Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 309: Quân đội thần kỳ của Thẩm Lãng! Chúa cứu thế!




Người có huyết mạch trống rỗng, đều có một đặc điểm.

Thân thể suy nhược, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tán loạn, nét mặt dại khờ.

Thẩm Lãng vốn cho là bọn họ có trí lực rất thấp, kết quả phát hiện mức độ thông minh chẳng coi là thấp, thế nhưng phản ứng đối với mọi thứ bên ngoài tương đối chậm chạp.

Lúc người chung quanh nói chuyện với bọn họ, cũng trên cơ bản không có phản ứng gì.

Thần tính lười nhác, ít nói kiệm lời, quanh năm suốt tháng mãi ở trong nhà, trên cơ bản vô cùng ít đi ra ngoài cùng người khác giao tiếp.

Nhìn qua thực sự rất giống là kẻ đần độn.

Thẩm Lãng cảm thấy đây càng giống là một loại bệnh trầm cảm, như là chứng rối loạn tâm thần tự kỷ.

Đám người kia không chỉ là tầng dưới chót nhất xã hội, hơn nữa dường như là người tàng hình, giống như không tồn tại vậy.

Hơn nữa loại người có huyết mạch trống rỗng này cũng không phải là di truyền, càng giống như là một loại đột biến.

Có vài người trong nhà rõ ràng xuất thân phú quý, hơn nữa huyết mạch cha mẹ đều khá xuất sắc, hơn nữa huynh đệ chị em cũng trên cơ bản huyết mạch ưu tú, nhưng hết lần này tới lần khác bỗng nhiên ra một người đột biến, bọn họ liền trở thành phế vật, bị cha mẹ người nhà ghét bỏ.

Đương nhiên phần lớn người có huyết mạch trống rỗng vẫn xuất thân từ gia đình người bình thường, vai không thể gánh tay không thể nâng, sớm đã là sự vướng víu của cả gia đình.

Người xuất thân phú quý cũng còn được, dù cho bị gia tộc coi thường, nhưng tối thiểu còn có một miếng cơm ăn.

Vậy chút người có huyết mạch trống rỗng xuất thân bần hàn, thật là ngay cả cơm đều không kịp ăn, bảo ngừng ăn thì ngừng, chịu đòn bị mắng càng là bình thường như cơm bữa, thậm chí bị trực tiếp trục xuất khỏi cửa nhà.

Người bình thường sau khi bị trục xuất khỏi nhà còn biết lưu lạc, còn biết xin cơm.

Mà đám người kia khuynh hướng trầm cảm nghiêm trọng, gần như không có ý muốn cầu sinh, sau khi bị trục xuất khỏi gia môn chỉ biết tìm một bỏ mình chết đói

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Lãng vẫn luôn đang nghiên cứu những người này.

Giống như tiến vào một cái thế giới khác để lãng quên sạch sẽ thế giới bi thảm của minh.

Đám người kia vừa nhạy cảm vừa trầm cảm, lương thiện, chân chính vô hại cho cả người lẫn vật.

Ngay cả người vô tình lãnh đạm như Thẩm Lãng sau khi nnghe nói câu chuyện về mỗi số phận của những người này thì mắt đã ươn ướt rồi.

Suốt bao nhiêu năm nay, đến tột cùng có bao nhiêu người có huyết mạch trống rỗng im hơi lặng tiếng chết đi?

Vậy thật sự cũng chỉ có trời mới biết

Cho nên khi nữ võ sĩ dưới trướng Thẩm Lãng nhảy vào nhà bọn họ để mang những người có huyết mạch trống rỗng này đi, phần lớn chẳng qua chỉ gặp hành vi chống lại có tính tượng trưng.

Hơn nữa loại chống đối đầy tính tượng trưng này lại đến từ người nhà của bọn họ.

Còn đến khi những người có huyết mạch trống rỗng bị bắt, chẳng qua là ánh mắt lộ ra thoáng kinh hoàng, tiếp đó lại khôi phục im lặng.

Mà người nhà của bọn họ ngược lại hô vài câu trời đánh, vì sao phải cướp đi con của ta, mệnh căn của ta.

Thế nhưng Thẩm Lãng giao vàng vào tay bọn họ, loại thét lên chói tai biến thành tiếng khóc.

Từng người một ôm con trai khóc ròng ròng, biểu hiện ra vạn phần không nỡ.

Nhưng hết lần này tới lần khác những người có huyết mạch trống rỗng đại bộ phận đều quần áo trên người lam lũ, xanh xao vàng vọt, bình thường rõ ràng không có được đối xử tử tế.

Thẩm Lãng cho quân lương những người này là mỗi tháng ba mươi lượng bạc.

Cái giá tiền này nào chỉ là nghịch thiên, đơn giản là siêu cấp phá của, ước chừng gấp mười lần quân lương bình thường.

Mỗi người có huyết mạch trống rỗng bị bắt đi, Thẩm Lãng cho cha mẹ người nhà của bọn họ nửa năm quân lương phí an gia, tầm một trăm tám mươi lượng bạc.

Dù cho ở kinh đô, đây đối với phổ thông bình dân mà nói cũng là một khoản tiền lớn, rất nhiều gia đình thậm chí mười năm bán lưng cho đất bán mặt cho giời mà chẳng được số tiền này.

- Ký tên đồng ý, từ nay về sau đứa con trai này cùng các ngươi đã không còn quan hệ.

Sau khi trao hết tiền, nữ tráng sĩ dưới trướng Thẩm Lãng đều có đưa tới một phần khế ước.

