Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 264: Tường đổ mọi người đẩy! Tô Nan hộc máu!




Người khác ngũ mã phân thây là buộc đầu to, nhưng Thẩm Lãng buộc cho Tô Kiếm Ngạn cũng là đầu nhỏ.

Như thế ngũ xa phanh thây, hẳn nên gọi là ngũ xa phanh thây họ Thẩm.

...

Trương Xung tỉnh lại, lần này ông chẳng qua là nhếch miệng cười, tiếp đó sờ sờ đầu của cháu trai.

Đã không cần cảm tạ.

Trương Xung lại một lần nữa đi từ quỷ môn quan tới, đã bình thản như nước.

Nhưng đối với đại thắng một trận chiến này, vẫn vô cùng phấn chấn kích động.

Cuối cùng thắng!

Thẩm Lãng lại thực sự làm được.

Thật sự khiến cho người ta nhìn mà than thở.

Từ vừa mới bắt đầu đến bây giờ, Thẩm Lãng chẳng bao giờ để cho người ta thất vọng, bất kể là làm là địch nhân, hay là lấy tư cách chiến hữu.

Chuyện hắn đã đồng ý, toàn bộ đều làm được.

Hắn lại một lần nữa trình diễn kỳ tích nghịch thiên.

Thế nhưng...

Tất cả chuyện này trong miệng Trương Xung sẽ không nói ra, tâm tình dâng lên như thủy triều là được.

Nói ra, ngược lại không có ý nghĩa.

Thẩm Lãng nói:

- Trưởng công chúa, bằng không ngài đi ra ngoài trước.

Trưởng công chúa “Ninh không cứng” nhìn Thẩm Lãng chòng chọc một cái, tiếp đó dắt tay Trương Quân đi ra ngoài.

Lời kế tiếp, “Ninh không cứng”liền không thích hợp nghe được.

Trương Xung nói:

- Thẩm công tử, kế tiếp có tính toán gì không?

Thẩm Lãng nói:

- Giết chết Thái tử, đè bẹp Tam vương tử.

Trương Tuân đang mớm thuốc cho cha không khỏi run lên, mình có nên đi ra ngoài không?

Loại bí mật này nghe vào trong lỗ tai, người thường chắc hẳn là sẽ giết người diệt khẩu.

Nhưng mà Thẩm công tử à, huynh cũng quá mạnh.

Rõ ràng oán trời oán đất oán không khí.

Đầu tiên là ở thành Huyền Vũ đấu họ Đường, đấu phụ thân Trương Xung của ta.

Sau khi thắng lợi rạng rỡ, tiến vào kinh đô đấu gia tộc họ Tô.

Bây giờ Tô Nan còn chưa chết, huynh lại muốn bắt đầu chuẩn bị diệt Thái tử cùng Tam vương tử?

Thẩm Lãng nói:

- Giết chết Thái tử, giết chết Tam vương tử xong xuôi, gia tộc họ Kim của ta mới có thể chân chính ổn định và hoà bình lâu dài, tiếp đó ta sẽ phải về hưu, ôm cục cưng Mộc Lan của ta tận hưởng cuộc sống thần tiên.

Trương Xung thật tình có chút bất đắc dĩ, bởi vì ông coi như là phe Thái tử, ông là do Tổng đốc Chúc Nhung cất nhắc lên.

Ước chừng một lúc lâu, Trương Xung nói:

- Thái tử điện hạ mặc dù có khuyết điểm như vậy, nhưng coi như là một thiếu quân lợi hại, nếu do hắn nối ngôi sẽ khá có lợi với đại cục của Việt quốc đó.

Thẩm Lãng nói:

- Kỳ thực Việt quốc thế nào? Ta không quá quan tâm.

Á!

Đúng rồi, Trương Xung đương nhiên hy vọng Việt quốc cường thịnh, cho nên mới phải tới hành tỉnh Thiên Tây, mới có thể dốc hết tâm huyết, gần như chết ở phía trên quận thành Bạch Dạ.

Nhưng Thẩm Lãng làm tất cả, cũng chỉ vì một mục tiêu.

Thiên hạ không thù.

Toàn bộ thiên hạ cũng không có một kẻ thù, mọi người tận hưởng cuộc sống, thật tốt.

Bởi vì, toàn bộ kẻ thù đều bị ta diệt sạch hết rồi.

Trương Xung nói:

- Thẩm công tử, ta biết muốn khuyên bảo ngươi thuần phục Thái tử căn bản cũng không được. Thế nhưng mâu thuẫn giữa Thái tử điện hạ và ngươi, còn chưa có tăng lên đến mức không thể giải quyết.

Thẩm Lãng nói:

- Trương công, hắn muốn cướp vợ của ta, mâu thuẫn này lớn hay không? Ta nói với ngài, cũng cũng là bởi vì hắn là Thái tử điện hạ, bằng không xác cả nhà hắn đều hư thúi rồi.

Trương Xung nói:

- Thái tử điện hạ có cái ý nghĩ này đương nhiên là không đúng, thế nhưng sau khi trải qua trận chiến cùng Tô Nan, hắn vậy cũng sẽ buông tha cái niệm tưởng không thiết thực, cuối cùng quốc quân thích ngươi, cộng thêm quan hệ của cùng công chúa Ninh Diễm, có thể sau này ngươi cũng được xem là nửa con rể của bệ hạ rồi còn gì.

Thẩm Lãng nói:

- Trương công, Thái tử đã xuất thủ, Khổ Đầu Hoan ám sát nhạc phụ ta!

Nghe những lời này, Trương Xung gần như từ trên giường ngồi dậy, ước chừng một lúc lâu, ông mới mở miệng nói:

- Khổ Đầu Hoan là người của Thái tử sao?

Thẩm Lãng lặng im gật đầu.

Trương Xung một lần nữa nằm trở lại.

Cái mâu thuẫn này đã không cách nào vãn hồi, tuyệt đối không chết không thôi.

Trên cái thế giới này nếu như nói có một người hiểu rõ Thẩm Lãng nhất, đó nhất định là Trương Xung.

Ở trong lòng Thẩm Lãng, cũng chỉ có mấy người, còn dư lại cũng là chó lợn.

