Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 318: Khải hoàn về đô! Thiên hạ khiếp sợ!




Quốc quân tức khắc không nói gì.

Phong Công tước?

Thẩm công tử nhà ngươi coi trọng ta quá rồi.

Trong đế quốc Đại Viêm khác họ không được phong vương.

Phía dưới mấy đại vương quốc, khác họ không được phong công, đây cơ hồ là kỷ luật thép.

Thẩm công tử nhà người đừng quên, vài thập niên trước phương đông các nước còn cũng là công quốc, mãi cho đến sau khi đế chủ Khương Ly quật khởi, hoàng đế vì kiềm chế Khương Ly mới trắng trợn phong vương, mới có mấy đại vương quốc.

Toàn bộ Việt quốc tính toán đâu ra đấy, cũng cũng chỉ có một Công tước khác họ, đó chính là Biện Tiêu.

Ngy cả Xung Nghiêu cũng chỉ là Hầu tước mà thôi.

Nhưng Biện Tiêu lúc ở nước Ngô chính là Hầu tước, hơn nữa ông đã có công lao gì, đó là gần như cứu vãn toàn bộ Việt quốc.

Trực tiếp thay đổi vận mệnh nước Việt cùng nước Ngô.

Không chỉ để Việt quốc thắng được cuộc chiến nghiêng nước, hơn nữa để quả nhân đánh bại Ninh Nguyên Vũ leo lên ngai vàng, trực tiếp để Việt quốc thừa có thêm chín quận, mấy triệu dân chúng.

Trên cơ bản, Việt quốc đã không còn khả năng xuất hiện Công tước khác họ thứ hai.

Nếu như xuất hiện, vậy cũng khoảng cách tiêu đời cũng không xa.

Đương nhiên trong lòng quốc quân biết, thằng nhóc phá phách Thẩm Lãng này chẳng qua là thuận miệng nói liều mà thôi.

- Ngươi vì Ninh Chính mà đòi chức vị Công tước này sao? - Ninh Nguyên Hiến hỏi.

- Đương nhiên. - Thẩm Lãng nói:

- Ngay cả Tứ vương tử Ninh Chân đều là Công tước, Ngũ vương tử vẫn chỉ là một Hầu tước, quá khó coi.

Ninh Nguyên Hiến trong lòng thở dài:

- Ninh Chính có người huynh đệ này như ngươi, rõ ràng may mắn.

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, Ninh Chính điện hạ muốn tranh ngôi, tối thiểu ở tước vị phải cùng hai vị điện hạ địa vị ngang hàng mà.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ngươi quá vội vàng rồi, Ninh Chính nó mới vừa tấn chức Hầu tước chẳng bao lâu, thời gian mấy tháng mà thôi, nếu như chợt thăng Công tước, dễ phá tan cân đối. Ngươi đổi sang một cái điều kiện khác, chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của ta, nhất định cho ngươi thỏa mãn. Hơn nữa không thể là người khác, nên vì chính bản thân ngươi vui vẻ.

Bệ hạ ngài nói quá trực tiếp.

Trong phạm vi năng lực?

Lúc nào bệ hạ nói những lời khiêm tốn thế này vậy? Không phải lúc trước ngài biểu hiện không gì làm không được sao? Còn kém trên trời dưới đất duy ngã độc tôn.

Là thứ mà bản thân của ta vui vẻ?

Thẩm Lãng vắt hết óc.

Ta muốn cái gì?

Ước chừng suy nghĩ một lúc lâu, hắn bỏ qua.

Hắn thực sự nghĩ không ra mình muốn cái gì.

Làm người quá mạnh cũng là một loại sai lầm, lại tìm không được mong muốn đó.

Lãng gia ta đây muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn thế có thế. Vinh hoa phú quý, mỹ nhân xoay quanh.

Bằng không, ta còn muốn hòa bình thế giới.

Tiếp đó quốc quân cũng hết chỗ nói rồi.

Thẩm Lãng lập nhiều công lao như vậy, ông thực sự liền muốn ban cho Thẩm Lãng thứ gì đó.

Kết quả Thẩm Lãng tìm không được thứ hắn mong muốn.

Ông cũng tìm không được cái gì có thể cho.

- Bằng không, quả nhân tứ hôn cho Kim Mộc Thông? - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ngươi nói xem ngươi chú ý người nào, bất kể là ai, ta cũng làm gả nàng cho Kim Mộc Thông.

Thẩm Lãng kinh ngạc, nhưng mà cái này cũng có khả năng.

Tên mập đều sắp hai mươi tuổi, bây giờ đều còn chưa có đối tượng, có chút thời điểm còn phải ở trong chăn nhìn tranh《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》, quá thảm.

Lấy tư cách anh rể, ta có nghĩa vụ cho giới thiệu đối tượng cho cậu em vợ.

Bằng không, ta thế nào hướng nhạc phụ nhạc mẫu ăn nói?

Nghe nói Tể tướng Chúc Hoằng Chủ có một cháu gái tên gọi Chúc Nịnh, dịu dàng xinh đẹp, nội liễm hiền lành, là một tài nữ đỉnh cấp.