Đối với tấm lòng của người làm cha làm mẹ, đây không chỉ là khế ước bán thân, chắc hẳn là tờ hợp đồng bán mạng.

Nhưng có số tiền này, những đứa con khác trong nhà cuối cùng có thể lấy vợ, còn có thể xây nhà.

Thế là, bọn họ khóc sướt mướt ký tên đồng ý.

Tiếp đó chờ đến khi đứa con trai này bị mang đi, lại ôm họ khóc rống.

...

Vương Đại, chính là một người có huyết mạch trống rỗng.

Từ nhỏ đến lớn cả người yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, tay chân vô lực.

Trong nhà tình trạng như vậy, nhưng còn không có trở ngại.

Bất kỳ chuyện nào, gã đều trầm mặc ít nói, giống như một người tàng hình vậy.

Gã mỗi ngày đều vô cùng cố gắng làm việc, làm việc nặng không được thì làm việc nhẹ.

Lúc rảnh rỗi, gã ngồi im ru ngay ngắn ở ngạch cửa ngẩn ngơ ngắm trời, có khi còn ngó ròng rã đến mấy canh giờ.

Ở trong mắt tất cả mọi người, gã là một kẻ ngu si, thậm chí giữa gã và cha mẹ đều không thể nói chuyện với nhau bình thường.

Cho nên, người ta không có kêu tên gã, chỉ gọi là thằng ngu Vương Đại.

Gã mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, hơn nữa chỉăn một chén.

Nhưng dù cho như thế, gã vẫn trở thành gánh nặng trong nhà, mỗi ngày bị trong nhà quở trách.

Đương nhiên cha mẹ dù cho có ghét đến đâu, cũng dù sao cũng là ruột thịt cốt nhục, cuộc sống cũng coi như là khá lắm rồi.

Nhưng từ sau khi em trai Vương Nhị lấy vợ, hết thảy đều thay đổi.

Vương Đại bị đẩy đến ở ngay kho củi, ở cùng một chỗ với bọn gà vịt, bên cạnh là một chuồng heo.

Hơn nữa mỗi ngày hở một tí bị đánh chửi, sống chẳng khác chi phường heo chó.

Em trai của gã Vương Nhị sau khi có hai đứa con, địa vị của Vương Đại ở trong nhà càng thêm thấp.

Thậm chí mỗi ngày một bữa cơm đều không có ăn.

Bởi vì trong nhà lập tức tăng thêm nhiều miệng ăn như vậy, lương thực liền trở nên khan hiếm.

Nguyên bản Vương Đại ở trong nhà còn có một con chó già bầu bạn như là thân nhân duy nhất của gã.

Gã mỗi ngày thường xuyên nói chuyện với chú chó đó.

Nhưng trước đây không lâu, con chó già này cũng bị em trai Vương Nhị giết ăn thịt.

Cuộc sống Vương Đại từ đó trở nên u ám tuyệt vọng.

Đến lúc ăn cơm trưa, Vương Đại mỗi ngày cũng chỉ ăn buổi trưa là dừng lại.

Vợ của Vương Nhị ghét vì Vương Đại là một kẻ ngu si, kiên quyết không cho phép gã lên bàn ăn cơm.

Mỗi lần đều gọi gã một tiếng, Vương Đại sẽ bưng một chén, còn được xới bao nhiêu cơm lại do vợ Vương Nhị tùy hứng bao nhiêu.

Tâm trạng vui vẻ thì xới hơn nửa chén, tâm trạng u ám chỉ xới gần nửa chén mà thôi.

Trên bàn cơm, có cha mẹ Vương Đại, vợ chồng Vương Nhị, còn có hai đứa bé bắt đầu ăn cơm.

- Để mẹ đi gọi thằng cả ăn cơm. - Mẹ Vương Đại nói.

- Ăn cái gì ăn? Ăn ít đi một ngày cũng không chết nổi đâu. - vợ của Vương Nhị cất giọng đanh đá, tiếp đó xỉa đũa vào miếng thịt mỡ duy nhất trong bàn.

Cha của ả là một tay làm nghề giết mổ, mỗi ngày sẽ còn lại một chút thịt vụn, có đôi khi sẽ đưa tới cho con gái.

- Cha, mẹ, hai người đều già rồi, sau này phải nhờ vào con và Vương Nhị nuôi nấng, còn tên ngu Vương Đại thì sao?? - vợ của Vương Nhị lạnh nhạt nói:

- Chẳng lẽ, vợ chồng chúng ta không chỉ phải nuôi hai thân già, còn phải nuôi một kẻ ngu si hay sao?

Cha của Vương Đại vùi đầu ăn cơm không nói lời nào, ông vốn có thể làm việc, nhưng trước đây không lâu mới vừa té gãy chân.

Vợ của Vương Nhị nói:

- Con giữ ý kiến đó chỗ này, công việc của Vương Nhị là cha con tìm cho chàng, mỗi tháng được hai lượng bạc. Còn muốn để con phải nuôi cả Vương Đại, không thể nào.

Mẹ Vương Đại hạ giọng nói:

- Vợ thằng hai, trong nhà không phải còn mấy con vật nuôi hay sao? Chưa kể thằng cả mỗi ngày chỉ ăn có một bữa cơm, so với mèo còn ít hơn.

Vợ của Vương Nhị lạnh nhạt nói:

- Con vẫn giữ nguyên lời lúc nãy đây, mấy ngươi muốn con nuôi tên ngốc này cũng được, từ nay về sau tụi con sẽ bỏ hai ông bà già này lại, con sẽ mang Vương Nhị về nhà.

