Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 300: Thẩm Lãng cùng công chúa Ninh Hàn! Thiên tài cuồng hoan!




Đối với công chúa Ninh Hàn, Thẩm Lãng thật sự có thể nói như là như sấm bên tai.

Từ trong miệng đám người Cừu Yêu Nhi, Thần nữ Tuyết Ẩn, Kiếm vương Lý Thiên Thu nghe được tên này.

Đệ tử chính Các chủ Tả Từ.

Đệ nhất mỹ nhân nước Việt mười năm trước.

Không lạm bàn những điều khác, chỉ bằng việc mượn một thứ trong đó, liền cũng đủ để cho người ta chấn động.

Nàng và Cừu Yêu Nhi xấp xỉ là người cùng một đẳng cấp.

Bất kể là võ công, hay là cái khác.

Khi hắn đào sâu vào chân tướng của thế giới này, hắn càng biết thêm về phân lượng của Các chủ Tả Từ, cũng biết phân lượng công chúa Ninh Hàn.

Vụ án họ Trác hủy diệt, hoàn toàn là tuyệt mật.

Thế nhưng Trương Ngọc Âm không e dè chút nào, trực tiếp nói cho Thẩm Lãng.

Giống như sự việc họ Trác huỷ diệt đối với Thiên Nhai Hải Các mà nói, hoàn toàn là một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Trên thực tế cũng quả thực như vậy.

Thứ hào môn cỡ nhà họ Trác, Thiên Nhai Hải Các thổi một hơi liền diệt.

Các nhóm thế lực Thiên Nhai Hải Các, Huyền Không Tự, núi Phù Đồ, Bạch Ngọc Kinh, Tru Thiên Lâu v.v… dựa vào cái gì mà lợi hại đến vậy?

Đương nhiên họ biểu hiện vô cùng siêu thoát, trên cơ bản không can thiệp thế giới thế tục, nhìn qua giống như vô hại cả người lẫn vật.

Nhưng họ lại ở đỉnh kim tự tháp quyền lực của thế giới này.

Tại sao? Dựa vào cái gì?

Bởi vì bọn họ quanh năm suốt tháng khai thác thượng cổ di tích khắp thế giới, bọn họ nắm giữ cơ mặt tối cao thế giới thượng cổ và sức mạnh cường đại.

Mà công chúa Ninh Hàn, chính là đại biểu cho thế lực siêu thoát của thế giới này.

...

Chẳng bao lâu, Thẩm Lãng gặp được công chúa Ninh Hàn này.

Hình dung như thế nào?

Vẫn là... Có chút không cứng nổi.

Đương nhiên cái đó và trưởng công chúa Ninh Khiết “không cứng nổi” hoàn toàn khác nhau.

Thẩm Lãng là một người vô cùng ngạo mạn, thậm chí là tự phụ.

Dứt bỏ tình cảm ra, hắn cảm giác mỹ nhân khắp thiên hạ đều có thể ứ ừ.

Cừu Yêu Nhi có lợi hại hay không?

Cứ việc nàng chướng mắt Thẩm Lãng trăm ngàn đủ thứ, nhưng hai người vẫn đè nhau ngủ được.

Thần nữ Tuyết Ẩn có trâu bò lợi hại hay không, đoạn thời gian đó chỉ cần Thẩm Lãng sẵn lòng, cũng có thể ngủ với nàng luôn.

Kỳ thực Thẩm Lãng ở trong lòng có câu.

Thiên hạ không có một cô gái nào ông đây không ngủ được.

Thiên hạ không có một cô gái nào mà ta không xứng ngủ.

Nhưng thấy quỷ, Ninh Hàn trước mặt lại cho hắn cảm giác chột dạ.

Lại mơ hồ có một loại cảm giác dù ta cố thế nào đều chẳng đè cô gái này ngủ nổi.

Cái này rất muốn mạng.

Còn tướng mạo, vóc dáng của nàng!

Thẩm Lãng không muốn nói, cũng không muốn đụng.

Dù sao mười năm trước nàng chính là đệ nhất mỹ nhân nước Việt, bây giờ mười năm trôi qua, cô gái này hai mươi bảy tuổi.

Nàng trở nên xinh đẹp hơn, càng thêm tràn đầy khí chất đặc biệt.

Có thể nói nàng đang vào độ tuổi quyến rũ nhất của phụ nữ.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Thẩm Lãng hướng mắt sang chỗ khác.

- Ta yêu nương tử, ta yêu cục cưng Mộc Lan.

- Ta không thể đứng núi này trông núi nọ, ta không thể tinh thần vượt quá giới hạn.

Cô gái này so với Thần nữ Tuyết Ẩn còn đẹp hơn.

Nàng có thể là thuộc về loại đàn bà mặc kệ đứng ở chỗ nào biến kẻ khác thành vịt con xấu xí.

Có thể không có cô gái nào muốn cùng nàng đứng chung một chỗ.

Thẩm Lãng thậm chí hoài nghi, cô gái này là quốc quân Ninh Nguyên Hiến sanh ra à?

Then chốt còn chưa phải là tướng mạo, cũng không phải vóc người.

Mà là một loại khí tràng.

Tu luyện lâu dài, trường kỳ ở vào đỉnh kim tự tháp, trường kỳ nung đúc ở thế giới thượng cổ văn minh mà tạo ra khí tràng này.