Năm nay mười chín tuổi đều còn chưa có kết hôn, thế nhưng người cầu hôn đã đạp phá đến ngưỡng cửa.

Thế là Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, ngài cảm thấy Chúc Nịnh thế nào?

Quốc quân hít một hơi khí lạnh.

Chúc Nịnh này cũng là chân chánh đệ nhất tài nữ kinh đô.

Nàng là mệnh căn của Tể tướng Chúc Hoằng Chủ, chân chính hòn ngọc quý trên tay, hơn nữa còn là tổng quản thư phòng của lão.

Hơn nữa đệ nhất tài nữ này cũng không phải là tự phong, cũng không phải lẫn lộn.

Cô gái này rất khiêm tốn, gần như cổng không ra, cửa sau không bước, chưa bao giờ ra ngoài tham gia những thứ tụ hội lộn xộn, cũng không truyền ra ngoài bất kể tác phẩm văn chương hay câu thơ nào cả.

Như vậy cái danh tiếng đệ nhất tài nữ kinh đô của nàng đến như thế nào?

Đầu tiên, Tể tướng Chúc Hoằng Chủ rất nhiều sách, văn chương cũng do nàng thay mặt mô phỏng, chuyện này chẳng lẽ còn chưa đủ lợi hại à?

Thứ nhì, nàng năm nay mười chín tuổi, lại tuyệt đối là hậu duệ danh môn, người muốn lấy nàng như là cá chép sang sông, không biết có bao nhiêu hướng nàng cầu thân. Nàng tối thiểu đã từ chối mấy chục tên tiến sĩ, thậm chí kể cả một tên trạng nguyên.

Chúc Hoằng Chủ nói, hôn sự của nàng đầu tiên phải do chính nàng làm chủ.

Nếu như chính nàng ghét đàn ông, gia tộc tuyệt đối không thúc ép.

Rất nhiều tài tử trẻ trung sau khi đậu Tiến sĩ hăng hái bừng bừng đi thăm hỏi, kết quả chưa tới một canh giờ liền thua trận.

Ồ?

Lời này nghe làm sao lại quái như vậy? Nếu như đổi sang cái chuyện ứ ừ này, một canh giờ đã rất lợi hại.

Vậy nói chính xác một chút.

Tất cả mọi người cùng Chúc Nịnh so đấu tài nghệ, chưa tới một canh giờ đã thua toàn bộ.

Cũng có nghĩa nàng thắng mấy chục tên tiến sĩ.

Dĩ nhiên, đó cũng không phải nói nếu như nàng tham gia khoa cử liền nhất định có thể giành được trạng nguyên.

Mà là cô gái này đọc vô số sách vở, nghe nhiều biết rộng, chiều rộng và chiều sâu kiến thức đều vô cùng kinh người.

Cũng chính là nàng tiêu diệt mấy chục tên tiến sĩ, cho nên danh tiếng lan truyền rộng rãi, trở thành cái gọi là kinh đô đệ nhất tài nữ.

Đối với cái danh này, gia tộc họ Chúc coi thường.

Đối với người khác mà nói, cái gọi là kinh đô đệ nhất tài nữ là ca ngợi, nhưng đối với họ Chúc mà nói, lại là một loại nhục nhã.

Giống như ngươi xưng cục cưng Mộc Lan là đệ nhất mỹ nhân thành Huyền Vũ, Thẩm Lãng cũng sẽ nổi đóa.

Ngươi mới đệ nhất mỹ nhân thành Huyền Vũ, cả nhà ngươi cũng là đệ nhất mỹ nhân thành Huyền Vũ.

Tóm lại Chúc Nịnh này đặc biệt khó ở, cho nên năm nay sắp hai mươi tuổi mà chưa có gả được ra ngoài.

Gia tộc họ Chúc cũng không vội.

Đương nhiên, bọn họ cũng quả thực không cần vội.

Nói một câu khó nghe, con gái quốc quân có khi còn khó gả hơn.

Nhưng con gái gia tộc họ Chúc tuyệt đối không lo gả.

Người trong thiên hạ muốn thắng được con gái họ Chúc, tuyệt đối vượt qua muốn lấy con gái của quốc quân.

Những người khác của họ Chúc đi gần với triều đình rất nhiều, Chúc Hồng Tuyết cùng thầy với Ninh Hàn, Chúc Hồng Bình được quốc quân khen là ngựa ngàn dặm nhà ta. Mà Chúc Nịnh này lại giữ khoảng cách với vương tộc, bình thường rất ít tiến cung.

Quốc quân nghe được Thẩm Lãng lại muốn gả đệ nhất tài nữ cực kỳ kiêu ngạo đó cho Kim Mộc Thông làm vợ, tức khắc da đầu từng đợt tê dại.

May mà Thẩm Lãng cũng không nói hòa bình thế giới, bằng không quốc quân có thể sẽ nói bằng không chúng ta nên nói một chút về hòa bình thế giới là hơn.

Ông vốn định nói là đổi sang điều kiện khác được không.

Khổ cái là Ninh Nguyên Hiến cũng cần thể diện, bây giờ ông giống như bậc cha chú ra sức khoe khoang năng lực của chính mình trước mặt đứa trẻ, ra sức ban thưởng cho Thẩm Lãng.