Mà Kim Trác chẳng những là nhạc phụ Thẩm Lãng, lại thêm là người nhà của hắn.

Thái tử để Khổ Đầu Hoan ám sát Kim Trác, đây là kết làm tử thù.

- Ôi! - Trương Xung bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Ông là phe Thái tử, là phe họ Chúc, cái dấu vết này thì không cách nào sửa đổi.

Nhưng ông tuyệt đối không muốn cùng Thẩm Lãng là địch.

Cùng người như Thẩm Lãng là địch, hoàn toàn là ác mộng.

Bởi vì hắn chẳng muốn điều gì, quyền thế, địa vị, chức quan, tiền tài gì cũng không màng.

Hắn chính là trăm phương ngàn kế muốn giết chết ngươi.

Vậy làm sao đấu?

Cũng tỷ như lúc này đây đấu Tô Nan.

Thẩm Lãng cùng Trương Xung, chỉ là một đối thủ Tô Nan mà thôi.

Ánh mắt Tô Nan ở khắp cả đại cục, ông ta được nước Sở, Việt quốc, nước Ngô, nước Khương v.v… ông ta muốn có tiền, có binh, có địa bàn v.v…

Mà Thẩm Lãng hết sức chuyên chú, chỉ vì mục tiêu làm Tô Nan chết.

Thẩm Lãng nói:

- Trương công, ngài lần này lập được công lao to lớn, bệ hạ có lẽ sẽ trực tiếp sắc phong ngài là Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây.

Lúc trước Trương Xung mưu cầu chỉ là Hạ đô đốc Diễm Châu.

Nhưng lần này lập được công lao to lớn như thế, cộng thêm danh tiếng của ông ở quận Bạch Dạ đã đến đỉnh, kế nhiệm Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây là không có gì thích hợp bằng.

Còn Lương Vĩnh Niên đang giữ chức Trung đô đốc hiện tại, nhất định phải xong đời.

Chính là Trương Xung một khi tiếp nhận Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, vậy dấu vết phe Thái tử trên người ông liền sâu hơn.

Muốn chỉ lo cho thân mình?

Cơ hồ là không thể nào.

Nếu cứ tiếp tục sống ở trong phe phái của Thái tử, sau này nhất định sẽ cùng Thẩm Lãng là địch.

Làm người tối kỵ lưỡng lự, nếu muốn tiếp tục sống ở trong phe Thái tử, lại không cùng Thẩm Lãng là địch? Cái này cũng tuyệt đối không thể nào.

Cho nên mặc dù Tô Nan còn chưa có diệt, nhưng Trương Xung vẫn cùng Thẩm Lãng nói tới chuyện này.

Chính là một khi thoát khỏi phe phái Thái tử, Trương Xung lấy tư cách quan văn, cơ hồ là nửa bước khó đi.

Đương nhiên, sau trận chiến này, quốc quân sẽ đặc biệt coi trọng Trương Xung.

Thế nhưng ở trên quan trường muốn làm chuyện gì, chỉ dựa vào quốc quân coi trọng là còn lâu mới đủ.

Bất kể là làm Thái Thú cũng được, Trung đô đốc cũng được, quan trọng nhất là xây dựng, mà không phải phá hoại.

Thẩm Lãng cứ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, có Trương Xung nơi đó là không thể thực hiện được.

Ước chừng một lúc lâu, Trương Xung nói:

- Công tước Biện Tiêu không phải vẫn muốn ta đi Diễm Châu đảm nhiệm Hạ đô đốc à? Vậy ta phải đi Diễm Châu được rồi.

Thẩm Lãng nói:

- Diễm Châu cuối cùng chỉ là một châu tự trị mà thôi, cũng chỉ có ba cái quận, diện tích không đến một nửa hành tỉnh Thiên Tây, hơn nữa chức quan cũng thấp một cấp.

Trương Xung nói:

- Tối thiểu không cần cùng Thẩm công tử là địch. Nhưng mà chuyện thứ nhất này, ta cũng liền trở thành phản thần phe Thái tử.

Ông còn chưa dứt lời.

Quốc quân cuối cùng là sẽ già, nếu tương lai Thái tử nối ngôi, thì cuộc sống của một phản thần phe Thái tử như Trương Xung sẽ chẳng tốt đẹp gì, thậm cái này phe Thái tử phản thần, cuộc sống sẽ thật không tốt quá, thậm chí hoàn toàn không vượt qua nổi.

Biện Tiêu cũng không bảo vệ được cả đời ông.

Thậm chí sau khi Thái tử Ninh Dực nối ngôi, gia tộc họ Biện, gia tộc họ Xung đều có thể đối mặt kịch biến.

Nhưng mà vào lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói.

- Thái Thú đại nhân, Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương đại nhân đến.

Thẩm Lãng cùng Trương Xung liếc nhau, trao đổi một ánh nhìn mỉa mai.

Tiếp tục Trương Xung nỗ lực đứng lên nói:

- Nhanh, nhanh lên đỡ ta đứng dậy, ta đi bái kiến Lương đô đốc.

Mà lúc này bên ngoài truyền đến một chất giọng đầy vẻ ân cần.

- Tuyệt đối không dám, tuyệt đối không thể.

- Trương công là công thần nước nhà, hơn nữa trọng thương chưa lành, sao có thể rời giường?

Tiếp đó cửa phòng mở ra, một bóng dáng cao to đi đến.

Người này chính là Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vĩnh Niên, xem như là quan trên trực tiếp của Thái thú Trương Xung.

Thẩm Lãng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ông ta.

Rõ ràng dáng dấp dung mạo tốt, mặt vuông, vẻ mặt uy vũ râu ngắn.

Mày kiếm mắt to, sống mũi cao thẳng.

Nhìn qua quả thực so với Bá tước Kim Trác còn chính trực hơn.

Người này phải đặt ở trái đất hiện đại, tuyệt đối là diễn nhân vật phe chính diện.

Hơn nữa người này xuất thân vô cùng tốt, cha là tâm phúc tiềm để (trụ sở trước kia của hoàng đế) của Ninh Nguyên Hiến, lập được công lao cực kỳ lớn.

Ninh Nguyên Hiến leo lên ngai vàng xong xuôi, họ Lương cũng được sắc phong Bá tước.