Vương Nhị liền vùi đầu ăn cơm, giống như không có nghe gì cả.

Mẹ Vương Đại nước mắt tức khắc rơi xuống, khóc ròng nói:

- Vậy ta làm mẹ cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn thằng cả chết đói, nếu như nó chết đói, chúng ta đây chẳng còn danh tiếng gì nữa, trong mắt hàng xóm láng giềng chúng ta vẫn còn là người sao?

Vợ của Vương Nhị nói:

- Vậy đơn giản, trực tiếp ném hắn ta vào vùng hoang vu dã ngoại là được, thằng ngu ấy đếch biết về nhà đâu.

Mẹ Vương Đại khóc ròng nói:

- Vậy hàng xóm láng giềng hỏi tới thì sao?

Vợ của Vương Nhị nói:

- Thì cứ nói có người bắt hắn ở rể là xong.

Mẹ Vương Đại khóc rống nói:

- Nghiệp chướng, nghiệp chướng...

Vợ của Vương Nhị nói:

- Bới đầy một chén, kèm theo hai cục thịt, đưa cho thằng ngốc kia ăn đi.

Tiếp đó, Vương Đại ở bên trong phòng chứa củi ăn thịt, đây là lần đầu tiên gã được ăn thịt suốt bấy nhiêu năm, cũng là lần đầu tiên ăn cơm no.

Ăn sau khi xong, mẹ còn tắm cho gã rồi thay một bộ đồ mới.

Bộ quần áo này chưa tính là mới, là bộ đồ chú rể ngày trước Vương Nhị mặc lúc đám cưới.

Vương Đại rực rỡ hẳn lên.

Tiếp đó, em trai của gã Vương Nhị mang theo Vương Đại ra cửa.

Hàng xóm láng giềng gặp việc này, đều bèn hỏi:

- Ồ, đây là muốn mang thằng cả nhà mấy người đi đâu thế?

Vương Nhị cười nói:

- Có người trong sạch coi trọng đại ca nhà con, muốn mời đại ca con ở rể.

Láng giềng tức khắc cười nói:

- Chúc mừng chúc mừng, cậu cả nhà con sắp được cuộc sống ấm no.

- Cũng không phải sao, cùng vui cùng vui. - Vương Nhị cười nói.

Hàng xóm láng giềng đóng cửa lại sau đó, tức khắc châm chọc nói:

- Rõ ràng làm bậy, lại muốn ném xuống một cái mạng.

Vương Nhị mang theo Vương Đại cứ mải miết ra ngoài, ra khỏi thành, đi tới vùng hoang vu dã ngoại trên núi.

Không sai biệt lắm, cái chỗ này cũng đủ xa, cũng đủ dễ lạc, Vương Đại là một kẻ ngu si chắc chắn không nhớ ra được đường về nhà.

- Đại ca, đệ bị mót quá, đại ca ở chỗ này chờ đệ một hồi nha. - Vương Nhị nói.

Vương Đại gật đầu.

Em trai của gã Vương Nhị do dự chỉ chốc lát lại nói:

- Ca, đi đường xa như vậy, chắc là ca nóng nực lắm rồi, không bẳng cởi bộ đồ này ra trước đi, đệ thu lại giúp đại ca vậy.

Gã vẫn không bỏ được bộ đồ này, đại ca nếu có chết cũng đừng lãng phí cái bộ đồ vải tốt của ta chứ.

Vương Đại cởi bộ đồ chú rể.

Bây giờ đã là tháng mười, thời tiết trở nên lạnh lẽo, hơn nữa đã chạng vạng tối, trên người Vương Đại lại mặc rất mỏng manh.

Vương Nhị cầm quần áo mới nói:

- Đại ca ngồi ở chỗ này chờ đệ, tuyệt đối không cần đi lung tung.

Vương Đại gật đầu, ngồi xuống ở trên một cái cọc gỗ.

Vương Nhị ngó anh mình một cái, tiếp đó xoay người đi một nước coi như ném Vương Đại vào trong vùng đại ca một cái, tiếp đó xoay người đi, trực tiếp liền đem Vương Đại ném ở trong hoang sơn dã lĩnh này.

Sau khi gã đi được một khoảng.

Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng của Vương Đại.

- Nhị đệ, nhớ hiếu thuận với phụ mẫu.

Vương Nhị trong lòng run lên.

Hoá ra anh của gã cái gì đều biết.

- Yên tâm, ta sẽ không về nhà. - Vương Đại nói.

Vương Nhị toàn thân run lên, tiếp đó ra sức chạy trốn.

Vương Đại liền lẳng lặng ngồi ở cái cọc gỗ, tiếp tục nhìn chân trời.

Trời đã gần tối rồi.

Khí trời càng ngày càng lạnh, gã chỉ mặc mỗi một lớp áo.

Nhưng gã giống như không có cảm giác nào vẫn ngồi lì như một pho tượng, nhìn chân trời vẫn không nhúc nhích.

Cứ như vậy lẳng lặng đợi tử vong đến.

Thời gian trôi qua một ngày.

Hai ngày trôi qua.

Ba ngày trôi qua.

Vương Đại nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.

Bỗng nhiên, có người vỗ vào mặt của gã, tiếp đó rưới một phần canh nóng hổi vào trong miệng của gã.

Đây là loại canh gì vậy?

Đã vậy còn ngon quá nữa chứ?

Đây là canh gà nhân sâm, Vương Đại đương nhiên chưa từng nếm bao giờ

Tầm một chén canh gà nhân sâm đút tiếp nữa.

