Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 54: Bá Tước khiếp sợ! Đừng nhảy, ngươi nhất định phải chết




Nhìn thấy Hứa Văn Chiêu ra sức định bụng tông đầu vào tường.

- Nghìn vạn lần đừng như vậy.

Bá Tước đại nhân vội vàng xông lên phía trước, chặn Hứa Văn Chiêu.

Dù cho ông biết Hứa Văn Chiêu đang diễn trò, cũng nhất định phải làm như vậy, bằng không sẽ có vẻ phũ phàng.

Hứa Văn Chiêu mượn cơ hội ôm hai chân Bá Tước đại nhân, cất giọng thê thảm:

- Chủ nhân ơi, mười mấy tuổi tiểu nhân đã tiến vào phủ Bá Tước, từ từ lớn lên trước mặt lão chủ nhân, toàn bộ phủ Bá Tước từ trên xuống dưới không ai trung thành và tận tâm giống tiểu nhân vậy đâu.

- Chủ công ơi, nếu như có thể, ta bây giờ có thể mổ trái tim này ra, để người xem là đỏ hay là trắng a!

Hứa Văn Chiêu vừa nói, vừa đấm ngực giậm chân.

Ý kiến trong lời nói đặc biệt rõ ràng, Hứa Văn Chiêu ta đây trung thành tận tâm như vậy, lại chịu đối đãi như thế, chủ công ngài đây là muốn bức tử ta lão nhân này à?

- Dậy nào, dậy nào... - Bá Tước đại nhân ôn hòa nói:

- Văn Chiêu, ta đương nhiên là tin tưởng ngươi trung thành với Phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Hứa Văn Chiêu vẫn quỳ trên mặt đất gào khóc, không có nửa ý muốn đứng lên.

Bá Tước đại nhân đương nhiên biết đối phương nghĩ muốn cái gì.

- Bay đâu, đến phòng thu chi bảo cô gia xuất hiện, đừng làm tiếp nữa. - Bá Tước đại nhân nói.

Hứa Văn Chiêu vẫn không đứng dậy, ôm hai chân Bá Tước lớn tiếng nói:

- Chủ công ơi, nếu như ngài hoài nghi tiểu nhân có cái gì bất trung, nếu hoài nghi tiểu nhân làm chuyện gì có lỗi với phủ Bá Tước, vậy ngài hãy đi tịch thu nhà của tiểu nhân đi, như vậy liền rõ ràng.

Bá Tước đại nhân cau mày.

Ngay cả tịch biên gia sản đều nói ra khỏi miệng, chẳng phải là làm cho cả phủ Bá Tước từ trên xuống dưới thất vọng đau khổ à?

Tức khắc, ông càng thêm bất đắc dĩ phải nói:

- Lập tức đi ngay, bảo cô gia lập tức tới chỗ của ta.

- Vâng!

Đợt người thứ hai vội vàng phóng đến phòng thu chi.

Hứa Văn Chiêu lần này mới hài lòng, từ dưới đất bò dậy.

Bá Tước đại nhân trong lòng không hài lòng, nhưng cũng chỉ có thể nói an ủi.

Hứa Văn Chiêu trên mặt cảm ơn chảy nước mắt, nhưng trong lòng đắc ý vạn phần.

Thẩm Lãng nhà ngươi đúng không biết tự lượng sức mình, lại vẫn muốn đấu với ta ấy à?

Đối với tính tình Bá Tước, Hứa Văn Chiêu thật sự hiểu rất rõ, thông minh nhưng nhân từ nương tay, mặc kệ làm chuyện gì đều thích từ từ mưu tính, tràn ngập phong cách ưu nhã và thong dong của quý tộc, vĩnh viễn bận tâm mặt mũi của thuộc hạ.

Loại chuyện trở mặt trước mọi người, Bá Tước thực sự chẳng bao giờ làm.

...

- Rầm!

Cánh cửa phòng thu chi chợt đẩy ra.

Một quản sự trung niên, mang theo bốn người hầu vọt vào, ánh mắt nhìn phía Thẩm Lãng nhanh chóng lóe lên một chút địch ý cùng đắc ý.

- Hừ, đừng tưởng ỷ là cô gia phủ Bá Tước, cũng chỉ là kiếp ở rể mà thôi, sao mà sánh được với Hứa gia chúng ta? Rõ ràng tự rước lấy nhục. - Trung niên quản sự thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng mà, ông ta biểu hiện ra vẫn đặc biệt cung kính, khom người lạy xuống nói:

- Cô gia, Bá Tước đại nhân bảo ngài ngừng tất cả, đồng thời rời khỏi phòng thu chi.

