Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 266: Quân Ngô huỷ diệt! Trận quyết đấu cuối cùng giữa Thẩm Lãng và Tô Nan




Năm mới báo cáo, các vị sâu sắc vào đây đánh giá!

Đã qua hai tháng kể từ khi lên kệ.

Thở thật dài nhẹ nhõm một cái.

Tháng 11 update 50 vạn chữ, lúc đó lệ rơi đầy mặt cảm thấy chẳng dễ dàng gì.

Tháng 12 cố gắng điều tiết nghỉ ngơi một chút, kết quả cái tháng này update 53 vạn 7 ngàn chữ.

Quả thực...

Vì sao ta nói ra 53 vạn chữ, hợp lại không cảm thấy kiêu ngạo, ngược lại còn vô cùng xót xa.

Trương Xung giữ quận thành Bạch Dạ nửa tháng, cảm thấy mỗi một ngày đều vô cùng gian nan, giống như ngày đầu tiên đều chống đỡ không xuể.

Mà ta, cũng xấp xỉ là như vậy.

Cứ một ngày y như vậy tiếp nữa, bất tri bất giác, cái tháng này liền kết thúc.

Tiếp đó hoàn toàn mệt mỏi hết lực!

Hôm nay là Tết Nguyên Đán, sang năm 2019!

Nhưng mà, ngay cả Tết Dương Lịch còn chẳng nghỉ, huống là nguyên đán?

Đêm nay vợ ta mang con ra ngoài ăn cơm, ta không đi.

Thậm chí nàng chuẩn bị phần cá trích cho ta trên bàn, ta cũng chẳng có thời gian để xơi, buổi tối uống một chén cháo Bát Bửu.

Ngày mai ta vẫn không có cách nào ra ngài, bởi vì đáp ứng mọi người muốn bạo chương thêm!

Vậy cứ tiếp tục ở nhà gõ chữ!

Tiếp tục cố gắng đi!

...

Một tháng trước, quyển này nằm ở top nguyệt phiếu sách mới, ở hai ngày cuối cùng đã đánh mất!

Cái tháng này tổng bảng top 10, cũng vẫn là bị văng ở hai ba ngày cuối cùng.

Quá bi kịch!

Nhưng ta biết mọi người đã đặc biệt hỗ trợ ta, trong lòng cảm ơn nhiều lắm!

Một tháng mới lại đến.

Cái tháng này thật tốt!

Vẫn nỗ lực chiến đấu hăng hái đến cùng!

Thế nhưng đảm bảo không thể thấp hơn mức vé tháng cực tiểu, cầu xin mọi người hãy cho ta nhé!

Top bảng vé tháng đối với ta thực sự cực kỳ trọng yếu!

Thứ duy nhất mà ta có thể hồi báo, chính là dốc hết toàn lực!

Tối hôm nay ngủ mấy canh giờ.

Ngày mai một tháng mới, một năm mới, tiếp tục ra sức!

Bởi vì mệt mỏi rã rời, cho nên xin phiếu không cách nào nói dõng dạc!

Chỉ có thể cúi chào thật sâu!

Lạy xin mọi người hỗ trợ, lạy xin vé tháng!

....

Cuối cùng chúc mọi người ở trong năm 2019.

Vận may liên tục

Thân thể khỏe mạnh

Cả nhà bình an

Mọi việc hài lòng!

....

Thế giới này không có trung thành tuyệt đối.

Khi chi phí trung thành vượt xa với phản bội, vậy gần như không ai có thể duy trì trung thành.

Thứ gọi là không có trung thành tuyệt đối, chẳng qua là lợi thế phản bội chưa đủ cao.

Ở đây cái gọi là lợi thế, tính ra không chỉ đơn thuần hợp dựa vào tiền tài quyền lực, còn có sinh mệnh cùng tình cảm.

Cho nên Kim Sĩ Anh cũng không ngoại lệ.

Gã quả thực đặc biệt trung thành với gia tộc họ Kim, hơn nữa căn bản cũng không có nghĩ tới phản bội.

Như vậy gã nguyện ý vì gia tộc họ Kim đi chết sao?

Có lẽ là vậy.

Bởi vì đây là ngôi nhà mà gã lớn lên từ nhỏ, cái tâm lý này là điểm tựa của gã.

Nhưng nếu như gã có một ngôi nhà khác, có một cô gái yêu gã vô cùng, có một tiền đồ rộng mở, thậm chí sẽ có con.

Như vậy gã có thể tình nguyện chết vì gia tộc họ Kim sao?

Vậy chưa chắc.

Cho nên mưu kế của Ngô Mục thiết kế với gã trúng tim đen tuyệt đối, cũng hữu hiệu hoàn toàn.

Nếu như không có đề phòng từ sớm.

Thẩm Lãng am hiểu nhất chính là đứng ở quan điểm của phe địch suy nghĩ vấn đề.

Cho nên hắn như thường lệ sẽ nghĩ, nếu như ta là Thái tử thì phải làm cách nào nghĩ biện pháp tiêu diệt họ Kim.

Nếu như ta là nước Ngô thì phải làm cách nào tiêu diệt họ Kim, chiếm lấy thành Nộ Triều.

Nếu như ta là Tam vương tử thì phải làm cách nào tiêu diệt họ Kim chiếm lấy thành Nộ Triều.

Cuối cùng gần như tất cả đáp án đều chỉ hướng một người.

Thành chủ Nộ Triều trên danh nghĩa Kim Sĩ Anh.

Sau khi Thẩm Lãng ra đi, người này chính là nhân vật số hai của phủ Hầu tước Huyền Vũ, hai nắm nay của thành Nộ Triều.

Nhưng là thân phận cùng quyền vị của gã hoàn toàn không phối hợp.

Gã mặc dù là tướng lĩnh tối cao của toàn bộ tư quân Hầu tước Huyền Vũ, nhưng không có quan chức chân chính từ triều đình.

Nhận xét từ khía cạnh nào đó, gã chính là gia nô gia tộc họ Kim.