Vương Đại cảm thấy cả người cứng ngắc lạnh giá trong nháy mắt đều ấm.

Một cô gái hùng tráng đỡ gã, gắng sức vỗ vào mặt của gã, banh mắt của gã ra.

- Đừng ngủ, đừng chết nhé, nhìn ngón tay của ta, đây là mấy, đây là mấy?

Vương Đại nói:

- Một!

- Được rồi, ngươi là người của chúng ta. - Nữ tráng sĩ trực tiếp ôm lấy Vương Đại, bỏ vào bên trong một chiếc xe lớn.

Bên trong chiếc xe lớn này, còn có mười mấy người.

Ở trên người những người này, Vương Đại cảm thấy cảm giác quen thuộc. Bi thảm buồn bã, nhạy cảm cô đơn như thế.

...

Xác suất người có huyết mạch trống rỗng chắc hẳn là hai phần nghìn, cả kinh đô cộng với huyện thành bên dưới, có chừng khoảng sáu ngàn người.

Thế nhưng có một bộ phận đã chết, còn có một phần là vị thành niên.

May mắn người huyết mạch số không còn sống sót trưởng thành, tổng cộng cũng hơn hai ngàn người.

Vở kịch diễn tới diễn lui của quốc quân Ninh Nguyên Hiến cùng Sở vương xấp xỉ một tháng.

Ở trong khoảng thời gian một tháng này, Thẩm Lãng bỏ ra nhiều thời gian để tìm ra hơn hai ngàn người có huyết mạch trống rỗng.

Tiếp đó cái gọi là bày sạp chiêu binh chẳng qua là diễn trò mà thôi.

Những người có huyết mạch trống rỗng này, hắn đã hoàn toàn lập danh sách.

Nói thật ngay từ đầu Thẩm Lãng chỉ là vì thắng được chuyến săn biên giới, thế nhưng qua thời gian một tháng này, hắn thấy quá nhiều câu chuyện về những mảnh đời bi thảm.

Đám người có huyết mạch trống rỗng này thật sự là quá đáng thương, hắn liền một lòng một dạ muốn cứu đám người kia.

Then chốt bọn họ không phải thật sự ngu si, chẳng qua là trầm cảm, chẳng và là quái gở lầm lì và nhạy cảm hướng nội mà thôi.

Thẩm Lãng thậm chí phát hiện, những người này thật ra khá thông minh, thế nhưng kỹ năng xã hội là số không.

Bọn họ thậm chí ngay cả năng lực cùng người bình thường nói chuyện với nhau cũng không có.

Thẩm Lãng hoàn toàn không cách nào hiểu vì sao sẽ thành như vậy, hơn nữa còn là đặc trưng của toàn bộ người có huyết mạch trống rỗng.

Trái đất hiện đại cũng có một rối loạn xã hội như vậy, và thậm chí ở một số nơi nó được phân loại là một dạng bệnh tâm thần.

Thẩm Lãng là một người không phải giàu tình cảm yêu thương con người gì.

Hắn thậm chí còn chẳng yêu dân.

Nhân tính phức tạp, về cái mệnh đề bản chất con người là thiện hay ác đã tranh luận mấy nghìn năm, vẫn không có kết quả.

Nhưng ánh mắt của Thẩm Lãng đối đãi vạn dân phần lớn là nhìn chằm chằm vào những điều xấu xa của họ.

Cho nên có vẻ càng vô tình cay nghiệt.

Thế nhưng đối với hơn hai ngàn người có huyết mạch trống rỗng này, Thẩm Lãng lại trút xuống tình thương vô hạn.

Thậm chí không chỉ là vì thắng, càng nhiều hơn là cứu vớt vận mệnh của bọn họ.

Kỳ thực chỉ dùng không đến mười ngày, hắn cũng đã bắt đủ hai ngàn người.

Thế nhưng người huyết mạch số không hắn lên danh sách, lại có hơn hai nghìn ba trăm người.

Kế tiếp hắn lại dùng nhiều thời giờ vô cùng, rất nhiều nhân lực vật lực, đi tìm ra từng người một và cứu tất cả bọn họ.

Đám người huyết mạch số không trống rỗng này, càng giống như là một người tinh thần không trọn vẹn.

Nhưng bọn họ thuần túy, bản chất của họ cũng không có tính ác. Chân chính thuần lương, vô hại cả người lẫn vật.

Ví như Vương Đại này, Thẩm Lãng sẽ dùng ba ngày mới cứu gã ra được.

Bởi vì lúc hắn phái người đi đến nhà Vương Đại đã không còn thấy bóng dáng gã đâu cả.

Hỏi cha mẹ Vương Đại, đối phương kiên trì nói Vương Đại phải đi ở rể.

Những nữ võ sĩ mà Thẩm Lãng phái đi đều là người ngay thẳng, không có tâm cơ nhiều như vậy, liề cho rằng Vương Đại thật sự đi ở rể, tiếp đó hỏi địa chỉ - gia đình - mà gã đi ở rể.

Cha mẹ Vương Đại thật đúng là đưa ra một địa chỉ cùng danh tánh của một gia đình.

Thế là nữ võ sĩ dưới trướng Thẩm Lãng đi tít hơn hai trăm dặm đến gia đình kia tìm Vương Đại.

Kết quả người ta nói căn bản không có chuyện này, căn bản cũng không có tuyển Vương Đại ở rể.

Thế là hai nữ võ sĩ này lại trở về, ép hỏi cha mẹ Vương Đại rằng gã đến tột cùng đi nơi nào.