Nhất là thứ cuối cùng, đối với khí tràng của một người tăng lên rất nhiều.

Hiện nay, văn minh thế giới này hoàn toàn chỉ phát triển như một cái vảy móng của thế giới thượng cổ mà thôi.

Thế giới thượng cổ thần bí mà lại cường đại.

Những người lâu dài nghiên cứu thế giới thượng cổ người, dĩ nhiên là nắm giữ bí mật cường đại, sức mạnh văn minh cao cấp hơn.

Sau thời gian dài thấm vào, tự nhiên khí tràng cả người liền hoàn toàn thay đổi một cách không tự chủ.

Có thể so sánh bằng ví dụ này, dù không thỏa đáng cho lắm.

Vào thế kỷ mười chín, cuối thời kỳ vương triều Mãn Thanh, khi đó văn minh của quốc gia chúng ta vẫn ở trạng thái rất lạc hậu dốt nát.

Lúc ấy, có một chút nhân sĩ trí thức muốn mở mắt nhìn thấy thế giới, rời khỏi nhà Thanh mà đi phương tây du học.

Những người này ở phương tây học tập làm việc sinh sống mười mấy năm, tiếp đó trở về nước.

Khi đó nhà Thanh đã diệt vong, Trung Quốc bước vào thời kỳ quân phiệt Bắc Dương thống trị, vẫn lạc hậu dốt nát như cũ.

Lúc này, diện mạo tinh thần của đám nhân sĩ tiên tiến này hoàn toàn khác, mơ hồ có một loại cảm giác áp đảo mọi người.

Đây là khí chất văn minh tiên tiến mang lại.

Đương nhiên suốt mấy thập niên qua, diện mạo quốc gia chúng ta

xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nhất là tiến vào thế kỷ mới, trừ phi những người từ nước ngoài du học trở về có vị trí cao trên trường quốc tế bằng không chẳng còn ưu việt gì nữa, tinh thần diện mạo của người dân trong nước đã trở nên rực rỡ rất nhiều rồi.

Trở lại chuyện chính.

Thẩm Lãng chỉ nhìn thoáng qua là biết.

Ninh Hàn nắm giữ rất nhiều bí mật, thứ bí mật áp đảo thế giới này.

Hắn nhanh chóng dùng thị lực X quang kiểm tra huyết mạch của nàng.

Tiếp đó Thẩm Lãng giật mình.

Huyết mạch của nàng lại đặc biệt gần với Đại Ngốc?

Ơ... Điều này sao mà được kia chứ?

Võ đạo huyết mạch của quốc quân không có lợi hại thế này, ngay cả vương hậu vợ cả của ông cũng không có huyết mạch mạnh như thế.

Dựa vào cái gì Ninh Hàn có huyết mạch cao như vậy?

Huyết mạch của nàng gần với Đại Ngốc, nhưng đã luyện võ hai mươi năm, hơn nữa còn là theo Các chủ Tả Từ.

Cho nên bây giờ võ công cua 3 nàng cao bao nhiêu?

Có thể đã không cách nào tưởng tượng, thế nhưng cái gọi là danh hiệu tông sư, nàng chắc hẳn chẳng mấy quan tâm.

- Phụ vương.

- Tiểu Hàn.

Vừa rồi quốc quân biểu hiện kích động như vậy, nhưng lúc thấy đến công chúa Ninh Hàn, giống như có chút xa lạ.

Có thể vì con gái biến hóa quá lớn, đã cùng bé gái trong trí nhớ của ông hoàn toàn khác nhau.

Sau khi cha con hai người chào hỏi đã rơi vào tình trạng yên lặng ngắn ngủi.

- Thẩm Lãng à? - Ninh Hàn trông về phía Thẩm Lãng, điều này làm cho hắn có chút ngạc nhiên.

- Là thần. - Thẩm Lãng nói.

Công chúa Ninh Hàn nói:

- Một hồi ta sẽ đi thăm hỏi ngươi.

Trực tiếp như vậy à?

Thẩm Lãng gật đầu, tiếp đó hướng quốc quân khom người nói:

- Thần xin cáo lui!

...

Ninh Nguyên Hiến cùng Ninh Hàn dạo bước trên một hòn non bộ ở vương cung.

- Tiểu Hàn, vi phụ có lỗi với con.

Ước chừng một lúc lâu, quốc quân Ninh Nguyên Hiến mới tìm được cảm giác là cha ruột.

Ninh Nguyên Hiến khàn nói:

- Sau khi Khương Ly bệ hạ huỷ diệt, ta không có thể đối kháng áp lực đế quốc Đại Viêm, không chỉ hại mẫu thân của con hơn nữa để cho con còn tuổi nhỏ đã vội vã rời khỏi bên cạnh phụ thân.

Sau khi Khương Ly huỷ diệt, tình cảnh Ninh Nguyên Hiến rất nguy hiểm.

Lúc đó tình cảnh Ninh Hàn nguy hiểm hơn, ngay lúc đó nàng cũng chỉ có sáu bảy tuổi mà thôi, nhưng thân phận của nàng là con dâu dự định của Khương Ly bệ hạ.

Nếu như liên luỵ thì ngay lúc đó Ninh Hàn đã bị chém đầu.

Là Các chủ Tả Từ bảo vệ Ninh Hàn, đồng thời đem thu nàng làm đệ tử chính, bởi vì huyết mạch của nàng cường đại cực kỳ hiếm có.

