huynh đệ của ta liền không nhiều lắm, vài trăm người mà thôi.

Ngô U nói:

- Vậy là đủ rồi, chàng bây giờ là võ tướng mạnh nhất của gia tộc họ Kim, cho nên giao nhiệm vụ cho chàng trấn thủ cổng thành, chắc hẳn là chuyện đương nhiên đi.

Kim Sĩ Anh gật đầu đáp:

- Ừ.

Ngô U nói:

- Chuyện của chàng cần làm rất đơn giản, trực tiếp mở ra cổng thành, để đại quân chúng ta thuận lợi nhảy vào trong pháo đài, nhiệm vụ của chàng coi như là hoàn thành. Chiến đấu kế tiếp giao cho chúng ta.

Kim Sĩ Anh nói:

- Các ngươi tiến đánh pháo đài chính thành Nộ Triều, khó khăn lớn nhất chính là phá cửa đi.

Quả thực như thế.

Cái tên biến thái Cừu Thiên Nguy này, thực sự xây pháo đài thành Nộ Triều quá lớn, quá vững chắc, tường thành lại cao lại dày, cổng thành càng là không thể phá vỡ.

Dưới tình hình bình thường, ba vạn đại quân nước Ngô muốn công phá cái cổng này, không biết phải bỏ ra bao nhiêu chi phí, không biết phải bỏ ra bao nhiêu thương vong, mấy nghìn người là tối thiểu.

Mà một khi phá cửa.

Kế tiếp ngược lại trở nên dễ dàng.

Ngô U nói:

- Lang quân, đây là một cái công lao có giá cao nhất. Đối với chàng mà nói hoàn toàn không cần tốn nhiều sức, chỉ cần từ bên trong mở cổng ra là được, đến lúc đó chiếm thành Nộ Triều, chàng chính là công đầu.

Giọng Kim Sĩ Anh đều run rẩy, ra sức hít thở ngụm lớn:

- Ta, ta có một cái điều kiện.

Giọng Ngô U cũng run rẩy, cuối cùng sắp thành công.

Đối với thuyết phục người đàn ông này, nàng đã tiến hành không biết bao nhiêu lần, thực sự nói cái gì đều đã nói, thủ đoạn gì đều dùng qua.

Kim Sĩ Anh nói:

- Sau khi chuyện thành công, buông tha người gia tộc họ Kim, không cần giết loạn người vô tội.

Ngô U nói dịu dàng:

- Ồ, lang quân của thiếp thật đúng là tình sâu nghĩa nặng? Tình nghĩa của chàng có thể phân cho thiếp một chút hay không?

Kim Sĩ Anh nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ta không đùa.

Cô gái lại một lần nữa cỡi lên thân thể Kim Sĩ Anh, nói dịu dàng:

- Y theo chàng, y theo chàng, đều tùy ngươi, có tình có nghĩa phiền người khôn ngoan (*)!

(*) từ gốc là nhân tinh: nghĩa tốt là người già sống lâu, trẻ con lanh lợi thông minh, nghĩa xấu là kẻ già đời, giỏi bày mưu mẹo tính kế.

...

Đại Tuyết Sơn!

Dù cho đã chuẩn bị xong tất cả, ba bốn vạn đại quân dưới trướng vua Khương vẫn tê cóng đến run lẩy bẩy.

Dưới Đại Kiếp Cung có hai cái quảng trường, lúc này liên quân vua Khương Arutai cùng Đại Kiếp Tự đang ở trên quảng trường đầu tiên.

Ở đây cách Đại Kiếp Cung theo đường thẳng còn có độ cao hơn mấy trăm mét, chỉ cần ngửa đầu có thể thấy được Đại Kiếp Cung hùng vĩ. Thế nhưng bước đi vẫn còn rất lâu, phải mất gần mười dặm.