Cũng không thể để Thẩm Lãng đưa ra điều kiện thứ nhất, ngươi không đáp ứng.

Thẩm Lãng nhắc lại ra điều kiện thứ hai, ngươi vẫn không đáp ứng.

Như thế liền có vẻ không chân thành.

- Được, quả nhân sẽ thử chuyện này một chút. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Sau khi về kinh đô, quả nhân phải đi tự đi thăm hỏi Chúc tướng, cầu hôn cho Kim Mộc Thông.

Mới vừa nói xong, quốc quân cũng cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người.

Ông thực sự chút hối hận, vừa rồi vì sao lắm miệng, bây giờ ôm chuyện vào thân.

Lần này đi cầu thân, tuyệt đối là phải mất thể diện.

Chúc Nịnh là người nào? Ngay cả quan Trạng Nguyên đều ghét.

Kim Mộc Thông người nào?

Được rồi, yêu ai yêu cả đường đi, ấn tượng quốc quân bây giờ đối với Kim Mộc Thông cũng tốt.

Nhưng nói một câu có lương tâm.

Nếu như Kim Mộc Thông cũng đủ tiền đồ thì Thẩm Lãng cũng căn bản không có thể trở thành người ở rể.gia tộc họ Kim

Có thể một trăm Kim Mộc Thông, cũng không hơn nổi Chúc Nịnh.

Đương nhiên, Kim Mộc Thông vẫn tương đối đáng yêu.

Đáng thương ở chỗ không ai yêu cả!

...

Nói chuyện phiếm tán dóc kết thúc.

Sắc mặt của quốc quân thoáng trở nên nghiêm túc, nói:

- Thẩm Lãng, quân Niết Bàn này mạnh như vậy, tối đa còn có thể luyện ra bao nhiêu người?

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, có muốn nghe thần nói thật không?

- Đương nhiên! - Quốc quân nói.

Thẩm Lãng nói:

- Binh siêu Mạch Đao cũng không cách nào luyện thêm nữa, loại thép tốt nhất của gia tộc họ Kim đã bị thần tiêu hết sạch. Vì đội quân Niết Bàn hơn hai ngàn người này, thần dùng hết có thể mấy chục vạn lượng vàng.

Quốc quân biết nhánh quân đội này đắt, nhưng không nghĩ tới sẽ đắt đến nước này.

Thẩm Lãng nói:

- Phân xưởng sắt thép của gia tộc họ Kim dù thuộc nhà thần, nhưng đi ra mỗi một lượng sắt thép đều phải cần ghi tiền, đều phải cần vàng thật bạc trắng, không thể bởi vì là nhà ta liền trực tiếp lấy.

Điểm này quốc quân đương nhiên hiểu.

Bất luận nhà nào đều là như vậy, cũng tỷ như nói cấm quân là của ông, phân xưởng vương tộc cũng của ông.

Thế nhưng trang bị cấm quân, cũng là cần dùng tiền mua lại từ phân xưởng vương tộc.

Khoản chi nhất định phải rõ ràng, phép tắc nhất định phải rõ ràng, nếu không sẽ có tai hoạ ngầm kinh người.

Thẩm Lãng nói:

- Bình quân mỗi người có năm thanh đao chì dùng để huấn luyện, tổng cộng tiêu hao hơn một triệu cân chì, nhóm vật tư này là thần hướng hội Thiên Đạo mượn tiền. Còn có bọn họ mỗi ngày đều phải ngâm thuốc, cũng cần tiêu hao số lớn tiền tài, hội Thiên Đạo gần như mua hết sạch những dược liệu quý giá ở các tỉnh. Một khi Ninh Chính điện hạ mới vừa bắt đầu tranh ngôi, cũng đã thiếu hội Thiên Đạo năm mươi ba vạn lượng vàng.

Số tiền này là Thẩm Lãng đứng ra mượn tiền, nhưng chủ nợ đương nhiên là Ninh Chính, cũng không thể để Thẩm Lãng tới gánh cả số tiền này.

Cho nên nhánh quân đội vương bài này của Thẩm Lãng tuy rằng chỉ có hơn hai ngàn người, thế nhưng tiêu hao tiền tài có thể trang bị ra mấy vạn đại quân.

Thẩm Lãng nói:

- Dĩ nhiên, nếu như thời gian đầy đủ, thần còn có thể luyện ra ba nghìn đội quân Mạch Đao trọng giáp. Thế nhưng bệ hạ, ngài muốn dùng nhánh quân đội này đối mặt siêu cấp đại chiến kế tiếp đúng không?

Ninh Nguyên Hiến gật đầu.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy liền không thể nào, phân xưởng gia tộc họ Kim của thần chí ít còn cần thời gian một năm, mới có thể sản xuất ra nhiều vật liệu thép đỉnh cấp như vậy. Hơn nữa uy lực của đội quân Niết Bàn này ở khu vực bằng phẳng uy lực vô hạn, nhưng một khi tiến vào chiến trường nước Nam Ẩu, sẽ uy lực giảm nhiều.

Quốc quân gật đầu.