Lúc đó cha của Vương Đại ngậm miệng không nói, mẹ Vương Đại cũng chỉ là khóc, vợ của Vương Nhị bắt đầu khóc lóc om sòm đuổi người.

Nữ võ sĩ lần nữa ép hỏi, vợ của Vương Nhị mới nói Vương Đại bị ném tới vùng hoang vu dã ngoại, cần phải chết sớm.

Nữ võ sĩ giận dữ, trực tiếp đánh gãy hai chân Vương Nhị, tiếp đó biết được chỗ Vương Đại bị vứt bỏ rõ ràng mà cứu người trở về.

Mà những số phận giống Vương Đại như vậy, có chừng mấy chục.

Dùng thời gian ròng rã hơn nửa tháng, Thẩm Lãng rốt cục tìm đủ 2389 người có huyết mạch trống rỗng.

Đúng là vẫn còn có mười mấy người không chờ đến khi Thẩm Lãng cứu đã chết mất rồi.

Hoặc là chết ở trong phòng chứa củi, hoặc là chết ở vùng hoang vu dã ngoại.

Thảm kịch nhân gian!

...

Hơn hai nghìn ba trăm người có huyết mạch trống rỗng này trước tiên tiến vào phủ Hầu tước Trường Bình của Ninh Chính.

Thẩm Lãng không có lấy thân phận quân nhân yêu cầu nghiêm khắc bọn họ.

Trước tiên phát cho mỗi người năm bộ quần áo mới.

Tiếp đó chở vào vô số kể gà vịt cá thịt vào.

Mỗi ngày cơm tẻ, trắng bánh màn thầu, rau dưa, thịt thà dư sức no bụng.

So với cuộc sống ở trong nhà, giống như thiên đường vậy.

Mỗi người trước tiên phải dưỡng thân thể cho tốt.

Nếu như là người bình thường, sau từ địa ngục lên tới thiên đường, đã sớm nịnh bợ rung trời, tiếp đó ra sức ở trước mặt Thẩm Lãng biểu hiện mình.

Thế nhưng những người có huyết mạch trống rỗng này không làm vậy.

Quần áo phát cho bọn họ, đầu tiên bọn họ sẽ không nỡ mặc, sau khi mặt vào cẩn thận từng li từng tí, cho dù dính bẩn chút xíu cũng một đập cho thật sạch.

Mỗi bữa cơm có cá, có thịt, có gà vịt dê bò.

Thế nhưng mỗi người đều tận lực chỉ ăn chay, để món ăn mặn cho người khác.

Mặc dù thèm đến chảy nước miếng, bọn họ cũng cố nén không ăn.

Như thế dẫn đến hai bữa trước, còn thừa lại nhiều thịt gà vịt dê bò.

Ngay từ đầu Thẩm Lãng đám người còn kinh ngạc, lẽ nào đám người kia không thích ăn thịt?

Sau đó mới phát hiện, bọn họ không phải là không thích ăn, mà là nhịn ăn.

Thế là Thẩm Lãng hạ lệnh phát phần ăn riếng, quy định mỗi bữa được bao nhiêu cơm, thức ăn, thịt, không đủ có thể thêm.

Kết quả, mỗi người ăn xong phần cơm của mình xong cũng chẳng xin thêm

Ba ngày sau, Thẩm Lãng phát ra quân lương tháng thứ nhất.

Mỗi người ba mươi lượng bạc.

Đối với đám người có huyết mạch trống rỗng này mà nói, đây hoàn toàn là một khoản tiền lớn.

Thậm chí đối với với người thường mà nói, cũng là một khoản tiền có số lượng nổi bật,

Nhưng cái quân lương này phát ra không được.

Tất cả mọi người không thu.

Thẩm Lãng cưỡng ép phát phần quân lương này xuống.

Thế nhưng ngày thứ hai xem xét.

Phát hiện trong sân có một đống núi nhỏ do lượng bạc xếp thành.

Hơn hai ngàn người này, toàn bộ cầm trả số tiền được phát ra.

Vũ Liệt là người có ý chí sắt đá.

Sau khi nhìn thấy một màn này, nàng cũng không nhịn được rơi nước mắt.

Rất nhiều nữ võ sĩ cũng khóc.

Bọn họ thật không ngờ, trên cái thế giới này còn có người đơn thuần, ngoan ngoãn như vậy, tưởng chừng như những đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời.

Khổ Đầu Hoan là một kẻ vô cùng hà khắc.

Mười huynh đệ họ Lan mỗi ngày đều cũng bị gã đánh tới gần chết, bị chửi đến hoài nghi nhân sinh.

Kỹ thuật luyện binh của Khổ Đầu Hoan chính là đánh, đánh cho đến chết.

Nhưng gã tìm đến Thẩm Lãng, nói cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua binh sĩ vâng lời đến thế.

Căn bản cũng không cần dạy dỗ.

Cũng không cần kỷ luật.

Hơn hai ngàn người tụ tập cùng nhau, vẫn như cùng một người vậy.

Mặc kệ cái mệnh lệnh gì, đều toàn bộ phục tùng.

Thậm chí không cần mệnh lệnh, bọn họ sẽ làm được tốt nhất.

Mặc quần áo, giặt quần áo, gấp chăn, vân vân.

Chỉ cần làm gương cho bọn họ một lần, họ sẽ làm theo.

Dù cho hơn hai ngàn người cùng một chỗ, cũng ít nói chuyện phiếm, trầm mặc kiệm lời như trước.