Trên thực tế Ninh Nguyên Hiến bây giờ đều không nghĩ ra, võ đạo huyết mạch của mình và vợ cả chẳng qua là thượng phẩm, vì sao lại sinh ra ra đứa con gái có huyết mạch nghịch thiên như Ninh Hàn.

Ngày đó Khương Ly bệ hạ nhìn thấy Ninh Hàn liền thích vô cùng, nói cô bé này xứng với đứa con còn chưa ra đời của ta.

Ông ấy nói không chỉ là tướng mạo và khí chất, đương nhiên còn có huyết mạch.

Ninh Nguyên Hiến dừng lại, nhìn con gái nói:

- Tiểu Hàn, mấy năm nay con có khỏe không?

Công chúa Ninh Hàn gật đầu một cái rồi đáp:

- Phụ thân, con sống rất tốt.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Nghe nói con mỗi ngày đều theo Các chủ Tả Từ ở hải ngoại khai thác di tích thượng cổ?

Công chúa Ninh Hàn gật đầu đáp:

- Đúng.

Ninh Nguyên Hiến cười nói:

- Có thu hoạch gì lớn không?

Ninh Hàn đáp:

- Nếu như dùng mười năm làm khoảng cách thời gian, thu hoạch đương nhiên là lớn. Nhưng nếu như dùng ngày, tháng làm khoảng cách thời gian thì thu hoạch đủ làm cho người ta tuyệt vọng, thường xuyên tận lực khai thác mà không có chút thu hoạch gì.

Ninh Nguyên Hiến nghĩ một hồi rồi nói:

- Tiểu Hàn, còn năm nay đã hai mươi bảy tuổi. Nếu như không phải phát sinh kịch biến, bây giờ con của con đều đã được mấy tuổi, con đã là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ rồi.

Ninh Hàn cười nói:

- Phụ thân à, dù cho Khương Ly bệ hạ thắng đến cuối cùng, thống nhất toàn bộ thế giới phương đông. Lấy tu vi của ngài ấy, sống lâu trăm tuổi cũng không có vấn đề, có khi con bây giờ vẫn là Thái tử phi.

Trải qua vài câu trò chuyện ngắn ngủi, cảm giác cha con của hai người đã trở về.

Tuy đứa con gái này trở nên đẹp hơn, càng thêm thần bí, mạnh mẽ hơn, nhưng tính cách vẫn đáng yêu như vậy.

Vừa không làm bộ, cũng không quá cá tính như Ninh Diễm.

Ninh Nguyên Hiến lắc đầu nói:

- Ta hiểu Khương Ly bệ hạ, một khi thống nhất thiên hạ xong xuôi, hắn sẽ không kiên nhẫn làm chức vị này đâu, ngài ấy sẽ đi khám phá toàn bộ thế giới, đi khai thác bí mật văn minh thượng cổ, chắc chắn con của hắn sẽ bị đẩy lên ngai vàng từ sớm.

Ninh Hàn kinh ngạc, tiếp đó gật đầu nói:

- Hóa ra ngược lại, vẫn là phụ thân hiểu Khương bệ hạ.

Tiếp tục, Ninh Hàn lại nói:

- Phụ thân, người vẫn còn nhớ Khương Ly bệ hạ đến như thế sao?

Ninh Nguyên Hiến gật đầu nói:

- Ta và Khương Ly bệ hạ từng tán gẫu rất nhiều, chí hướng của hắn cũng không phải là nhất thống thế giới quân lâm thiên hạ, chí hướng của hắn là giải phóng toàn bộ thế giới, đưa toàn bộ văn minh thế giới lên cấp bậc cao hơn, hắn đối với quốc thổ người khác kỳ thực không có ý muốn thống trị quá lớn.

Nhưng mà cái đề tài này quá nguy hiểm, không thể đi sâu vào.

Ninh Nguyên Hiến nói sang chuyện khác:

- Tiểu Hàn, tuổi con không còn nhỏ nữa, chung thân đại sự có thể từng cân nhắc chưa? Chúc Hồng Tuyết cũng không tệ!

Công chúa Ninh Hàn nói:

- Tiểu Tuyết không tồi, đại khái nó là chàng trai ưu tú nhất thế giới này, nhưng chúng con quá quen thuộc.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Có một việc phụ thân nhất định phải nói cho con biết, mặc dù con vô cùng ghét người này. Thái tử vương quốc Tân Càn Doanh Vô Minh đã tới, chính thức hương ta cầu thân, muốn lấy con làm vợ.

Nghe được tên của Doanh Vô Minh, Ninh Nguyên Hiến cho rằng Ninh Hàn sẽ cau mày tỏ ý chán ghét.

Nhưng nàng lại không có.

- Người này, quá phức tạp, quá nguy hiểm. - Ninh Hàn nói.

Ninh Nguyên Hiến kinh ngạc, có thể làm cho Ninh Hàn nói ra hai chữ phức tạp nguy hiểm?

Doanh Vô Minh này thật đúng là không đơn giản.

Ninh Hàn nói:

- Doanh Vô Minh không chỉ là Thái tử của vương quốc Tân Càn, hơn nửa còn là nửa thiếu chủ của núi Phù Đồ.

Tiếp tục, công chúa Ninh Hàn nói:

- Phụ thân, ngài muốn tiểu Diễm ly dị với thế tử Liêm thân vương sao??