Hết lần này tới lần khác Ninh Nguyên Hiến lại sắc phong gã là thành chủ Nộ Triều, nhưng cái chức quan này hữu danh vô thực, bất luận kẻ nào cố tình để ý đều có tâm lý chênh lệch.

Mặc kệ bất cứ địch nhân nào, muốn diệt gia tộc họ Kim, muốn chiếm lấy thành Nộ Triều thì liền nhất định sẽ nhìn chằm chằm Kim Sĩ Anh, sẽ xem gã trở thành kẽ hở lớn nhất đểcông phá vào gia tộc họ Kim.

Như vậy với người như Kim Sĩ Anh vậy, dùng cái kế sách gì tốt nhất?

Tiền tài?

Không được, gã từ nhỏ bị Hầu tước Kim Trác nuôi lớn, thế giới quan chính nghĩa vô cùng, với tiền tài khá đạm bạc.

Quan chức cùng quyền thế?

Loại vật này không có tới tay ai cũng không cảm giác được, có thể chỉ là một số đồng ý mà thôi, đồ chơi này cũng không có lực sát thương, chí ít không cách nào để cho Kim Sĩ Anh phản bội gia tộc họ Kim.

Như vậy thì là đàn bà, tình cảm, cùng nhà!

Kim Sĩ Anh ba mươi tuổi, bởi vì luôn luôn thầm mến Kim Mộc Lan, cho nên chưa bao giờ có người đàn bà nào, mãi đến bây giờ vẫn còn độc thân.

Sau khi Mộc Lan gả cho Thẩm Lãng, gã liền thất tình.

Làm sao chữa thất tình?

Đương nhiên là mở ra một đường tình cảm lưu luyến mới.

Đàn ông từng tuổi này chưa từng nói qua yêu đương, một khi động tình là phi thường trí mạng, thậm chí sẽ nỗ lực trả giá tất cả vì điều này.

Cho nên, nếu như Thẩm Lãng tới đột phá Kim Sĩ Anh, hắn sẽ dùng mỹ nhân kế, hơn nữa còn dùng loại mỹ nhân kế có tình cảm thật

Như vậy nếu như kẻ địch cũng đủ thông minh, cũng sẽ dùng mỹ nhân kế.

Cũng không phải não của Thẩm Lãng cùng kẻ địch nhất trí cỡ nào, mà là biện pháp như thế hữu hiệu nhất.

Vậy làm sao bây giờ?

Trước tiên phải phòng hờ cho Kim Sĩ Anh.

Để gã cảnh giác, không nên bất tri bất giác rơi vào cạm bẫy tình yêu của kẻ địch, cũng không bị trúng mỹ nhân kế của kể địch.

Chuyện này còn chưa đủ!

Còn cần diễn thử!

Cho nên trước khi chạm trán với Ngô U, Kim Sĩ Anh đã gặp được hai lần mỹ nhân kế.

Hai cô gái trước sau hoàn toàn thuộc hai dạng người đẹp khác nhau, tận dụng đủ thứ biện pháp đến gần và dùng tình cảm trói buộc gã.

Hai cô gái dùng mỹ nhân kế vô cùng quyến rũ, thế nhưng không có thật cao minh, sau cùng đều bị lộ tẩy.

Hơn nữa lúc lộ tẩy, vô cùng lạnh nhạt, xấu xí, trắng trợn.

Thẩm Lãng không dám xác định kẻ địch có biết dùng mỹ nhân kế đối phó Kim Sĩ Anh hay không.

Thay vì thụ động phòng thủ, không bằng chủ động xuất kích.

Thứ bệnh cảm cúm này rất khó chữa, thậm chí mỗi ngày đều phải đi ra ngoài, làm cách gì mà phòng cho nổi.

Như vậy thì để cho ngươi bị cảm cúm hai trận trước, chờ cho virus cảm cúm lần thứ ba đến thì trong người của ngươi đã có kháng thể.

Cho nên sau khi đã trải qua hai trận mỹ nhân kế câu dẫn cùng tàn phá!

Lòng dạ Kim Sĩ Anh trở nên chai sạn, tràn đầy đề phòng, với bất kỳ cô gái nào xuất hiện kế bên mình đều tràn đầy nghi vấn.

Mà hai mỹ nhân kế này, cũng là Thẩm Lãng phái người thi triển.

Loại mỹ nhân này ở hội Thiên Đạo đầy ra!

Hay ở chỗ chính là, hai cái này mỹ nhân căn bản không biết mình đang diễn trò, mà là thật sự cho rằng hội Thiên Đạo phái bọn họ câu Kim Sĩ Anh xuống nước.

Nhưng kịch bản câu dẫn quả thực Thẩm Lãng thiết kế! Cho nên khi bị bật mí có vẻ càng xấu xí, để cho người ta thất vọng đau khổ!

Trong thời gian ngắn đã trúng hai lần mỹ nhân kế, trong lòng Kim Sĩ Anh chẳng mấy chốc trở nên vô cùng băng giá, ý chí sắt đá.

Mà lúc này, nước Ngô cuối cùng động thủ.

Điều động Ngô U đến đây câu dẫn Kim Sĩ Anh.

Mỹ nhân này kế rõ ràng lợi hại, thậm chí coi như vô giải.

Nếu như đổi thành lúc trước, Kim Sĩ Anh có thể thực sự thất thủ.

Nhưng lúc này Kim Sĩ Anh giống như người vừa bị cúm xong, trong cơ thể tuyệt đối tràn đầy kháng thể.

Ngô U câu dẫn đến cuối cùng, chính ả thật sự có tình cảm.

Thế nhưng ở trong mắt Kim Sĩ Anh, hết thảy đều là diễn trò, hết thảy đều là giả tạo lừa dối.

Cộng thêm gã biết Hầu tước Kim Trác căn bản cũng không có chết, cộng thêm với Thẩm Lãng thần hồ kỳ kỹ và đầy âm mưu quỷ kế.