Cho nên vị Lương Vĩnh Niên này có thể nói là con ông cháu cha, chẳng những là xuất thân quý tộc, còn là nhị giáp tiến sĩ, tuyệt đối văn võ toàn tài.

Nhưng thật không ngờ.

Ngay cả loại này lông mày rậm mắt to cũng làm phản, cùng Tô Nan cấu kết cùng một chỗ không minh bạch.

Suốt khoảng thời gian này, Tô Nan mưu phản. Vị Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây giống như biến mất vậy.

Quốc quân ra ba đạo ý chỉ, để ông ta dẫn binh bình định.

Kết quả Lương Vĩnh Niên ba lần bệnh tình nguy kịch.

Lúc hịch văn Thảo Việt của Tô Nan truyền khắp thiên hạ, dán cả toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây, ngay cả bên ngoài phủ Trung đô đốc đều có.

Lương Vĩnh Niên nổi giận vài lần, để cho người ta xé vài lần.

Còn bắt được mấy người dán hịch văn, tiếp đó liền... Không giải quyết được gì.

Quốc quân lần nữa đốc xúc ông ta dẫn binh bình định, ông ta nằm ở trên giường bệnh làm như sắp chết, nhưng kiên định tỏ ý, một khi thân thể chuyển biến tốt đẹp, nhất định tự mình dẫn đại quân bình định, tiếp đó lại bất động trên giường.

Như vậy vị Lương Vĩnh Niên này là chó chạy của Tô Nan à?

Thật sự không tính là vậy.

Ông ta quả thực xem như là quan viên phe họ Tô, thậm chí còn ra vẻ như là ngựa đầu đàn họ Tô vậy.

Cuối cùng trước Tô Nan cũng xem như là đầu sỏ trong triều.

Nhưng Tô Nan cùng quốc quân trở mặt xong xuôi, Lương Vĩnh Niên cũng liền hoàn toàn tĩnh lặng xuống tới, không còn luôn miệng nói mình là Tô hệ ngựa Đầu đàn.

Thế nhưng ông ta và họ Tô cũng tuyệt đối cắt chém không được.

Lợi ích liên quan quá thân mật, giống như hai nhánh cây đan xen cùng một chỗ, đã cắm vào thịt đối phương lẫn nhau, còn làm sao cắt bỏ.

Nếu cắt tất cả chuyện này sẽ chảy máu đầm đìa.

Lương Vĩnh Niên vốn cũng không nghĩ đến chuyện này.

Nhưng ông ta được vị trí này, có khả năng từ Tô Nan rất lớn.

Được vị trí này xong xuôi, ông ta cũng là chí đắc ý đầy, cảm thấy mình có thể cùng họ Tô ngồi ngang hàng, thái độ liền trở nên rụt thận trọng.

Nhưng thật không ngờ, đi tới hành tỉnh Thiên Tây làm chức Trung đô đốc quả thực nửa bước khó đi.

Phía bắc có tòa Đại Phật Xung Nghiêu, phía nam có đầu sỏ họ Tô.

Trung đô đốc Lương Vĩnh Niên đây, cơ hồ bị Đại đô đốc Xung Nghiêu ép tới không thở nổi, một chút quyền lực cũng không có.

Bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể lại một lần nữa đầu phục họ Tô.

Ở dưới sự trợ giúp họ Tô, vị Trung đô đốc này mới có quyền lực, ở phía nam hành tỉnh Thiên Tây mới có quyền phát biểu.

Tiếp đó...

Họ Tô không ngừng thâm nhập, thâm nhập.

Mua bán nô lệ, buôn lậu vật tư cấm từ nước Việt sang nước Sở v.v… đều có phần vị Lương Vĩnh Niên này.

Hoàn toàn bị họ Tô kéo xuống nước, cái này còn làm sao cắt bỏ?

Một con đường đen tối, cho nên ông ta hy vọng Tô Nan có thể đại hoạch toàn thắng nhất.

Như thế Lương Vĩnh Niên ông ta cũng có thể nước lên thì thuyền lên, phong hầu là nhất định.

Nhưng mà thật không ngờ Thẩm Lãng cùng Trương Xung lại dũng mãnh như thế, lại đánh bại liên quân chủ lực họ Tô.

Thật sự là người nằm trên giường, họa từ trên trời xuống.

Lương Vĩnh Niên suy nghĩ thật lâu, mình bây giờ là hẳn là trốn tránh, hay cần tìm cách cứu vãn?

Càng nghĩ, ông ta cảm thấy bản thân còn có thể cứu vãn.

Thế là, ông ta đang giả bệnh như chết bỗng khỏe ngay, suất lĩnh bốn ngàn quân đội qua đây giết.

Mặc dù trong lòng ông ta thực sự thống hận Trương Xung cùng Thẩm Lãng muốn chết, nhưng trên mặt biểu lộ thân thiết không chi sánh bằng.

Nhìn thấy Trương Xung muốn từ trên giường đứng dậy, ông ta vội vàng tiến lên thật nhanh, một tay đè Trương Xung lên giường.

- Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ, điểm ấy bản đốc rất có lĩnh hội, gần đây ta trầm kha hơn nửa năm, phảng phất như là đi một chuyến ở quỷ môn quan. - Lương Vĩnh Niên nắm tay Trương Xung, mắt rưng rưng nói:

- Trương công, tại sao phải đến nước này hả? Mấy năm trước ta và ngài ở kinh đô gặp nhau, ngươi còn phong nhã hào hoa, giờ lại tiều tụy đến nước này!

Thôi đi!

Mấy năm trước lúc Lương Vĩnh Niên cùng Trương Xung ở kinh đô gặp mặt, ngươi chính là Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, mà Trương Xung chẳng qua là một tiểu quan ngũ phẩm Ngự Sử Đài mà thôi, mắt của ngươi còn chẳng liếc lấy một cái.

Rõ ràng mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây.

Hôm nay Trương Xung sẽ phải thịnh vượng phát đạt, mà Lương Vĩnh Niên lại phải xong đời.

- Vị này chính là Thẩm công tử đi? - Lương Vĩnh Niên hướng Thẩm Lãng thân thiết nói.

Thẩm Lãng ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng vểnh một cái rồi tắt lịm đi.