Ninh Nguyên Hiến gật đầu.

Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vừa rồi con nhìn kỹ Thẩm Lãng chưa?

Công chúa Ninh Hàn gật đầu nói:

- Nhìn rồi ạ.

Ninh Nguyên Hiến hỏi:

- Con cảm thấy thế nào?

Ninh Hàn nói:

- Rất có sức hấp dẫn, mỹ nam tử đứng đầu thiên hạ.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Tên khốn kiếp này đã cùng Ninh Diễm có một chân, hắn ngược lại không có lương tâm gì, thế nhưng Ninh Diễm cũng rất thích hắn, tình cảm đã sâu đậm quá mức.

Ninh Hàn nói:

- Vân Mộng Trạch đi thuyết phục Liêm thân vương, lúc đầu đặc biệt thuận lợi, thế nhưng Doanh quý phi ngăn trở!

Ninh Nguyên Hiến kinh ngạc, dĩ nhiên là vì nguyên nhân như vậy?

Thực sự một chút tiếng gió thổi cũng không có truyền tới.

Doanh quý phi, sủng phi của hoàng đế của đế quốc Đại Viêm, con gái của quân vương Doanh Quảng của vương quốc Tân Càn, chị của Doanh Vô Minh.

Ninh Hàn nói:

- Phụ thân cũng muốn Ninh Diễm ly dị à?

Ninh Nguyên Hiến gật đầu.

Công chúa Ninh Hàn gật đầu đáp:

- Vậy được, chuyện này giao cho con!

Nàng nói những lời này tràn đầy tự tin tuyệt đối.

Coi như là Doanh quý phi, cũng ngăn cản không được ý chí của Ninh Hàn.

Ninh Nguyên Hiến nói dịu dàng:

- Tiểu Hàn à, lần này con về có thể ở thêm mấy ngày được không?

Công chúa Ninh Hàn nói:

- Phụ vương, con còn có rất nhiều nhiệm vụ chưa hoàn thành, xử lý xong việc riêng này,con liền lập tức rời khỏi, đi khai thác di tích thượng cổ kế tiếp.

Ninh Nguyên Hiến tiếc nuối, bèn hỏi:

- Vậy Hàn nhi có thể ở được bao lâu?

Công chúa Ninh Hàn ngẫm lại một hồi rồi đáp:

- Có thể hai ngày!

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vội vã như vậy sao?

Công chúa Ninh Hàn nói:

- Cũng không phải sao, phụ thân không biết nhiệm vụ của chúng con nặng bao nhiêu, lần này chúng con khai thác đến một địa cung thời thượng cổ, công trình này đặc biệt vĩ đại. Thế nhưng cho đến bây giờ vẫn không tìm được cửa vào, hơn nữa cũng không thể vận dụng bất kỳ bạo lực, bởi vì như vậy sẽ hủy diệt di tích cổ văn minh quý báu.

Ninh Nguyên Hiến hỏi:

- Thượng cổ địa cung?

Công chúa Ninh Hàn nói:

- Đúng, thầy thậm chí cảm thấy dựa vào Thiên Nhai Hải Các còn mở không được nên đã triệu tập rất nhiều sự giúp đỡ. Nếu như kết quả không có xảy ra bất ngờ gì, đây là lần đầu tiên chúng con tìm được một di tích văn minh cổ được giữ gìn đầy đủ nhất, một khi được khai thác hoàn toàn sẽ có thúc đẩy to lớn với toàn bộ thế giới văn minh.

Ánh mắt Ninh Nguyên Hiến hơi hơi co rụt lại.

Lúc đó đế chủ Khương Ly làm tất cả, không phải là vì thúc đẩy toàn bộ thế giới văn minh à?

Kế tiếp công chúa Ninh Hàn đi bái kiến vương hậu họ Chúc, bái kiến đám người Biện phi.

...

Đề đốc thành Thiên Việt lại một lần nữa đi tới phủ đệ Ngũ vương tử Ninh Chính.

Tuyên bố đến đây lùng bắt khâm phạm Khổ Đầu Hoan.

Ninh Chính nói quý phủ chỉ có Khổ Nhất Trần, không có Khổ Đầu Hoan.

Thiên Việt Đề đốc không có tiến thêm một bước lỗ mãng, mà là tạm thời rút lui.

...

Bên trong phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính.

Thẩm Lãng, Ninh Chính, Khổ Nhất Trần, Lan Phong Tử bốn người đang họp.

- Kế tiếp chúng ta phải làm hai chuyện, chuyện thứ nhất hướng bệ hạ xin một căn cứ, khu vực săn bắn Bắc Uyển cũng rất tốt, bệ hạ không thích săn thú nên nó cứ mãi hoang phế, vừa vặn có thể làm căn cứ.

- Chúng ta không chỉ có thể ở bên kia luyện binh, còn có thể kinh doanh tài phú đầy trời.

- Ngọn phủ Hầu tước ở trong kinh đô, mặc kệ làm chuyện gì bị người khác giám sát, hơn nữa quá nhỏ.

- Bãi săn Bắc Uyển có mấy vạn mẫu, đất cũng đủ lớn, cũng đủ hẻo lánh, đó mới là đại bản doanh tốt nhất cho chúng ta.

Ninh Chính gật đầu nói:

- Được, ta chính thức đòi phụ phương.