Nước Nam Ẩu khắp nơi đều có rừng rậm khe suối, địa thế chật chội chật hẹp, loại quân đội siêu trọng giáp này tác dụng thi triển không lớn.

Chỗ đó thích hợp nhất cho quân vùng núi.

Đội Mạch Đao quân Niết Bàn dựa vào là sức mạnh tập thể, mấy nghìn nhánh Mạch Đao đồng thời chém xuống đi mới có thể bẻ gãy nghiền nát, cho nên cần đất bằng phẳng.

- Nhưng mà bệ hạ, thần đã chuẩn bị huấn luyện nhóm quân Niết Bàn tiếp theo. - Thẩm Lãng nói:

- Cái nhóm quân Niết Bàn thứ hai vẫn cường đại nghịch thiên, nhưng không còn là binh Mạch Đao. Mà là loại quân thích hợp nhất tiến vào chiến trường vùng núi rừng rậm nước Nam Ẩu, là một nhánh binh dùng cung tiễn có tính cơ động, độ nhanh nhẹn cực kỳ cao, số lượng có thể ở chừng ba ngàn người.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ba nghìn người quân đội cung tiễn, có phải hơi ít hay không, rất khó cải biến chiến cuộc?

Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, nếu như mỗi người dùng cũng là cung hai thạch, có thể ngay cả bắn vài trăm mũi tên, đồng thời tinh chuẩn vô cùng thì sao?

Ninh Nguyên Hiến mở to hai mắt.

Chuyện này... không có khả năng đâu.

Hiện nay toàn bộ vương triều Đại Viêm, quân đội cung tiễn tinh nhuệ nhất, dùng cũng là cung một thạch mà thôi.

Một thạch rưỡi, cũng phải là thần xạ thủ mới dùng.

Cung hai thạch, hơn nữa ba nghìn người dùng cung hai thạch?

Khoảng cách hiệu quả sát thương của cung một thạch tầm một trăm năm mươi bước, khoảng cách hiệu quả sát thương cung hai thạch, tối thiểu tầm hai trăm năm bước.

Hơn nữa ngay cả bắn hơn trăm mũi tên, còn vô cùng chính xác?

Ninh Nguyên Hiến là không biết cái từ bộ đội đặc chủng này.

Không sai!

Thẩm Lãng phải bồi dưỡng bộ đội đặc chủng thích hợp tác chiến rừng rậm.

Hơn nữa chỉ có ba nghìn người duy nhất.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Dùng cung hai thạch ngay cả bắn hơn trăm mũi tên, điều này cần lực lượng kinh người, sợ rằng ngay cả quân Niết Bàn Mạch Đao cũng không đủ sức thế này, hơn nữa căn bản không cách nào đại quy mô chế tạo ra cường cung hai thạch siêu cấp đi.

Quả thực không có!

Ngay cả khi sức cả hai cánh tay có khả năng nâng năm trăm cân, bạn thậm chí không thể bắn một trăm mũi tên bằng cung hai thạch, nhưng đó là siêu cấp cường cung hơn hai trăm cân đó.

Hơn nữa cung của thế giới này được làm bằng gỗ, và về cơ bản rất khó để đạt được cường độ lớn như vậy.

Trường cung (longbow) trong lịch sử trường cung Anh quốc làm bằng gỗ tử sam (thông đỏ), loại ngắn tầm một mét năm, loại dài thậm chí còn vượt hơn hai mét, trọng lượng tầm một trăm cân, chỉ có một số ít vượt qua hai trăm cân.

Hơn nữa cung bình thường, càng kéo lâu cần sức mạnh càng lớn.

Khi giương cung đến độ giãn cao nhất cần tất cả sức lực, lúc này rất khó duy trì, muốn ngắm bắn cũng khó.

Thế nhưng!

Thẩm Lãng thiết kế chế tạo là cung hỗn hợp hiện đại (Compound bow).

Hắn bây giờ không thể tạo ra hợp kim nhôm, thế nhưng vật liệu thép có độ dẻo cao đã có thể chế tạo được.

Dùng thép carbon thấp là đủ chế tác cường cung, cũng đủ cung cấp sức mạnh, có làm hai thạch hoàn toàn không có vấn đề.

Cung hỗn hợp dùng cơ chế ròng rọc có hiệu quả ít tốn sức rất nhiều.

Bởi vì kéo cung hỗn hợp sẽ xuất hiện một quá trình dao động, sau khi tăng lực giương cung đến mức tận cùng, bắt đầu giảm sử dụng lực cho đến khi cung hoàn toàn đầy đủ năng lượng. Điều này có nghĩa là có đủ thời gian để ổn định cung để nhắm bắn.

Chuyện này có ý nghĩa vượt thời đại đội với bắn tên.

Thẩm Lãng biết những người có huyết mạch trống rỗng này đều hết sức tập trung, đây chính là năng lực bẩm sinh của bọn họ.

Khi bọn họ tập trung huấn luyện Mạch Đao, có thể suốt mấy tháng có thể luyện một chiêu nhất đao lưỡng đoạn hơn một triệu lần.