Lẽ ra hắn chính là thành chủ, ở trước mặt một Trung đô đốc, ngay cả chỗ đứng cũng không có.

Mà hắn bây giờ lại nghênh ngang ngồi ở chỗ kia, căn bản cũng chẳng có ý kiến đứng dậy hành lễ.

Hắn vẫn luôn là như vậy, hiệu quả và lợi ích hiện thực vô cùng.

Lương Vĩnh Niên mất mặt, trong lòng tức giận, thằng nhãi Thẩm Lãng này thật đúng là phường tiểu nhân.

Thế nhưng nụ cười trên mặt ông ta lại chẳng giảm chút nào.

May là Trương Xung vẫn hiểu chuyện, sẽ không để cho ông ta mất mặt.

Lương Vĩnh Niên nói:

- Nghe nói Tô Nan mưu phản, ta rõ ràng kinh hãi muốn chết, lập tức mặc giáp lên ngựa, chuẩn bị tập kết quân đội đến đây bình định, đến đây trợ giúp Trương công. Đều tại cái thân thể chả ra làm sao của ta, ngay cả đứng cũng không xong, thiếu chút nữa chết ở trên giường bệnh. Hôm nay thân thể thoáng mạnh khỏe, ta đây lại dẫn đầu bốn ngàn đại quân đến đây bình định.

Trương Xung nói:

- Đô đốc trung nghĩa! Xung đang cảm thấy một cây chẳng chống vững nhà, nếu như Đô đốc đã đến, như vậy phòng ngự quận thành Bạch Dạ liền giao cho đô đốc đại nhân.

Trung đô đốc Lương Vĩnh Niên nói:

- Sao dám sao dám, thuật nghiệp hữu chuyên công Trương công là một đại danh tướng, phòng ngự quận thành Bạch Dạ đương nhiên vẫn phải giao cho ngài. Ta mang năm nghìn quân đội này toàn bộ giao cho Trương công, ta chỉ mang lỗ tai, không mang theo miệng.

(*) Ai cũng có chuyên môn của mình

Năm nghìn đại quân?

Ta nói hơi quá, dù cho mang đến toàn bộ nha dịch, cũng không có năm nghìn.

Ngay sau đó!

Bên ngoài lại có người bẩm báo:

- Bình Tây Bá Trịnh Đà đến!

Cửa phòng chợt mở ra, lại thêm một bóng dáng cao to long hành hổ bộ đi đến, chính là nhân vật số hai quân phía Tây nước Việt Trịnh Đà.

Ông ta hoàn toàn không có tư thái thận trọng Lương Vĩnh Niên, trực tiếp đi tới trước giường bệnh Trương Xung nói:

- Trương công, tại sao phải đến nước này hả?

Trương Xung nhếch miệng cười.

Trịnh Đà đi tới trước mặt Thẩm Lãng, chợt vỗ bờ vai của hắn nói:

- Tiểu tử, một trận đánh không tệ, không có cho Huyền Vũ Hầu mất mặt.

Ta đ*t mẹ nhà ông.

Một cái chụp này làm cho bên bả vai Thẩm Lãng đều đã tê rần.

Hơn nữa cái dáng vẻ phóng khoảng hồ hởi này của ông cho ai nhìn, làm ra vẻ bề trên cho ai xem?

Rõ ràng chột dạ sợ hãi vô cùng, vẫn còn phải giả vờ hò hét lợi hại.

- Lương đô đốc cũng tới? - Trịnh Đà hướng Lương Vĩnh Niên chắp tay.

Lương Vĩnh Niên đáp lễ.

Trịnh Đà trực tiếp ở trên ghế ngồi xuống nói:

- Mới vừa trải qua một trận đại chiến thật đã, ta tự mình dẫn một vạn lục đại quân, truy sát Tô Trản mấy trăm dặm, đánh cho hắn tơi bời, quỷ khóc sói gào, hôm nay đám binh sĩ hắn đưa về phủ Hầu tước Trấn Viễn tối đa không vượt qua ba nghìn.

Lại tới một người khoác lác, hơn nữa còn kể công lao.

- Lương đô đốc, ngài mang theo bao nhiêu quân đội qua đây? - Trịnh Đà bèn hỏi.

- Năm nghìn.

Trịnh Đà lại hỏi:

- Trương Thái Thú, trong tay ngài có bao nhiêu quân đội?

Trương Xung đáp:

- Hai nghìn, nhưng ít ra muốn để một nghìn giữ quận thành Bạch Dạ.

Trịnh Đà trông về phía Thẩm Lãng nói:

- Tiểu tử, ngươi có bao nhiêu quân đội?

Thẩm Lãng nói:

- Ba mươi trăm triệu tinh đội.

Bá tước Trịnh Đà chợt cắn răng một cái, nắm tay ở bên trong tay áo nắm chặt, rõ ràng rất muốn đấm cho tên tiểu tạp chủng này gần chết.

Một tên ở rể nhỏ nhoi ương ngạnh như ngươi làm thế nào sống đến bây giờ?

Trịnh Đà nói:

- Kể từ đó, chúng ta có liên quân ba vạn! Tô Nan lúc này đây thất bại thảm hại, quân đội cũng không đủ năm nghìn. Thế nhưng thành luỹ phủ Hầu tước Trấn Viễn phòng thủ kiên cố, đánh không dễ dàng gì! Kế tiếp phải đánh thế nào, mọi người hãy cùng nhau bàn.

Trương Xung nói:

- Bình Tây Bá là đại gia binh pháp, ngài hãy nói đi..

Trịnh Đà nói:

- Tuy rằng đã tiêu diệt phản quân chủ lực Tô Nan, thế nhưng sào huyệt vẫn còn, một trận chiến cuối cùng này cực kỳ trọng yếu. Rắn không đầu không được, cho nên ta cảm thấy liên quân chúng ta trước hết phải chọn một vị chủ soái ra.

Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.

Trịnh Đà bá đạo hống hách như vậy à?

Lúc trước ông còn chơi trò bằng mặt không bằng lòng với ý chỉ của quốc quân, cùng họ Tô diễn trò, với Trương Xung thấy chết mà không cứu được, thiếu chút nữa làm cho cả chiến cuộc tan vỡ mang đến cho Việt quốc tai họa ngập đầu.