Thẩm Lãng nói:

- Vẫn là thần đi mượn là hơn.

Ninh Chính bất đắc dĩ, tuy rằng gã và quốc quân là máu mủ ruột thịt, thế nhưng gã đứng ra quả thực còn không bằng Thẩm Lãng.

Cái bãi săn Bắc Uyển này tuy rằng hoang phế rất nhiều năm, nhưng cuối cùng cũng là khu vực săn bắn của vương tộc, khu đất lớn như vậy, Ninh Chính muốn để quốc quân ban bãi đất lớn này cho gã hoàn toàn là người si nói mộng.

Nhưng Thẩm Lãng sẽ không giống vậy.

Hắn vừa dỗ dành, vừa lừa gạt, vừa mượn, nói không chừng quốc quân liền mơ màng hồ đồ mà chuyển bãi săn Bắc Uyển cho Ninh Chính.

- Chuyện này trong vòng ba ngày sẽ phải giải quyết. - Thẩm Lãng nói:

- Tiếp đó chúng ta sẽ phải công khai chiêu binh, trong thời gian ngắn nhất chiêu mộ đến hai nghìn binh sĩ.

Lan Phong Tử nói:

- Vẫn là như hồi trước, bày sạp chiêu binh à?

Thẩm Lãng nói:

- Đúng.

Khổ Nhất Trần nói:

- Công tử, hai trăm người dưới trướng của ta sắp đi vào kinh đô rồi.

Thẩm Lãng nói:

- Trong hai trăm người kia sẽ có một trăm người lấy tư cách là quân đội chính quy của ngươi. Một trăm người kia sẽ có công dụng khác, ta muốn bồi dưỡng thành tinh anh tình báo.

Khổ Nhất Trần nói:

- Giống như là Hắc Thủy Đài sao?

Thẩm Lãng nói:

- Tổ chức tình báo so với Hắc Thủy Đài còn tân tiến hơn.

Khổ Nhất Trần nói:

- Ta phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện.

Tiếp tục, Khổ Nhất Trần nói:

- Tuy rằng khoa cử lần này chúng ta sáng lập đại kỳ tích, thế nhưng ở trong mắt tất cả mọi người, Ninh Chính điện hạ căn bản cũng không có trở mình, vẫn vô vọng tranh ngôi, cho nên chút võ sĩ có công cao cường, có thể không muốn đầu nhập vào chúng ta, chúng ta rất khó chiêu mộ đượ c võ sĩ tinh nhuệ.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ đã từng cho ta hai ngàn người, một nghìn tên cấm quân tinh nhuệ, một nghìn tên bên quân tinh nhuệ, thế nhưng ta cự tuyệt. Ta phải bắt đầu từ con số không, chiêu mộ người mới.

- Người mới? - Khổ Nhất Trần nói:

- Loại người mới không có căn cơ chút nào sao?

Thẩm Lãng gật đầu.

Lan Phong Tử hỏi:

- Vậy chúng ta chiêu mộ với tiêu chuẩn gì?

Thẩm Lãng nói:

- Huyết mạch.

Lan Phong Tử nói:

- Công tử, ta nhất định phải nói rõ, người có huyết mạch đặc biệt như chúng ta hiếm thấy cực kỳ.

Thẩm Lãng nói:

- Ta biết, các ngươi được xưng là dư nghiệt của Khương Ly, huyết mạch thiên phú mỗi người đều đặc biệt cao. Năm đó các ngươi di tản thoát đi, một nhóm người bị nhà quyền thế quý tộc nhận nuôi, còn có một phần đã chết, mười một người các ngươi là kho báu cuối cùng được khai thác rồi.

Lan Phong Tử hỏi:

- Vậy theo ngài, huyết mạch có ý nghĩa gì?

Thẩm Lãng nói:

- Người của thế giới này, ít nhiều gì đều có huyết mạch võ đạo, hoặc cao hoặc thấp, ngay cả người như Kim Mộc Thông vậy đều có võ đạo huyết mạch.

Bên cạnh Kim Mộc Thông múa bút thành văn mắt điếc tai ngơ.

Dù sao cũng tỷ phu đạp ta đã thành quen.

Mỗi một lần bí mật hội nghị, Thẩm Lãng cũng cho Kim Mộc Thông tham gia dự thính, không cần phát biểu ý kiến, dự thính là được.

Thẩm Lãng nói:

- Nhưng còn có một nhóm người, trên người bọn họ một chút xíu năng khiếu võ đạo cũng không có, huyết mạch lực lượng trống rỗng, chính là hoàn toàn phế vật, rác rưởi.

Nghe những lời này.

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn vế hướng Thẩm Lãng, kể cả Kim Mộc Thông cũng ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Lãng.

Này!

Ánh mắt này của các ngươi là ý gì đây?

Quá phận rồi đó!

Hừ! Ta tuy rằng nhìn qua củi mục cực kỳ, nhưng huyết mạch của ta cùng củi mục khác hoàn toàn khác nhau.

Huyết mạch của ta sâu không thấy đáy, ngay cả đại tông sư Chung Sở Khách đều nhìn không thấu mà.

Được rồi, dù cho ta cũng củi mục như người khác, thì tính sao?

Then chốt ngoại hình ta đẹp trai!