Thế nhưng bầu không khí lại đặc biệt hài hòa.

Những người này đặc biệt nhạy cảm, thế nhưng đối với tình cảm lại quý trọng không chi sánh bằng.

Tuy rằng không nói chuyện lẫn nhau, nhưng lại là lại tràn đầy thiện ý.

Nhanh chóng lặng lẽ quan tâm lẫn nhau, giúp đỡ cho nhau.

Bởi vì bọn họ là một đám người đơn thuần nhất, cùng chó cũng có thể sống nương tựa lẫn nhau, huống chi là đồng loại.

Khổ Đầu Hoan lấy tư cách Thống soái tối cao, cũng hoàn toàn không có nghiêm khắc cùng hà khắc như trước, ánh mắt cũng biến thành ôn hòa, thái độ cũng biến thành hòa ái kiên nhẫn.

Bắt đầu trong vòng mười ngày.

Không sửa đổi huyết mạch, luyện tập xếp hàng, phân rõ trái phải, đồng thời bắt đầu đội hình đứng thẳng.

Thẩm Lãng đương nhiên biết, đối với một nhánh quân đội bắt đầu từ con số không mà nói, xếp hàng ngay ngắn, đi đều rẽ trái rẽ phải, quay về phía sau sẽ khó khăn đến cỡ nào.

Muốn một người không xong khó khăn, nhưng là muốn hơn hai ngàn người đồng thời hoàn thành, chỉnh tề như một sẽ gian nan vô cùng.

Hơn nữa những người này gần như cho tới bây giờ cũng không được giáo dục gì.

Nhưng mà kết quả lại làm cho Thẩm Lãng cùng Khổ Đầu Hoan thật sự khiếp hãi.

Đám người kia học quá nhanh.

Đơn giản là thần tốc.

Chỉ ba ngày sau, về đội hình toàn bộ đều học tập hoàn tất.

Bất kể là đi đều về phía trước hay rẽ trái, quẹo phải, quay đầu, toàn bộ đều chỉnh tề như một.

Hơn nữa lúc huấn luyện, mỗi người đều hết sức chuyên chú chăm chú.

Mặc kệ chuyện nhỏ đến đâu, mỗi người đều giống như dùng hết 120% tinh lực.

Khổ Đầu Hoan khen không dứt miệng.

- Công tử, cho tới bây giờ ta đều chưa từng thấy qua binh tốt và nghiêm túc như vậy, còn tập trung được đến thế này.

- Tính kỷ luật, tính phục tùng mỗi người, Mỗi người kỷ luật tính chất, phục tùng tính chất, quả thực không gì so sánh nổi.

- Quá ưu tú, quá xuất sắc, tưởng chừng như để cho người ta không thể tin nổi.

- Công tử, chỉ cần có thể cho bọn họ đủ sức mạnh, bọn họ nhất định nhất định sẽ biến thành binh lính tốt nhất trên thế giới này, đây mới thật sự là tinh nhuệ vô địch.

- Một nhánh quân đội quan trọng nhất là cái gì? Gan dạ, chuyên chú, kỷ luật, đoàn kết, cuối cùng mới là sức mạnh. Những đặc tính này, binh sĩ của chúng ta đã làm đến cực hạn.

Thẩm Lãng biết, trí lực đám người kia không tệ, nhưng rất nhiều người chưa nói đến thông minh cao.

Sở dĩ học tập được nhanh chóng thế này, là bởi vì quá chuyên chú nghiêm túc.

Bọn họ từ nhỏ đã bị cha mẹ người nhà ghét cay ghét đắng, thậm chí vứt bỏ.

Cho nên, mặc kệ bất cứ chuyện gì, bọn họ đều tận lực làm được tốt nhất, hy vọng như thế có thể làm cho người nhà thích hơn một chút.

Nhưng thoạt nhìn bọn họ quá mức không bình thường, ngay cả nói chuyện với nhau bình thường đều làm không được. Hơn nữa thân thể quá yếu, căn bản không kiếm cơm nổi.

- Công tử, bọn họ là trời cao ban ân cho chúng ta.

- Nếu như sửa đổi với huyết mạch của bọn họ có thể thành công, ta tin tưởng vững chắc ở trong mấy tháng, bọn họ liền sẽ trở thành một nhánh quân đội ưu tú nhất, cường đại nhất.

- Chỉ cần bọn họ cải tạo huyết mạch thành công, thậm chí không cần quá nhiều sức mạnh, chỉ cần vượt qua người bình thường năm thành như vậy đủ rồi, liền có thể đánh bại năm nghìn tinh nhuệ của nước Sở.

...

Thẩm Lãng tìm đủ hơn hai ngàn ba trăm người này, tốn thời gian mười lăm ngày.

Lại dùng thời gian chừng mười ngày điều dưỡng thân thể bọn họ tốt hơn một chút, đồng thời để cho bọn họ học xong xếp hàng.

Tiếp đó hắn tìm hai trăm chiếc xe lớn, vận chuyển hơn hai ngàn người rời khỏi kinh đô đến bãi săn Bắc Uyển!

Những chiếc xe ngựa này là loại hở mui, cho nên lúc hơn hai ngàn người có huyết mạch trống rỗng này ra ngoài, lại một lần nữa bị vây xem.

Chí ít mười mấy vạn người đến xem náo nhiệt.

Có Thẩm Lãng ở đâu thì có trò hay ở đó.

Đám người huyết mạch số không này lúc đối diện quá nhiều người, trong lòng tràn đầy tự ti cùng bất an, tất cả mọi người hận không thể co rúc vào một chỗ.