Cái quảng trường đầu tiên này, cũng chính là phòng tuyến đầu tiền thủ vệ Đại Kiếp Cung, vốn là có một thành luỹ, bây giờ đều bị hủy đi, khắp nơi đều có cảnh tượng đổ nát.

Đầu đà Khổ Nan vuốt ve những thứ phế tích này, vành mắt hơi đỏ lên.

Cuộc chiến Đại Kiếp Cung đã là chuyện vài thập niên trước, nhưng giống như vẫn rõ ràng ở trước mắt ông ta.

Mà hủy diệt Đại Kiếp Cung, chính là đại tướng dưới trướng Khương Ly.

Ở dưới sự hiệu triệu của Khương Ly, nước Càn, nước Việt, nước Sở, nước Ngô thành lập sáu vạn liên quân tiến đánh Đại Kiếp Cung, chém sạch gần hai vạn tăng binh, biến ngọn cung điện mỹ luân mỹ hoán thành phế tích.

Đại Kiếp Tự ở thế giới phương đông đã từng là huy hoàng đến cỡ nào?

Thậm chí rất nhiều quốc quân cũng là đệ tử Đại Kiếp Tự, quốc sư trong triều cũng là thượng sư từ Đại Kiếp Tự.

Đại Kiếp Tự vẽ một vòng tròn, ngọn núi này là thuộc về Đại Kiếp Tự, ruộng tốt cùng dân chúng dưới chân núi cũng đều thuộc về Đại Kiếp Tự.

Trước mắt cái Đại Kiếp Cung này, đã mấy trăm năm lịch sử. Lúc xây dựng Đại Kiếp Cung, thế giới phương đông có năm quốc gia, mấy chục quý tộc xuất lực bỏ tiền ra người.

Đều do súc sinh Khương Ly!

Rõ ràng lấy sức một mình cơ hồ nhổ tận gốc thế lực Đại Kiếp Tự từ thế giới phương đông đẩy bọn họ chạy tới Tây Vực đi.

Khương Ly bại vong xong xuôi, Đại Kiếp Tự cho rằng có thể ngóc đầu trở lại.

Thật không ngờ hoàng đế của đế quốc Đại Viêm trực tiếp đánh đòn cảnh cáo, hạ chỉ bắt dư nghiệt Đại Kiếp Tự.

Đầu đà Khổ Nan ở trong phế tích không ngừng tìm kiếm.

Ước chừng tìm một khắc đồng hồ, ông ta rốt cuộc tìm được một tảng đá, phía trên có khắc hai chữ, Khổ Nan!

Đây chính là ông ta khắc, lúc đó ông ta vẫn chỉ là một tiểu tăng binh mà thôi.

Vuốt ve chữ viết trên tảng đá này, Đầu đà Khổ Nan khóc không thành tiếng.

- Sư huynh, sư đệ, hồn trở về này!

- Sư tôn, tăng vương bệ hạ, đệ tử cuối cùng trở lại Đại Kiếp Cung.

- Đệ tử xin thề, nhất định tái hiện vinh quang Đại Kiếp Cung!

Nhìn thấy cái một màn bi tráng này, hai nghìn tăng binh dưới trướng Đầu đà Khổ Nan trang nghiêm, trong miệng lẩm nhẩm.

- Trở lại Đại Kiếp Cung!

- Tái hiện vinh quang Đại Kiếp Tự!

Mà đại tông sư Ban Nhược chỉ là tò mò thăm dò cái mảnh phế tích này.

Nàng với Đại Kiếp Cung không hề có tình cảm, thậm chí đối với với nó huỷ diệt còn vỗ tay tỏ ý vui mừng.

Bởi vì nàng cũng sùng bái Khương Ly bệ hạ.

Phàm là những gì Khương Ly bệ hạ phản đối, Ban Nhược ta đây trong lòng cũng phản đối.

Nhưng mà nàng ngược lại nghĩ đến lúc sư tỷ Lâm Thường phản bội Ma Nham Đạo Cung, còn đã từng muốn xây Tuyết Sơn Cung phía trên Đại Kiếp Cung.