Cho nên căn bản cũng không có lòng phản bội.

Cho nên, trận mỹ nhân kế này của nước Ngô coi như thả luôn xuống sông.

Không thể không nói, bản lĩnh Thẩm Lãng cân nhắc lòng người vào loại kinh dị, khi hắn quyết định đối phó một người, trên cơ bản không cách nào chạy trốn!

Như vậy chuyện này đối với Kim Sĩ Anh có công bằng không?

Không quá công bằng.

Với Kim Sĩ Anh tàn nhẫn không?

Không, một chút đều không tàn nhẫn!

Chân chính tàn nhẫn là lo lắng ngươi phản bội cho nên sớm giết chết ngươi.

Hoặc là như là đà điểu chôn đầu dưới đất, đến khi người ta chân chính làm phản sẽ kêu lên lòng dạ con người chả có chút chân thành.

Hoàn toàn diệt sạch cái loại lòng dạ phản trắc ngay từ khi nó mới vừa manh nha, mới thật sự là nhân từ.

Còn cái sự không công bằng với Kim Sĩ Anh, vậy giấu diếm cả đời gã là được rồi.

...

Ngô Mục làm làm chủ soái, chính gã cũng rất muốn tự mình dẫn binh tiến vào trong pháo đài chính, thế nhưng gã biết như thế không được, chủ soái nhất định phải sống ở chỗ an toàn nhất.

Mấy ngày nay Ngô U đón nhận dày vò, cũng muốn tiến vào bên trong tòa thành vô cùng, nghĩ muốn đi cùng một chỗ với theo Kim Sĩ Anh.

Thế nhưng cũng không được!

Ả đã mang thai, phải bảo vệ đứa con trong bụng.

Sáu ngàn quân Ngô tinh nhuệ động tác rất nhanh.

Ngắn ngủi chỉ khoảng nửa khắc, cũng đã toàn bộ tiến vào bên trong pháo đài, biến mất ở trong tầm mắt.

Kim Sĩ Anh đứng ở cửa nhìn Ngô Mục cùng Ngô U phía ngoài một cái.

Mặc dù lúc này bầu trời tối đen dựa vào, nhưng Ngô U vẫn cảm giác được ánh mắt Kim Sĩ Anh, ả chu môi hôn gió Kim Sĩ Anh một cái.

Kim Sĩ Anh sắc mặt phức tạp cười một cái, tiếp đó cũng biến mất ở bên trong cổng pháo đài.

Ngô U bỗng nhiên nói:

- Đại soái, có phải quá thuận lợi hay không?

Ngô Mục nói:

- Muội muốn nói điều gì?

Ngô U nói:

- Tuy rằng sắc trời rất rối, mặc dù là im hơi lặng tiếng, chúng ta sáu ngàn tinh nhuệ cũng không có mặc giáp, hơn nữa đều mang giầy rơm, thế nhưng tiến vào tòa thành, lại không có dẫn phát bất luận kinh động gì, cái này có phải có chút không bình thường hay không?

Ngô Mục nói:

- Muội hãy nhìn trên đầu thành!

Ngô U hướng nhìn sang tường thành.

Quân đội gia tộc họ Kim, vẫn ở chỗ cũ tuần tra bình thường.

Hơn nữa binh sĩ trên đầu thành, vẫn cảnh giác quan sát mặt đất.

Thậm chí còn làm cho đèn trên hải đăng phản xạ lên nóc pháo đài, đảo qua mặt đất quan sát kẻ địch có công kích hay không.

Hết thảy đều là bình thường.

Ngô Mục nói:

- Bởi vì mở cửa thành chính là Kim Sĩ Anh, Kim Mộc Lan đi nghỉ ngơi, lúc này hắn là thủ tướng tối cao trong pháo đài, biết lúc nào là thời cơ mở cửa tốt nhất. Binh lính của chúng ta là dọc theo chiến hào đi tới cửa thành, trên chiến hào có phủ tấm gỗ, bọn họ thế nào phát hiện ra nổi.

Ngô U cười nói:

- Nói có lý, do muội quá mức đa nghi.

Cũng chính là vào lúc này.

Trong pháo đài bỗng nhiên vang lên một trận tiếng chiêng kịch liệt.

- Kẻ địch đánh lén, kẻ địch đánh lén.

- Kẻ địch tiến vào tòa thành, kẻ địch tiến vào tòa thành!

Chất giọng vô cùng tinh nhuệ.

Tiếp đó toàn bộ tòa thành giống như trong nháy mắt sôi trào lên.

Ngay sau đó, trên đầu thành có vô số đèn đuốc sáng lên.

- Chuẩn bị nghênh chiến, chuẩn bị nghênh chiến!

Toàn bộ trong pháo đài chính trở nên đại loạn.

Ngay sau đó, bên trong liền truyền đến từng đợt tiếng chém giết.

Chủ soái Ngô Mục thở ra một cái thật dài.

- Đại công cáo thành, sáu ngàn tinh nhuệ chúng ta đều đã tiến vào trong tòa thành, gia tộc họ Kim đã không còn cơ hội.

Ngô U nói:

- Bọn họ quả thực kết thúc, số quân đội trong toàn bộ pháo đài không đủ hai ba nghìn, hơn nữa mệt mỏi rã rời cực kỳ. Nếu không phải là tòa thành này bảo quá mức vững chắc, bọn họ đã sớm thua. Bây giờ cổng pháo đài bị mở ra, bọn họ đã không có tương lại, chúng ta chiếm lấy thành Nộ Triều đã trở thành kết cục đã định. Đại soái, lần này Kim Sĩ Anh đoạt công đầu.

Ngô Mục cười to nói:

- Yên tâm, không thể thiếu công lao của hắn!

Tiếng chém giết trong pháo đài càng ngày càng kịch liệt.

Ngay sau đó, tòa thành cổng lại chậm rãi đóng.

- Đại soái, bọn họ muốn đóng cửa thành.

Ngô Mục nheo mắt, kế tiếp gã đối mặt một quyết định.