Bọn họ rũ mắt xuống, căn bản không dám nhìn những dân chúng này, hơn nữa trên mặt tràn đầy sợ hãi.

- Ha ha ha, đây là quân đội Thẩm Lãng chiêu mộ!

- Ở trong đó có người tao quen, chính là thằng ngu hàng xóm của tao.

- Đúng, đúng, ông đây cũng biết cái thằng cạnh bên, ôi giời ơi nó ngu vãi ra đây, ngày nào cũng ôm chó nói chuyện, không thì cũng ngẩn ngơ ngó trời, não hỏng mẹ hết rồi.

- Ối giời ơi, đến thế này kia à? Thẩm Lãng một lưới bắt hết toàn bộ thằng ngu ở kinh đô sao?

- Thật là một đội quân siêu não tàn, đội quân ngu si.

- Nói lời vô ích, nếu như không phải ngu, ai dám tham gia vào quân đội của Thẩm Lãng với Ninh Chính kia chứ? Rõ ràng là bia đỡ đạn chịu chết! Người bình thường ai muốn chết đâu!

- Cha mẹ của đám ngu này lòng dạ cũng ác độc, vì tiền để con trai đi chịu chết, nghe nói cũng không ít tiền đâu.

- Một người một trăm tám mươi lượng bạc.

- Cái gì? Nhiều như vậy? Đám ngu si này nơi nào giá trị một trăm tám mươi lượng bạc? Bán thịt chúng nó cũng không giá trị hai lượng bạc, cha mẹ đám ngu này rõ ràng giàu to rồi.

- Nói nhăng nói cuội, lẽ nào mày không biết tiệc cưới dạo này nhiều hơn sao? Sau khi bán thằng ngốc lấy tiền thì tổ chức cho thằng lành lặn cưới vợ đó.

- Thẩm Lãng rõ ràng nghiệp chướng.

- Đám ngu si này có biết hay không, một trăm ngày sau bọn họ lại phải chết?

- Ôi chúng nó ngu mà, làm sao có thể biết được chứ?

Tất cả những lời này đều lọt vào tai của những người người huyết mạch số không cả.

Nhưng mà, bọn họ hợp lại không sợ, cũng không quan tâm điểm này.

Nếu như Thẩm công tử phải để cho bọn họ chết đi, vậy bọn họ cứ đi chết được rồi.

Ngược lại trong thời gian mấy ngày nay, bọn họ mới cảm giác mùi vị được sống vì người khác, thế là đã đủ rồi.

Trong tiếng mỉa mai đầy trời, Thẩm Lãng mang theo hơn hai ngàn người rời khỏi kinh đô.

- Ninh Chính điện hạ, thần thật sự thông cảm cho ngài, dù cho ngài có tranh ngôi thành công, lên ngôi làm vua, mỗi ngày phải đối mặt với toàn đám ngu thế này. - Thẩm Lãng chỉ vào vạn dân đang hóng hớt mà nói.

Ninh Chính nói:

- Không nên cười chê bọn họ, bọn họ cũng là người đáng thương.

Thẩm Lãng nói:

- Ngu xuẩn mà không biết người, đáng buồn nhất.

Ninh Chính bất đắc dĩ lắc đầu, gã đương nhiên sẽ không cùng Thẩm Lãng biện luận.

Trình độ nào đó Thẩm Lãng nói không sai, nhưng Ninh Chính sẽ không giống hắn ngạo mạn như vậy.

...

Sau khi tiến vào bãi săn Bắc Uyển, Thẩm Lãng sẽ phải bắt đầu tiến hành cải tạo huyết mạch cho hơn hai ngàn người này.

Hắn đã đã làm rất nhiều lần thí nghiệm, người có huyết mạch trống rỗng là đối tượng duy nhất có thể tiếp thu sửa đổi huyết mạch thành công.

Năng lượng Hoàng Kim Huyết Mạch cấp thấp nhất có thể ở bên trong cơ thể của bọn họ phát huy tác dụng.

Đám người kia cải tạo huyết mạch xong xuôi, sẽ phát huy ra sức chiến đấu cỡ nào?

Sẽ phát sinh xác như thế nào lột?

Thẩm Lãng trong lòng cũng vô cùng mong đợi!

Thế nhưng đại quy mô cải tạo huyết mạch như vậy, nhất định chỗ hẻo lánh bí ẩn tiến hành, tuyệt đối không thể có bất kỳ một chút tiết lộ.

Bãi săn Bắc Uyển đã bị hoang phế rất lâu rồi, bên trong chỉ có một nhánh quân đội già nua trông coi, sẽ chờ Thẩm Lãng đi bàn giao.

Nhưng mà!

Chờ Thẩm Lãng dẫn binh tiến vào bãi săn Bắc Uyển, lại bị người cản lại.

Có một nhánh quân đội sớm mấy canh giờ tiến vào chiếm giữ bãi săn Bắc Uyển, cưỡng chế những người lính già, ép buộc chiếm đoạt toàn bộ khu vực săn bắn.

Cướp hết của Thẩm Lãng.

Khổ Đầu Hoan tiến lên can thiệp.

- Ta là Thiên hộ phủ Hầu tước Trường Bình Khổ Nhất Trần, phụng mệnh của bệ hạ, dẫn đầu tân quân vào ở bãi săn Bắc Uyển huấn luyện, mời các vị tránh ra, đồng thời ra đi!

Chặn cổng bãi săn Bắc Uyển tầm có ba trăm tên kỵ binh.