Như vậy nhóm quân Niết Bàn thứ hai này, một khi được cải tạo huyết mạch xong, để cho bọn họ được huấn luyện bắn cung. Cam đoan bọn họ cũng sẽ giống đội Mạch Đao vậy, trong thời gian mấy tháng, huấn luyện bắn trên triệu lần.

Tâm tư những người này như nước, hết sức chuyên chú nhạy cảm.

Một khi hết sức tập trung luyện tập xạ thuật, vậy sẽ là hiệu quả cỡ nào?

Hơn nữa toàn bộ trang bị siêu cường cung hai thạch, dùng mũi tên bằng thép carbon cao. Lực sát thương khủng khiếp cỡ nào.

Như vậy, một đội cung thủ ba ngàn người như vậy cơ hồ là ác mộng của bất kỳ quân đội nào.

Đội Mạch Đao quân Niết Bàn dùng cho cận chiến, siêu cấp cung thủ dùng cho tầm xa.

Hai đội quân phối hợp lại, gần như vô địch.

Thậm chí Thẩm Lãng trong lòng càng mong đợi ba ngàn siêu cung thủ hơn nữa.

Trong lịch sử, cung thủ tầm xa của nước Anh đã bắn đại quân nước Pháp vãi cả ra phân.

Ở trận Agincourt (*), sáu ngàn quân đội Anh đối chiến ba chục ngàn đại quân của nước Pháp.

(*) còn được gọi là trận Azincourt ở Pháp, là một chiến thắng lớn trong Chiến tranh Trăm Năm của quân Anh trước quân Pháp. Đây là một trận toàn thắng của vua Henry V nước Anh và có ý nghĩa như một đòn giáng sấm sét của ông vào quân Pháp, bất chấp ưu thế to lớn về quân số của Pháp. Năm ngàn cung thủ của quân Anh lúc đó bao gồm cung kị và cung bộ.

Trong sáu ngàn quân đội Anh đã có năm ngàn trường cung thủ.

Kết quả một trận chiến này giết chết hơn một chục ngàn người Pháp, bản thân thương vong không vượt qua ba trăm người.

Sáng lập đại thắng huy hoàng trước nay chưa từng có.

Mà Thẩm Lãng phải luyện ra được nhánh quân Niết Bàn thứ hai, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng sức chiến đấu tuyệt đối vượt qua xa trường cung thủ Anh quốc.

Như vậy ở trên chiến trường sẽ có biểu hiện cỡ nào? Hoàn toàn không dám tưởng tượng.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cũng không khỏi tiến vào trạng thái vô cùng hy vọng với nhánh quân đội này.

Bỗng nhiên, ông không khỏi nói ra:

- Thẩm Lãng ngươi nỗ lực nhiều như vậy, vì sao không huấn luyện nhánh quân đội này thành quân đội gia tộc họ Kim vậy?

Thẩm Lãng nói:

- Sau đó thì sao? Gia tộc họ Kim của thần làm phản xưng vương, ngài là để nhạc phụ thần xưng vương, hay để cho thần xưng vương, hãy để cho Kim Mộc Thông xưng vương vậy?

Á!

Thẩm Lãng xưng vương?

Ngẫm lại cái khả năng này, thân thể quốc quân không khỏi run run một trận.

Nếu cái thứ tai họa này mà làm vua, vậy... Vậy dân chúng cùng khổ không sống nổi.

Hơn nữa mục tiêu của Thẩm Lãng là thiên hạ không thù, tiêu diệt Thái tử, tiêu diệt họ Tiết, tiêu diệt Tam vương tử.

Nâng đỡ Ninh Chính xem như là quá trình bỏ chi phí, nhận hiệu quả mà thôi.

Thậm chí ở trong lòng Thẩm Lãng, gia tộc họ Kim quả thực không có tư cách vương giả.

Đương nhiên Lãng gia cũng không có, hắn chỉ muốn hưởng thụ quyền lợi mà không muốn thực hiện nghĩa vụ. Chỉ phải vinh hoa phú quý, lại không muốn cần chính yêu dân. Xem ai không vừa mắt liền tiêu diệt ngay, cả ngày cũng không muốn đình lại, hoàn toàn không có bất kỳ khoan dung đại lượng.

Ninh Nguyên Hiến người ta cũng có thể bao dung rất nhiều kẻ ông không ưa. Ninh Chính càng chưa nói, độ lượng lớn đến nỗi để cho người ta giận sôi.

Mà lòng độ lượng Thẩm Lãng, có thể còn hẹp hơn cả cống ngầm nữa.

- Huống hồ, ngài dầu gì cũng là nhạc phụ thần kia mà. - Thẩm Lãng nói.

Quốc quân không nói gì.

Hóa ra trong lòng ngươi, quả nhân còn không bằng Kim Trác có đúng không?

Không nên dày này mỏng kia, Ninh Diễm cũng là băng thanh ngọc khiết với ngươi, sau đó cũng phải vì ngươi sanh con dưỡng cái, hơn nữa còn không danh không phận rõ ràng, thằng lỏi con nhà ngươi trở về nội dung chính đi.

- Thẩm Lãng, nhánh quân Niết Bàn này còn cần bao lâu mới xuất hiện? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.

Thẩm Lãng đáp:

- Chí ít nửa năm trở lên.