Là yên tâm cầm chiến cuộc bên trong giao cho sáu ngàn tinh nhuệ của Ngô Luyện, còn tiếp tục thêm binh đi vào?

Thêm binh thì đó cũng đều là quân kịch chiến mấy ngày mấy đêm uể oải.

Thoáng do dự một chút sau đó, Ngô Mục cảm thấy vẫn bảo thủ với ý định tiếp tục thêm binh.

- Liên Chiến, Đàm Hùng, hai người các ngươi dẫn đầu bốn ngàn đại quân, tiến vào trong pháo đài trợ giúp Ngô Luyện. Trong nửa canh giờ, nhất định phải đánh chiếm toàn bộ pháo đài, chém giết sạch sẽ quân đội gia tộc họ Kim.

- Vâng!

Tức khắc, hai viên đại tướng dưới trướng Ngô Mục lại dẫn đầu tập kết bốn ngàn tinh nhuệ hướng về phía trong pháo đài.

Lúc này, bên trong pháo đài, có chừng một vạn quân Ngô. Mà gia tộc họ Kim tối đa chỉ có hai ba nghìn tàn quân.

Trận chiến này ăn chắc toàn tập rồi.

Ngô Mục mặc dù trong lòng hồi hộp, nhưng lại là cầm lấy một bình trà, từ từ uống.

Đại cục đã định.

Gia tộc họ Kim huỷ diệt, thành Nộ Triều đổi chủ đã thành kết cục chắc chắn.

Ngô Mục thật dài thở phào một cái.

Một trận chiến này đại công cáo thành, kế tiếp bắt đảo Vọng Nhai, đảo Kim Sơn cũng dễ như trở bàn tay.

Giờ chỉ có lo lắng đến việc thống trị quần đảo Lôi Châu.

Đại vương, thần quả nhiên không để cho ngài thất vọng.

...

Bên trong pháo đài!

Một vạn quân Ngô, quả nhiên đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, căn bản không gặp được bất luận thứ gì cản trở.

Ngay từ đầu còn chém giết rung trời.

Bởi vì võ sĩ gia tộc họ Kim đều ở trên đầu thành, bên trong tòa thành căn bản liền không có bao nhiêu quân đội.

Một lát sau.

Trong pháo đài vang lên giọng của Kim Mộc Lan.

- Có kẻ phản bội mở rộng cửa, chút ít quân đội ở lại trên tường thành, còn lại toàn bộ quân đội tập kết, tiến vào đại sảnh chính phòng ngự!

Theo Kim Mộc Lan ra lệnh một tiếng.

Toàn bộ quân trong pháo đài lui đến đại sảnh trung tâm.

Kim Sĩ Anh dẫn đường, phía sau có một vạn quân Ngô trùng trùng điệp điệp, như thủy triều trào hướng đại sảnh chính.

- Ngô Luyện tướng quân, sau khi qua chỗ luyện binh chính là chủ bảo trung tâm, Kim Mộc Lan lúc này dẫn đầu toàn bộ tàn quân vào trong để ngoan cố chống lại lần cuối cùng.

- Chỉ cần bắt lại chủ bảo, chỉ cần bắt được Mộc Lan, đám quân đội còn sót lại của gia tộc họ Kim còn liền nhất định sẽ đầu hàng, cuộc chiến thành Nộ Triều cũng liền kết thúc.

Cái pháo đài chính của Cừu Thiên Nguy, rõ ràng xây không có bất kỳ mỹ cảm gì.

Trong pháo đài, gần như không có bất kỳ vườn hoa hồ nước, chỉ có những tảng đá lạnh lẽo.

Ở giữa đại sảnh chính, chính là chỗ bình thường ông ta nghị sự.

Ở trước mặt chủ bảo, chính là một võ trường luyện binh khổng lồ, có chừng mấy chục ngàn mét vuông, có thể cho hơn một vạn đại quân dàn ra.

Cừu Thiên Nguy như thường lệ thích ở trên ban công chủ bảo thật cao, quan sát quân đội của ông ta ở phía dưới diễn võ.

Lúc này, một vạn quân Ngô xông vào diễn võ trường trước cái chủ bảo..

Cái diễn võ trường này mặc dù lớn vô cùng, thế nhưng tràn vào tới một vạn đại quân thì có vẻ hơi chật.

- Tập kết, xếp thành hàng, xếp thành hàng!

Ngô Luyện hét lớn!

Tức khắc, một vạn quân Ngô ở trong pháo đài diễn võ trường xếp thành hàng, bao vây chủ bảo trước mặt chật như nêm cối.

Kim Mộc Lan dẫn đầu hai ba nghìn tàn quân, chen lấn ở bên trong đại sảnh.

Đại tướng quân Ngô Luyện nói:

- Tiểu thư Kim Mộc Lan, ngươi đã bị chúng ta bao vây! Ngươi ở bên trong đã hoàn toàn không thể thủ, huỷ diệt đã trở thành kết cục đã định, không bằng sớm đầu hàng.

Trong đại sảnh chủ bảo truyền đến giọng Kim Mộc Lan:

- Thành còn người còn, thành mất người mất!

Đại tướng quân Ngô Luyện cười nhạt một phen.

Hiện tại gã cùng tàn quân của Kim Mộc Lan, chỉ cách một bức tường, một cánh cửa mà thôi.

Đây cũng không phải là tường thành, cũng không phải cửa thành.

Công phá dễ dàng.

Bây giờ Kim Mộc Lan lại vẫn còn lớn họng sao.

Các ngươi muốn chết à?

Vậy sẽ thành toàn cho các ngươi!

Đại tướng Ngô Luyện quát:

- Đại quân chuẩn bị, chuẩn bị đánh vào trong đại sảnh chủ bảo, chém giết sạch sẽ!

- Giết!

- Giết!

- Giết!

Một vạn đại quân, sát khí tận trời, phấn chấn không ngớt.