Vì vượt qua cửa ải khó khăn lần này, ông nên phải cầu khẩn ta và Trương Xung kéo ông vào danh sách đại công lần này bình định Tô Nan.

Thật không ngờ ngươi lại chính là gây nào động cướp công, trực tiếp cướp đi quyền chủ đạo, cướp đi quyền hành toàn bộ liên quân?

Quả nhiên là tác phong quân phiệt.

Có khi co đầu rút cổ không tiến lên, có khi tranh công lao đoạt thành quả hung hoành anh dũng vô cùng.

Nghe được lời Trịnh Đà nói, sau đó Lương Vĩnh Niên không khỏi kinh ngạc, tiếp đó lớn tiếng nói:

- Đúng, đúng, đúng, danh không chánh tất ngôn không thuận, đang ngay cửa đánh một trận, tiêu diệt Tô Nan, liên quân chúng ta cần đề cử một vị chủ soái.

Trịnh Đà nói:

- Lương đại nhân là Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, chức quan tối cao, tước vị cũng cao, ta đề cử Lương đô đốc là chủ soái liên quân.

Lương Vĩnh Niên nói:

- Không nên không nên, ta là quan văn, không có đánh trận, như thế nào làm được chủ soái liên quân? Ta đề cử Bá tước Trịnh Đà, ngài thân kinh bách chiến, một đại danh tướng, hơn nữa quan võ tối cao, quân đội dưới quyền cũng tối đa, cái chức chủ soái liên quân này, trừ ngài ra không còn có thể là ai khác.

Kế tiếp, hai người chợt tranh cãi.

Đều phải đề cử đối phương làm chủ soái, ra sức nói mình không được.

Ước chừng tranh cãi nửa khắc đồng hồ, cũng không có một kết quả.

Sau cùng Lương Vĩnh Niên nói:

- Thái thú Trương Xung, Thành chủ Thẩm Lãng, hai vị cũng có quyền lên tiếng, đại tướng quân Trịnh Đà am hiểu chiến sự nhất, cái chức chủ soái liên quân này có phải trừ ngài ấy ra thì không còn có thể là ai khác?

Thẩm Lãng lắc đầu đáp:

- Ta cảm thấy không phải.

Á?

Mọi người hướng Thẩm Lãng nhìn lại.

Giữa quan trường làm mất mặt thế này? Thích hợp sao?

Sắc mặt Trịnh Đà tức khắc cũng vô cùng khó coi, cười ha ha nói:

- Công tử Thẩm Lãng nói đúng, ta không thích hợp làm chủ soái liên quân này, vân do Lương đô đốc thích hợp.

Hai người kia đã có ăn ý.

Ở trong mắt quốc quân, hai người này cũng là tội nhân.

Như vậy chỉ cần bắt chức chủ soái liên quân đến tay, kế tiếp tiêu diệt Tô Nan chính là đầu công.

Chúng ta lập được công trạng lớn, quốc quân nếu trừng trị chúng ta, đây chẳng phải là hôn quân?

Cái chức vị chủ soái Trịnh Đà nhất định phải được, nhưng nhỡ ra không chiếm được, để Lương Vĩnh Niên lấy được cũng không cần gấp.

Bởi vì Lương Vĩnh Niên ở trong lòng quốc quân phạm sai lầm lớn hơn.

Thẩm Lãng lắc đầu nói:

- Ta cảm thấy Lương Vĩnh Niên đại nhân cũng không thích hợp.

Trong nháy mắt, Lương Vĩnh Niên cùng Trịnh Đà sắc mặt đều đặc biệt khó coi.

Lương Vĩnh Niên nói:

- Trương Xung đại nhân đánh một trận chiến này thành công, mặc dù chức quan thấp một chút, nhưng làm chủ soái cũng không phải là không thể được, chẳng qua là Trương công bị bệnh ở giường, vẫn cần tu dưỡng.

Thẩm Lãng nói:

- Ta cảm thấy, để ta làm chủ soái liên quân, rất thích hợp.

- Phụt...

Trương Xung đang uống thuốc, lần này chợt một miệng phun ra.

Thẩm Lãng oán trách nhìn sang một cái, Trương công là người phe ta, ông phá đám như vậy thích hợp sao?

Trương Xung thật không phải cố ý, thật sự là quá đột nhiên, không có thể nhịn được.

Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên tức khắc đều ngây người.

Cái thằng ở rể Thẩm Lãng nhỏ nhoi là thế nào sống đến bây giờ hả?

Trong quan trường lại có người không biết xấu hổ như thế, cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua?

Lại còn có tự đề cử mình?

Then chốt Thẩm Lãng nhà ngươi mới mấy tuổi hả? Chức quan của ngươi mấy phẩm, ngươi có chức quan gì hả?

Thành chủ Trấn Viễn, chính là lục phẩm mà thôi.

Trịnh Đà ta đây là Bá tước, Lương Vĩnh Niên cũng là Bá tước.

Trương Xung là Thái Thú quận Bạch Dạ, kiêm Đề đốc hành tỉnh Thiên Tây, quan to từ tam phẩm.

Nhưng ở trước mặt ta và Lương Vĩnh Niên, chức quan ấy chẳng đủ nhìn.

Ngươi chính là một quan lục phẩm tép riu, còn muốn làm chủ soái liên quân?

Ta và Lương Vĩnh Niên cũng không dám tự tiến cử, Thẩm Lãng nhà ngươi còn mạnh miệng thế kia sao?

Thẩm Lãng kinh ngạc nói:

- Làm sao? Ta không thể làm chức chủ soái này à?

Đối mặt ngườkhông biết xấu hổ như vậy i, Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên lập tức thật đúng là tìm không được ngôn ngữ phản bác.

Tức khắc Trịnh Đà nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Thái thú Trương Xung, ngài cảm thấy thế nào?

Ánh mắt của ông ta như điện, nhìn chằm chằm Trương Xung.

Ở đây bốn người, chỉ cần vượt qua một nửa, liền có thể định ra chức vụ chủ soái.

Trương Xung vẫn còn muốn thể diện.

Da đầu Trương Xung từng đợt tê dại.

Ôi, một đời anh danh Trương Xung ta đây ở trong quan trường, sẽ phải hủy hoại chỉ trong chốc lát.