Ninh Nguyên Hiến gật đầu, không có tiếp tục nói hết.

Trong lòng ông biết, vua Căng có thể sẽ không cho ông nửa năm.

Tối đa thời gian mấy tháng, siêu cấp đại chiến quyết định vận mạng sẽ bạo phát.

Bỗng nhiên Thẩm Lãng nói:

- Bệ hạ, nghe nói ngài vì ta từ chối hội Ẩn Nguyên mượn tiền.

- Ừ! - Ninh Nguyên Hiến thờ ơ đáp lời.

Thẩm Lãng nói:

- Ngài thiếu bao nhiêu tiền?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ba bốn triệu đi!

Được cái con số khổng lồ này, Thẩm Lãng một chút cũng không ngoài ý liệu.

Thậm chí trong lòng hắn biết, dù cho nhiều tiền như vậy cũng không đủ.

Bởi vì kế tiếp phải bạo phát đại chiến, đúng là cuộc chiến mấy chục vạn đại quân cấp độ nghiêng nước.

Hoàng đế Càn Long trong trận chiến Kim Xuyên (*) đã vận dụng mười mấy vạn quân đội, dùng hết bảy chục triệu bạc trắng làm quân phí.

(*)Kim Xuyên thực chất là một bộ tộc gốc người Tạng vùng Amdo, có tên Tạng là rGyal-ron. Bộ tộc rGyal-rong bị nhà Thanh tách làm 2 bộ tộc nhỏ là Rab-brtan và bTsan-la Điều này làm dấy lên sự bất mãn của người rGyal-rong. Càn Long đánh vùng này 2 lần, lần thứ nhất (1747-1749) và lần 2 (1771-1776).

Mà lần này Việt quốc phải đồng thời đối mặt hai kẻ thù mạnh, vua Căng cùng nước Sở.

Quy mô chiến tranh chỉ có lớn hơn.

Cho nên ba bốn triệu lượng vàng nhất định là không đủ.

Thế nhưng quốc quân không có hướng Thẩm Lãng mở miệng.

Bởi vì ông biết bất kỳ một tổ chức hay cá nhân nào, đều có một ranh giới cuối cùng để tiếp nhận.

Nói thí dụ như hội Thiên Đạo!

Đến tận bây giờ, số tiền hội Thiên Đạo cho Thẩm Lãng cùng gia tộc họ Kim đã là một con số khổng lồ.

Kế tiếp huấn luyện nhánh quân Niết Bàn đệ nhị, vẫn cần nhiều vàng, cái khoản tiền vàng này vẫn là do Thẩm Lãng đứng ra hướng hội Thiên Đạo mượn tiền.

Như vậy mấy triệu lượng vàng làm quân phí, tốt nhất cũng không cần lại hướng hội Thiên Đạo lên tiếng.

Một khi mở miệng, hội Thiên Đạo sẽ không cho mượn tiền, quan hệ của song phương sẽ sản sinh vết rách.

Nếu là hội Thiên Đạo sẵn lòng cho mượn, e rằng cũng không thể lập tức lấy ra nhiều vàng đến thế vì nó ảnh hương đến chiến lược an bài của hội Thiên Đạo.

Hơn nữa quan trọng nhất là.

Ngươi mang đến cho người khác bao nhiêu lợi ích?

Nếu như ngươi đòi lấy lợi ích vượt qua giới hạn, liên minh chiến lược song phương sẽ sụp đổ.

Hội Thiên Đạo cuối cùng không giống như hội Ẩn Nguyên, mới vừa sống lại không vượt qua thời gian hơn một năm, hơn nữa đang đang thời hạn điên cuồng mở rộng, thật không có bao nhiêu lượng vàng tồn kho.

Thẩm Lãng cất giọng bâng quơ:

- Bệ hạ, bằng không cho thần hơn nửa tháng, kiếm ba triệu lượng vàng cho ngài được không?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Thẩm Lãng, đừng phải cầu người khác đi làm chuyện vượt quá giới hạn chịu đựng, hội Thiên Đạo rất khó xuất ra số tiền này, hơn nữa đây chỉ là con số chi đầu tiên cho quân phí mà thôi.

Thẩm Lãng nói:

- Thần nói là kiếm, không hướng hội Thiên Đạo mượn, cũng không hướng hội Ẩn Nguyên mượn. Trong vòng nửa tháng thần sẽ kiếm ba triệu lượng vàng thuần túy cho bệ hạ. Nếu như thần làm được, ngài liền cho Ninh Chính điện hạ sắc phong Công tước?

Trong vòng nửa tháng kiếm ba triệu lượng vàng?

Không phải lấy từ trên người hội Ẩn Nguyên cùng hội Thiên Đạo?

Làm sao có thể?

Trong thiên hạ trừ hai cái tổ chức này, không có bất kỳ người nào có thể trong khoảng thời gian ngắn móc ra nhiều tiền như vậy.

Mặc kệ làm ăn kiểu gì, cũng không thể ở trong vòng nửa tháng kiếm được ba triệu lượng vàng.

Chuyện này thật sự với lên trời còn khó hơn.

Nhìn thấy Thẩm Lãng cất giọng có vẻ đùa giỡn, quốc quân Ninh Nguyên Hiến không quá cho là thật.