Ta có thể ngủ thẳng với mỹ nhân tuyệt sắc trăm triệu người có một, chút củi mục kia có được phúc phần đó hay không?

Nói đến mỹ nhân tuyệt sắc.

Trong đầu Thẩm Lãng không khỏi hiện ra khuôn mặt Ninh Hàn.

Tiếp đó hắn ra sức lắc đầu, phải vứt khuôn mặt nàng ra khỏi đầu của mình.

Không được, không được, tinh thần ta không thể vượt quá giới hạn, ta không thể có lỗi với nương tử.

Ninh Hàn có gì đặc biệt hơn người?

Không phải là đệ nhất mỹ nhân à?

Không phải là đứng ở thế giới đỉnh kim tự tháp à?

Ta... Ta chẳng thèm ngủ đâu.

Thế nhưng ở sâu trong nội tâm giống như có một thanh âm: Ngươi ngủ không được đâu, ngươi không xứng với người ta.

Ninh Hàn là hồng nhan họa thủy, cút ngay cút ngay.

...

Thẩm Lãng che đậy khuôn mặt của Ninh Hàn trong đầu, tiếp tục bàn luận.

Chính sự quan trọng hơn! Bởi vì đàm luận lúc này mới đến giai đoạn cực kỳ trọng yếu quyết định vận mạng đại sự.

- Đám củi mục này có huyết mạch hoàn toàn trống rỗng, không chỉ có không có lực lượng, thậm chí ngay cả trí lực đều không thế nào cao, ta gọi là huyết mạch trống rỗng, có thể hoặc là huyết mạch số không.

Huyết mạch thế giới này quả thực rất kỳ quái, có chút thời điểm không chỉ có quyết định lực lượng, còn quyết định lực tinh thần cùng trí lực.

Dĩ nhiên, DNA loài người trái đất hiện đại cũng hoàn toàn quyết định một người trí lực.

- Đám huyết mạch số không này đặc biệt vừa yếu vừa ngốc, cho nên ở tầng dưới chót nhất của thế giới, xấp xỉ là loại phế vật không có gì cả!

- Chúng ta phải tìm được hai nghìn củi mục như vậy, để cho bọn họ thành hai nghìn tân binh cho chúng ta.

- Tiếp đó chúng ta phải ở trong thời gian mấy tháng huấn luyện bọn họ thành cường quân hàng đầu, tinh nhuệ vô đùng, sau cùng đạt được sức chiến đấu lấy một địch bốn.

- Nếu như tất cả thuận lợi, hai nghìn tân quân này của chúng ta trong bốn tháng liền phải đối mặt trận chiến đầu tiên, hai ngàn người đối chiến năm nghìn tinh nhuệ nước Sở, một trận chiến này quan hệ đến tôn nghiêm bệ hạ, vinh dự toàn bộ quốc gia nước Việt, chỉ có thể thắng không thể thua!

- Cái trận chiến đầu tiên của tân quân này có thể làm cho chúng ta một bước lên mây!

Nghe những lời này, mấy người ở đây đều ngạc nhiên!

Thẩm công tử à, loại chuyện tạo ra kỳ tích nghịch thiên, thỉnh thoảng làm một lần còn được.

Thế nhưng nếu làm thường xuyên sẽ gây sợ hãi lắm đó.

Quá kích thích, quá rung động, sẽ chịu không nổi.

Đầu tiên, ngài nói người có huyết mạch trống rỗng, chúng ta không có khái niệm, làm thế nào xác định một người là huyết mạch trống rỗng?

Lại nói cho dù có huyết mạch trống rỗng, vậy cũng có thể khá hiếm, thế nào lập tức tìm được hai ngàn người?

Thứ nhì, dù cho tìm được hai nghìn phế vật huyết mạch trống rỗng này, phải ở trong vòng mấy tháng huấn luyện thành vô địch tinh nhuệ? Đệ nhất cường quân?

Độ khó không phải hơi quá lớn chứ?

Mỗi ngày mặt trời mọc từ hướng tây, mỗi ngày làm chuyện khó như lên trời?

Công tử Thẩm Lãng không sợ à?

Không sợ thất bại à?

Thẩm Lãng nói:

- Được, ta đã nói xong, chuyện này tất cả mọi người đã biểu quyết, cứ quyết định như vậy!

Mấy người ở đây kinh ngạc?

Biểu quyết hồi nào?

Chúng ta đều còn chưa tỏ thái độ, chuyện này... chuyện này thông qua?

Ngài chơi trò gì thế, làm độc tài hả?!

Ninh Chính giơ tay nói:

- Ta đồng ý!

Khổ Đầu Hoan do dự một chút, giơ tay nói:

- Ta đồng ý!

Lan Phong Tử cũng giơ tay nói:

- Ta đồng ý!

Ngươi xem, đây không phải biểu quyết thông qua à?

Hội nghị chúng ta vô cùng dân chủ, nghiêm túc, năng động.

Thẩm Lãng ta đây không có độc tài chút xíu nào cả.

- Vậy trong vòng bốn tháng kế tiếp sẽ định mọi kế hoạch sắp xếp. - Thẩm Lãng nói:

- Ta khái quát một chút.

- Bước đầu tiên, ta sẽ hướng bệ hạ đòi bãi săn Bắc Uyển lấy tư cách đại bản doanh.

- Bước thứ hai, dùng quân lương gấp năm lần chiêu mộ hai nghìn củi mục huyết mạch trống rỗng.