Nhưng mà chỉ một tháng Lâm Thường lại vứt đi, bởi vì thực sự quá xa, sinh hoạt thực sự quá bất tiện, mỗi lần mua giấy chùi đều phải chạy vài trăm dặm.

Đừng xem Ban Nhược vài lần dẫn người đi tiêu diệt Tuyết Sơn Cung, thế nhưng trong lòng nàng với sư tỷ Lâm Thường cũng không có địch ý quá lớn, ngược lại còn có chút đồng tình.

Tuyết Sơn Lão Yêu vô cùng lợi hại, đánh nhau cho tới bây giờ cũng không có thắng nổi.

Những lời này, vẫn truyền khắp toàn bộ võ đạo thế giới phương đông.

Lâm lão yêu khi thắng khi bại.

...

Mà vua Khương Arutai, thì hoàn toàn là một loại tâm trạng khác hẳn.

Hào phóng, hùng tráng!

Gã đã quyết định, gã nhất định phải xây lại Đại Kiếp Cung.

Cái chỗ này không có khả năng làm hoàng cung, nhưng lại có thể lấy tư cách hành cung.

Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu (*).

(*) Đây là câu thơ trích ra từ bài Vọng nhạc (Đại Tông phù như hà) - Trông núi (Thái Sơn trông thế nào) của Đỗ Phủ, có nghĩa là: Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót, ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé

Arutai đương nhiên không biết bài thơ này, nhưng tâm tình cũng là không sai biệt lắm.

Xây cung điện trên Đại Tuyết Sơn này, mới là tận hưởng đỉnh cao cuộc sống.

So với cái cung điện xấu xí của phụ thân Arugan, cái Đại Kiếp Cung này mới là kỳ tích trần gian.

Chờ ta chiếm được hành tỉnh Thiên Tây, toàn bộ Đại Tuyết Sơn đều thuộc về Arutai ta đây.

Đại Kiếp Cung, phảng phất như là mảnh đá quý trên vương miện của ta.

Chờ ta diệt vua giả Arunana, ta chính là vị vua duy nhất của nước Khương.

Gia tộc họ Tô phải phủ phục ở dưới chân của ta, toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây đều sẽ trở thành khu vực săn bắn của ta.

Không, không, không!

Ta muốn không chỉ là hành tỉnh Thiên Tây, ta còn muốn hơn nửa Việt quốc, ta muốn trở thành chúa tể thế giới phương đông.

Ta tới Đại Kiếp Cung, nhất định là ý trời!

Ở đây mới là nơi gần nhất với thiên thần.

Ta đây sẽ giết vua giả Arunana tại Đại Kiếp Cung, đây cũng là ý trời!

Để cho vương đồ bá nghiệp của ta sẽ bắt đầu từ chuyện chém giết Arunana!

Còn Thẩm Lãng?

Nó chỉ là một tên hề mà thôi, không đáng giá nhắc tới.

Mặc dù vô cùng xảo quyệt, nhưng vẫn là một tên hề.

- Đại quân chuẩn bị chiến đấu, chém giết ngụy vương Arunana!

- Chém giết Thẩm Lãng!

Theo Arutai gầm lên giận dữ.

Một trận cuồng phong cuốn qua, tiếp đó bầu trời nổi lên tuyết lớn.

Arutai cười to:

- Bản vương uy phong đến tận đây, rống to một tiếng, lại đâm rách bầu trời, khiến trời giáng tuyết lớn.

Mà lúc này, sự lo lắng trong lòng Tô Kiếm Đình đã đạt tới cực hạn.

- Đại vương, đại vương, trong lòng thần hết sức thấp thỏm lo âu, Thẩm Lãng này chắc chắn sẽ bày quỷ kế! - Tô Kiếm Đình nói:

- Đại vương tuyệt đối không thể tiến lên, liền do thần dẫn binh đi tới tiêu diệt Arunana cùng Thẩm Lãng được không?