Thẩm Lãng mở mắt, tiếp đó nhìn ngoài cửa.

Trời đã sáng?

Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác mặt trời cũng mọc rồi.

Trung niên quản sự nhìn thấy biểu cảm này của Thẩm Lãng, trong lòng càng khinh thường.

Vị cô gia này rõ ràng nghĩ kỳ lạ, trong một đêm chỉ sợ ngay cả một quyển sổ sách đều không nhìn xong, còn muốn kiểm toán, rõ ràng ngu xuẩn buồn cười.

Muốn kiểm toán, chí ít tìm mấy chục người chuyên nghiệp tra hơn một hai tháng đi.

Ngay sau đó, đợt người thứ hai vọt vào thật nhanh, lớn tiếng nói:

- Cô gia, Bá Tước đại nhân có lệnh, để ngài lập tức đến đại sảnh hướng Hứa Văn Chiêu tiên sinh chịu nhận lỗi.

Nghe lời này, mấy người ở đây càng thêm đắc ý.

Những người này cũng là quản sự cùng làm thuê trong phòng thu chi, bọn họ cùng Hứa Văn Chiêu đã có sướng cùng sướng, có khổ cùng khổ.

Thẩm Lãng gật đầu một cái nói:

- Biết rồi, vậy thì đi.

Tiếp đó, đem một xấp giấy trắng thật dầy nhét vào trong ngực, hướng đại sảnh đi tới.

Tên quản sự trung niên cố tình muốn cướp xấp giấy trắng trong ngực Thẩm Lãng sang xem rõ ràng, nhưng ông ta cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, tuyệt đối không có gan này.

Huống chi, chỉ thời gian một đêm Thẩm Lãng có thể tra ra cái rắm gì chứ, có cái gì lo lắng.

...

Trên đại sảnh.

Bá Tước đại nhân ngồi ở chủ vị, Hứa Văn Chiêu ngồi ở dưới góc trái.

Trong lòng ông ta đang suy nghĩ, Điền Hoành nói có sát chiêu đối phó Thẩm Lãng, tuyệt đối một chiêu thấy máu, nhưng không biết sát chiêu ra sao?

Nguyên bản, Hứa Văn Chiêu nên chờ đến khi Thẩm Lãng hướng ông ta nhận lỗi sẽ gièm pha, thế nhưng ông ta lại không chờ được nổi nữa.

- Bá Tước đại nhân, có một việc tiểu nhân không biết có nên nói hay không? - Hứa Văn Chiêu ra vẻ muốn nói lại thôi.

Bá Tước nói:

- Nói đi.

Hứa Văn Chiêu nói:

- Tiểu dân nghe một chút tiếng đồn ở thành Huyền Vũ, nói Thẩm Lãng giả heo ăn hổ, rõ ràng rất thông minh, lúc trước lại ra vẻ ngu dốt vô năng, chỉ sợ trong lòng có mưu đồ khác.

Nghe nói như thế, Bá Tước đại nhân liền mất hứng, lập tức nhíu mày tới.

Đối với đứa con rể Thẩm Lãng này, tuy rằng ông hay sừng sộ giáo huấn, nhưng trong lòng vẫn vô cùng yêu thích.

Loại đứa trẻ xinh đẹp, thông minh, nghịch ngợm, nói ngọt, hay gây rắc rối, dễ làm cho đại nhân thích.

Tuy tâm tính Bá Tước đại nhân cũ kỹ bảo thủ, thế nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn hướng về loại người tùy tâm sở dục như Thẩm Lãng.

Hứa Văn Chiêu nhìn thấy Bá Tước cau mày, còn tưởng rằng đã đụng chạm được cõi lòng chủ nhân, tức khắc lại thêm được cổ vũ, nói hăng say:

- Lúc trước tiểu thư Mộc Lan sở dĩ chọn Thẩm Lãng làm rể, hoàn toàn là bởi vì hắn có vẻ rất vô năng, không có dã tâm, nhưng hôm nay xem ra, cô gia Thẩm Lãng này đang biểu hiện dã tâm bừng bừng.

Bá Tước đại nhân lại càng không thích nghe.

Cái gì?