Xem ra số tiền quân phí này vẫn là ông tự nghĩ biện pháp đi.

Không thể giao tất cả mọi chuyện cũng cho Thẩm Lãng đi làm, điệu bộ như thế sẽ không tốt, với quan hệ của song phương cũng không tiện.

...

Lúc quốc quân cách kinh đô còn có vài trăm dặm.

Kết quả chuyến săn biên giới đã truyền khắp thiên hạ.

Tiếp đó, toàn bộ thiên hạ hoàn toàn thất thanh.

Nhất là kinh đô.

Tất cả mọi người bị sốc đến nổi da gà.

Ngay từ đầu bất kể là quan viên hay dân chúng, đều hoàn toàn không tin.

Điều này sao mà được kia chứ?

Hai ngàn tân quân của Thẩm Lãng hoàn toàn là phế vật, hơn nữa chỉ huấn luyện mấy tháng, liền luyện một chiêu mà thôi.

Làm sao có thể đánh bại nước Sở năm nghìn tinh nhuệ?

Sau đó, tin tức thắng lợi đã xác định.

Tất cả mọi người lại nghĩ, có phải Thẩm Lãng sử dụng loại quỷ kế gì hay không? Để Sở vương cố ý nhường?

Bằng không coi như là nước sông đảo ngược, mặt trời lặn ở hướng đông cũng không thể thắng kia mà?

Thế nhưng tin tức truyền đến càng ngày càng xác định, ngày càng chính xác.

Hai nghìn tân quân Niết Bàn dưới trướng Thẩm Lãng này không chỉ thắng.

Hơn nữa gần như chém giết sạch sẽ hai ngàn võ tốt tinh nhuệ nhất nước Sở, còn có ba nghìn trọng giáp kỵ binh.

Tiếp đó, toàn bộ người ở kinh đô cũng hoài nghi nhân sinh!

Thẩm Lãng này là thần hả?

Lúc trước cuộc thi ân khoa văn võ, hắn sáng lập kỳ tích.

Lúc này đây chuyến săn biên giới, lại sáng lập kỳ tích lớn hơn?

Hắn làm sao làm được vậy?

Đơn giản là muốn cho người ta phải nổi điên kia mà.

Then chốt lần này tất cả mọi người cho rằng, cái gọi là chuyến săn biên giới là quốc quân cố ý cắt thịt cho nước Sở mà thôi, Thẩm Lãng cùng Ninh Chính chẳng qua là vật hi sinh, ngay cả chính hắn đều chưa từng nghĩ sẽ thắng.

Người này quả thực không phải người.

Sau đó các ngươi nói Thẩm Lãng có thể sinh con, ta cũng tin!

Mà sau khi tin tức này truyền ra, phản ứng trực tiếp nhất chính là tranh chấp đảng phái Thái tử cùng Tam vương tử Ninh Kỳ trong nháy mắt ngừng!

Cái gọi là vụ án đầu cơ trục lợi quân lương, án tham ô quân phí hoàn toàn lặn mất tăm.

Trong triều đình, hai người lập tức bày ra một bộ dáng huynh hữu đệ cung.

...

Mấy ngày sau!

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến chiến thắng trở về.

Đại quân trùng trùng điệp điệp từ cổng Chu Tước tiến vào kinh đô, oai phong tám hướng!

Đây là bởi vì Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ, bất luận kẻ nào không được ra ngoài nghênh tiếp.

Bằng không Thái tử cùng quần thần chỉ sợ sẽ ra nghênh đón trong vòng năm trăm dặm.

Xa miện của quốc quân Ninh Nguyên Hiến mới vừa đến cổng Chu Tước.

Thái tử suất lĩnh tất cả văn võ quần thần, quỳ xuống chỉnh tề.

- Cung nghênh bệ hạ hồi đô!

Tất cả mọi người cúi đầu sát đất, cùng kêu lên hô to, gần như kêu phá cuống họng.

Tuy rằng quỳ sát sẽ thấp, nhưng toàn bộ quan viên cũng hận không thể ngẩn đầu lên, ngó xem bộ dạng quốc quân giờ thế nào rồi?

Có phải ốm yếu hay không?

Hay vẫn tinh thần phấn chấn trong truyền thuyết.

Cánh cửa xa miện mở ra, quốc quân chậm rãi đi ra.

Ôi!

Trước đó ông nhuộm tóc xám tro, lúc này lại một lần nữa màu đen trở lại.

Thừa dịp thời gian đi đường mười mấy ngày nay, ông ăn nhiều để tăng cân trở lại.

Cả người có vẻ anh tư bừng bừng phấn chấn, so với ở lúc ở biên giới, giống như lại trẻ ra mấy tuổi.

Giống y hệt như lúc chưa bị bệnh.

Một thân vương bào hoàn toàn mới, kim quan hoàn toàn mới.

Nhìn qua sợ rằng ngay cả bốn mươi tuổi cũng chưa đến

Hùng tráng cực kỳ, uy phong lẫm liệt.

- Đều ngẩng đầu lên, ngó quả nhân kỹ hơn một chút!