Arutai bị mất hứng, bèn trách mắng:

- Bằng vào ngươi cũng xứng sao? Đầu của ngụy vương Arunana, chỉ có bản vương mới có tư cách chém xuống! Cái Đại Kiếp Cung này là kỳ tích nhân gian, dẫn dắt ta đến nơi đây chém giết Arunana, hoàn toàn là trời chỉ ý của thần, vương đồ bá nghiệp của ta liền từ nơi này mở ra, Việt quốc nội loạn, cơ hội tốt trời ban, ta muốn không chỉ là phía nam Thiên Tây hành tỉnh, ta muốn trở thành một trong những chúa tể thế giới phương đông! Thiên thần chứng kiến, Đại Kiếp Cung chứng kiến!

Ba trang tuyệt sắc Tô Mạc, Tô Ngưng, Tô Niễu quỳ xuống, cầu khẩn:

- Đại vương, đại vương, Thẩm Lãng gian xảo, không thể không đề phòng, hắn nhất định bày quỷ kế.

Vua Khương cười to nói:

- Vậy các ngươi nói hắn bày loại quỷ kế gì? Ở nơi nào bày quỷ kế hả?

Tô Mạc nói:

- Nô tì không biết, nhưng hắn gian xảo như quỷ, chắc chắn ở bên trong Đại Kiếp Cung giăng bẫy, đại vương tuyệt đối không thể tiến lên.

Vua Khương Arutai liếc sang nói:

- Khổ Nan Thượng Sư, liền do tăng binh của ngài tư cách tiên phong, tiến đánh Đại Kiếp Cung như thế nào?

Ý tứ này rất rõ ràng, để tăng binh Đại Kiếp Tự đi dò đường.

Nếu có cái bẫy, có cạm bẫy thì cũng để cho tăng binh Đầu đà Khổ Nan đi đạp.

Đầu đà Khổ Nan cười ha ha nói:

- Vua Khương, rõ ràng nhát như chuột. Không cần ngươi nói, bản Đầu đà cũng không nhường ai việc nhân đức, cũng muốn đầu tiên tiến đánh Đại Kiếp Cung.

- Đại Kiếp Cung, ta đến!

- Đại sư Ban Nhược, ngài có theo ta lên trên hay không?

Đại tông sư Ban Nhược lưu luyến không rời mà ném xuống một hòn đá trong tay, cái tạo hình này rõ ràng tinh vi khắc hai người giao hợp. Mấu chốt là hai người kia đều bất nam bất nữ, vừa có đặc trưng nam giới, cũng có đặc trưng nữ giới.

Đại tông sư Ban Nhược nói:

- Lên, Ma Nham Đạo Cung của ta cùng Kiếm Đảo có thù không đội trời chung!

Đầu đà Khổ Nan rống to một tiếng:

- Toàn bộ tăng binh Đại Kiếp Tự, theo ta giết đi tới, chém sạch đám chó lợn trên Đại Kiếp Cung!

Tức khắc, hai nghìn tăng binh vô cùng cuồng nhiệt, điên cuồng mà xông tới!

Tuyết lớn bay tán loạn!

Nơi này là Đại Kiếp Cung, nơi này là thánh địa Đại Kiếp Tự.

Cho nên hai nghìn tăng binh giống như thần giúp vậy, sẽ nhanh chóng lao điên cuồng, giống như có khí lực không dùng hết.

Lại là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, trực tiếp vọt tới đỉnh núi Đại Kiếp Cung.

...

Thẩm Lãng không khỏi một tiếng thở dài!

Vốn tưởng rằng ở phía trên Đại Kiếp Cung không cần chiến tranh.

Thật không ngờ vua Khương Arutai xảo quyệt, đại quân không tiến tới, mà là trước hết để cho tăng binh Đại Kiếp Tự đến đây lãnh đạn.