Mỗi một người đều cực kỳ tinh nhuệ.

Cầm đầu chính là đứa con gái nuôi của gia tộc họ Xung Xung Miểu.

- Bệ hạ lúc nào ban bãi săn Bắc Uyển ban cho các ngươi? Ta làm sao không biết? - Xung Miểu cười lạnh nói:

- Ta chỉ biết là hai nghìn tinh nhuệ gia tộc họ Xung chúng ta đã tiến vào chiếm giữ, như vậy cái bãi săn Bắc Uyển này thuộc về chúng ta, ai tới đều không có tác dụng, lập tức cút ngay cho ta!

Tiếp tục, Xung Miểu lớn tiếng hạ lệnh quát:

- Nơi này đã là cấm địa quân sự, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần, người nào vi phạm giết chết bất luận tội!

- Giết chết bất luận tội!

Gia tộc họ Xung ba trăm tên kỵ binh cùng kêu lên hét lớn.

Tiếp đó ba trăm kỵ binh chỉnh tề rút ra chiến đao, sát khí tận trời.

- Thẩm Lãng, tiểu thư của chúng ta ngay bên trong khu vực săn bắn, ngươi lập tức cút đi. - Xung Miểu nói:

- Ngươi không phải tiểu bạch kiểm à? Ngươi không phải lộng thần à? Ngươi đây đi cầu bệ hạ làm chủ cho ngươi a.

Lúc này, Xung Sư Sư xuất hiện.

Phía sau của nàng tầm theo hai nghìn tinh nhuệ gia tộc họ Xung.

Khoảng cách nàng bị Thẩm Lãng đánh cho mặt mày tả tơi đã qua hơn một tháng, gương mặt tuyệt mỹ của nàng lại khôi phục.

Xương sống mũi bị đánh gãy lại được sửa lại.

Mũi xinh lại vẫn cao vút đẹp đẽ, tinh xảo vô song.

Nàng đã thay đổi một thân áo giáp, vẫn như là đỏ rực như ngọn lửa vậy.

Vóc người vẫn ma quỷ, giống như mỗi một tấc đều đốt cháy linh hồn của đàn ông.

Cô gái này là bướng bỉnh phách lối, làm cho người ta chán ghét, nhưng lớn lênthật đẹp, thiếu nữ xinh đẹp tuyệt sắc đỉnh cao.

Ánh mắt nàng nhìn phía Thẩm Lãng tràn đầy cừu hận thấu xương.

- Thẩm Lãng, ta đã chờ ngươi đã lâu. - Xung Sư Sư nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ngươi vì sao khoan thai đến muộn thế?

Tiếp tục, đôi mắt xinh đẹp của nàng lạnh lẽo, nói:

- Bây giờ cho một mình ngươi lựa chọn, hoặc là tự biết mà cút đi, hoặc là bị đại quân ta chém giết sạch sẽ!

- Họ Xung quân đội nghe lệnh, chỉ cần người của Thẩm Lãng dám lướt qua vạch trắng một bước, lập tức khai chiến, giết chết bất luận tội!

- Vâng! - Hai nghìn tinh nhuệ Xung Sư Sư cùng kêu lên rống to hơn.

Nàng đã sớm ôm cây đợi thỏ tại đây, sẽ chờ cho Thẩm Lãng một kích trí mạng.

Thẩm Lãng nhìn thoáng qua, Xung Sư Sư có chừng hơn hai ngàn quân đội, hơn nữa đã bố trí xong phòng tuyến.

Nhưng mà Thẩm Lãng, cũng chỉ có hơn ba trăm quân đội mà thôi.

Còn lại hơn hai ngàn tên người có huyết mạch trống rỗng, lúc này còn suy nhược vô cùng, tay trói gà không chặt.

Nhưng mỗi một người bọn họ cũng quý giá không chi sánh bằng, một khi được cải tạo huyết mạch, mỗi một người cũng là võ sĩ ưu tú nhất.

Đây là quân đội hạt giống vô địch, một người cũng không thể tổn thất!

Xung Sư Sư nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Thẩm Lãng, ta đếm ngược năm con số, hoặc là ngươi cút đi, hoặc là tiến lên chịu chết!

- Năm, bốn, ba, hai...

Nhưng mà vào lúc này, Thẩm Lãng cười ha ha nói:

- Xung Sư Sư, ngươi đã rơi vào cạm bẫy của ta. Ta ngược lại cũng đếm ra năm con số, các ngươi hãy mau ra đi, bằng không ta không chỉ chém giết sạch sẽ quân đội của ngươi, hơn nữa trước X sau giết ngươi!

Tiếp đó, Thẩm Lãng cũng bắt đầu đếm ngược.

Năm, bốn, ba, hai, một!

...

Chú thích của Bánh: Hai ngày chạy đi một nghìn bảy trăm dặm hiện tại đã đến nhà bố vợ, ta trước đi ăn cơm tiếp đó trở về gõ chữ. Chư vị đại nhân cho ta vé tháng, hỗ trợ cho ta, bánh điểm tâm mong chờ lắm.

Chú thích của Mèo Thầy Mo: Mới về quê làm giỗ 100 ngày của bà ngoại. Hôm qua mò lên chạy visa vật vờ, đặt khách sạn tùm lum, nếu như có may mắn không bị trục trặc gì thì tháng 5 cả bọn sẽ gặp tác giả của truyện này (tức là lão Bánh) ở Gia Hưng (Chiết Giang). Còn tháng sau nghe nói Bánh dâm đi Nhật:v