Kiến công lập nghiệp đang ở trước mắt, để cho bọn họ làm sao không hưng phấn cho được.

Tòa thành thị này sẽ nhanh chóng quy về nước Ngô.

Hơn nữa chủ soái Ngô Mục đã đáp ứng, chỉ cần bắt thành Nộ Triều, tất cả vàng trong pháo đài của họ Kim đều thuộc về bọn họ.

Nếu gia tộc họ Kim dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, vậy chém giết sạch sẽ, chém giết sạch sẽ.

- Chậm đã!

Kim Sĩ Anh nói:

- Ta đi vào chiêu hàng, mỗi mình ta đi vào!

Ngô Luyện kinh ngạc nói:

- Kim Sĩ Anh, nếu như ngươi đi vào, có thể sẽ bị bằm thây vạn đoạn.

Kim Sĩ Anh nói:

- Vậy ta cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn số binh mã cuối cùng của họ Kim toàn bộ bị giết, ta đi vào chiêu hàng.

Ngô Luyện thầm cười nhạt.

Kim Sĩ Anh, ngươi rõ ràng là kỹ nam còn muốn lập đền thờ.

Rõ ràng đã phản bội, vẫn còn một bộ trung thành chủ cũ, không đành lòng chủ cũ chết hết.

Nhưng mà, như thế phù hợp phán đoán đại soái Ngô Mục với Kim Sĩ Anh.

Vừa muốn vinh hoa phú quý, còn muốn bảo vệ cho ranh giới phẩm đức cuối cùng, không quả quyết, thật sự là buồn cười đến cực điểm.

Thế nhưng, Ngô Luyện ước gì Kim Sĩ Anh đi chịu chết.

Bởi vì Kim Sĩ Anh một khi đầu phục Ngô Mục, sẽ uy hiếp địa vị Ngô Luyện.

- Nếu nghĩ xong, vậy ngươi phải đi đi. - Ngô Luyện nói:

- Nhỡ ra chết ở bên trong, cũng chớ có trách ta!

Kim Sĩ Anh giơ lên cao hai tay nói:

- Mộc Lan tiểu thư, là ta Kim Sĩ Anh, ta sẽ vào đây đàm phán.

- Tiểu thư Mộc Lan à, trận chiến này chúng ta chẳng còn hy vọng gì, đầu hàng đi!

- Hãy bảo lưu một nguyên khí cuối cùng của gia tộc họ Kim, ngài mang theo nhánh quân đội này trở về đất phong.

Nghe đến mấy lời này, đại tướng Ngô Luyện cười nhạt trong lòng.

Mớ à?

Kim Mộc Lan sẽ bị bắt, đồng thời phế bỏ võ công gân mạch, tiếp đó đưa cho Việt quốc Thái tử Ninh Dực.

Nhánh quân đội cuối cùng của gia tộc họ Kim cuối cùng này hoặc là bị bắt tù binh, hoặc là giết sạch, tuyệt đối không có khả năng trả về.

Kim Mộc Lan ở bên trong nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Kim Sĩ Anh, thứ đồ phản bội như ngươi cũng nghĩ xong rồi sao, nếu như ngươi đến đây có thể cũng sẽ bị bằm thây vạn đoạn.

Kim Sĩ Anh nói:

- Ta chỉ có một mình, muốn chém muốn giết muốn làm gì cũng được, những mỗi câu của ta đều là lời phát ra từ tận đáy lòng, gia tộc họ Kim chúng ta đã không có cơ hội chút nào, đầu hàng đi!

Kim Sĩ Anh đi tới bậc thang vào đại sảnh chủ bảo, mở ra một cửa nhỏ, Kim Sĩ Anh giơ lên cao hai tay đi vào.

Bên trong truyền đến giọng Kim Mộc Lan.

- Bắt!

Mới vừa tiến vào Kim Sĩ Anh lập tức bị bắt.

- Rầm!

Tiếp đó, cửa phòng lại một lần nữa đóng kín.

- Ha ha ha... - Đại tướng quân Ngô Luyện nói:

- Kim Mộc Lan rõ ràng buồn cười, chết đã đến nơi vẫn không biết. Muốn bằng vào cánh cửa mỏng manh ngăn trở một vạn đại quân của ta, rõ ràng nằm mơ!

- Kim Mộc Lan, ta đếm ngược năm con số!

- Nếu như ngươi không mở cửa đầu hàng, ta liền vọt vào giết sạch bọn ngươi đấy.

- Năm! Bốn! Ba! Hai! Một!

Đếm ngược kết thúc!

Đại tướng Ngô Luyện quát:

- Toàn quân xuất kích!

Mà vào lúc này.

- Ầm ầm ầm rầm...

Trên đỉnh đầu, bỗng nhiên có người đập xuống vô số thứ.

- Ầm ầm ầm!

Ngay sau đó, toàn bộ cửa, toàn bộ cổng xung quanh diễn võ trường và đình viện đóng chặt hết.

Đại tướng quân Ngô Luyện kinh hãi!

Ngẩng đầu nhìn lên.

Phát hiện đại bộ phận trên bầu trời diễn võ trường đều được ván gỗ phong bế.

Cái này bị điên thật sao?

Cái diễn võ trường ngoài trời này nửa phong bế làm cái gì?

Hơn nữa gia tộc họ Kim đi vào đây làm gì?

Vẩy độc dược à?

Thế giới này chưa có nhiều độc dược như vậy?

Nào có độc dược lập tức hạ độc một vạn người?

- Hình như là bột mì, bột mì đó…

Một tên quân Ngô liếm môi một cái nói.

Ngô Luyện đưa tay quẹt một phát, nắm trong bàn tay ngửi, quả nhiên là bột mì.

Hơn nữa còn là loại mới vừa được làm khổ, lúa mì không phải để chưng cất rượu hay để nấu cơm à (*)? Sao còn đi mài thành bột vậy?

(*) Cơm lúa mì là đặc sản của tỉnh Thiểm Tây.

Ha ha ha!

Gia tộc họ Kim điên rồi sao?