Không có biện pháp, vậy cũng chỉ có đánh!

Hơn ba ngàn liên quân Arunana cùng Thẩm Lãng, võ trang đầy đủ, đứng ở bên trong phế tích Đại Kiếp Cung.

Hai nghìn tăng binh Đại Kiếp Tự càng ngày càng gần.

Thẩm Lãng hoàn toàn có thể thấy biểu cảm bọn họ vô cùng cuồng nhiệt.

Rõ ràng không sợ chết chút nào.

Ở dưới chân núi, đám tăng binh này còn chưa có dũng cảm đến như vậy.

Mà bây giờ, mỗi người giống như thần công hộ thể vậy.

- Giết, giết, giết...

Hai nghìn tăng binh, giống như điên cuồng.

Đầu đà Khổ Nan gào thét nói:

- Đại Kiếp Cung, ta đến. Sư tôn, tăng vương bệ hạ, giấc mơ Đại Kiếp Cung của ta!

- Giết, giết, giết!

- Phóng, phóng, phóng!

Theo Arunana ra lệnh một tiếng, Thẩm Lãng cùng liên quân nàng bắn tên như mưa xuống.

Tăng binh Đại Kiếp Tự không ngừng ngã xuống.

Nhưng vẫn không sợ hãi chút nào, điên cuồng xung phong.

Chăm chú bắn ba bốn đợt mưa tên.

Tăng binh Đại Kiếp Tự trực tiếp giết tới trước mặt.

Đánh giáp lá cà.

Hai đội quân điên cuồng mà chém giết ở cùng nhau.

Máu tươi tiêu bắn, gãy xương đứt chi!

Tuyết lớn mênh mông, phía trên Đại Kiếp Cung tiếng giết rung trời!

Liên quân Thẩm Lãng cùng Arunana trong nháy mắt liền cảm nhận được áp lực cực lớn.

Đám tăng binh này mặc dù số lượng không nhiều lắm, thế nhưng thật cuồng nhiệt, sức chiến đấu quá mạnh mẽ.

Không sợ chết chút nào, giống như tiến vào trạng thái hóa điên vậy!

Liên quân rất nhanh đã xuất hiện thương vong.

- Giết, giết, giết, giết sạch toàn bộ đám chó lợn thấp hèn đóng ở Đại Kiếp Cung!

Đầu đà Khổ Nan cũng giống như hóa rồ.

Hai đội quân điên cuồng ở trên Đại Tuyết Sơn, chém giết bừng bừng khí thế.

Mà Thẩm Lãng thì lòng nóng như lửa đốt.

Đại quân vua Khương Arutai làm sao còn chưa lên?

Bởi vì hắn thiên la địa võng, chỉ có thể thi triển một lần.

Không có cách nào, thuốc nổ là có hạn, chỉ có thể nổ một lần tạo lốc tuyết mà thôi.

Lúc trước Arutai hành quân phân tán, mấy vạn đại quân lan tràn mười mấy hai mươi dặm, mà ngọn Đại Tuyết Sơn này thật sự là quá lớn, một trận tuyết lở có thể rất khó để toàn quân gã huỷ diệt.

Nhất định phải ở lúc quân địch dày đặc nhất, mới có thể đạt được lực sát thương lớn nhất.

Nhưng mà vào lúc này!

Phía dưới bỗng nhiên vang lên tiếng chém giết rung trời.

Đại quân của Arutai vọt tới!

Đến, rốt cuộc đã đến!

...

Vua Khương Arutai cũng lòng nóng như lửa đốt.

Nguyên nhân lo lắng của gã là Đầu đà Khổ Nan quá mức dũng mãnh, trực tiếp giết Arunana đi.

Ngụy vương Arunana, Arutai nhất định phải chính tay giết chết, bằng không gã liền không có tư cách biến thành vua nước Khương.

Nghe tiếng chém giết trên đỉnh núi, lòng gã nóng như lửa đốt.