Ngươi nói Thẩm Lãng dã tâm bừng bừng?

Kim Trác ta đây tuy rằng thiện tâm khoan dung mềm lòng, nhưng mắt còn chưa có bị mù.

Thằng nhóc lưu manh Thẩm Lãng mà có dã tâm bừng bừng sao?

Lý tưởng lớn nhất của nó chỉ sợ sẽ là trả thù Điền Hoành, trả thù Từ Thiên Thiên mà thôi, nếu thằng nhóc ấy có dã tâm chắc Bá Tước Huyền Vũ vọng tưởng làm hoàng đế.

- Lúc Bá Tước đại nhân ngài còn ở đây cũng không sau, sau khi ngài chết, dựa vào thiên tư của thế tử thì làm sao trấn được Thẩm Lãng? - Hứa Văn Chiêu nói:

- Đương nhiên còn có tiểu thư Mộc Lan, dù sao cũng là nữ tử, chồng là người thân cận nhất, cộng thêm dáng dấp Thẩm Lãng đẹp đẽ, hơn nữa am hiểu dỗ ngon dỗ ngọt, đến lúc đó chỉ sợ hoạ từ trong nhà, Phủ Bá Tước Huyền Vũ sẽ đổi chủ nhân.

Nói đến đây, giọng của Hứa Văn Chiêu vô cùng chân thành tha thiết nói:

- Chủ nhân ơi, mỗi khi nghĩ đến điều này tiểu nhân càng trằn trọc, đêm không thể chợp mắt, cho nên tiểu nhân mới nhằm vào Thẩm Lãng cô gia như thế, những thứ này nhưng đều là lời tâm huyết của tiểu nhân.

Hứa Văn Chiêu là loại người chỉ vì cái trước mắt, hận không thể lập tức đem cái tên này đốt cho bùng lên, nhưng mà lại quên mất loại chuyện này làm sao có thể một lần là xong?

Vừa lúc đó, Thẩm Lãng đi đến.

- Bái kiến nhạc phụ đại nhân.

Lúc bình thường gương mặt Thẩm Lãng cũng tràn đầy lười biếng, gương mặt tuấn tú có vẻ tràn đầy sự vô lại.

Mà hắn lúc này, đúng là nghiêm túc hiếm có được.

Bá Tước đại nhân không thích Hứa Văn Chiêu bàn lộng thị phi, chỉ muốn vội vàng kết thúc hết chuyện này, tiếp đó từ từ lấy đi quyền lực trong tay ông ta.

Cho nên, Bá Tước mở miệng nói:

- Thẩm Lãng, con ở đây hướng Hứa Văn Chiêu tiên sinh xin lỗi đi, dù sao con cũng là học trò, hôm qua thái độ của con không tốt.

Thái độ Bá Tước vô cùng rõ ràng, để Thẩm Lãng xin lỗi vì thái độ ngày hôm qua mà không phải bởi vì kiểm toán mà xin lỗi.

Có thể thấy được trong lòng ông ta vẫn thị phi rõ rệt, cho rằng việc Thẩm Lãng kiểm toán cũng không sai.

Chỉ bất quá dưới sự đắc ý Hứa Văn Chiêu lại không nghe ra được hàm ý, thế là ông ta chỉ vào Thẩm Lãng vô cùng đau đớn nói:

- Thẩm Lãng cô gia, ta đắc tội chỗ nào với ngài? Ngài lòng dạ hẹp hòi như thế, muốn tra sổ sách của ta, lẽ nào ngài cho rằng ta đút túi riêng à? Hứa Văn Chiêu ta đây quang minh lỗi lạc, trời đất chứng giám.

Thẩm Lãng không nói gì, chẳng qua là an tĩnh nhìn ông ta biểu diễn.

Giọng của Hứa Văn Chiêu nâng cao mấy độ nói:

- Thẩm cô gia ngài ti tiện nhỏ mọn vậy, không kịp chờ đợi đã muốn đuổi ta đi, chẳng lẽ có ý đồ gì không thể cho ai biết đó phải không?

Tiếp theo, ông ta quay đầu nhìn phía Bá Tước đại nhân nói:

- Chủ nhân, hôm nay tân chính bừng bừng khí thế, quý tộc lâu đời các nơi đều bàng hoàng, phủ Bá Tước Huyền Vũ càng là cái gai trong mắt của Tổng đốc đại nhân, Thẩm Lãng vào lúc này kéo lên tranh chấp, nhiễu loạn nhân tâm, gây xích mích ly gián, không thể không đề phòng, phải phạt mới được!