Lại rải bột mì khắp bầu trời?

Đây là lo lắng chúng ta không cơm ăn, còn là muốn dùng thủ thuật che mắt, dùng sức người chế tạo sương trắng, để chúng ta không nhìn thấy hả?

Đám bột mì vẩy khắp trời, dù cho trở ngại chúng ta tầm mắt, cũng không cách nào ngăn trở chúng ta công phá đại sảnh trước mắt, không cách nào ngăn cản chúng ta chém giết sạch sẽ tàn quân gia tộc họ Kim.

- Ầm ầm ầm rầm...

Mấy trăm máy bắn đá cỡ nhỏ của gia tộc họ Kim điên cuồng mà ném mạnh.

Mấy trăm võ sĩ, điên cuồng mà ném mạnh.

Trong phút chốc, toàn bộ diễn võ trường nửa kín nửa hở đầy bột mì bay tứ tán.

Đám bột mì mấy nghìn túi, mấy chục vạn cân, điên cuồng tung toé ở bên trong khu vực này.

Toàn bộ bên trong diễn võ trường.

Cũng là cũng là một mảnh trắng xóa.

- Xì, xì, xì!

- Đừng ăn, đừng ăn, xung phong, công phá đại sảnh, chém giết sạch tàn quân họ Kim!

Theo một tiếng ra lệnh.

Một vạn quân Ngô, điên cuồng mà xung phong.

Nhưng mà, gia tộc họ Kim lúc này đình chỉ ném bột mì.

Chỉ nghe được tiếng bước chân chi chít nhanh chóng rời khỏi.

Tiếp đó...

- Vù vù vù vù...

Hơn mười loại hỏa tiễn, chợt phóng tới!

Đại tướng quân Ngô Luyện ngạc nói:

- Bắn tên làm cái gì?

Hơn mười loại hỏa tiễn, mới vừa tiến vào trong đám bụi bột mì.

Tiếp đó...

Ngọn lửa chợt đốt tất cả bột mì trong không khí.

- Bùm bùm bùm bùm...

Nổ long trời lở đất!

Trong nháy mắt, bốc lên tận trời ánh lửa!

Trong phút chốc!

Toàn bộ bầu trời đêm, đều bị hoàn toàn rọi sáng.

Cái uy lực nổ tung này, thậm chí vượt qua thuốc nổ đen của Thẩm Lãng.

Bên trong không gian mấy chục ngàn thước vuông, trong nháy mắt bị ngọn lửa thôn phệ!

Nổ vang trời!

- Rầm rầm rầm rầm...

Ngay sau đó, lại phát sinh những vụ nổ nhỏ liên tiếp.

Hết đám lửa này đến đám lửa khác, chợt xung phong lên thiên không.

Trong phút chốc!

Vô số quân Ngô, một số ít chợt bị bùng nổ bay lên trời, đại bộ phận chẳng khác gì lúa mì bị bão thổi nằm ngã rạp trên đất!

- Ầm ầm ầm...

Những cánh cửa chung quanh, không chịu nổi áp lực lớn vụ nổ như vậy, trực tiếp bay ra ngoài!

Trên địa cầu đã từng phát sinh qua nhiều lần nổ bột mì, bất kể là quốc gia chúng ta hay là ngoại quốc, nhiều đếm không xuể.

(*) Tiêu biểu là vụ nổ kho lương thực ở thành phố Westwego (Mỹ) năm 1977. Nguyên do là bột mì cũng hơi giống loại thuốc nổ đen. Thành phần chủ yếu của bột mì là tinh bột, protein, chất béo, muối vô cơ. Tinh bột do ba nguyên tố carbon, hydro, ôxy tạo thành. Trong đó carbon và hydro có thể cháy được. Tốc độ của các phản ứng hoá học liên quan đến kích thước của các hạt vật chất tham gia phản ứng. Hạt vật chất càng nhỏ thì tổng diện tích bề mặt của chúng càng lớn và phản ứng hoá học càng mạnh.

Trong đó vài lần sự cố cháy nổ cực lớn, trực tiếp làm bùng nổ những kho lương thực khổng lồ cả trăm ngàn mét vuông, diện tích so với cái diễn võ trường trong sách này còn lớn hơn gấp mười lần.

Nhưng mà nhà máy bột mì nổ có một đặc điểm.

Ngọn lửa kinh người, phạm vi kinh người.

Thế nhưng tỉ lệ chết không cao, hơn nữa không cách nào giống như bom thật sự biến cả kiến trúc thành bình địa.

Cho nên vụ nổ bột mì tung tóe trong pháo đài này cũng không ngoại lệ.

Trong mấy chục ngàn mét vuông, thậm chí trong phạm vi xung quanh, đều phát sinh vụ nổ mãnh liệt, lửa bốc cao tận trời

Thế nhưng, lại chẳng có tổn hại gì lớn với tường thành.

Cuối cùng đây chỉ là không gian nửa hở, năng lượng vụ nổ có thể từ từ được tản ra không trung.

Hơn nữa tường pháo đài này thực sự quá dầy, quá vững chắc, dựa vào nổ bộ mì, còn không cách nào hình thành trí mạng tổn thương.

......

- A... A...

Bên trong diễn võ trường pháo đài chính, hơn một vạn đại quân nước Ngô máu tươi nhễ nhại, nằm trên mặt đất, kêu rên.

Màn này vô cùng thê thảm.

Khắp nơi đều có máu tươi, khắp nơi đều có bị mùi thịt nướng.

Tầm bùng nổ chết cũng không có nhiều người, chính là hơn một trăm người mà thôi.

Nhưng phần lớn người bị bỏng nghiêm trọng.

Còn có bởi vì nổ, đưa tới não chấn động, thủng màng nhĩ mới là trí mạng nhất.

Bọn họ chẳng nghe được gì nữa, toàn thân bị thiêu đốt, đau khổ không thể tả.

Trên mặt đất ra sức quằn quại, kêu thảm thiết.