Mà lúc này, ba người đàn bà họ Tô vẫn quỳ trên mặt đất, ôm hai chân gã khóc cầu khẩn, xin gã không nên vọng động.

Nhưng vào lúc này, một võ sĩ trinh sát vọt tới rất nhanh.

Vua Khương Arutai hét lớn:

- Như thế nào, chiến cuộc trên núi như thế nào?

Trinh sát nói:

- Tăng binh Đại Kiếp Tự đã cùng quân đội ngụy vương Arunana giết ở cùng một chỗ.

Vua Khương Arutai hỏi:

- Có thể có cạm bẫy hay không? Có thể có bẫy không?

Trinh sát nói:

- Không có, Đại Kiếp Cung trên đỉnh núi cũng là phế tích cùng cảnh tượng đổ nát. Tăng binh Đại Kiếp Tự mạnh mẽ, quân đội Arunana thậm chí không địch lại.

Vua Khương Arutai lại thêm nôn nao như lửa đốt.

Arunana nhất định không thể để cho Đầu đà Khổ Nan giết chết.

Tức khắc, gã gầm lên giận dữ nói:

- Đại quân xung phong, chém giết ngụy vương!

Nghe những lời này.

Ba người đàn bà họ Tô ra sức hai bắp đùi ôm Arutai nói:

- Đại vương không nên vọng động, không nên vọng động, để Đầu đà Khổ Nan cùng Arunana giết lưỡng bại câu thương, ngài trở lên đi thu thập tàn cục không tốt sao?

- Đại vương, Thẩm Lãng xảo quyệt vô cùng, cẩn thận hắn có bẫy!

Ba người đàn bà khóc không thành tiếng.

Vua Khương Arutai đá chân ra, đa bay ma mỹ nhân tuyệt sắc của gia tộc họ Tô ra ngoài cả.

- Ha ha, người gia tộc họ Tô các ngươi trước sau như một nhát như chuột, làm hại bản vương cũng bị đầu trọc Đại Kiếp Tự chế nhạo.

- Đừng cho là ta không biết các ngươi đang suy nghĩ gì, họ Tô các ngươi liền muốn để ngụy vương Arunana chết ở trong tay Đại Kiếp Tự Đầu đà Khổ Nan, như thế ngôi vua Khương quốc liền danh không chánh ngôn không thuận.

- Vận mệnh chú định, thiên thần chỉ cho ta, mưu đồ bá nghiệp của ta sẽ quật khởi ở Đại Kiếp Cung!

- Giết, giết, giết!

Theo vua Khương Arutai ra lệnh một tiếng.

Đại quân dưới trướng gã, điên cuồng mà hướng đỉnh núi Đại Kiếp Cung xung phong.

Chi chít, vô số kể.

Bởi vì nơi này khoảng cách đỉnh núi Đại Kiếp Cung không xa lắm, cho nên đường cũng rộng rất nhiều, rộng chừng ba bốn mét, thế nhưng cũng dốc đứng rất nhiều.

- Xung phong, xung phong, xung phong!

- Thiên thần đang nhìn chúng ta!

Đại quân của vua Khương Arutai, chi chít tê dại, đông đen nghìn nghịt, giống như một hàng dài vậy, hướng đỉnh núi xung phong.

Vẫn như cũ lan tràn mấy dặm.

Thế nhưng, cũng đủ dày đặc.

Vua Khương xung phong ở trước mặt nhất.

Khoảng cách đỉnh núi Đại Kiếp Cung vẫn rất xa, thế nhưng gã đã có thể cảm giác được vậy cỗ khí của bá vương.

Thiên thần đang nhìn chúng ta.

Vương đồ bá nghiệp, vì vậy mở ra!

Chém giết Arunana.

Chém giết Thẩm Lãng!

Đại quân Arutai ta đây sắp cuốn tất cả toàn bộ Việt quốc.