- Bước thứ ba, dùng ba bốn tháng huấn luện hai nghìn củi mục này thành là cường quân số một, tinh nhuệ vô địch.

- Bước thứ tư, chuyến săn biên giới của bệ hạ cùng Sở vương, hai ngàn tân quân chúng ta tiêu diệt năm nghìn tinh nhuệ Sở vương, đại hoạch toàn thắng, vẻ vang cho bệ hạ, vẻ vang cho Việt quốc, từ rày về sau, phủ Hầu tước Trường Bình chúng ta một bước lên mây.

- Mọi người cố gắng ban sai, giành giật từng giây, kiến công lập nghiệp, giành giật từng giây ngay ở trước mắt!

Tan họp!

...

Thẩm Lãng vì sao phải chuyên tìm phế vật huyết mạch số không?

Bởi vì hắn đã đã làm thí nghiệm rất nhiều lần, cho dù là cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch cấp bậc thấp nhất thì người thường cũng chịu không nổi.

Ở đây cái gọi là cấp bậc thấp nhất, phải nên nói bằng cách nào?

Thẩm Lãng từ trên người Đại Ngốc lấy ra mấy cân máu, tiếp đó tách ra mấy ml năng lượng Hoàng Kim Huyết Mạch.

Cổ trùng núi Phù Đồ cắn nuốt mấy ml năng lượng Hoàng Kim Huyết Mạch sau đó phóng xuất ra Hoàng Kim Huyết Mạch cấp hai với số lượng hơn trăm lần.

Kế tiếp, những thứ cổ trùng này sẽ không ngừng sinh sôi nẩy nở phân bào.

Đời thứ hai, đời thứ ba, đời thứ tư...

Chúng thả ra năng lượng Hoàng Kim Huyết Mạch sẽ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Thế nhưng, cũng càng lúc càng mờ nhạt.

Đến đời thứ mười lăm, cái dòng năng lượng Hoàng Kim Huyết Mạch này sẽ loãng đến gần như không có.

Lúc này, năng lượng Hoàng Kim Huyết Mạch cấp mười đã đặc biệt yếu đi, thậm chí không cách nào cung cấp đầy đủ năng lượng để cổ trùng núi Phù Đồ tiến thêm một bước sinh sôi phân bào, lúc này mới ngừng phân chia.

Thế nhưng ngay cả năng lượng Hoàng Kim Huyết Mạch cấp mười lăm thấp tè này, rót vào trong cơ thể người có võ đạo bình thường, vẫn tạo thành hậu quả đáng sợ.

Nổ người mà chết!

Thẩm Lãng làm thí nghiệm lần này đến lần khác, toàn bộ thất bại.

Chuyện này cơ hồ để hắn hạ một phán đoán.

Trừ phi huyết mạch thiên phú đặc biệt cao, bằng không căn bản không chịu nổi năng lượng cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch.

Cái huyết mạch đặc biệt cao này phải đạt được cấp bậc huyết mạch dư nghiệt của Khương Ly.

Ninh Diễm chưa đủ, tâm can bảo bối Mộc Lan huyết mạch thiên phú... cũng không đủ.

Thế nhưng bỗng nhiên có một ngày!

Thẩm Lãng thí nghiệm thành công, đối tượng thử nghiệm không có chết nổ banh xác, cả người ngược lại xảy ra lột xác to lớn.

Toàn bộ các thuộc tính như sức mạnh, lực tinh thần, nhanh nhẹn đều thăng lên rất nhiều.

Tuy rằng thua kém trình độ cao thủ võ đạo, thế nhưng đã vượt xa người thường rất nhiều.

Thẩm Lãng mừng rỡ như điên, tiếp tục làm thí nghiệm.

Cuối cùng, hắn phát hiện một loại huyết mạch đặc biệt.

Huyết mạch trống rỗng!

Loại huyết mạch chả có một tí sức mạnh nào cả.

Chính là hoàn toàn củi mục, phế thải.

Quái đản chính là, loại huyết mạch này cũng đặc biệt hiếm có, trong trăm người mới có một.

Thế nhưng Thẩm Lãng bí mật làm mấy thí nghiệm, toàn bộ thành công.

Chuyện này cũng chứng minh, cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch chỉ có thể sửa đổi một loại huyết mạch, người có huyết mạch trống rỗng.

Có lẽ có người nói, huyết mạch mười tên ăn mày họ Lan không phải được thay đổi à?

Không, huyết mạch bọn họ không có bị cải biến, chẳng qua là bị kích hoạt năng lượng huyết mạch vốn có mà thôi.

Cấp bậc huyết mạch của họ vốn là vô cùng mạnh.

Chỉ có người có huyết mạch trống rỗng, mới có thể được cải biến.

Cái này cũng vô cùng hợp lý.

Người có thiên phú huyết mạch khác, bất kể kém cỡ nào, bình thường cỡ nào, nhưng cuối cùng là có một chút điểm sức mạnh

Mà sau khi cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch tiến vào trong cơ thể, lập tức bùng nổ xung đột mãnh liệt, dựa vào sức mạnh của chính họ căn bản khống chế không được cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch, cho nên trực tiếp bạo thể mà chết.

Mà người có huyết mạch trống rỗng trống không, cổ trùng Hoàng Kim Huyết Mạch tiến vào chiếm giữ, sau đó không có bất kỳ bài xích nào, trực tiếp an cư.