Đại tướng quân Ngô Luyện, bò dậy từ dưới đất một cách đau đớn.

Quá thảm!

Màn này quá thảm thiết.

Lại nhìn đại sảnh pháo đài chính, mấy cánh cửa đều bị bùng nổ bay ra ngoài.

Nhưng mà trong toàn bộ đại sảnh, một bóng người cũng không có.

Vô cùng hiển nhiên, bên trong cái đại sảnh này có một một chỗ phòng ngự khổng lồ dưới đất, lúc phát sinh vụ nổ,, Kim Mộc Lan suất lĩnh tàn quân toàn bộ vào xuống dưới đất, cho nên nổ tung sẽ không đối với bọn họ có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Âm mưu!

Hết thảy đều là âm mưu.

Kim Sĩ Anh phản bội là giả.

Hoàn toàn là vì dẫn chủ lực nước Ngô vào trong pháo đài, tiếp đó một lưới bắt hết.

Đại tướng Ngô Luyện hét lớn:

- Các huynh đệ, đứng dậy, đứng dậy quyết một trận tử chiến!

Thế nhưng, bọn họ đã không đứng lên nổi.

Trên người bị bỏng lửa, vẫn có thể chống đỡ.

Nhưng là bởi vì nổ tung sinh ra chấn động não, chức năng tiền đình hỗn loạn, căn bản là không cách nào đứng lên.

Dù cho nằm trên mặt đất, đầu cũng choáng váng, gần như muốn nôn lên nôn xuống.

- A... A... A...

Hơn vạn người kêu thảm thiết quằn quại.

Màn này, giống như bầy cá mắc cạn vậy, thực sự quá thảm.

Mà lúc này!

Kim Mộc Lan dẫn đầu hơn hai ngàn võ sĩ gia tộc họ Kim, chợt bên trong công sự phòng ngự công sự đi ra.

Chạy ra khỏi đại sảnh, ra tới diễn võ trường bên ngoài.

Giơ tay chém xuống, giơ tay chém xuống, giơ tay chém xuống!

Gần như không có bất kỳ sức phản kháng!

Những quân Ngô nằm trên mặt đất, dễ dàng bị giết chết!

Tầm giết chết ba nghìn người!

- Dừng!

Kim Mộc Lan giơ tay lên nói:

- Bọn họ đã mất đi sức chiến đấu, tước vũ khí, buộc chặt, giam giữ bọn họ!

Kim Sĩ Anh muốn nói lại thôi, nhưng chung quy không nói gì.

Nguyên bản hẳn là chém giết sạch sẽ, nhưng tiểu thư nói không giết, vậy không giết!

Một lát sau!

Đội quân nước Ngô còn sót lại mấy nghìn tê, toàn bộ bị tước vũ khí giam cầm.

...

Trước khi vụ nổ xuất hiện!

Quân Ngô chủ soái Ngô Mục nghe được tiếng chém giết trong pháo đài càng ngày càng nhỏ.

Gã biết, chiến đấu lập tức sẽ phải kết thúc.

Mà lúc này, trời đã tờ mờ sáng.

Tất cả chuyện này cuối cùng kết thúc.

Kế tiếp, gã chỉ cần cùng đợi tin tức tốt của Ngô Luyện là được.

Tiếp đó, gã lại bày ra bàn cờ cùng Ngô U chơi.

Cuộc chiến thành Nộ Triều tám ngày tám đêm, cuối cùng muốn kết thúc.

- Hôn lễ của muội và Kim Sĩ Anh muốn được tổ chức ở thành Nộ Triều hay là ở nước Ngô vậy - Ngô Mục cười nói.

Ngô U vừa hạ cờ vừa đáp lời:

- Vẫn nên làm ở thành Nộ Triều đi, ở đây càng giống nhà của hắn.

Ngô Mục nói:

- Ta bây giờ có chút háo hức muốn gặp Kim Mộc Lan, không biết cô gái khi lưu lạc thành tù binh trong tay ta sẽ nói gì? Còn có tay Thẩm Lãng kia, tự cho là diệu kế an thiên hạ, kết quả vợ lại lạc vào trong tay của ta, thật đúng là buồn cười quá đi mà!

Lúc đắc ý nhất, dễ phiêu nhất.

Bình thường Ngô Mục là tuyệt đối chẳng hề nói ra những lời như vậy.

Thế nhưng bây giờ, lập tức muốn đại công cáo thành, lập tức sẽ phải thành lập công lao bất hủ, gã cũng không nhịn được!

Đúng mà ngay tại lúc này!

- Rầm rầm ầm...

Trước mắt bên trong pháo đài, bỗng nhiên phát sinh một vụ nổ mãnh liệt.

Toàn bộ mặt đất đều đang run rẩy.

Ngô Mục nhìn vào quân cờ trước mắt, sự chấn động làm chúng nó cũng như nhảy lên!

Tiếp đó lại ngọn lửa chợt từ trung tâm tòa thành vọt lên trời, trong phút chốc toàn bộ bầu trời đều bị chiếu sáng.

Ngô Mục chợt nhảy lên!

Hết hồn nói:

- Đã xảy ra chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?

- Nhanh, tiến vào tòa thành, tiến vào tòa thành!

Mệnh lệnh mới vừa truyền xuống xong xuôi, Ngô Mục lại thay đổi mệnh lệnh:

- Không, không thể vào tòa thành, toàn quân đợi mệnh, chuẩn bị tác chiến, chuẩn bị tác chiến!

Lúc này số quân đội gã dùng tới bao vây pháo đài chính của thành Nộ Triều ước chừng hơn một vạn người.

Tức khắc, hơn một vạn quân đội đều hoàn toàn tỉnh dậy từ trong giấc ngủ say, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu!

- Rầm rầm ầm...

Trong lâu đài, lại truyền tới từng đợt nổ.

Lại bốc lên một đám lửa.

Ngô Mục mặt mày tái nhợt, toàn thân run rẩy, rét run cả người.