Ninh Nguyên Hiến cất giọng không cao, thế nhưng sau khi thêm vào nội lực, khả năng xuyên thấu lại đầy đủ, mấy trăm thần tử ở đây đều nghe được rõ ràng.

- Ngẩng đầu lên đi nào.

Toàn bộ quan viên cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên.

Thấy được một người vị quân vương còn trẻ khỏe.

Dựa vào!

Ai nói bệ hạ trúng gió hả?

Nhất định là giả bộ bệnh!

Bộ dáng như vậy như mà từng bị trúng gió sao? Đừng nói giỡn!

Bệ hạ cùng Thẩm Lãng lại liên thủ bẫy người, lúc đầu suy nghĩ chơi khăm chính là Sở vương, kết quả đều gài bẫy tất cả văn võ đại thần bọn ta.

Người nào trước truyền cái tin vịt này?

Dụng ý khó dò!

Từ trong ánh mắt tất cả mọi người, Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa thấy được kính sợ.

Thậm chí là run rẩy kính sợ.

Lúc này ở trong mắt những thứ thần tử này, quân vương như Ninh Nguyên Hiến này nhất định là thần bí khó lường.

Quá mạnh, quá độc ác.

Vì chơi khăm Sở vương, lại giả bộ bệnh y như thật, ngay cả một chút kẽ hở cũng không có.

Thái tử cùng Tam vương tử đều không thể phát hiện.

Đế vương tâm thuật của bệ hạ, thực sự quá đáng sợ.

Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa sảng khoái vô cùng.

Tất cả mọi người lại một lần nữa quỳ sát ở trước mặt của ông run lẩy bẩy.

Lúc trước những lo lắng khi bị bệnh, từ nay về sau quét dọn sạch sẽ.

Danh dự của ông lại một lần nữa về tới tột đỉnh thực sự.

- Từ sau khi quả nhân bị bệnh, rất nhiều liền biếng nhác chuyện chính, lúc trước quả nhân bệnh không quản được các ngươi, bây giờ thân thể quả nhân hơi khá hơn một chút, thì không thể bỏ đi được. - Quốc quân cất giọng trào phúng mà lại băng giá.

Quần thần run rẩy.

Bệ hạ ngài cũng chớ giả bộ.

Ngài căn bản không bệnh, cũng là ra vẻ.

Tiếp tục, quốc quân vung tay lên!

Tức khắc, mấy trăm tên cấm quân vọt ra.

Dựa theo danh sách lùng bắt quan viên.

Tầm tróc nã ba mươi người.

Phe Thái tử mười lăm người, phe Tam vương tử mười lăm người.

Cũng là bên trong tranh chấp đảng phái lần này có nhiều thứ vui thật, cao nhất đang tam phẩm, thấp nhất lục phẩm.

Ngay sau đó, đại thái giám Lê Chuẩn đọc lên một đường lại một nói ý chỉ.

Nghe vào, mỗi người đều tội ác ngập trời.

Tại chỗ định tội, tại chỗ phán quyết!

Chém!

Chém!

Chém!

Tịch biên gia sản!

- Xoẹt xoẹt xoẹt!

Giơ tay chém xuống!

Ba mươi tên quan viên, đầu rơi xuống đất.

Huyết khí tận trời!

Giết được ở đây toàn bộ quan viên hồn phi phách tán, toàn thân run rẩy.

Ninh Nguyên Hiến không có tiếp tục răn dạy.

Chẳng qua là lạnh lùng nhìn những thứ thần tử này.

Lúc này thắng lợi không tiếng động!

Khi ánh mắt của ông nhìn đăm chiêu thời gian khá lâu trên người một vị đại thần, vị đại thần này trực tiếp bất tỉnh.

Giống như sợ đến nỗi bị động kinh vậy.

Ngay sau đó, quốc quân nhìn thoáng qua Thái tử cùng Tam vương tử Ninh Kỳ.

- Thái tử, trong khoảng thời gian này con giám quốc cực khổ.

Thái tử Ninh Dực dập đầu nói:

- Nhi thần không dám! Phụ vương ở chuyến săn biên giới đánh bại Sở vương, dương quốc uy của ta mới thật sự khổ cực.

Ninh Nguyên Hiến cất giọng thản nhiên:

- Lần này chuyến săn biên giới sở dĩ đại hoạch toàn thắng, tất cả đều là công lao của Ninh Chính. Lê Chuẩn tiếp chỉ, miễn đi chức Thiên Việt Đề đốc của Trương Triệu, sắc phong Trường Bình Hầu Ninh Chính là Thiên Việt Đề đốc, phủ Hầu tước Trường Bình tăng cường quân bị năm nghìn!

Nghe những lời này!

Như là sấm sét trên đất bằng!

Chấn động toàn bộ thần tử trong lòng long trời lở đất.

Chuyện này có ý nghĩa như thế nào?

Ý nghĩa bệ hạ công khai để Ngũ vương tử Ninh Chính tham gia tranh ngôi!

...

Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay hai chương một vạn năm, bởi vì ra ngoài ăn tiệc đầy tháng nên viết chậm, quá không dễ dàng! Lạy xin vé tháng cùng hỗ trợ, dập đầu xin bái tạ!