- Vậy ta cũng hỗ trợ công tử Thẩm Lãng làm chủ soái đi.

Nghe những lời này!

Trương Xung có chút muốn che khuất mặt.

Quá xấu hổ.

Nghe những lời này, Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên không khỏi ngây người.

Cái này... Cái này còn muốn thể diện hay không?

Trương Xung nhà ngươi luôn luôn ra vẻ nghiêm trang, lại nói ra được lời lẽ hoang đường như vậy, không sợ phổ biến biến thành trò cười à?

Nhưng mà chuyện thứ nhất này, đây chính là hoàn toàn xé rách da mặt.

Trương Xung nhà ngươi có ý gì?

Hoà hợp êm thấm không tốt sao?

Cùng nhau lập công không tốt sao?

Dám đẩy Trịnh Đà ta đây cùng Lương Vĩnh Niên đưa vào chỗ chết?

Làm quan không phải như ngươi vậy đâu.

Trong nháy mắt, sắc mặt Lương Vĩnh Niên cũng trở nên lạnh lẽo hẳn.

- Thái thú Trương Xung, chẳng lẽ bình định Tô Nan đại sự, trong mắt ngài là trò đùa hay sao? - Lương Vĩnh Niên nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ta đề cử Bá tước Trịnh Đà là chủ soái liên quân, chủ đạo cuộc chiến chỉ huy tiêu diệt Tô Nan.

Bá tước Trịnh Đà chợt cắn răng nói:

- Vậy ta cũng đề cử bản thân ta là chủ soái liên quân, ý chỉ của quốc quân rành mạch từng câu. Chiến trường quận Bạch Dạ ta là chủ đạo, Trương Xung là phụ.

Không sai, quả thật là như thế.

Nhưng ngươi lúc trước bằng mặt không bằng lòng không nhận trách nhiệm, tùy ý đại quân của Tô Nan quét ngang quận Bạch Dạ, ngồi xem Trương Xung diệt vong, bày ra tư thế tọa sơn quan hổ đấu (ngồi trên núi xem hổ đánh nhau).

Trịnh Đà lúc này với Thẩm Lãng rõ ràng thống hận tới cực điểm.

Nguyên bản Trịnh Đà ta đây là người sĩ diện, bây giờ cũng do kẻ không biết xấu hổ như ngươi ép nên phải tự tiến cử.

Lương Vĩnh Niên nói:

- Chúng ta bốn người, có hai người đề cử Bá tước Trịnh Đà làm chủ soái, hai vị à, hai người chúng ta chức quan càng cao, việc này cứ quyết định như vậy, từ nay về sau đến trận tiêu diệt Tô Nan, hoàn toàn do Bá tước Trịnh Đà chỉ huy.

Lần này!

Hai người này trực tiếp vung ngón tay giữa cướp đi quyền hành.

Trịnh Đà nói:

- Quốc sự trước mặt, vậy ta liền làm việc nhân đức không nhường ai.

Ông ta chợt ngồi thẳng thân thể, trên mặt cũng biến thành uy nghiêm không thể xâm phạm.

- Thành chủ Trấn Viễn Thẩm Lãng nghe lệnh, bản soái mệnh lệnh quân đội của ngươi làm tiên phong, xuất phát ngay bây giờ, chinh phạt phủ Hầu tước Trấn Viễn!

Thẩm Lãng nói:

- Ta không đi.

Nghe những lời này, Bá tước Trịnh Đà nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Thẩm Lãng, quân lệnh như núi, ngươi thật sự cho là bản soái giết không được ngươi sao? Trước mặt đại quân sẽ giết ngươi công khai đó!

Trong lòng Thẩm Lãng thở dài một tiếng.

Trịnh Đà này là cha của Trịnh Hồng Tuyến, cùng phủ Hầu tước Huyền Vũ coi như có chút duyên phận, lúc đầu Thẩm Lãng còn định tranh thủ tình cảm một chút.

Kết quả bây giờ cũng không cần.

Thẩm Lãng ta đây lòng dạ là rất rộng, nhưng Trịnh Đà nhà ngươi nói ra hai chữ giết ta này, vậy không chết không thôi.

Thẩm Lãng nói:

- Một, tay ta cũng không có một nửa binh, làm sao lấy tư cách dẫn binh tiên phong?

Bá tước Trịnh Đà lạnh nhạt nói:

- Ngươi có hơn một vạn đại quân, chẳng lẽ không phải là quân đội à?

Thẩm Lãng nói:

- Đó là quân đội vua Khương Arunana, ta cũng không cách nào chỉ huy, không bằng Bá tước Trịnh Đà ngài đây cứ thử xem sao?

Trịnh Đà nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Bên cạnh ngươi hai trăm quân đội thì sao? Hai trăm cũng là quân đội, cũng có thể làm tiên phong.

Hai trăm người làm tiên phong, ngươi là hận không thể không cho ta chết à?

Thẩm Lãng nói:

- Nhưng hai trăm người cũng không phải của ta, là vệ đội của Tam công chúa Ninh Diễm, ta cũng không chỉ huy gì được. Chức vị Thàn chủ của ta thực chất là vị tư lệnh đơn độc, bên người của ta còn chẳng có lấy một người lính. Hơn nữa ta cũng ngã bệnh rồi, còn là bệnh vô cùng nghiêm trọng, đúng rồi Lương Vĩnh Niên đại nhân, ngài bị bệnh gì vậy hả? Để ta cũng bị một lần cho biết?

Nghe những lời này, sắc mặt của Đô đốc Lương Vĩnh Niên kịch biến.

Đánh người không đánh mặt, Thẩm Lãng ngươi đây nào chỉ là làm mất mặt, đơn giản là muốn xé hết da mặt ra thì có a!

- Ha ha ha ha... - Bá tước Trịnh Đà chợt cười to nói:

- Lương đại nhân à, ngài đã nhìn ra chưa? Người ta đây là sợ chúng ta tranh công, người ta đây là muốn độc chiếm đại công diệt Tô Nan, vì bản thân tham dục, lại ném quốc gia đại sự qua một bên. Chưa tiêu diệt Tô Nan phản bội, lại đã gây nội chiến, sẽ phải tranh quyền đoạt lợi, rõ ràng buồn cười thật.