Cho nên đây chính là cơ hội để Thẩm Lãng đại quy mô cải tạo huyết mạch.

Cho một đám người phượng hoàng niết bàn.

Là một đám người dưới tầng chót nhất của xã hội, là hai nghìn người phế thải kia cuồng hoan.

Hơn nữa hai ngàn người này có thể chỉ là mới vừa bắt đầu.

Đến lúc đó hắn sẽ có nhiều tân quân hơn.

Khi phủ Ngũ vương tử có một nhánh quân đội, mới là thời điểm có khả năng tranh ngôi.

Mà nước Nam Ẩu, chính là sân khấu tốt nhất! Có thể làm cho Ninh Chính trong nháy mắt một bước lên mây, trực tiếp cùng Tam vương tử, Thái tử ngang địa vị nhau.

Dùng một câu hình dung.

Tri thức chính là sức mạnh (*)!

(*) Câu này của triết gia người Anh – Francis Bacon.

...

- A... A... A...

Bên trong phủ Hầu tước Ninh Chính, truyền đến từng đợt kêu thảm thiết.

Đám người kia mới vừa toàn bộ thi đậu, tên đề bảng vàng, lẽ ra cần phải tự hào.

Thế nhưng... Khoảng cách yêu cầu của Khổ Đầu Hoan quá xa.

Bây giờ đang bị kéo theo trên cây đánh.

Đã treo hai ngày, người bị đánh ít nhất ba mươi roi, còn người bị đánh nhiều nhất là một trăm chín mươi roi.

Trực giác Lan Tam cùng Lan Ngũ là đúng.

Sau khi bọn họ trở về, lập tức bị Khổ Đầu Hoan mắng cho máu chó xối đầu.

Tiếp đó, bị đánh gần chết!

- Phế vật, phế vật, đám phế vật các ngươi này!

- Các ngươi có huyết mạch cỡ nào? Lại thi ra thành tích như vậy hả?

- Các ngươi cũng biết, dựa theo thành tích các ngươi như vậy, một khi tham gia thi hội, mới có mấy người mới trúng nổi võ tiến sĩ hả?

- Ba người, mới ba người!

- Vô cùng nhục nhã, các ngươi có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông, có mặt mũi nào đi gặp Khương Ly bệ hạ?

- Huyết mạch mạnh như vậy cho các ngươi, còn không bằng cho một con chó, còn không bằng cho một con heo.

Tiếp đó, lại ra sức đánh một trận roi.

Hơn nữa, đám người kia bị kéo lên cây đánh lại ở tình trạng trần truyền không mặc gì cả.

Tiểu Băng cùng phu nhân Ngũ điện hạ đương nhiên sẽ không tới gần cái sân này một bước.

Thế nhưng một số nữ võ sĩ dưới trướng Vũ Liệt cùng Hàm Nô lại lén lút sang đây xem.

Nhìn tấm thân trống trơn của đàn ông còn bị roi đánh, rõ ràng quá kích độc, dễ nghiện vô cùng.

...

Băng Nhi đã hoài thai hơn bảy tháng.

Còn chừng một tháng nữa, nàng sẽ phải sinh nở.

Nàng vô cùng hưng phấn, luôn luôn lẩm bẩm là con trai.

Nhưng Thẩm Lãng đã sớm nhìn ra là con gái, hắn không nói rõ, nhưng luôn luôn nói không thích con trai, thích con gái.

Vợ Trác thị của Ngũ điện hạ cũng đã nhìn ra, bởi vì bụng Băng Nhi không nhọn.

Thẩm Lãng đang cách bụng cùng chơi với con mình, Băng Nhi bỗng nhiên nói:

- Cô gia, Cừu Yêu Nhi chắc cũng sinh, có thể đã sinh rồi.

- Á!

Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.

Cừu Yêu Nhi quá cường đại, nàng không cần có đàn ông, thậm chí con của nàng có thể cũng chẳng cần cha.

Nhưng mà, người đàn bà nghịch thiên như nàng sẽ sinh ra đứa con thế nào đây?

Trên cái thế giới này, có thể cũng chỉ có Ninh Hàn mới có thể cùng so sánh với Cừu Yêu Nhi.

Nhưng mà vào lúc này!

Bên ngoài Hoàng Phượng nói:

- Công tử, có một cô gái đến thăm hỏi!

Băng Nhi không có lên tiếng, thế nhưng lỗ tai chợt dựng thẳng lên!

- Người nào? - Thẩm Lãng nói:

- Ta không rảnh, ta gần đây không có trêu chọc cô gái nào, người đàn ông biết giữ mình trong sạch như ta đây rõ ràng không còn nhiều nữa.

- Nàng nói, nàng gọi Ninh Hàn!

Thẩm Lãng kinh ngạc, Ninh Hàn chủ động tới gặp ta?

Ái chà, mị lực của ta đã kinh người như vậy à? Ta… ta đây có chút không được tự tin cho lắm.

...

Ở trong đại sảnh phủ Hầu tước, Thẩm Lãng lại một lần nữa gặp được đệ nhất mỹ nhân hại nước hại dân này.

Công chúa Ninh Hàn nhìn Thẩm Lãng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

- Thẩm Lãng, lần ta trở về kinh đô này chính là chuyên tìm đến ngươi.