Một ý niệm đáng sợ trong đầu dâng lên.

Trúng kế, trúng kế!

Kim Sĩ Anh làm phản là giả, mục đích là vì một lưới muốn bắt hết chủ lực quân Ngô dẫn vào trong pháo đài.

Thế nhưng...

Vụ nổ này là do cái gì đưa tới vậy?

Thứ gì hả?

Gia tộc họ Kim có vũ khí như vậy? Vì sao lúc trước đại chiến không dùng đến hả?

Gã đương nhiên không biết, nổ bột mì cần ở trong điều kiện đặc biệt, không thể nói toàn bộ phong bế, chí ít đại bộ phận phong bế.

Mà lúc này Ngô U sắc mặt tái nhợt.

- Hắn, hắn lừa ta, lừa ta...

Tiếp đó, trước mắt tối sầm.

Cô gái này bất tỉnh ngã xuống đất.

...

Thẩm Lãng dẫn đầu một vạn kỵ binh, điên cuồng truy kích!

Một ngày sau, hắn lấy được tin tức!

Tô Nan dẫn toàn tộc thoát khỏi Việt quốc từ ba ngày trước.

Tầm so với Thẩm Lãng sớm bốn mươi tám canh giờ, hơn nữa toàn bộ cũng là kỵ binh.

Hắn đã chạy đuổi theo bốn mươi tám canh giờ.

Thẩm Lãng đầu váng mắt hoa.

Bốn mươi tám tiếng đồng hồ, tối thiểu đã chạy ra bốn trăm dặm.

Đã không đuổi kịp, tuyệt đối không đuổi kịp.

Ba bốn ngày sau đó, cả tộc của Tô Nan sẽ tiến vào Tây Vực.

Cho đến lúc này, giống như giao long vào biển, cũng không bắt được nữa, cũng không diệt được ông ta nữa.

Thẩm Lãng nghiến răng nghiến lợi.

Đều tự trách mình lơ là, đều tự trách mình quá tham lam, muốn để Trịnh Đà cùng Tô Nan tự giết lẫn nhau.

Lúc này mới để Tô Nan sớm đào tẩu bốn mươi tám tiếng đồng hồ.

Lẽ nào mặc cho do Tô Nan bỏ trốn mất dạng, mấy năm sau sẽ ngóc đầu trở lại à?

Không, không, tuyệt đối không được!

Tuyệt đối phải chém sạch toàn tộc của Tô Nan.

Suy nghĩ thật kỹ, phải làm gì?

Phải làm sao?

Thẩm Lãng nhắm mắt lại, bộ óc tiến vào hoàn toàn bình tĩnh.

- Không, còn có cơ hội! Còn có cơ hội!

Tiếp tục, Thẩm Lãng lớn tiếng nói:

- Toàn bộ đại quân truy đuổi phía nam, không nên truy đuổi ở phía tây!

Nghe những lời này, Vũ Liệt không khỏi kinh ngạc:

- Thẩm công tử, Tô Nan đang bỏ chạy về phía tây, chúng ta truy đuổi phía nam chỉ có thể càng có khoảng cách xa hơn thôi.

Thẩm Lãng nói:

- Nếu cứ cố đuổi thẳng về phía tây ngược lại đuổi không kịp. Chúng ta truy đuổi phía nam, tiếp đó đi vòng qua phía trước chặn ông ta lại.

Vũ Liệt nói:

- Cái này càng không thể, chúng ta trực tiếp đuổi còn chẳng kịp, lượn quanh một vòng lớn càng không đuổi kịp.

Thẩm Lãng nói:

- Không, nếu chúng ta bám dí ngay từ đầu, Tô Nan sẽ từ đầu đến cuối ở vào trạng thái căng thẳng, sẽ ra sức bỏ chạy. Nhưng nếu như chúng ta truy đuổi phía nam, ông ta điều động trinh sát phát hiện không ai đuổi theo, ngược lại sẽ trầm tĩnh. Một khi trầm tĩnh lại, ông ta sẽ sinh lòng tham lam. Khi đi ngang qua cung vua Khương, nơi đó có số vàng khổng lồ, là qua nhiều thế hệ vua Khương cướp bóc tới, tiếp đó xây trên vương cung, Tô Nan đi Tây Vực cần một khoản tiền lớn, đây là lúc ông ta thiếu vàng nhất. Mà cung vua Khương lúc này gần như không người thủ hộ, ông ta chiếm lấy đám vàng này dễ dàng, ông ta tuyệt đối luyến tiếc bỏ đi cục thịt béo này.

- Nếu chúng ta theo đuổi miết, ông ta sẽ buông tha đám vàng này, trực tiếp trốn vào Tây Vực, chúng ta đây sẽ không cách nào đuổi kịp.

- Nếu chúng ta không đuổi ở phía sau mà lượn xuống phía nam, đến phía trước đi chặn ông ta, ông ta sẽ cho rằng không ai đuổi, ngược lại yên tâm đi cung vua Khương cướp vàng.

- Người này ở ngay lúc nguy cấp nhất sẽ đặc biệt lợi hại quyết đoán. Thế nhưng một khi cục diện thả lỏng, lòng tham lam của ông ta sẽ nhịn không được.

Não Thẩm Lãng lúc này ở vào trạng thái tuyệt đối cơ trí.

- Lập tức chia hai nghìn, giả vờ muốn đi tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn.

- Mặt khác tám ngàn kỵ binh, tiếp tục bóng đêm tiến vào Khương quốc, im hơi lặng tiếng lượn quanh đến phía nam đi, cần phải đừng cho trinh sát Tô Nan phát hiện.

- Nếu như ta đoán không sai, bốn ngày sau chúng ta là có thể ở cung vua Khương cùng Tô Nan đại chiến!

- Đồng thời đối với toàn tộc của Tô Nan, chém giết sạch sẽ!

Đây chính là trận đỉnh cao quyết đấu cuối cùng giữa Thẩm Lãng và Tô Nan!

Một phen giải quyết tất cả!