Ta muốn làm cho cả Việt quốc, đều trở thành khu vực săn bắn của ta.

Giết chết đàn ông, giày vò đàn bà của chúng nó.

Để vô số trẻ sơ sinh khóc thét.

Để vô số đứa trẻ biến thành mồ côi.

Ta muốn làm cho cả Việt quốc nghe được tên Arutai của ta, đều run lẩy bẩy, quỳ rạp trên đất!

Thiên thần ta đến!

Nhưng mà vào lúc này!

- Rầm rầm rầm rầm...

Có những đợt âm thanh khó chịu vang lên!

Là vang lên khó chịu, không phải nổ!

Thật giống như bầu trời sấm rền vậy.

Khoảng cách đỉnh núi còn có một trăm mét.

Mười mấy chỗ giật thuốc nổ, chợt bùng nổ!

Tức khắc, tuyết đọng tích lũy hơn mấy trăm nghìn năm, chợt bị nổ tung!

Thậm chí tuyết đóng băng ở nơi sâu nhất, cũng bị bùng nổ.

Vô số tuyết đọng trên đá, điên cuồng mà đổ ậo xuống.

Cuốn tất cả xuống!

Ở đây cách đỉnh núi, còn cao ước chừng mấy trăm mét.

Trận tuyết lở này cũng đã đủ lực lượng.

Tuyết đọng hơn một nghìn năm, điên cuồng mà vỡ toang.

Điên cuồng mà cuồn cuộn xuống.

Càng ngày càng nhiều, càng ngày càng rộng.

Càng ngày càng kinh người!

Ngay từ đầu, còn dường như là con sóng.

Đến phía sau, phảng phất như là biển gầm ngập trời vậy.

Mang theo thế năng động trời, điên cuồng mang tất cả xuống!

Chân chính long trời lở đất!

Chân chính kinh thiên động địa!

Ngay từ đầu chỉ rộng mấy trăm mét, sau đó rộng mấy nghìn mét.

Càng về sau, cả một mặt núi tuyết cũng bắt đầu sụp đổ.

- Rầm rầm rầm rầm...

Toàn bộ Đại Tuyết Sơn, đều rung dữ dội.

Vua Khương Arutai triệt để kinh ngạc sững sờ!

Hai ba vạn đại quân dưới trướng gã cũng kinh ngạc sững sờ.

Không thể tin nổi nhìn một màn này.

Vô số tuyết như con quái vật khổng lồ, dường như muốn cắn nuốt toàn bộ trời đất.

Thẩm Lãng lúc trước rõ ràng quá lo lắng, hắn sợ tuyết lở không đủ lớn, còn muốn cho đại quân vua Khương tập trung lại.

Nhưng mà trận tuyết lở này, còn lớn hơn so với trí tưởng tượng của hắn nhiều lắm.

- Ầm ầm ầm ầm...

Ở trước cái năng lượng kinh thiên này.

Bất luận vùng vẫy, trốn tránh gì cũng là phí công.

Vô số binh sĩ dưới trướng vua Khương.

Có quỳ xuống đất khóc.

Có điên cuồng bỏ chạy.

- Thiên thần nổi giận, thiên thần nổi giận!

- Trốn mau!

- Quỳ xuống, cầu xin thiên thần tha thứ!

Mấy vạn đại quân vua Khương Arutai triệt để tan vỡ.

Nhưng mà...

Hết thảy đều là không có chút ý nghĩa nào!

Tuyết lở động trời, mấy giây sau đó liền cuốn phăng tất cả!

Như là sóng to gió lớn.

Thực sự như là thiên thần tức giận!

Tiếp đó...

Tất cả cũng không còn!

Mấy vạn đại quân vua Khương Arutai, toàn quân huỷ diệt!

...

Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hai chương một vạn bảy! Các huynh đệ, cuồng xin vé tháng, cuồng xin hỗ trợ, bánh điểm tâm mỗi ngày đều bạo chương, cầu khẩn!