Lương Vĩnh Niên nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Cũng không phải sao, rõ ràng thế giới rộng lớn chẳng thiếu cái lạ, chỉ là một tiểu quan lục phẩm, lại muốn chèn ép hai vị Bá tước, hai vị quan lớn triều đình như chúng ta.

Trịnh Đà cười lạnh:

- Thẩm Lãng, ngươi ỷ có một chút công lao, lại làm càn làm bậy như thế. Chẳng lẽ các ngươi thực sự cho rằng, tiêu diệt Tô Nan không có các ngươi không được? Rõ ràng là trò cười, Lương Vĩnh Niên đại nhân, hai người chúng ta phải đi tiêu diệt Tô Nan.

Lương Vĩnh Niên gật đầu nói:

- Chúng ta muốn cho bệ hạ biết, ai mới là người trung thành với quốc sự, ai mới là tham quyền gian nịnh, hoàn toàn xem quốc sự như trò đùa, Thẩm Lãng ngươi sẽ chờ nghe tố cáo đi! Nếu như ngươi bị bệnh, liền nghỉ ngơi thật tốt, kế tiếp đại chiến ngươi cũng không cần tham gia, cái chức Thành chủ Trấn Viễn ngươi cũng tạm thời không cần làm.

Thẩm Lãng cười nói:

- Tốt lắm!

Lương Vĩnh Niên nói:

- Thái thú Trương Xung, ngài cũng nghỉ ngơi thật tốt đi.

Tiếp đó, Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vĩnh Niên cùng Bình tây tướng quân Trịnh Đà rời đi trong cơn tức giận.

Bắt đầu từ lúc này.

Hai người này liền cướp đi quyền quân sự bình định hành tỉnh Thiên Tây, Trương Xung cùng Thẩm Lãng đã danh chánh ngôn thuận ném qua một bên.

Hơn nữa từ về mặt chính thức, một chút vấn đề cũng không có.

...

Lương Vĩnh Niên cùng Trịnh Đà đi xong xuôi, Trương Xung cười nói:

- Có ý tứ chứ?

Thẩm Lãng nói:

- Nhìn mà than thở, luôn có người không ngừng cập nhật mức độ trơ tráo cao nhất, ở phía trên quan trường này pha trộn, không vô sỉ thật đúng là không sống nổi.

Trương Xung nhắc:

- Hai người này còn có một ý đồ đen tối khác.

Thẩm Lãng nói:

- Tiêu diệt Tô Nan, bản thân chiếm lĩnh phủ Hầu tước Trấn Viễn, uy hiếp quốc quân!

Trương Xung gật đầu.

Bất kể là Lương Vĩnh Niên hay là Trịnh Đà, đều không cam lòng ngồi chờ chết.

Muốn tự cứu, có thể chỉ tiêu diệt Tô Nan còn chưa đủ, bởi vì quốc quân đã hận cả hai người này.

Chỉ có một loại đồ vật có thể làm cho quốc quân cúi đầu.

Đó chính là binh quyền cùng địa bàn.

Mắt thấy Tô Nan phản loạn bị lắng lại, phía tây Việt quốc sẽ phải yên bình lại.

Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên vì bảo mệnh, đương nhiên muốn cho loại loạn cục này tiếp tục nữa.

Diệt Tô Nan, tự chúng ta chiếm lĩnh cái thành lũy kiên cố của phủ Hầu tước Trấn Viễn, bảo trì thái độ ẩn mình cát cứ.

Nước Ngô cùng nước Sở vừa nhìn, phía tây Việt quốc còn chưa có bình định hả?

Chúng ta đây tiếp tục xé, tiếp tục làm.

Mà khi đó Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên là có thể lên giá.

Cho nên vĩnh viễn không nên đánh giá thấp lòng dạ điên cuồng của một quân phiệt.

Đối mặt tình thế nguy hiểm, Trịnh Đà không chỉ muốn tuyệt địa cầu sinh, hơn nữa còn phải nghịch chuyển cục diện mượn cơ hội quật khởi, thay thế gia tộc họ Tô.

Nhưng từ góc độ nào đó mà nói, đây cũng là trời cao muốn khiến người diệt vong, trước hết để cho người ta phải điên cuồng.

Trương Xung nói:

- May là Thẩm công tử cùng bọn họ dứt khoát, bằng không với số quân đội của ta, e là sẽ bị bọn họ gây tai họa mất.

Thẩm Lãng nói:

- Hai kẻ điên, nhất định sẽ giành giật từng giây đi tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn. Chúng ta liền xem trò hay một trận, tiếp đó đưa bọn họ hầm cùng một nồi, ta còn thật buồn cái mai rùa phủ Hầu tước Trấn Viễn này gặm không tốt!

Trương Xung nói:

- Mặc dù quân đội bọn họ gấp bốn năm lần với Tô Nan, nhưng định gặp nhiều thua thiệt!

...

Thẩm Lãng cùng Trương Xung đoán không lầm.

Hai người Lương Vĩnh Niên cùng Trịnh Đà cảm thấy nguy cơ trí mạng, nhất định phải tuyệt địa cầu sinh.

Bây giờ Thẩm Lãng đại thắng, tin tức chủ lực Tô Nan huỷ diệt còn chưa có lan ra.

Cho nên thời gian còn kịp.

Bọn họ thực sự muốn giành giật từng giây, trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt Tô Nan, chiếm lấy phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Như thế bọn họ còn có một đường sinh cơ, thậm chí có thể mượn cơ hội làm lớn.

Nhỡ ra khi tin tức hoàn toàn truyền ra sau đó.

Nước Sở lui binh, nước Ngô lui binh.

Hậu quả kia rõ ràng khó lường.

Quốc quân với cơn giận tựa sấm ghét, sẽ điên cuồng đổ xuống trên đầu tất cả mấy người này.

Cho đến lúc này, chính là tai họa ngập đầu.

Lao vào chỗ chết tìm đường sống, tướng quân Trịnh Đà thật đúng là có quyết đoán!

Sau khi rời khỏi quận thành Bạch Dạ.

Trịnh Đà mang hết toàn bộ quân đội Bạch Dạ Quan, tầm hai vạn đại quân, không chừa một mống.