Ông cuối cùng cũng biểu diễn xong rồi à?

Giờ đến phiên ta!

Thẩm Lãng nhìn ông ta một cái, thản nhiên nói:

- Hứa Văn Chiêu, ta biết ngươi đã từng tham ô, nhưng thật không có nghĩ đến ngươi tham quá nhiều như vậy.

- Ngươi ở đây phủ Bá Tước chẳng qua là chính là đầu sỏ của một phòng thu chi, hai mươi năm qua lại tham ô gần ba vạn lượng vàng, rõ ràng nhìn thấy mà giật mình, mất trí rồi!

Giọng của Thẩm Lãng nâng cao hết sức, lớn tiếng quát:

- Hứa Văn Chiêu, lương tâm ngươi đi nơi nào? Lẽ nào bị chó gặm rồi?

Ba vạn lượng vàng!

Nghe được con số đó, Hứa Văn Chiêu gần như phải nhảy dựng lên.

- Lãng nhi, con nói là sự thật sao? - Bá Tước đại nhân chợt đứng lên.

Bá tước trợn to hai mắt, ông biết tay chân Hứa Văn Chiêu ít nhiều gì có chút không sạch sẽ, thế nhưng bòn rút làm của riêng trong những năm này cũng sẽ không vượt qua hai ba nghìn lượng vàng.

Thật không ngờ, Thẩm Lãng vừa mở miệng chính là ba vạn lượng vàng, ước chừng tăng gấp mười lần.

Kẻ cực kỳ kinh hãi chính là Hứa Văn Chiêu.

Bởi vì tổng cộng tham ô bao nhiêu, trong lòng của ông ta biết rõ hơn ai hết.

Mỗi một lần phê một con số trong lòng ông ta đều rõ như lòng bàn tay.

Suốt hai mươi năm qua, số lượng vàng ông ta tham ô đúng là tầm ba vạn.

Cho nên Thẩm Lãng nói ra con số ba vạn, trái tim của ông ta gần như đều phải ngưng đập.

Hai cái đùi run lên bần bật.

Tiếp đó, từng đợt ù tai.

Thế nhưng, ông ta ép buộc bản thân tỉnh táo lại rất nhanh.

Thẩm Lãng nhất định là đoán mò, chỉ trong một đêm, hắn có thể đủ tra ra cái gì được?

Chỉ cần đọc hết một quyển sổ sách đã giỏi lắm rồi, muốn hoàn toàn thanh tra ngay cả tiểu nhân tiên đều làm không được, không có mấy chục người trong thời gian một tháng, căn bản không có thể tra rõ.

- Thẩm Lãng, ngươi thật đúng là đáng xấu hổ, buồn cười a! - Hứa Văn Chiêu lạnh lùng nói:

- Ngang nhiên nói ta tham ô ba vạn lượng vàng, chứng cớ đâu? Chứng cớ đâu?

Tiếp tục, Hứa Văn Chiêu chợt quỳ gối trước mặt Bá Tước đại nhân, lớn tiếng nói:

- Bá Tước đại nhân, Hứa Văn Chiêu tiểu nhân đây thuần phục phủ Bá Tước hai mươi năm, không có công lao cũng có khổ lao, bây giờ Thẩm Lãng lại nói xấu tiểu nhân tham ô ba vạn lượng vàng, đây là muốn đem tiểu nhân vào chỗ chết ép a. Hắn chỉ mang phận ở rể lại lớn lối như thế, ngày khác đến khi Bá Tước đại nhân đi rồi, hắn chẳng phải là muốn ngồi mát ăn bát vàng, cơ nghiệp trăm năm thành Huyền Vũ họ Kim sẽ phải hủy ở trong tay của hắn sao.

- Hứa Văn Chiêu, ta vốn tưởng rằng ngươi làm giả sổ sách phải cực kỳ hoàn mỹ, nhưng thật không ngờ đúng là trăm ngàn chỗ hở. - Thẩm Lãng khẽ cười nói:

- Đừng vội nhảy, ngươi nhất định phải chết.

Tiếp đó, hắn lấy ra kết qua kiểm toán của mình, dàn ra những bảng thống kê trên bàn để cho Bá Tước đại nhân thấy thật rõ.