Lương Vĩnh Niên suất lĩnh năm nghìn quân!

Liên quân của hai người thành hai vạn năm ngàn người, xuôi nam tốc độ cao nhất, điên cuồng mà nhào đến phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Bọn họ muốn cùng thi chạy với thời gian!

...

Thời gian trở lại trước đó một ngày!

Tô Nan tọa trấn phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Sau khi một vạn kỵ binh Khương quốc tiến vào hành tỉnh Thiên Tây, ông ta nhận được báo cáo trước tiên.

Vua Khương Arutai vẫn còn Đại Kiếp Cung vây quét Thẩm Lãng cùng Arunana, phái đại tướng Shubutai dẫn đầu một vạn đại quân trước vào vào hành tỉnh Thiên Tây cùng họ Tô hội sư.

Được tin tức này xong xuôi, Tô Nan đương nhiên là mừng rỡ.

Vua Khương Arutai cũng cuối cùng không nhịn được à?

Sợ toàn bộ phía nam hành tỉnh Thiên Tây đều bị họ Tô chiếm, cho nên cũng không kịp chờ đợi tới đoạt địa bàn.

Cho nên, Tô Nan không có bất kỳ ngăn trở nào, ngược lại phái người đi tặng vàng bạc cùng lương thảo cho Shubutai.

Nhưng không biết tại sao, sau đó Tô Nan cuối cùng cảm giác được có gì đó không thích hợp.

Vô cùng bất an.

Nhưng lại tìm không được đầu nguồn.

Mặc dù còn có thư của con trai Tô Kiếm Đình tự viết..

Nhưng vẫn là làm cho người ta bất an.

Dạng người như vua Khương Arutai xem binh quyền như mạng, lúc trước còn chẳng chịu chia binh, vì sao lúc này lại chia?

Quan trọng nhất là, đại sự như vậy, vì sao một người họ Tô cũng không có trở về báo?

Hai ngày sau!

Ông nhận được tin từ quân phòng thủ vùng biên giới truyền tới.

Hình như có động đất xảy ra ở bên kia của Đại Tuyết Sơn.

Bởi vì bọn họ chỉ cảm thấy chấn động, không nhìn thấy tuyết lở.

Tức khắc, da đầu Tô Nan tê dại.

Lập tức cảm giác được không ổn.

Ông lập tức hạ lệnh, đi chặn đường kỵ binh Khương quốc do Shubutai suất lĩnh.

Không chỉ có như thế.

Ông ta còn điều động Tô Dong dẫn đầu hai nghìn kỵ binh truy kích kỵ binh Shubutai.

Tô Nan không dám xác định bên Khương quốc kia xảy ra kịch biến, chẳng qua là bản năng bất an.

Tiếp đó, ông ta liền ở vào trạng thái chờ đợi một ngày như sống trăm năm!

Thậm chí trong lòng không ngừng cầu nguyện.

Tuyệt đối không nên, tuyệt đối không nên!

Thiên thần phù hộ gia tộc họ Tô chúng ta, cục diện đáng sợ nhất nhất định không nên phát sinh!

Thiên thần phù hộ, thiên thần phù hộ!

Tiếp đó, Tô Nan một đêm không ngủ, cứ như vậy chờ đợi trong trạng thái vô cùng lo lắng.

Tràn đầy sợ hãi.

Nhưng là vừa tràn đầy mong đợi.

Hy vọng chẳng qua là một trận sợ bóng sợ gió mà thôi.

Nhưng mà...

Lúc nửa đêm!

Tô Dong mang theo mười mấy kỵ binh, lao điên cuồng tiến vào phủ Hầu tước Trấn Viễn.

Ở trong ánh lửa, Tô Nan đã thấy vẻ mặt kinh hoàng của đối phương từ đằng xa.

Trong phút chốc, da đầu Tô Nan từng đợt tê dại, cả người rét run.

Xảy ra chuyện gì thế này?

Tuyệt đối không nên là tin tức xấu.

Bởi vì một khi là tin tức xấu, đó chính là tai họa ngập đầu.

Lúc này, Tô Nan tự phụ vô cùng cũng bắt đầu ở trong lòng cầu khẩn thần phật đầy trời.

Thiên thần hãy bảo vệ gia tộc họ Tô.

Nhất định không nên là tin tức xấu, nhất định không nên là tin tức xấu!

Kinh hoàng mà Tô Dong chợt vọt vào, gần như trực tiếp té ngã trên đất.

- Chủ công, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt!

- Khương quốc phát sinh kịch biến, Arunana đã trở thành nữ vương.

- Một vạn kỵ binh tiến vào hành tỉnh Thiên Tây vậy là kẻ thù, là Thẩm Lãng mang tới!

- Đại quân đại soái Tô Toàn đang toàn lực tiến đánh chủ thành quận Bạch Dạ, mắt thấy sẽ phải lấy được. Kết quả Thẩm Lãng dẫn đầu một vạn kỵ binh từ phía sau lưng giết tới, hoàn toàn giết cho đại quân Tô Toàn trở tay không kịp.

- Liên quân chủ lực họ Tô của ta, gần như toàn quân huỷ diệt. Đại soái Tô Toàn, cũng tự sát!

- Chiến trường quận Bạch Dạ, chúng ta thất bại!

Nói đến phần sau, giọng Tô Dong đã khàn, nói xong cũng quỳ rạp trên đất, gào khóc.

Trong phút chốc!

Giống như một đường sấm sét, đánh thật mạnh vào đỉnh đầu Tô Nan.

Đánh cho ông ta hồn bay phách tán.

Cả người không còn chút nhiệt độ nào.

Trước mắt như chìm vào bóng tối.

Chân khí bên trong ngực bụng, đấu đá lung tung.

Một cỗ khí tức hoàn toàn áp chế không được, điên cuồng tán loạn.

Ngay sau đó, một trận quặn đau!

Tiếp đó chợt văng ra một ngụm máu tươi.

Tô Nan trước mắt tối sầm, hoàn toàn ngã xuống đất!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, lạy xin vé tháng, lạy xin hỗ trợ, ta đi ăn chút cơm, tiếp đó tiếp tục gõ chữ, các vị cho ta sức mạnh nào!